Buồn chân buồn tay lại có ngay chương mới -.-
_____________________________
Tiểu thư, là Nhị tiểu thư tới.

Nhược Thư không bao lâu sau liền trở vào nói.Sợ là vì chuyện của Thanh Âm các.

Nhược Thư sắc mặt có chút không tốt.
Không sao, cứ để cho nàng đi vào náo loạn, ta ngược lại muốn xem xem nàng ta có thể làm được trò trống gì!
Chỉ chốc lát, Hoàng Liên Sở một bộ dáng hung hăng đứng trước mặt Hoàng Bắc Hạ, Xảo Họa ở phía sau đi lên có chút áy náy nói: Tiểu thư, nô tỳ ngăn không được Nhị tiểu thư!
Không sao, ngươi lui xuống đi!

Xảo Hoạ nhìn Hoàng Bắc Hạ một chút, rồi lại liếc mắt nhìn Hoàng Liên Sở.

Khẽ cắn môi rồi lui xuống.
Hôm nay ngọn gió nào thổi Nhị muội tới chỗ ta vậy? Hoàng Bắc Hạ ăn xong, dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng, lập tức nhìn lên nở một nụ cười mê người.
Tiện nhân này, lúc nào lại trở nên đẹp như vậy!
Hoàng Liên Sở đem nhất cử nhất động của Hoàng Bắc Hạ thu vào trong mắt, một đôi mắt ghen ghét như muốn phun ra lửa.
Ở đây không có người ngoài, ngươi ít làm bộ làm tịch cho ta!
A?Hoàng Bắc Hạ dường như vừa nghe được chuyện cười.

Ta tưởng muội muội rất thích làm bộ làm tịch như vậy? Một đôi mắt xinh đẹp, tràn đầy chế giễu lạnh lùng cười.
Ngươi! Hoàng Liên Sở chán nản! Hoàng Bắc Hạ này chẳng phải rõ ràng nói nàng là cái thứ không biết xấu hổ hay sao!
Ngươi đến cùng muốn như thế nào!

Lời này của muội muội, tỷ tỷ nghe không hiểu, rõ ràng là muội muội đến tìm ta, sao lại hỏi ta muốn thế nào?
Ngươi dựa vào cái gì mà đoạt viện tử của mẫu thân ta! Ngươi căn bản không có tư cách ở chỗ này! Hoàng Liên Sở nhìn thấy bộ dạng nhất phong Khinh Vân của Hoàng Bắc Hạ, trong lòng liền có một sự phẫn nộ không hề nhẹ, nàng thật muốn đi lên hung hăng xé nát Hoàng Bắc Hạ!
Viện tử của mẫu thân ngươi? Dù vẫn bình tĩnh khi nghe câu nói này, nhưng Hoàng Bắc Hạ cũng nhịn không được muốn tát thử xem da mặt của hai mẹ con nhà này rốt cuộc là dày đến đâu.
Nhược Thư bên cạnh nghe thấy vậy toàn thân cũng phát run, Nhị tiểu thư đúng là không biết xấu hổ, vừa định mở miệng nói thì bị ánh mắt của Hoàng Bắc Hạ ngăn lại.
Muội muội có phải là quên thân phận của mình rồi không! Nơi này là nhà của ta, ngươi bất quá cũng chỉ là một thứ nữ, nếu không phải năm đó mẫu thân cho phép, ngươi sao có thể ở được nơi này? Hoàng Bắc Hạ cười, nói từng câu từng chữ, hoàn toàn không để ý biểu cảm lúc này của Hoàng Liên Sở: Hiện tại là ngươi, tu hú chiếm tổ chim khách còn dám lý luận? Những lời này đến phụ thân ngươi còn không dám nói với ta nói, vậy thì ai cho ngươi cái dũng khí ở trước mặt ta nói những lời này!
Mỗi khi Hoàng Bắc Hạ nói một câu, sắc mặt Hoàng Liên Sở đen đi một phần! Nhưng không nói lời nào phản bác, bởi vì Hoàng Bắc Hạ nói đều là sự thật, nhưng mà vậy thì thế nào! Nàng chính là chán ghét Hoàng Bắc Hạ! Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể có được tất cả! Rõ ràng nàng so với Hoàng Bắc Hạ còn tốt hơn, nhưng lại bởi vì thân phận, mà Tứ hoàng tử phải cưới Hoàng Bắc Hạ!

Hoàng Liên Sở càng nghĩ càng không cam tâm, trong mắt sự độc ác không chút nào che giấu! Không! Một ngày nào đó, đích thân nàng sẽ hủy đi Hoàng Bắc Hạ, đích thân nàng sẽ đem tất cả của Hoàng Bắc Hạ đoạt lại!
Ngươi chờ đó cho ta!Hoàng Liên Sở hung tợn nói với Hoàng Bắc Hạ một câu, sau đó giận đùng đùng đi ra ngoài.
Tiểu thư.

Nhược Thư đi đến thu dọn bát đũa Nhị tiểu thư làm càn quá! Xem mình như đại tiểu thư trong phủ Nhược Thư càng nghĩ càng thấy bực thay Hoàng Bắc Hạ, ngày trước khi dễ tiểu thư coi như xong đi, hiện tại tiểu thư trở về viện tử của mình, thế mà còn nói là chiếm của Nhị phu nhân? !
Đây chính là chó cắn Lữ Động Tân không biết nhân tâm tốt (ý chửi ả kia cắn càn :v) Không cần phải để ý đến nàng ta, dù sao nàng ta cũng không làm gì được đâu! Ngược lại, mẫu thân của nàng ta coi như cũng có chút đầu óc.

Hai lần trước bại trong tay nàng , do nàng chuyển biến quá nhanh khiến bà ta trở tay không kịp thôi, đợi bà ta tĩnh tâm lại mong là sẽ không tái phạm hồ đồ nữa.
Nếu như mẫu thân của nguyên chủ trên trời có linh thiêng nhìn thấy chuyện này, không biết có hối hận vì lúc trước để đám người này vào phủ Tướng quân không.
Tiểu thư nói rất đúng.

Nhược Thư thấy Hoàng Bắc Hạ như vậy cũng không dám nói thêm gì.

Một hồi nữa ta xuất phủ một chuyến, em nhớ kỹ không để bất luận kẻ nào tới gần phòng ta.

Nhược Thư nghe vậy lần này cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, nàng biết tiểu thư có chủ kiến của mình, nàng cũng không ngăn cản được.
____________________
Bắt đầu từ chương này, số lượng chữ của mỗi chương sẽ giảm mạnh đấy :v
Những chương trước toàn 2k từ, hoặc xấp xỉ 2k
Nhưng bây giờ 1 chương chỉ được tầm 1k chữ thôi :3 

Nếu rảnh ra được thì Phong sẽ ra 1 ngày 2 chương nhé, còn không thì cứ ngày 1 chương thôi à :v

Chương này ngắn, đến đây thôi nha :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play