Một chiếc xe thương vụ màu đen lao vút như bay trên đường, liên tục vượt mặt xe khác, người đàn ông cầm vô lăng mặt mày tái nhợt, môi hơi mím lại, trán chảy mồ hôi ròng ròng.
Tuân Mộ Sinh chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này, cũng không hiểu vì sao mình lại hoảng loạn.
Có lẽ vì bị ma quỷ đeo bám nên đã điên mất rồi.
10 phút trước Diệp Phong Lâm gọi điện thoại bảo Trì Ngọc đang cấp cứu ở bệnh viện tuyến số 1 thành phố. Hắn đờ người ra một lúc lâu, lỗ tai như bị rót đầy gió hòa lẫn với vụn băng, không nghe rõ Diệp Phong Lâm đang nói gì cả.
Trì Ngọc đang yên đang lành trong phòng trị liệu, sao lại đột nhiên bị đưa vào bệnh viện tuyến số 1 cấp cứu? Người kia thường ngày chẳng ra khỏi phòng bệnh, chỉ im lặng ngồi bên giường như một cái tượng gỗ, không làm tổn thương người khác mà cũng không làm hại bản thân, sao lại cần cấp cứu?
Đột nhiên một dòng suy nghĩ như bàn tay đẫm máu bóp chặt lấy cổ họng của hắn. Trong lúc nhất thời, cơn lạnh lẽo len lỏi vào cơ thể từ lòng bàn chân làm hắn tê cóng cả người.
— Sao Trì Ngọc không tự làm mình bị thương được chứ? Chẳng phải nói người bệnh tinh thần không ổn định thường có khuynh hướng tự sát hay sao?
Nếu Trì Ngọc thật sự lựa chọn con đường tự sát vậy thì hắn ắt hẳn là hung thủ.
Lời của Chu Thần Chung như vang bên tai: Trong lòng Trì Ngọc có cháu, cháu có thể giúp cậu ấy được không?
Hắn đã từ chối!
“Mộ Sinh! Mộ Sinh cậu có nghe không đấy?” Diệp Phong Lâm gọi.
Tuân Mộ Sinh đột nhiên sực tỉnh, tay chân lạnh toát, giọng nói thì khàn khàn: “Anh ấy…”
“Cậu bình tĩnh trước đã, kêu Tiểu Vương lái xe chở cậu qua.”
Tuân Mộ Sinh khó khăn nuốt nước bọt: “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Mới nãy tôi nói cậu không nghe à?” Trong di động truyền tới tiếng thở gấp của Diệp Phong Lâm và tiếng bước chân dồn dập: “Tôi với Hứa Sính dẫn anh ấy ra ngoài cho khuây khỏa, lúc đi qua một chung cư thì anh ấy cứu một cô bé nhảy lầu tự sát.”
Con ngươi Tuân Mộ Sinh co rụt lại: “Sao cơ?”
Chuyện này thật bừa bãi, cũng thật nguy hiểm!
Tình hình sức khỏe bây giờ của Trì Ngọc ra sao hắn biết rất rõ — thiếu vận động, nhờ thuốc sống qua ngày, năng lực phản ứng và sức mạnh cũng không bằng ngày xưa, sao có thể đi cứu người nhảy lầu!
Xung lực rơi xuống từ trên không rất lớn, bắt người bằng tay không không chết thì cũng bị thương, căn bản không có trường hợp nào khác!
Diệp Phong Lâm thở dài nói tiếp: “Cô bé nhảy xuống từ lầu sáu, còn nhỏ lắm mới hơn mười tuổi thôi, một cô bé rất gầy. Nếu ở tầng cao hơn một chút hay là người trưởng thành thì e rằng Trì Ngọc đã…”
Tuân Mộ Sinh nghe mà hoảng hồn, lập tức chạy như bay tới thang máy.
“Lúc đó tôi với Hứa Sính không ai chú ý tới chuyện lạ, người đi đường cũng không nhìn qua phía đó, anh ấy đột nhiên lao tới.” Diệp Phong Lâm nói: “Cô bé rơi xuống trên cánh tay anh ấy, lúc đó anh ấy lập tức ngã sóng soài, khi bọn tôi chạy tới thì anh ấy và cô bé đều ngất đi rồi.”
Tuân Mộ Sinh cắn răng, trước mắt tối sầm lại.
“Do tôi không trông anh ấy kỹ.” Cuối cùng Diệp Phong Lâm nói: “Cậu tới đây ngay đi, đã liên hệ với chuyên gia ở Bắc Kinh rồi, nếu bên này không cứu được thì chúng ta lập tức chuyển anh ấy sang đó.”
Tuân Mộ Sinh không gọi Vương Kha, lúc ngồi ở ghế lái hai tay đều run rẩy.
Hắn không muốn làm theo lời Chu Thần Chung nói, cũng không muốn đối mặt với Trì Ngọc. Hắn vẫn chưa vượt qua được lằn ranh trong tim ấy, không thể hiểu rõ những yêu hận rối ren kia.
Nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc hắn không màng tới sống chết của Trì Ngọc.
So với bất kỳ ai hắn cũng là người để ý nhất, để ý muốn điên lên đi được.
Không dám nghĩ tới rốt cuộc Trì Ngọc đã bị thương nặng tới cỡ nào. Đỡ một người nhảy xuống từ tầng 6, cho dù đó chỉ là một cô bé thì Trì Ngọc cũng không thể lành lặn không xảy ra vấn đề gì.
Nhẹ thì bại liệt, nặng thì không chữa được.
Tuân Mộ Sinh đạp chân ga, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà áo sơ mi hắn mặc bên trong đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, sợ rằng lúc chạy đến bệnh viện sẽ nghe được tin tức xấu nhất.
Ngoài phòng phẫu thuật, Hứa Sính hai tay ôm đầu ngồi trên hàng ghế nhựa, Chu Thần Chung lo lắng đi qua đi lại, Diệp Phong Lâm thì không biết đã đi đâu. Tuân Mộ Sinh chạy tới như hung thần, hắn đứng trước cánh cửa đóng chặt, bả vai run lên bần bật.
Hứa Sính liếc hắn một cái, ánh mắt ấy có áy náy cũng có giận hờn, giống như muốn chửi một câu “Cút” nhưng lại tự thấy không có tư cách.
Chu Thần Chung đi tới vỗ lên vai Tuân Mộ Sinh mấy cái: “Qua kia ngồi đi.”
Tuân Mộ Sinh không ngồi, thậm chí không thèm nhúc nhích. Phẫu thuật tiến hành bao lâu thì hắn cũng đứng trước cửa bấy lâu. Không ai biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, đến cả hắn cũng không gạt được lớp sương mù dày đặc bao phủ trong đầu.
Chỉ biết đôi chân đã mất kiểm soát, khăng khăng muốn đứng trước cửa mới thôi. Đôi mắt cũng mất kiểm soát, nếu không nhìn chằm chằm vào cánh cửa thì sẽ đau nhói không chịu nổi.
Hắn thờ ơ chẳng màng, chỉ có hầu kết chuyển động với biên độ nhỏ.
“Vì sao lại cứu em!” Giữa trời đất thuần một màu trắng, cô bé mặc chiếc váy thật đẹp ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa: “Anh ơi sao anh lại cứu em!”
“Sao em muốn chết?” Trì Ngọc cũng ngồi dưới đất dịu dàng hỏi.
“Cuộc sống của em thảm lắm, bạn bè, người thân, không ai chịu nghe em nói, không ai quan tâm tới em.” Cô bé nói: “Sống tiếp còn có ích gì nữa!”
“Sống tiếp…” Trì Ngọc nghĩ một lát: “Vẫn còn rất nhiều điều tốt.”
“Không tốt gì cả!”
“Có.”
“Không có!”
“Có.”
Trì Ngọc không giỏi thuyết phục người khác, chần chừ một chút sau đó đành lấy mình ra làm ví dụ: “Cuộc sống của anh còn thảm hơn em nhiều, nhưng anh vẫn cố gắng sống tiếp.”
Cô bé trợn mắt: “Thật ạ? Vậy anh nói thử nghe xem đời anh thảm như nào.”
Trì Ngọc không biết nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hừ!” Cô bé nói: “Anh, anh lừa em, anh đẹp trai thế này, còn tốt bụng nữa, sao sống thảm hơn em được!”
“Anh? Tốt bụng?” Trì Ngọc hơi khó hiểu.
“Nếu không tốt bụng thì sao anh lại chạy tới cứu em chứ?” Cô bé thở dài: “Em thật sự không muốn sống nữa nhưng cũng không muốn hại người ta. Em đứng trên lầu nhìn lâu ơi là lâu, thấy ở dưới không có người mới nhảy xuống. Em không muốn người ta bị thương vì cứu em. Em hoàn toàn không thấy anh, anh lao ra từ đâu thế?”
Trì Ngọc không còn gì để nói.
“Anh coi, anh tốt bụng lắm, với cả cũng siêu đỉnh nữa.” Cô bé nói: “Anh có thể sống thật tốt, nhưng em thì không.”
Trì Ngọc im lặng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Không, em cũng có thể sống rất tốt.”
Cô bé dỗi: “Anh biết gì chứ! Anh cũng đâu phải em!”
“Đối với em mà nói, không còn điều gì hấp dẫn hơn cái chết sao?” Trì Ngọc hỏi.
Cô bé sửng sốt một lát, dường như đang suy nghĩ.
“Nếu có, vậy thì cho dù cuộc sống có tồi tệ hơn đi nữa,” giọng nói của Trì Ngọc trở nên kiên quyết hơn: “Em cũng nên sống tiếp.”
Cô bé ngước đầu lên: “Anh à, anh cảm thấy cái gì hấp dẫn hơn cả cái chết?”
Trì Ngọc không trả lời, đôi mắt mờ mịt nhìn về phương xa chìm trong sương trắng.
Rạng sáng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một chiếc giường bệnh được đẩy ra ngoài.
Tuân Mộ Sinh lập tức chạy tới, nhưng cổ họng lại khô đến nỗi không thể thốt ra một âm tiết nào.
“Phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ nói: “Hai tay anh ấy bị gãy xương, gai cột sống ngực bị tổn thương ở mức độ nhẹ…”
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh lạnh lẽo, chỉ sợ bác sĩ sẽ nói ra hai chữ “bại liệt”.
“May là lúc đỡ được người rớt lầu anh ấy có động tác tự bảo vệ mình, vì thế cột sống không bị thương nghiêm trọng.” Bác sĩ nói tiếp: “Yên tâm, chỉ cần phối hợp tập vật lý trị liệu thì sẽ khỏe lại thôi.”
Tuân Mộ Sinh nhắm mắt lại lùi về sau mấy bước, một tay đỡ trán, suýt nữa đã té lăn quay.
Diệp Phong Lâm và Hứa Sính cũng như trút được gánh nặng, Chu Thần Chung hỏi lúc nào mới có thể vào thăm, bác sĩ nói tạm thời không được, sau đó dặn dò rằng người bệnh bị thương gân cốt, cần mời mời điều dưỡng chuyên nghiệp và hộ lý toàn thời gian, Tuân Mộ Sinh khàn giọng nói: “Tôi đi tìm người.”
Sau khi thuốc gây mê hết tác dụng, Trì Ngọc tỉnh dậy.
Anh không nhúc nhích được, tay, ngực, vai và cổ đều được cố định chặt chẽ, dường như chỉ còn đôi mắt là có thể chuyển động.
Phòng bệnh rộng rãi thoáng mát, một hộ lý thấy anh chớp mắt thì vội vàng gọi bác sĩ tới. Bác sĩ hỏi mấy câu nhưng anh không nghe rõ, đầu óc cứ quay cuồng, tai thì ong ong.
Bác sĩ quay qua dặn dò hộ lý vài câu sau đó lại nhìn anh. Lúc này anh đã nghe rõ, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, yên tâm dưỡng thương là được rồi, cô bé được cứu cũng không còn gì đáng lo, đã được chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Lúc này anh mới nhớ ra mình đã cứu một cô bé nhảy lầu tự sát, còn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
Lúc phát hiện có người rơi xuống lầu, anh hoàn toàn không hề suy nghĩ, gần như lao lên theo bản năng.
Không ngờ rằng mình có thể chạy nhanh như vậy, đôi tay hẵng còn mạnh mẽ và thân thể vẫn còn linh hoạt như vậy.
Nhanh đến mức có thể vượt qua lưỡi hái của Thần Chết.
Mạnh mẽ đến nỗi có thể ôm chặt lấy mạng sống của một người khác.
Linh hoạt đến mức có thể tránh cho mình bị thương nặng đến nỗi không thể cứu chữa.
Anh nhắm mắt, nhớ là dường như trong mơ đã trò chuyện với cô bé rất nhiều nhưng phần lớn chẳng nhớ được gì cả, ấn tượng duy nhất đó chính là cô bé hỏi “Điều gì hấp dẫn hơn cả cái chết”, anh không hề trả lời, bởi vì câu trả lời từ lâu đã có sẵn ở trong lòng.
Dưới tác dụng của thuốc anh lại ngủ thiếp đi. Giấc mơ tiếp diễn, nhưng trong mơ đã không còn cô bé được anh cứu.
Một mình anh bước đi thật lâu trong thế gian trống rỗng, phía trước xuất hiện hai lối rẽ, một lối thì tràn ngập sương đen, bảng chỉ đường viết “Giải thoát”, một lối khác thì le lói ánh sáng, viết “Kiếp nạn”.
Giải thoát và kiếp nạn, nên chọn lối nào dường như quá dễ hiểu.
Anh đứng im ở ngã rẽ một lúc lâu, sau đó đi về phía con đường le lói ánh sáng.
Con đường của kiếp nạn.
Đã từng nhìn thấy ánh sáng, bóng tối lập tức trở nên ngặt nghèo.
Mặc dù ánh sáng ấy là thứ anh trộm được, chẳng mấy chốc sẽ tan đi.
Anh sẽ không còn dính dáng gì đến người trao tặng ánh sáng nữa, nhưng có thể lặng lẽ giấu ánh sáng về cho riêng mình.
Nói thì cũng lạ, anh cứ cảm thấy người kia luôn ở bên anh, thậm chí còn có ảo giác rằng người kia ở ngay ngoài phòng phẫu thuật, ngoài phòng bệnh. Lúc tỉnh lại, anh kìm lòng không đậu nhìn về phía cửa một cái, sau đó nhẹ nhàng cười khổ.
Người đến là Hứa Sính và giáo sư Chu.
Không có người kia.
Tuân Mộ Sinh tạm thời giao công việc trong công ty cho người khác quản lý, tự mình chạy tới Bắc Kinh tìm đoàn đội chăm sóc phục hồi sức khỏe tốt nhất cho Trì Ngọc, sau khi về lại Trọng Thành thì gần như cả ngày đều ở trong bệnh viện, nhưng chẳng xuất hiện trước mặt Trì Ngọc lấy một lần.
Tình cảm này từ lúc mới bắt đầu đã cực kỳ sai lầm, Trì Ngọc không phải người hắn đã chờ đợi suốt mười mấy năm. Một bức tường cao trời xui đất khiến chắn ngang trước mắt, hắn đứng nơi chân tường thở dài mất mát.
Hắn không thể bước qua được.
Trì Ngọc đã khỏe hơn rất nhiều, đã có thể xuống đất đi lại. Không biết Kha Kình và KIME moi được tin từ đâu, sau khi tới thăm một lần thì thường xuyên chạy tới bệnh viện.
Trì Ngọc thấy rất biết ơn, nhưng nụ cười lại hơi gượng gạo.
Lý Tiêu cũng nghe tin chạy tới, vừa nhìn thấy anh thì khóc òa lên, anh không biết an ủi người khác nên chỉ đành nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”
Tuân Mộ Sinh dựa vào bức tường ngoài cửa phòng bệnh lắng nghe âm thanh ở trong phòng, ngón tay đút trong túi quần vuốt ve hạt châu trầm hương mượt mà.
“Không vào thăm cậu ấy?” Chu Thần Chung đi tới, ông biết hắn đã làm rất nhiều chuyện cho Trì Ngọc, thái độ đã hòa nhã hơn rất nhiều.
Tuân Mộ Sinh xoay người đi mất.
Chu Thần Chung thở dài, có nhiều chuyện nếu người trong cuộc không muốn hiểu thì người ngoài có cố gắng tới cỡ nào đi nữa cũng là công cốc.
Mà cần bao nhiêu thời gian để hiểu rõ thì chẳng ai biết.
Thời tiết dần dần nóng lên, Trì Ngọc đổi phòng bệnh khác, thuốc trị gãy xương đã giảm bớt rất nhiều, nhưng thuốc chống trầm cảm vẫn không thuyên giảm.
Chu Thần Chung chú ý thấy rằng thật ra tâm lý của anh không khá hơn ngày xưa là bao, có một vài chuyện vẫn nghẹn trong lòng anh.
Ngày nọ, Chu Thần Chung đi tập vật lý trị liệu với anh, bâng quơ nói: “Cháu đã cứu một người muốn tự sát, vậy thì sao không thử cứu lấy mình một lần?”
Động tác của anh hơi khựng lại, mấy phút sau nhỏ giọng nói: “Cháu không cần cứu mình.”
Chu Thần Chung hơi nhíu mày.
“Bởi vì cháu không muốn tìm đến cái chết như cô bé đó.” Trì Ngọc nói rất chậm: “Cháu không muốn chết.”
“Cháu muốn gặp cậu Tuân.” Trì Ngọc nói: “Cháu có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Bỏ di động xuống, Tuân Mộ Sinh đan tay vào nhau, im lặng.
Ban nãy Chu Thần Chung nói qua điện thoại bảo Trì Ngọc muốn gặp hắn, nếu có thể xin hắn chọn thời gian.
Hắn nheo mắt lại, thử đoán xem đây là ý của Trì Ngọc hay là ý của Chu Thần Chung. Nếu như đây là ý của chính Trì Ngọc, vậy Trì Ngọc muốn nói gì với hắn.
Chu Thần Chung đứng đắn chính trực, ý thức trách nhiệm cực cao, tuyệt đối sẽ không nói dối với hắn như vậy, vì thế thật sự là truyền lời dùm Trì Ngọc.
Tuân Mộ Sinh rút một điếu khỏi hộp thuốc lá, nhưng lề mề không chịu châm, trong lòng chất chứa thật nhiều câu hỏi, loáng thoáng còn có chút thấp thỏm.
Nhưng thấp thỏm này là gì, vì sao lại thấp thỏm thì hắn chẳng thể nghĩ ra được.
Hắn đứng dậy, buồn bực đi qua đi lại ở ban công phòng đọc sách.
Chuyện xảy ra tới nay đã qua mấy tháng, xem như Trì Ngọc không đề nghị muốn gặp hắn thì hắn cũng nên nói chuyện rõ ràng với Trì Ngọc. Nhưng nói gì đây, có gì để nói?
Mãi đến bây giờ hắn vẫn cố gắng không suy nghĩ, lề mề kéo dài, ngày nào cũng đến nhìn Trì Ngọc một lần, có khi là hai lần, chưa từng nghĩ đến chuyện Trì Ngọc ra viện thì phải làm sao.
Nhưng dây dưa về tình cảm thì suy cho cùng chỉ có một câu, kéo dài được phút chốc không kéo được cả đời.
Cuối cùng hắn châm điếu thuốc giữa ngón tay, sau khi phun ra một ngụm khói trắng thì hẹn với Chu Thần Chung chiều thứ Bảy gặp mặt.
Bây giờ là thứ Hai, không phải hắn cố ý muốn kéo dài thời gian mà sắp phải đi công tác xa, thứ Sáu mới về được.
Bỏ bê việc công ty đã lâu, hạng mục này là quan trọng nhất trong hơn nửa năm, nhất định phải tự mình ra mặt một lần.
Chu Thần Chung không nói với Trì Ngọc chuyện Tuân Mộ Sinh từ chối trị liệu giúp mình, gần như là không nhắc đến Tuân Mộ Sinh, nhưng Trì Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Tuân Mộ Sinh trong bệnh viện thì ắt cũng hiểu Tuân Mộ Sinh không muốn đến gặp mình. Vì thế lúc nhờ Chu Thần Chung giúp đỡ, trong lòng anh hơi lo lắng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi.
May mà Tuân Mộ Sinh vẫn chưa từ chối.
Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng càng thêm căng thẳng.
Dù sao chuyện muốn nói cũng không thoải mái gì, anh đã đấu tranh suốt một khoảng thời gian dài mới quyết định đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Mấy hôm đi công tác, Tuân Mộ Sinh cảm thấy bệnh của mình sắp vào giai đoạn cuối, mặt ngoài lịch lãm phong độ, bình tĩnh quyết đoán, bên trong lại cồn cào như lửa đốt, vô cùng sốt ruột.
Cứ mãi nghĩ về Trì Ngọc.
Sự nhớ nhung quái dị này càng ngày càng tăng, không có thuốc chữa.
Hắn bắt đầu mất ngủ, những đêm dài không thể chợp mắt, trước khi trời sáng hắn mở album ảnh trong di động ra xem, tìm được một bức ảnh duy nhất của Trì Ngọc, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu thì cảm xúc mới từ từ dịu lại.
Vốn dĩ trong di động có rất nhiều ảnh của Trì Ngọc. Lúc Trì Ngọc làm mẫu ảnh cho quảng trường Thịnh Hi, hắn nhờ Hứa Sính lấy hết ảnh chụp của người ta về lưu lại trong máy, sau đó trong cơn tức giận đã xóa hết ảnh đi, chỉ còn duy nhất một tấm sống sót.
Người trong hình hai tay đút vào túi quần, vai hơi rướn lên vì lạnh, nhìn thẳng vào ống kính, trên mặt có chút ngỡ ngàng.
Ngón trỏ và ngón giữa của Tuân Mộ Sinh mơn trớn trên màn hình, kéo ảnh to ra, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của mình trong mắt Trì Ngọc.
Nhưng khoảng cách chụp quá xa, ảnh chụp có nét tới cỡ nào đi nữa cũng không chụp được những thứ nhỏ bé như vậy.
Hắn thở dài nặng nề để di động sang một bên, nhớ lại lúc Trì Ngọc vừa mới đồng ý với hắn, hắn hứa đến đón Trì Ngọc tan ca, trên đường bị kẹt xe, lúc chạy tới Trì Ngọc đang đứng chờ bên đường.
Đó là lần đầu tiên Trì Ngọc chờ hắn.
Hắn vốn dĩ nên dừng xe trước mặt Trì Ngọc ngay lập tức, nhưng chợt nảy ra ý khác, lấy di động ra định chụp lại cảnh Trì Ngọc đợi hắn.
Nhưng trước khi ấn chụp, Trì Ngọc như cảm nhận được gì đó hơi xoay người nhìn về phía hắn, nhìn vào ống kính, vẻ mặt chợt thay đổi, hình ảnh cứ thế cố định lại.
Một suy nghĩ vô lý luẩn quẩn không tha, hắn nghĩ, nếu thời gian cũng có thể dừng lại giống như ảnh chụp thì tốt xiết bao.
Dừng lại trước khi sự thật bị phơi bày.
Chiều thứ Bảy, Trì Ngọc đã chờ trong quán cà phê gần bệnh viện từ lâu, gọi một ly nước trái cây cho mình rồi im lặng dựa vào sô pha.
Chỗ này là Tuân Mộ Sinh đặt, không nhiều người, rất yên tĩnh nhưng cũng không hoàn toàn im lặng, không đến mức làm người ta khó xử.
Điều dưỡng và Chu Thần Chung đưa Trì Ngọc tới sau đó lên lầu hai. Chu Thần Chung nhíu mày nhìn di động, khe khẽ lắc đầu.
Tuân Mộ Sinh gửi tin nhắn tới bảo lịch trình thay đổi, hôm qua không về kịp chuyến bay, bây giờ mới tới nơi, sẽ chạy từ sân bay qua đây liền.
Đã qua thời gian hẹn, Trì Ngọc hơi sốt ruột sợ rằng Tuân Mộ Sinh sẽ không đến, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa kính. Vết thương của vẫn chưa lành hẳn, lúc quay đầu, khom lưng và làm các động tác khác đều sẽ thấy đau đớn. Chu Thần Chung vội vàng đi xuống từ lầu hai nói với anh là Tuân Mộ Sinh chỉ bị kẹt xe, sẽ đến thôi đừng sốt ruột.
Trì Ngọc vẫn không yên tâm, chờ đợi càng lâu thì bàn tay càng đổ nhiều mồ hôi.
Cuối cùng, nửa tiếng sau giờ hẹn, Tuân Mộ Sinh mạnh mẽ mở cửa quán ra, bước vội đến.
Trì Ngọc theo bản năng ngồi thẳng dậy.
Trời biết Tuân Mộ Sinh nôn nóng tới cỡ nào.
Mấy hôm không gặp, lúc đến đây từ sân bay, hắn kêu tài xế lái nhanh nhất có thể, bàn tay liên tục lặp lại động tác siết chặt rồi thả lỏng, lúc xe dừng cạnh quán cà phê, hắn chẳng kịp nghĩ ngợi đã lập tức đi vào.
Lúc hẹn thời gian với Chu Thần Chung, hắn vốn hẹn thứ Bảy để điều chỉnh cảm xúc của mình, không muốn mất kiểm soát, phải xuất hiện trước mặt Trì Ngọc với trạng thái thong thả bình thản nhất, nhưng kế hoạch không theo kịp bất ngờ, lịch trình thay đổi cộng thêm đáp máy bay muộn giờ, hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cứ thế vội vàng hấp tấp xông thẳng vào tầm mắt của Trì Ngọc.
Một lần nữa đối mặt với Trì Ngọc, hắn nhận ra con tim mình thắt lại thật chặt, sau đó bỗng nhiên nhũn ra.
Lúc biết Trì Ngọc đang nhìn mình, khóe môi có dấu hiệu sắp nhoẻn cười, thậm chí có ảo giác rằng tất cả mọi chuyện tồi tệ vẫn chưa hề xảy ra.
Trì Ngọc chỉ ở quán cà phê đợi hắn đến đón mà thôi, giống như trong tấm ảnh kia.
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống và điểm tâm lên, Tuân Mộ Sinh gần như là tham lam nhìn Trì Ngọc, giống như phải nhìn bù cho cả một tuần không được nhìn.
Trì Ngọc né tránh ánh mắt của hắn, sau khi kiềm chế tất cả cảm xúc trong lòng, cuối cùng anh mở miệng.
“Cậu Tuân.”
Một tiếng thật nhẹ, nhưng lại giống như một thau nước đá làm Tuân Mộ Sinh lập tức bừng tỉnh.
Tuân Mộ Sinh hơi trợn mắt, cổ họng vừa khô vừa chát — người trước mặt lại gọi hắn là “cậu Tuân”, hắn bỏ ra biết bao kiên trì và công sức mới có thể làm Trì Ngọc gọi hắn là “Mộ Sinh”, lần đầu Trì Ngọc gọi hắn như vậy, vành tai phơn phớt hồng, hắn không nhịn được hôn anh một cái, Trì Ngọc chỉ lùi về sau nhưng không từ chối.
Lúc Trì Ngọc gọi “Mộ Sinh” sẽ rất mềm mại, giọng nói cũng toát lên ý cười.
Nhưng một tiếng “Mộ Sinh” này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.
Trì Ngọc không hiểu vì sao Tuân Mộ Sinh lại nhìn mình như thế, anh càng lúc càng thấy lo, mí mắt cũng giật giật, sau khi cố gắng kiềm chế thì nhỏ giọng nói: “Cậu Tuân, hôm nay mời cậu đến là muốn nói cho cậu biết một chuyện. Những việc này có thể sẽ làm cậu không vui, nhưng tôi suy nghĩ lâu rồi, vẫn thấy cần phải nói cho cậu biết. Cậu, cậu có quyền được biết.”
Tiếng nhạc trong quán cà phê nhẹ nhàng cất lên, ánh sáng không tỏ không mờ, mọi người nhỏ giọng trò chuyện, bầu không khí khá thích hợp.
Nhưng bầu không khí ở chỗ của Trì Ngọc và Tuân Mộ Sinh lại làm người ta nghẹt thở.
Trì Ngọc khó khăn kể lại — về ngày xưa quen biết với Văn Quân như thế nào, rồi lúc ở chung đã yêu Văn Quân ra sao, sau khi bị từ chối thì tiếp tục ở bên cạnh Văn Quân như thế nào; rồi kể lại vì sao một hạt trầm hương cuối cùng lại ở bên cạnh mình, kể lại Văn Quân đã hy sinh ra sao, mình đã làm thế nào để trao đổi thân phận với Văn Quân.
Giọng của Trì Ngọc rất nhẹ nhàng, lo lắng đến cảm xúc của Tuân Mộ Sinh nên không nhắc đến chuyện Văn Quân đã bị thương nặng tới cỡ nào, thậm chí cũng không nhắc gì đến chuyện Văn Quân nằm trong ICU ròng rã suốt một tháng trời, qua loa lướt qua đoạn này, còn lừa mình dối người rằng Văn Quân đi rất vội, có lẽ không trải qua đau đớn gì.
Cơ bắp cả người Tuân Mộ Sinh căng chặt, nắm đấm đã siết lại từ lâu.
Sau khi kể xong việc Văn Quân qua đời, Trì Ngọc im lặng thật lâu, đôi mắt trống rỗng nhìn cốc thủy tinh trên bàn, khi cất tiếng lần nữa thì giọng nói dần dần trở nên khàn khàn.
Một đoạn cuối cùng là những chuyện sau khi anh đến Trọng Thành, bao gồm cả việc từ từ mất kiểm soát về mặt tâm lý và tinh thần, trong cơn nhớ nhung từ năm này qua năm nọ, anh coi mình là Văn Quân, rồi xem Tuân Mộ Sinh có tính cách na ná với Văn Quân như kẻ thế thân cho Văn Quân.
Tuân Mộ Sinh không nói câu nào, bởi vì đã chẳng thể thốt nên lời.
Những lời thú thật này gần như đã hao mòn tất cả sức lực của Trì Ngọc, sau khi nói xong anh nhẹ nhàng thở dài, sắc mặt tái nhợt, hai tay chống trên bàn run rẩy dữ dội — đụng tới vết thương ở xương, cho dù anh có dốc hết sức mình cũng không thể kìm lại được cơn run rẩy nơi đầu ngón tay.
Trong đầu Tuân Mộ Sinh trống rỗng, một lát sau giơ tay phải lên đỡ trán, cố gắng hít thở nhưng vẫn cảm thấy nghẹn ngào.
Những câu nói này Trì Ngọc đã luyện tập vô số lần trong lòng, bây giờ nói ra, không đến nỗi là trút hết được gánh nặng, nhưng ít nhiều gì cũng thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.
Song vẫn chưa nói hết.
Vừa nãy là nói sự thật cho Tuân Mộ Sinh nghe, bây giờ là xin lỗi đối phương vì hành động của mình.
“Cậu Tuân.” Tim anh đập nhanh hơn, tốc độ nói càng lúc càng chậm, tiếng nói cũng ngày càng nhẹ đi: “Lừa dối cậu, xem cậu như thế thân của Văn Quân sau đó thoải mái đón nhận sự săn sóc của cậu, là tôi không đúng.”
“Tâm lý tôi có vấn đề, phần lớn thời gian đều cho rằng mình là Văn Quân, nhưng sự thật thì vẫn là tôi lừa dối cậu.”
“Thật ra cũng có lúc tôi tỉnh lại, nhưng tôi chỉ muốn tìm đến giáo sư Chu, chứ không nghĩ tới chuyện trực tiếp tìm cậu. Bởi vì tôi, tôi…” Anh dừng lại một chút, ngón tay run rẩy dữ dội hơn: “Tôi thật sự không biết phải nói với cậu như thế nào.”
“Đáng tiếc, tôi có cơ hội kiểm soát tất cả những tổn thương này ở mức thấp nhất, nhưng tôi lại không làm được, cuối cùng vẫn gây ra tình cảnh như thế này… Cậu Tuân, tôi thật sự rất xin lỗi.”
“Tôi đã nghĩ lâu lắm rồi, có lẽ cho dù làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể khiến cậu quên hết mọi chuyện đã xảy ra trong nửa năm nay. Điều duy nhất mà tôi có thể làm đó là thật lòng xin lỗi cậu.”
Trái tim căng tràn như sắp nổ tung, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, hắn nhìn Trì Ngọc, hé miệng nhưng chỉ thốt lên một tiếng khàn khàn: “Vì sao lại như thế này.”
Trì Ngọc hơi run lên, không biết nói gì để xoa dịu hắn đôi chút, nhíu mày suy nghĩ sau đó nhẹ giọng nói: “Văn Quân vẫn nhớ cậu.”
Anh nghĩ nói như vậy thì có lẽ người đàn ông trước mặt này sẽ bớt đau thương.
“Cậu ấy rất thích vòng tay cậu tặng cho cậu ấy, nói đó là bùa may mắn, cũng hay lén trốn sĩ quan huấn luyện đeo lên tay.” Ký ức đau đớn như khoét vào xương tủy, cổ Trì Ngọc rịn ra một lớp mồ hôi mỏng nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Cậu ấy khen cậu chơi bóng rổ rất giỏi, ném rổ rất chuẩn. Cậu từng nói với cậu ấy cậu cũng muốn đi lính, cậu ấy, cậu ấy còn nói nếu như cậu tới thì sẽ giới thiệu cậu cho tôi quen, xem hai chúng ta người, người nào ném giỏi hơn.”
Trạng thái sức khỏe của Trì Ngọc bây giờ không ngồi lâu được, Chu Thần Chung đi xuống từ lầu hai, vốn định dìu Trì Ngọc đứng lên đi qua đi lại một chút, đến gần mới phát hiện cả người Trì Ngọc toàn là mồ hôi.
Không thể tiếp tục nữa.
Trì Ngọc cũng nhận ra được bản thân đã hơi mất kiểm soát.
Anh lật đật đứng dậy muốn khom lưng xin lỗi Tuân Mộ Sinh — như vậy có vẻ chân thành hơn một chút, nhưng cơn đau không cho phép anh làm động tác này, chỉ đành hơi cúi đầu trịnh trọng nói: “Cậu Tuân, xin lỗi. Sau này chúng ta, chúng ta đường ai nấy đi.”
Anh ngập ngừng một chút, nặn ra một nụ cười chẳng mấy đẹp đẽ gì cho cam: “Chúc cậu mạnh giỏi.”
Tuân Mộ Sinh đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt hoảng hốt cũng không dám đụng vào anh, thấy anh muốn đi hắn vội vàng lấy hạt châu xỏ dây đỏ ra: “Đây là của…”
Trì Ngọc ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đáy mắt như thấp thoáng nước mắt.
Mấy giây sau anh lắc đầu: “Cậu Tuân, cậu giữ lại đi, dù sao cũng là bùa may mắn cậu tặng cho Văn Quân. Tiếc là vòng tay chỉ còn sót lại một hạt châu, cậu giữ lại nó xem như, xem như giữ gìn tưởng niệm.”
Nói xong không nhìn Tuân Mộ Sinh nữa, quay sang nói với Chu Thần Chung: “Giáo sư Chu, phiền chú đưa cháu về.”
Tuân Mộ Sinh ngồi phịch xuống ghế sô pha nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Ngọc. Bóng lưng ấy gầy yếu đến nỗi làm người ta xót xa, trĩu nặng in hằn trong đôi mắt hắn.
Hắn nhìn Trì Ngọc ra khỏi quán cà phê biến mất trong tầm mắt, một cảm giác cuộn trào làm người ta choáng váng bất chợt kéo đến.
Thất vọng mất mát.
Thời gian im lặng trôi qua trong cái nhìn chăm chú trống rỗng, hai tay hắn đan vào tóc, đường nét gò má nhấp nhô.
Xưa nay Trì Ngọc chưa bao giờ nói nhiều với hắn như vậy, lần đầu tiên trải lòng với hắn lại là để nói lời tạm biệt.
Cuối cùng hắn đã hiểu ra cảm giác thấp thỏm kia là gì rồi.
Hết chương 46
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT