Văn Quân hiếm lắm mới tan ca đúng giờ được một lần, Tuân Mộ Sinh đặt chỗ trước trong một nhà hàng Tây cao cấp, từ sớm đã đỗ xe ở gần truyền thông Trọng Xán chờ anh. Nhìn thấy Văn Quân mặc đồ vest đi về phía mình, trái tim giống như bị hẫng một nhịp, niềm vui được thể hiện bằng độ cong trên môi.
Văn Quân tới gần, bị nhìn đến mất tự nhiên: “Tôi mặc đồ không hợp sao?”
“Không có.” Tuân Mộ Sinh cười kéo cửa ghế phụ ra, vô cùng lịch thiệp mời Văn Quân lên xe: “Đẹp trai muốn mù mắt tôi luôn.”
Môi Văn Quân cong nhẹ, dáng ngồi hơi cứng đờ: “Bây giờ chúng ta qua đó luôn sao?”
“Đi ăn cơm tối trước đã.” Tuân Mộ Sinh ngồi vào ghế lái trở lại: “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta lấp đầy bụng rồi đi tiếp.”
Bầu không khí trong nhà hàng Tây rất ấm cúng, mùa đông trời mau tối, ngồi bên cạnh cửa sổ, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt sạch sẽ có thể nhìn ngắm muôn vàn ánh đèn trong đêm đông của Trọng Trành.
Văn Quân chưa từng tới nơi cao cấp như thế này ăn cơm.
Trước đó đi ăn cơm với Tuân Mộ Sinh mặc dù không phải theo kiểu của ai người nấy trả nhưng vẫn thường hay thay phiên trả tiền.
Tuân Mộ Sinh nghĩ cho tiền lương của anh, toàn chọn mấy chỗ gần như là nhà hàng giá bình dân. Nhưng hôm nay không giống vậy, nếu đã sắp dẫn Văn Quân đến Quán Sen ra mắt mấy anh em bạn bè của mình rồi vậy thì đổi một nhà hàng cao cấp để ăn cơm cũng là hợp tình hợp lý.
Văn Quân cũng không bối rối, một bữa cơm cứ thế trôi qua trong êm đềm, thấy thời gian không còn sớm nữa, anh lại giục Tuân Mộ Sinh: “Chúng ta không đến trễ chứ?”
Trong lòng Tuân Mộ Sinh mừng húm, có cảm giác như dẫn vợ về nhà: “Không gấp, cứ từ từ ăn, để mấy người đó đợi một tí cũng chả sao.”
“Không hay lắm nhỉ?”
“Anh sốt ruột lắm hả?”
Văn Quân cúi đầu hí hoáy với cái bánh kem, nhỏ giọng nói: “Tôi thì sốt ruột gì chứ…”
Tuân Mộ Sinh lại càng vui vẻ hơn.
Tới gần 9 giờ, Tuân Mộ Sinh mới chở Văn Quân đến Quán Sen.
Bước xuống xe, đi mấy bước là vào tới sảnh trước, ấy thế mà Tuân Mộ Sinh lại mở cái áo khoác len cashmere của mình để đằng sau xe ra, kiên quyết khoác lên người Văn Quân.
Gò má Văn Quân nóng ran: “Tôi không lạnh, vào phòng ngay ấy mà.”
“Vậy cũng phải mặc, nhỡ đâu bị cảm thì sao đây?” Tuân Mộ Sinh nắm lấy tay Văn Quân, vừa đi vào trong vừa nói: “Lát nữa anh ngồi thôi là được rồi, không thích uống rượu thì đừng uống, không thích để ý tới người khác thì đừng quan tâm, có tôi ở đây không ai làm khó được anh đâu.”
Văn Quân gật đầu, nhưng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với mọi chuyện — dù sao cũng là tiệc họp mặt của bạn Tuân Mộ Sinh tổ chức, nếu anh đã quyết định đến thì không thể thích gì thì làm nấy, phải biết nể mặt người ta, được mời thì nhất định phải uống, cho dù không giỏi giải quyết mới tiệc tùng xã giao như thế này thì cũng không thể ngó lơ người khác.
Lúc nhân viên phục vụ mở cửa ra, Tuân Mộ Sinh duỗi tay khoác hờ lên eo Văn Quân, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về đây, nhịp tim Văn Quân lập tức tăng tốc, ráng nở một nụ cười hơi gượng gạo.
Diệp Phong Lâm là người đầu tiên đứng dậy, lễ phép gật đầu với Văn Quân một cái: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, ở khu biệt thự Vân Châu, có nhớ không?”
“Cậu Diệp.” Văn Quân nói.
Diệp Phong Lâm mỉm cười: “Cảm ơn anh đã đến đây với Mộ Sinh, bọn tôi đều là bạn bè cùng nhau lớn lên với Mộ Sinh, đừng khách sao, cứ thoải mái đi.”
Văn Quân thả lỏng một chút: “Ừm.”
“Lát nữa kêu Mộ Sinh giới thiệu những người khác cho anh làm quen.” Diệp Phong Lâm nói tiếp: “Mộ Sinh và Hứa Sính hay nhắc về anh, mọi người rất tò mò. Trong nhà Hứa Sính có chút chuyện, hôm nay không đến được.”
Văn Quân ngước lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt đong đầy ý của Tuân Mộ Sinh, lập tức dời mắt đi như bị điện giật.
Diệp Phong Lâm nhướng mày, chọc ghẹo: “Mộ Sinh, đừng có liếc mắt đưa tình với anh Văn lẹ thế chứ, đến muộn thì bị phạt gì cậu biết mà.”
Có người la lên: “Phạt rượu!”
Có người khác hét: “Cho Quân Quân uống dùm cũng được!”
Văn Quân vừa nghe chữ “Quân Quân” thì mí mắt bắt đầu giật lên — có thể thấy, lúc Tuân Mộ Sinh nhắc về anh với những người bạn khác thì đều gọi “Quân Quân”.
Lúc này Diệp Phong Lâm cười xấu xa: “Anh Văn, uống dùm Mộ Sinh một ly được không?”
“Bớt đi!” Tuân Mộ Sinh lập tức kéo Văn Quân ra đằng sau che chắn cho anh: “Muốn phạt thì phạt tôi, bớt chọc ghẹo anh ấy đi.”
Trong phòng VIP vang lên tiếng huýt gió, người mới vừa gọi “Quân Quân” cười nói: “Cái **, bênh vợ… Bênh chồng thế à? Mộ Sinh lần này cậu ngon đấy!”
Tuân Mộ Sinh liếc một cái sắc lẹm, lúc xoay người nói chuyện với Văn Quân, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng: “Mấy người đó thích nhây vậy đó, miệng mồm cứ nói linh tinh thế thôi, mọi người đang giỡn anh đừng để trong lòng.”
Mọi người có bao giờ nhìn thấy Tuân Mộ Sinh dịu dàng như vậy đâu, im lặng một chốc, sau đó liên mồm “chậc chậc chậc”.
Văn Quân cố gắng thích ứng với bầu không khí rộn ràng có chút trẻ trâu này, nhưng vẫn thấy hơi mất tự nhiên, nhìn Tuân Mộ Sinh một cái, có lẽ ánh mắt ấy như toát lên một chút nhờ vả ỷ lại, Tuân Mộ Sinh vừa thấy xót vừa thấy ngọt ngào, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai anh, thì thầm: “Ngồi bên kia đi, đừng quan tâm tới bọn họ, tôi đi rót cho anh ly nước trái cây, chào hỏi một vòng rồi về với anh.”
Văn Quân ngồi trong góc, trước mặt là nước trái cây và cocktail đã pha chế, bên tai tràn ngập tiếng cười đùa và tiếng cụng ly.
Tuân Mộ Sinh chắc chắn đã dặn dò trước rồi, những cậu ấm không giàu sang thì cũng cao quý kia không ai đến bắt chuyện với anh, nhường lại một góc cho anh, cùng lắm thì đứng cách một khoảng quan sát anh.
Anh có thể cảm nhận được những ánh mắt tìm tòi kia, cũng may Tuân Mộ Sinh đứng cách đó không xa. Nhận thức này làm anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mất tự nhiên cũng từ từ biến mất.
Tuân Mộ Sinh bị ép rượu, sau khi uống mấy ly thì hét: “Tôi cũng đâu phải người tới trễ nhất, không phải Chu Hành và Ngôn Nhị cũng chưa tới à!”
Văn Quân không biết hắn nói ai, sợ hắn uống không nổi, đang nghĩ xem có nên qua đó uống đỡ dùm hắn không.
Ánh mắt hai người bắt gặp nhau, trong lòng đều rung động.
Văn Quân đứng dậy, giống như bị lôi kéo đi về phía trước, một câu “Tôi uống dùm cậu ấy” bồi hồi mãi trong cổ họng chẳng thể thốt nên lời.
Tuân Mộ Sinh uống vội, mấy ly vào bụng kia nồng độ khá cao. Tối nay Văn Quân chịu tới đây với hắn, hắn vốn đã mừng muốn điên rồi, lúc này rượu vào người, không khỏi trở nên càng hưng phấn, ôm lấy Văn Quân cúi đầu hôn anh.
Máu Văn Quân dồn lên, nhận ly rượu người khác đẩy tới, nhỏ giọng nói: “Cậu uống từ từ thôi.”
Tiếng cười càng nhiều hơn.
Vẫn nhờ Diệp Phong Lâm cười giải vây: “Anh Văn uống được không?”
Tuân Mộ Sinh nói: “Anh ấy uống nước trái cây.”
“Uống được.” Văn Quân nhìn rượu trong ly: “Ly này tôi uống dùm cậu ấy được không?”
“Được chứ.” Diệp Phong Lâm nói.
Tuân Mộ Sinh đang định cản thì Văn Quân đã ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Có người dẫn đầu vỗ tay, Tuân Mộ Sinh ghé vào bên tai Văn Quân, trong lòng vô cùng mềm mại: “Không sao chứ?”
“Một ly thì tôi vẫn uống được.” Văn Quân dìu hắn: “Trái lại là cậu, uống mấy ly rồi?”
Tuân Mộ Sinh nghe thấy thế thì nở nụ cười: “Tôi vui lắm.”
— Anh tốt quá, đến đây cùng tôi còn đỡ rượu dùm tôi, sao tôi không vui cho được?
Nhưng Văn Quân lại hiểu sai ý, nghĩ rằng Tuân Mộ Sinh thấy vui vì được họp mặt với bạn bè, chợt cảm thấy hành động vừa nãy của mình có hơi thừa thãi, cười ngượng nghịu, đứng với Tuân Mộ Sinh một lát thì về lại góc nhỏ của mình.
Không lâu sau cửa phòng VIP lại mở ra, một người đàn ông áo quần gọn gàng, mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị lại toát lên sự xinh đẹp bước vào.
Văn Quân nghe thấy mọi người gọi hắn ta là “Chu Hành”, vừa rót rượu vừa nói giỡn, Tuân Mộ Sinh cũng đến ép hai ly, hỏi một câu “Ngôn Nhị đâu”, đối phương lập tức trở nên ỉu xìu.
Từ lúc người kia đến thì trở thành trung tâm chú ý của mọi người, Văn Quân cũng không khỏi nhìn thêm vài lần, nhưng cảm thấy người đàn ông đó kiêu ngạo thì kiêu ngạo, giữa mi mày lại chất chứa sự chán chường và mất mát không thể nói với người ngoài.
Chẳng hiểu vì sao Văn Quân lại thấy hắn ta có chút tội nghiệp.
Tuân Mộ Sinh đã uống nhiều, đi ra khỏi đám người, trong lòng trong mắt đều là Văn Quân. Suy nghĩ xấu xa thường ngày bị dồn nén dưới đáy lòng bị men rượu nhấc lên, càng đốt càng cháy dữ dội, cho dù có tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần là “Làm như thế không đúng” nhưng vẫn không thể kiềm chế được.
Muốn đè Văn Quân dưới thân, muốn Văn Quân hoàn toàn trở thành người của mình.
Muốn bỏ thuốc.
Lúc sờ vào chai nhỏ đóng kín kia, Tuân Mộ Sinh dùng một tia may mắn cuối cùng để thôi miên bản thân — Văn Quân sẽ không tức giận, trước đó Văn Quân chỉ ngại ngùng chứ không phải thật sự muốn từ chối…
Thuốc hòa vào trong rượu, biến mất không còn bóng dáng.
Văn Quân và Tuân Mộ Sinh hôn nhau trên sô pha. Tuân Mộ Sinh đã say chuếnh choáng, nụ hôn ướt át hơn bao giờ hết. Văn Quân cũng đã uống vài ly, đầu óc choáng váng, ban đầu còn né tránh ánh mắt người ngoài, sau đó bị hôn mềm oặt cả người, dứt khoát buông xuôi theo Tuân Mộ Sinh.
Hai người quấn lấy nhau một lúc, trong phòng VIP lại có thêm hai người đến, một người trong đó Văn Quân cũng biết, là Kiều Dương lần trước đến khu biệt thự Vân Châu cùng với Tuần, Diệp, người còn lại có hơi quen mắt, dường như đã gặp ở chỗ nào rồi.
“Tiêu Tức Xuyên.” Tuân Mộ Sinh nói: “Một diễn viên, bạn của anh Kiều.”
Văn Quân không đu idol, đẩy Tuân Mộ Sinh một cái: “Cậu không qua đó chào hỏi sao?”
Tuân Mộ Sinh không muốn đi nhưng Kiều Dương bên kia lại gọi: “Mộ Sinh.”
“Vậy tôi qua đó uống vài ly.” Lúc Tuân Mộ Sinh rời khỏi thì đẩy nhẹ cái ly đã bị bỏ thuốc đến trước mặt Văn Quân, sau đó uống hết ly nước trái cây Văn Quân đang uống dở.
Văn Quân vào toilet một lát, lúc về thì thấy chỗ ngồi của mình bị người ta giành.
Chính là người đàn ông tên “Chu Hành”.
Cái góc đó chính là chỗ yên lặng nhất trong phòng VIP, Văn Quân nhìn xung quanh một lát, không tìm thấy chỗ nào làm ổ thoải mái hơn, chỉ đành ngồi bên cạnh người đàn ông.
Cũng may ghế sô pha rất rộng, ba người ngồi cũng không thành vấn đề.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn anh, hơi nhăn mày giống như bị quấy rầy, không vui cho lắm.
Văn Quân cũng không nói gì, ánh mắt lại vô thức bị đối phương thu hút, càng nhìn càng thấy người này quá u buồn, giống như chất chứa đau thương dữ dội nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Rượu Tuân Mộ Sinh để cạnh bàn bị người đàn ông uống sạch, Văn Quân nhìn cái ly trống rỗng, nhất thời tốt bụng rót một ly nước trái cây cho người đàn ông.
Người đàn ông lại liếc anh một cái, song vẫn lạnh lùng.
Nhưng chẳng mấy chốc, vẻ mặt của người đàn ông trở nên kỳ lạ, mặt đỏ bừng không bình thường, nhúc nhích tới lui, cổ họng bật ra từng tiếng rên rỉ kỳ dị.
Văn Quân thấy hơi là lạ, đụng vào hắn ta một cái, chợt cảm thấy đầu ngón tay nóng ran, vội vàng nói với Tuân Mộ Sinh: “Hình như bạn cậu say rồi.”
Trong phòng VIP loạn tùng phèo, mọi người giành nhau đưa người đàn ông say rượu về nhà, Diệp Phong Lâm còn cầm di động lên chuẩn bị gọi ai đó lái xe tới đón.
Văn Quân đứng bên cạnh, thấy người đàn ông liên tục giãy dụa, trong tiếng nói dường như còn kèm cả tiếng khóc nức nở, cuối cùng bị cậu diễn viên kia dẫn đi.
Văn Quân nhíu mày, trực giác thấy có chỗ nào hơi sai sai.
Nhưng cửa đã đóng lại, tiệc vui vẫn tiếp tục.
Mãi đến tận hai mươi phút sau, Tuân Mộ Sinh đột nhiên cả kinh nói: “Chu Hành uống thuốc của tôi rồi!”
Văn Quân cứng ngắc cả người, khó hiểu nhìn Tuân Mộ Sinh.
Có người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Văn Quân nhớ đến ly rượu kia và phản ứng kỳ lạ của người đàn ông trước khi bị kéo đi, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, đứng dậy nhìn về phía Tuân Mộ Sinh, giọng nói hơi khàn khàn: “Cậu bỏ thuốc tôi?”
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt, có người lao ra ngoài tìm người, có người lo lắng gọi điện thoại, giống như người đàn ông uống lộn thuốc kích dục kia là một người vô cùng quý báu, không thể xảy ra một chút sơ suất nào.
Văn Quân đứng im tại chỗ nhìn hình ảnh rối loạn trước mắt, trái tim dần dần nặng nề.
Anh hoàn toàn không thể ngờ được rằng Tuân Mộ Sinh sẽ chuốc thuốc mình.
Trong phút chốc, tất cả những nhục nhã, hoảng loạn và tự ti tích tụ trong lòng đều ồ ạt ùa đến, giống con sóng đục ngầu cuốn theo gỗ vụn khi cơn bão đi qua, xô vào anh làm anh nghẹt thở, máu me đầm đìa.
Chuyện sau đó giải quyết như thế nào, anh không biết nữa, chỉ biết là Tuân Mộ Sinh đã hết kiên nhẫn còn anh thì không thể thỏa mãn hắn.
Mối tình này từ lúc mới bắt đầu đã quái dị, đến lúc chín muồi, quả nó cho ra lại càng thêm khó coi xấu xí.
Từ đầu tới cuối đều là anh lừa dối Tuân Mộ Sinh — lúc trước xem Tuân Mộ Sinh như kẻ thế thân cho Trì Ngọc, bây giờ yêu rồi thì lại che giấu khiếm khuyết của mình, muốn dùng cái này để giữ Tuân Mộ Sinh lại.
Thật sự vô cùng hèn hạ.
Thuốc kích dục bị người ta uống lộn, Tuân Mộ Sinh tất nhiên là người lo lắng nhất, vừa lo người uống thuốc xảy ra chuyện, lại không biết giải thích với Văn Quân như thế nào, mãi đến khi Diệp Phong Lâm nói: “Không sao rồi, Ngôn Nhị đã đón Chu Hành về rồi” thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa xoay người đối mặt với Văn Quân, thì hắn lại thấy hối hận quá muộn màng rồi.
Ánh mắt Văn Quân vừa nặng nề vừa im lặng, không chút trách móc, nhưng giống như muốn rời xa hắn.
Tuân Mộ Sinh biết mình đã phạm sai lầm lớn, muốn ôm chặt lấy Văn Quân, Văn Quân lại né sang một bên, nhẹ giọng nói: “Tôi có một chuyện muốn nói với cậu.”
Cuộc vui bị chuyện thuốc kích dục phá hỏng, có người hết hứng bảo muốn về nhà ngủ, có người muốn đổi chỗ khác chơi tiếp, Tuân Mộ Sinh nói nhỏ mấy câu với Diệp Phong Lâm sau đó dẫn Văn Quân về.
Từ phòng VIP đến gara, vài lần Tuân Mộ Sinh muốn nắm tay Văn Quân, Văn Quân đều né đi.
Tuân Mộ Sinh đã tỉnh rượu hẳn, nhìn gò má của Văn Quân, chợt có ảo giác — Văn Quân sẽ không tha thứ cho hắn.
Về lại xe, Văn Quân lấy túi đi làm hay đem theo bên người ở ghế sau xe, im lặng một lúc lâu như đang giãy dụa vào những giây phút cuối cùng.
Sau đó anh thở dài, lấy một cái lọ nhỏ trong túi ra.
Đó là một lọ thuốc, trên đó viết chữ nước ngoài.
Tuân Mộ Sinh không hiểu, chỉ thấy Văn Quân đưa lọ nhỏ cho mình xem.
“Xin lỗi vì đã gạt cậu.” Giọng nói của Văn Quân nhẹ tênh, giống như hoa bồ công anh gió thổi một cái là bay: “Không phải tôi chưa sẵn sàng, mà là tôi vốn dĩ không thể làm được.”
“Đây là thuốc tôi đang uống, tôi đã uống được một thời gian rồi, nhưng…”
Anh ngừng lại một chút, giọng nói trầm hơn: “Nhưng không có tác dụng gì.”
Cuối cùng anh hít sâu một hơi, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi, tôi không phải là một người đàn ông bình thường.”
Hết chương 36
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT