Đợt quảng cáo đầu tiên trong hoạt động thu đông của quảng trường Thịnh Hi quay quanh chủ đề “thực sắc”, “sắc” chỉ thời trang của mùa này, “thực” chỉ các loại quán ăn, do “con người” kết hợp hai thứ này lại.
Kha Kình đang đau đầu vì “con người”.
Bộ phận kế hoạch dựa theo lối suy nghĩ lúc trước, tìm đến mười nam mười nữ, chiều cao dáng người khác nhau, mặt mũi cũng cực kỳ nổi bật, nhưng cậu nhìn thử, lại không có một người nào phù hợp với suy nghĩ trong lòng.
Giám đốc bộ phận kế hoạch là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, họ Tôn, không tính là xinh đẹp nhưng rất có khí chất, sau bước vào thì kêu trợ lý dẫn các người mẫu tạm thời ra ngoài trước, đặt một ly cà phê trước mặt Kha Kình: “Cậu Kha muốn người như thế nào?”
Kha Kình hơi cáu kỉnh vò đầu: “Giám đốc Tôn, không phải tôi vạch lá tìm sâu chê người chị tìm không tốt. Mặt mũi của bọn họ không có chỗ chê, nhưng thần thái tầm thường quá.”
“Thần thái tầm thường” là từ mới, giám đốc Tôn suy nghĩ một chút: “Ý cậu là không sự đáng yêu trái ngược sao?”
“Cũng không phải…” Kha Kình phát hiện mình giải thích không rõ ràng, chỉ đành nói: “Nếu như thật sự không tìm được người thích hợp vậy cố gắng tìm một vài người mẫu theo style rắn rỏi ấy. Nhóm người lúc nãy yếu đuối quá, tất cả đều là nhóc mặt trắng.”
Giám đốc Tôn cười: “Nhóc mặt trắng đổi thành một tên gọi bùi tai hơn thì là hot boy, boy ấm áp, tôi cảm thấy nếu so sánh với người mẫu theo style rắn rỏi thì sẽ thích hợp với chủ đề thu đông hơn. Dù sao lần shoot ảnh lần này của chúng ta cũng không cần khoe cơ bắp của bọn họ.”
Kha Kình lắc đầu: “Style rắn rỏi không chỉ có thể khoe cơ bắp, mà cũng có thể phô bày sự dịu dàng và khoan dung.”
Giám đốc Tôn không rõ. Kha Kình thở dài, hối hận vì sao lúc trước sau khi gặp người đàn ông kia ở sảnh trong lại không xin địa chỉ liên lạc.
Người đàn ông kia là người phù hợp với chủ đề lần này nhất, rõ ràng vóc dáng mặt mũi đều xuất sắc, điều kiện cũng rất tốt, nhưng lại không giỏi chăm sóc bản thân. Dù vậy, chỉ cần đứng trước ống kính thôi cũng đã có phong cách khác biệt.
Ánh mắt của người đàn ông rất sâu sắc, thoáng nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng này cũng không xa cách người khác, trái lại có một sức hấp dẫn làm người ta muốn tìm hiểu thêm nhiều về anh.
Lúc người đàn ông im lặng rất cô đơn, nhưng lại không có cảm giác u ám nặng nề, dường như bản thân đã chịu đựng rất nhiều thứ, những vất vả trong cuộc sống đều nặng nề chất chứa dưới đáy lòng, chẳng có chỗ nào để trút bỏ.
Hoặc là nói, anh căn bản không muốn trút bỏ.
Nhưng khi người đàn ông nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng trong ánh mắt tuôn trào lan tràn, như tuyết tan trời trong trở lại, như ráng chiều ghé đến nơi mặt hồ yên ả.
Trong nụ cười ấy chất chứa khoan dung và bình tĩnh, giống như bao dung những đau khổ mà số phận đã ban cho, càng giống như bao dung những vất vả mà mình từng chịu đựng.
Làm lòng người rung động.
So sánh với người đàn ông, những người mẫu khác chỉ đạt đến đánh giá “bề ngoài nổi trội, nhưng thần thái tầm thường”, điều này làm Kha Kinh càng sầu thúi ruột — trong đầu chỉ toàn là hình bóng của người đàn ông, những người khác không ai lọt vào mắt, thậm chí cậu cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ cho người đàn ông mặc mẫu mới của nhãn hàng nào…
Nhưng biết chạy đi đâu tìm “người mẫu lý tưởng” đây?
Lúc chụp ảnh từng hỏi người đàn ông có thể đăng ảnh lên Weibo được không, người đàn ông hơi ngại ngùng nhưng vẫn đồng ý.
Sau khi chỉnh ảnh xong, Kha Kình lại thấy hối hận. Người đàn ông chính là báu vật mà cậu phát hiện ra, không muốn chia sẻ với người ngoài một cách dễ dàng như vậy.
Bây giờ muốn lên Weibo xin giúp đỡ cũng không phải là không thể, đăng ảnh của người đàn ông lên với tiêu đề “Tìm người khắp thành phố”, có lẽ mấy tiếng là tìm được rồi.
Nhưng người đàn ông chắc sẽ không thích như thế.
Cà phê không sữa không đường, Kha Kình nhấp một ngụm, bị đắng đến nhíu mày.
Giám đốc Tôn nói: “Cậu Kha, ý của cậu tôi gần như đã hiểu rồi, bộ phận kế hoạch sẽ dốc hết sức đi tìm, nếu như…”
Đang nói chuyện, ngoài cánh cửa khép hờ vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
Một người nhân viên đứng cạnh cửa nói: “Cậu Kha, giám đốc Tôn, người phụ trách sự kiện mới ở bộ phận New Media của truyền thông Trọng Xán đã đến rồi, tôi đã sắp xếp bọn họ đến phòng họp.”
Giám đốc Tôn nói: “Được, tôi lập tức qua đó.”
Kha Kình cầm ly đứng dậy: “Mấy chị bàn đi, tôi không đi đâu.”
“Sao cậu có thể không ra mặt chứ?”
“Tôi chỉ phụ trách chụp hình, mấy chị mở họp chán chết đi được, tôi mà đi thì chỉ biết ngủ gật thôi.”
Giám đốc Tôn cười: “Chẳng phải đã pha cà phê cho cậu trước rồi sao?”
Kha Kình “chậc” một tiếng: “Ác quá, đổ cà phê đen cho tôi. Tôi đi pha thêm miếng đường.”
Lần đầu tiên Văn Quân tới chỗ như thế này bàn chuyện hợp tác.
Quảng trường Thịnh Hi thuộc quyền sở hữu nhà đất của Hải Thành, doanh nghiệp lớn có tiền có của, có nền tảng vững chắc, tất nhiên chế độ quy tắc khác với người ta. Sau khi Văn Quân bị điều đến bộ phận New Media, phần lớn chỉ tiếp xúc với những nhà kinh nhỏ, không cần quá để ý ăn mặc bề ngoài. Mà trước đây lúc làm nhà báo, tuy rằng cũng từng qua lại với những doanh nghiệp lớn, nhưng bộ phận truyền thông truyền thống chỉ tập trung vào tin tức, bộ phận New Media thì tập trung vào dịch vụ, hai bộ phận tính chất khác nhau, yêu cầu bề ngoài tất nhiên cũng không thể so sánh.
Từ gara lên đây, Văn Quân đã hiểu lý do vì sao Lý Tiêu nhất định phải thay cái áo lông tầm thường của anh thành chiếc áo bành tô ôm người — đi làm ăn với doanh nghiệp như nhà đất Hải Thành, thật sự cần phải ăn mặc chỉn chu một chút.
Kể ra thì Văn Quân cũng không xa lạ gì với nhà đất Hải Thành. Năm đó sau khi chủ nhiệm bộ phận tin tức xã hội nghỉ việc thì đến nhà đất Hải Thành làm việc, còn muốn rủ thêm anh, kêu anh đi ăn máng khác. Nhưng bản thân anh lại không thể viết được bản thảo phù hợp với yêu cầu của đối phương, chuyện đi ăn máng khác cứ thế mà dẹp sang một bên.
Ba năm trôi qua, chủ nhiệm đã rời khỏi Hải Thành, tách ra làm ăn riêng, Văn Quân cũng không còn trong <Thời báo Trọng Thành>.
Thoáng nhớ lại, chợt có cảm giác chốn xưa vẫn thế mà người nay đã đổi thay.
Nhưng cũng không đợi anh bùi ngùi quá lâu, ngoài phòng họp đã vang lên tiếng giày cao gót.
Cuộc họp xung đột kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, người “xung đột” chủ yếu là Lý Tiêu và tổ trưởng kế hoạch Mạnh Húc mà giám đốc Tôn dẫn đến, giám đốc Tôn chỉ thỉnh thoảng đưa ra chút ý kiến, Văn Quân không có kinh nghiệm, nghiêm túc ghi chép lại, giống như thư ký Lý Tiêu dẫn đến.
Nhưng “thư ký” này hình như hơi bị đẹp trai quá đáng.
Tất nhiên giám đốc Tôn biết anh không phải là thư ký gì gì đó, mà là người phụ trách bộ phận ẩm thực lần này, nhưng mà bị Lý Tiêu chiếm spotlight, nhìn có vẻ thật thà gần như là chất phác.
Nhưng chất phác này chỉ là hình tượng mà thôi.
Ánh mắt của giám đốc Tôn rất chuẩn, chớp mắt là nhìn thấu.
Trước đó Kha Kình nói mấy người mẫu thần thái tầm thường, trong phút chốc chị cũng không tưởng tượng ra được cái gì gọi là “thần thái tầm thường”, “sự đáng yêu trái ngược” duy nhất mà chị nghĩ ra được cũng bị Kha Kình bác bỏ. Lúc này nhìn thấy Văn Quân thì chợt hiểu rõ tất cả.
Người mẫu mà Kha Kình muốn, có lẽ giống như Văn Quân.
Nhưng Văn Quân cũng không phải người mẫu, tuổi cũng không còn nhỏ. Giám đốc Tôn thở dài, thầm than đáng tiếc.
Gần đến buổi trưa, Lý Tiêu và Mạnh Húc vẫn chưa hài lòng với bản kế hoạch của đôi bên. Giám đốc Tôn nhìn thời gian không còn sớm nữa, đang định bảo buổi chiều tiếp tục thì Văn Quân – người gần như không tham gia vào cuộc thảo luận, bỗng nhiên nói: “Mâu thuẫn của hai người chủ yếu là vì phong cách của phòng ăn không ăn khớp với thương hiệu, đúng không?”
Mạnh Húc gật đầu, lúc làm việc Lý Tiêu không hề chua ngoa như thường ngày, nói rất khách quan: “Đúng. Trang phục tham gia sự kiện hoàn toàn không ăn khớp gì với phòng ăn, nếu như ép buộc kết hợp thì có vẻ không ra ngô ra khoai gì cả.”
Văn Quân nói: “Không phải còn có người mẫu hay sao? Người mẫu có thể trung hòa sự khác biệt giữa hai người.”
Lý Tiêu lắc đầu: “Tất nhiên tôi biết có người mẫu.” Nói xong nhìn về phía Mạnh Húc, Mạnh Húc nói tiếp: “Trước mắt thì những người mẫu chúng tôi tìm đến gần như là đã thử hết rồi, nhưng vẫn thấy không phù hợp.”
“Không hợp chỗ nào?” Văn Quân hỏi.
“Không thể kết hợp được.” Mạnh Húc suy nghĩ một lát: “Rất rời rạc, nhưng chủ yếu không phải là vấn đề của người mẫu, nguyên nhân căn bản là vì chúng tôi không nghĩ ra được cách nào tốt cả.”
Lý Tiêu đồng ý: “Nếu có cách nào tốt hơn thì cho dù người mẫu không phù hợp, nhưng lúc chỉnh sửa chúng tôi cũng có thể dùng lời giới thiệu để kết nối hai cái lại với nhau.”
Văn Quân lập tức nói: “Nhân hóa được không?”
Giám đốc Tôn đang định lấy thuốc lá ra thì khựng tay lại.
Lúc làm nhà báo, Văn Quân quen sắp xếp ghi âm, tranh ảnh, cũng quen sắp xếp phân loại các bài báo đã đăng. Bài viết quan trọng thì kẹp riêng trong một xấp tài liệu, sau một khoảng thời gian thì lấy ra đọc lại, suy nghĩ xem chỗ nào còn thiếu sót, nếu thay đổi góc nhìn thì có thể viết sâu hơn hay không.
Tin tức về một học sinh cấp hai mê chơi game mobile có thể dẫn tới hành vi bạo lực học đường không được xem là bài báo quan trọng gì mấy, nhưng bởi vì liên quan đến trẻ vị thành niên, nên Văn Quân vẫn thường lấy ra đọc đi đọc lại, thậm chí còn thảo luận với biên tập viên xem sau này có gặp lại tin tức tương tự như thế này thì có nên giải quyết mềm mỏng nhẹ nhàng hơn một chút không.
Thời gian qua đi, quá trình bọn nhỏ dùng vũ khí đánh nhau ra sao thì Văn Quân không nhớ rõ lắm, nhưng trước sau vẫn luôn có ấn tượng về con game này — anh chưa bao giờ chơi game, muốn tìm hiểu thêm về tâm lý của người được phỏng vấn nên anh đã tải xuống nghiên cứu thử, bởi vì chưa từng tiếp xúc nên khó tránh khỏi có ấn tượng mạnh.
Đó là một loại game nhân hóa động vật.
Văn Quân giỏi đánh úp, cứ khăng khăng đâm đầu vô chọn cho mình một “con chim đại bàng”, tưởng đâu là đại bàng mạnh mẽ chao lượn giữa bầu trời, sau khi chọn xong mới phát hiện hóa ra lại là một con cú mèo vừa mập vừa ngốc.
“Nhân hóa?” Lý Tiêu nói: “Ý của anh là phòng ăn, không, nhân hóa thức ăn?”
Mạnh Húc nhíu mày: “Nhưng cái này chỉ chú trọng vào mảng ẩm thực, còn quần áo thì sao?”
“Đồ ăn biến thành người, mặc những bộ quần áo nhìn có vẻ na ná với thức ăn mình đã chọn.” Văn Quân nói: “Tất cả thức ăn và quần áo, toàn bộ đều do người mẫu thể hiện.”
“Cái này…” Mạnh Húc suy nghĩ: “Để tôi nghĩ thêm.”
Mặt ngoài Văn Quân bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hơi thấp thỏm, thậm chí trước khi nói ra anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phòng hờ bị cười vào mặt.
Nhưng điều bất ngờ là ngay cả Lý Tiêu cũng không hề bác bỏ ngay lập tức.
“Ý tưởng này không tệ, ít nhất cũng xem như là mở ra một lối thoát cho tình hình bế tắc của chúng ta bây giờ.” Giám đốc Tôn nói: “Nhưng mà vẫn phải dành thời gian để nghĩ kỹ lại. Như này đi, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi một lát đã, buổi chiều tôi gọi cậu Kha đến, thử nghe ý kiến của cậu ấy xem sao.”
Văn Quân nhớ lại giọng nói ban nãy vừa nghe, hỏi: “Cậu Kha?”
Giám đốc Tôn cười cười: “Thợ chụp hình của bộ phận kế hoạch, cậu hai của ông chủ lớn.”
Tuân Mộ Sinh mua một cái lọ thủy tinh, bỏ bưởi chua vào, rót thêm hai hai chai mật hoa hồng, làm trà bưởi mật hoa. Lọ thủy tinh đặt ở vị trí nổi bật nhất trong phòng làm việc, trà và cà phê đều chẳng thèm uống, ngày nào cũng kêu Vương Kha pha một ly với nước suối lạnh.
Vương Kha chưa từng pha mấy thứ này, lần nào cũng múc một muỗng lớn. Tuân Mộ Sinh vẫn uống ngon lành cành đào, thế mà không chê ngấy.
Năm quả bưởi không chịu nổi tốc độ bào này của hắn, không bao lâu sau lọ thủy tinh đã thấy đáy.
Vương Kha hỏi: “Nếu không tôi gọt mấy quả bưởi bỏ vào nhé?”
Tuân Mộ Sinh liếc cậu ta một cái sắc lẹm như dao, Vương Kha ôm lọ thủy tinh run bắn lên, đần mặt ra không biết mình đã nói sai chữ nào.
Trà bưởi mật hoa uống hết rồi, tất nhiên phải đi tìm Văn Quân.
Tuân Mộ Sinh biết Văn Quân bận rộn, mấy hôm nay cũng không tiện quấy rầy, nhưng vẫn luôn nói chuyện qua Wechat. Hôm đó Văn Quân đồng ý tiếp tục gọt bưởi giúp mình, hắn bèn hợp lẽ gọi điện qua, chuẩn bị đi đón Văn Quân ăn cơm, sẵn tiện gọt bưởi.
Nhưng điện thoại không ai bắt máy, bên kia vẫn trong trạng thái tắt máy.
Tuân Mộ Sinh hơi lo lo, lập tức gọi cho Hứa Sính. Hứa Sính bảo Văn Quân đã đến quảng trường Thịnh Hi từ sáng rồi, tắt nguồn có lẽ là do đang họp.
“Họp hành gì lâu thế?”
“Bình thường thôi, đối tác có nhiều yêu cầu.” Hứa Sính cười: “Cẩu Tử, bây giờ hai người sao rồi?”
“Vẫn vậy đấy.” Giọng Tuân Mộ Sinh lạnh nhạt nhưng môi lại cong cong: “Không nói nữa, bận rồi, mai mốt mời cậu đi ăn cơm.”
“Bận đến Thịnh Hi đón Văn Quân à?”
“Im đi.” Tuân Mộ Sinh cười cúp máy, đến phòng nghỉ thay quần áo khác, trước khi ra khỏi phòng làm việc còn soi gương lại, chân bước nhẹ nhàng đi về phía thang máy.
Hết chương 23
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT