Tiếng ồn xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, người và xe đều trở thành bóng mờ mơ hồ. Tuân Mộ Sinh như bị đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích nhìn về nơi truyền đến giọng nói.
Ánh sáng nơi đó loang lổ chuyển động rồi hóa thành một bóng người cao gầy. Bóng người ngày một rõ ràng, lại bị ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá cắt rời thành ngàn mảnh vạn mảnh.
Tuân Mộ Sinh nghe thấy tiếng vỡ nát nhỏ bé lại lanh lảnh.
Trái tim bị kéo lên thật cao, hắn đẩy đám đông chen chúc đằng trước ra như đang giãy giụa trong bùn lầy, quát lớn: “Tránh ra!”
“Văn Quân!” Hứa Sính cực kỳ hưng phấn, đi vòng nửa vòng mở cửa ghế lái ra nắm lấy cánh tay Văn Quân, cười nói: “Anh đỉnh vãi luôn ấy, có tài mà giấu nha! Lần này quay về tôi phải nói với Lưu Tồn điều anh sang tổ ô-tô của bọn tôi mới được!”
Văn Quân còn đang chìm đắm trong cơn mơ màng đan xen giữa quá khứ và hiện thực, anh buông vô lăng ra im lặng nhìn Hứa Sính: “Tôi…”
“Anh xuống đây trước đã! Quán quân phải làm quen với mọi người mới được!” Hứa Sính nói xong rướn cổ nhìn quanh: “Cẩu Tử đâu?”
Văn Quân bước xuống xe: “Cẩu Tử?”
“Chính là chủ chiếc xe này của chúng ta đó.” Hứa Sính nghiêng đầu nhìn lại: “Ấy, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền! Anh!”
Lúc đối mặt với Văn Quân, trong lòng Tuân Mộ Sinh nhói lên một cái, hắn ngạc nhiên đến nỗi khẽ lùi về sau một bước.
Người hôm đó gặp được ở quảng trường Thịnh Hi, người gắn lên mình cái tên “Văn Quân” nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, lại là…
Lúc nhìn thấy mặt của chủ xe, Văn Quân cũng cả kinh, trợn mắt há mồm “Ơ” một tiếng, một lúc lâu vẫn không thể nói được gì khác.
Là người đàn ông lấy di động của anh kêu anh xóa ảnh!
Bầu không khí đột nhiên trở nên quái lạ, khoảng cách giữa hai người không đến 3 mét, ánh mắt Tuân Mộ Sinh nhìn chằm chằm vào Văn Quân còn Văn Quân lại chột dạ dời mắt đi, nói thầm tiêu rồi.
Song, mặc dù cúi đầu anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như thực thể của đối phương.
Hứa Sính nhìn Văn Quân, lại nhìn sang Tuân Mộ Sinh, mấy giây sau khó hiểu nói: “Hai người quen nhau à?”
Tuân Mộ Sinh vẫn cứ nhìn Văn Quân: “Rốt cuộc anh tên là gì?”
Mí mắt Văn Quân giật lên, nhớ lại tấm danh thiếp viết “Hình Ngạn” kia.
Sắc mặt Tuân Mộ Sinh cực kỳ u ám: “Anh nói anh tên Hình Ngạn? Tại sao cậu ta lại gọi anh là Văn Quân?”
“Hình Ngạn?” Hứa Sính suy nghĩ một lát: “Văn Quân, tôi nhớ đó là bút danh anh từng dùng lúc còn ở ‘Thời báo Trọng Thành’ đúng không? Bài đó có phải là lật tẩy tổ chức lớp học thêm lừa đảo không? Tôi còn đọc bài báo đó nữa mà.”
Hầu kết Văn Quân chuyển động lên xuống, có cảm giác bị vạch trần trò hề ngay trước mặt mọi người.
“Bút danh?” Tuân Mộ Sinh nói: “Hôm đó anh gạt tôi? Tên thật của anh là Văn Quân đúng không!”
Xưa nay chưa có ai nhìn thấy dáng vẻ đó của Tuân Mộ Sinh — ngày thường cậu Tuân cũng không được xem như lịch sự văn nhã gì mấy, nhưng ít ra không giống bây giờ. Tiếng bàn tán và huýt gió đều biến mất, chủ Hummer ban đầu gào thét muốn gặp người lái xe cũng lùi sang một bên. Diệp Phong Lâm và Kiều Dương là hai người biết chuyện, vừa thấy vẻ mặt của Tuân Mộ Sinh lập tức đoán được ít nhiều, vội vàng lấy lý do tiệc trưa sắp bắt đầu kêu mọi người đến khu biệt thự Vân Châu chuẩn bị tiệc nướng ngoài trời. Nhiễm Túc đứng ở nơi cách xa Tuân Mộ Sinh mấy mét không dám đến gần, trong lòng cậu rối ren, cảnh giác nhìn Văn Quân đứng cạnh xe.
Đợi đến khi phần lớn người đều đi hết rồi Hứa Sính vẫn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện.
Tuân Mộ Sinh bước lên phía trước một bước, sau đó là hai bước rồi ba bước… Văn Quân vô thức lùi về sau, Hứa Sính gần như theo bản năng chen vào giữa hai người, yếu ớt ngăn cản, hắn ta nhíu mi nói: “Anh à, anh…”
“Hứa Sính!” Diệp Phong Lâm chạy nhanh đến, trước tiên vỗ vai Tuân Mộ Sinh, sau đó dùng ánh mắt ra dấu với Hứa Sính.
Hứa Sính không hiểu. Ý của Diệp Phong Lâm là kêu hắn ta đừng xía vào chuyện của Tuân Mộ Sinh và Văn Quân, nhưng Văn Quân là người hắn ta dẫn đến, hơn nữa còn là đồng nghiệp của hắn ta, sao hắn ta có thể mặc kệ cho được?
Văn Quân nghĩ rằng người đàn ông trước mặt muốn tính sổ với mình chuyện hôm đó ở quảng trường Thịnh Hi. Chuyện này rất khó xử, anh không muốn để cho đồng nghiệp cùng công ty biết, dù là Hứa Sính cũng không được. Bèn đẩy nhẹ Hứa Sính một cái: “Không thì cậu…”
Tuân Mộ Sinh liếc Hứa Sính một cái: “Tôi có chuyện muốn nói với Văn Quân.”
Hứa Sính nhìn Văn Quân: “Hai người biết nhau à?”
Văn Quân chỉ muốn nhanh chóng đẩy Hứa Sính đi: “Biết.”
“Nhưng vừa nãy đến cả tên anh là gì mà anh ấy còn không biết!” Hứa Sính nói: “Anh ấy nghĩ anh tên Hình Ngạn!”
“Lúc đó tôi đưa cho cậu ta danh thiếp tên ‘Hình Ngạn’.” Văn Quân nhắm mắt nói: “Cậu ta là một người bạn tôi quen trước đây lúc đi phỏng vấn, lâu lắm rồi không gặp.”
Tuân Mộ Sinh cau mày, đau đớn như bị kim đâm thật sâu.
Hứa Sính nửa tin nửa ngờ, còn muốn hỏi tiếp nhưng Diệp Phong Lâm đã kéo hắn ta đi, sẵn tiện ôm vai Nhiễm Túc nói: “Đừng cắm rễ ở chỗ này, nào, đi nướng cá với tôi.”
Vết bánh xe ở đích đến vẫn chưa phai, nhưng người chỉ còn sót lại Văn Quân và Tuân Mộ Sinh.
Cánh cửa bên ghế lái của xe Jeep Đông Phong mở ra, yên lặng đỗ lại dưới ánh nắng ban trưa vụn vỡ. Bùn loãng trên lớp thiết giáp đang dần khô lại rồi nứt ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Văn Quân duỗi tay lau mồ hôi trên trán, anh mất tự nhiên lấy di động ra bật album ảnh lên, bước lên trước một bước: “Toàn bộ ảnh hôm đó tôi đã xóa hết rồi, cũng không hề đăng lên mạng. Nếu như cậu không tin có thể lấy kiểm tra. Lần trước tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, nếu như cậu còn muốn nghe tôi có thể nói xin lỗi cậu lần nữa. Đưa cậu danh thiếp giả cũng là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, trước đây tôi làm phóng viên, ‘Hình Ngạn’ là một trong những bút danh tôi từng dùng…”
“Văn Quân.” Tuân Mộ Sinh ngắt lời, nghiêm túc đọc lên hai chữ này, đọc một lần không đủ lại đọc thêm lần thứ hai: “Văn Quân.”
“Ừm?” Văn Quân ngạc nhiên lại bất đắc dĩ, không hiểu vì sao người này cứ nhìn mình chằm chằm không tha. Chụp lén đúng là việc sai trái, nhưng anh cũng đã xóa ảnh rồi nói xin lỗi, nếu thế còn không giải quyết được thì anh thật sự không biết phải làm như nào nữa.
“Văn, Văn trong văn hóa. Quân, Quân trong đều đặn có một chữ trúc trên đầu.” Tuân Mộ Sinh dằn xuống ngọn lửa đang xông thẳng lên đầu mình, gần như gằn từng chữ một hỏi: “Đúng không?”
(*) 文化 – văn hóa, 均匀 – đều đặn, 竹 – bộ trúc, tên Văn Quân: 文筠.
Văn Quân ngẩn ra, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng xóa, anh nhận ra có lẽ đối phương không phải muốn truy cứu chuyện chụp lén.
Người này, khả năng cao là có chuyện gì đó sâu xa hơn liên quan đến mình.
Tuân Mộ Sinh hít sâu một hơi, giọng nói cũng run rẩy: “Năm nay 31 tuổi, phải không?”
Văn Quân gật đầu, dè dặt nói: “Chúng ta quen nhau sao?”
Tuân Mộ Sinh không trả lời: “13 năm trước, anh 18 tuổi, nhập ngũ ở khu tuyển quân Trọng Thành, phải không?”
Con ngươi Văn Quân co rụt lại, trong đầu vang vọng ầm ầm.
“Thật sự là anh! Lần trước, lần trước, thế mà tôi lại không nhận ra.” Tuân Mộ Sinh cay đắng cười lên vài tiếng, một lát sau hắn ôm trán, lần thứ hai khi nhìn về phía Văn Quân, sự quyến luyến nơi đáy mắt hóa thành một vệt ửng đỏ, im lặng lan tràn trên khóe mi.
“Tôi…” Đầu óc Văn Quân rối bời, anh lắc đầu thật mạnh, muốn moi móc ra chút ký ức nào đó liên quan đến người đàn ông này, nhưng lại chẳng tìm ra được gì dù chỉ là một dấu vết bé nhỏ.
Mà điều càng làm lòng anh rối ren đó chính là người đàn ông này thế mà lại biết chuyện anh từng đi lính.
Đây đã là…
Là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi!
“Anh không nhớ ra tôi.” Tuân Mộ Sinh lắc đầu: “Tôi biết mà, chắc chắn anh không nhớ ra tôi.”
Nét mặt Văn Quân nghiêm túc nhìn hắn, tim đập càng lúc càng nhanh, căn bản không thể nào bình tĩnh được, anh nghĩ ngợi thật lâu trong đầu rồi mới hỏi: “Cậu này, thật ngại quá, tôi thật sự không nhớ rõ lắm. Tôi có thể biết tên họ cậu là gì không?”
Tuân Mộ Sinh khẽ thở dài một hơi, lấy di động ra gõ lên màn hình ba chữ.
“Tuân, Mộ, Sinh?” Văn Quân đọc lên, tin chắc rằng mình chưa từng gặp đối phương bao giờ.
Tuân Mộ Sinh lấy di động về, khẽ gật đầu: “Bây giờ anh làm việc tại bộ phận New Media ở Trọng Xán? Là đồng nghiệp của Hứa Sính?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chẳng trách.”
Văn Quân không hiểu: “Gì cơ?”
“Giờ anh là người làm công tác văn hóa rồi, hèn chi không hề đọc sai tên tôi.”
Văn Quân mím môi, không nhớ ra nổi mình có từng đọc cái tên giống vậy hay chưa, nhưng vẻ mặt của người đàn ông làm anh không thể nói ra được câu “Tôi thật sự không biết cậu”, chỉ đành xuôi theo đối phương hỏi tiếp: “Thật sao? Trước đó tôi đọc là gì?”
“Anh không đọc ra được chữ ‘Tuân’, nghĩ chữ kia đọc là ‘Cẩu’.” Khóe môi Tuân Mộ Sinh cong lên, dường như nhìn thấy được dáng vẻ của chàng trai 18 tuổi từ trong ánh mắt của Văn Quân 31 tuổi: “Anh gọi tôi là Cẩu Mộ Sinh, tôi phải sửa anh tận hai lần anh mới nhớ được.”
(*) 荀 – tuân, 苟 – cẩu, tên Tuân Mộ Sinh 荀慕生, vì từ cẩu (cẩu thả) đọc giống với cẩu (chó) nên Diệp Phong Lâm mới gọi ổng là Cẩu Tử để trêu ổng.
Văn Quân xoa xoa mi tâm, không thể thốt lên được câu nào.
Anh nghĩ người đàn ông tên “Tuân Mộ Sinh” này chắc là nhận nhầm người rồi, nhận nhầm anh và một người khác tên là “Văn Quân”.
Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Có thể nhận nhầm người thì tất nhiên mặt mũi cũng phải na ná như nhau, chuyện này không lạ. Lạ ở chỗ, nếu theo cách nói của Tuân Mộ Sinh, anh và “Văn Quân” kia không những trùng tên trùng họ, tuổi tác giống nhau, mà 13 năm trước đều nhập ngũ ở khu tuyển quân Trọng Thành.
Đây là chuyện không thể nào!
Vậy nếu không nhận lầm người, thế tại sao anh không có chút ấn tượng gì cả?
Quên rồi sao?
Vì sao lại quên?
Mây bay gió thổi, lá cây đầu thu chưa héo úa bị gió thổi kêu xào xạc, tầng mây tỏa ra bóng mờ, xung quanh bắt đầu u ám chỉ có gương chiếu hậu của xe Jeep Đông Phong là phản xạ lại ánh sáng chói mắt.
Rất lâu trước đây, Tuân Mộ Sinh từng mường tượng rất nhiều lần về cái cảnh mình gặp lại Văn Quân. Hắn cứ ngỡ mình sẽ mừng rỡ như điên như dại, sẽ bất chấp tất cả ôm đối phương vào lòng. Sau đó dần trưởng thành hơn, từ từ chẳng còn hy vọng gì về ngày gặp lại. Nhưng hắn vẫn nghĩ rằng nếu có một ngày gặp lại nhau, hắn sẽ không nhịn được nắm lấy tay Văn Quân. Nếu có thể, hắn còn muốn hôn lên môi của Văn Quân.
— Đó đều là những chuyện năm xưa hắn muốn làm lại không dám làm.
Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn nhìn Văn Quân, để mặc hình bóng cậu trai trong ký ức chầm chậm hòa làm một với người trước mắt.
Dường như quá trình này cũng đã đủ mang đến cho hắn nỗi vui mừng khôn xiết rồi.
Mất rồi tìm về, xa cách rồi gặp lại, ngay cả ký ức được “lấy lại từ đầu”, tất cả đều hóa thành trân trọng nâng niu.
Sợ rằng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, sợ rằng chỉ là công dã tràng như tát nước giỏ tre.
Thậm chí sợ rằng có được quá vội vàng.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao gần đây luôn mơ thấy Văn Quân, Văn Quân trong mơ vẫn luôn mang gương mặt của người đàn ông hôm đó ở quảng trường Thịnh Hi.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao ký ức đã sớm mơ hồ lại đột nhiên trở nên rõ ràng như vậy, giống như bức ảnh cũ bị lật sang mặt mới.
Bởi vì người hôm đó gặp căn bản không phải là “một người nào đó giống Văn Quân”.
Đó chính là Văn Quân.
Văn Quân năm 31 tuổi tất nhiên không giống với Văn Quân 18 tuổi.
Hắn rất tức giận — nếu không phải lần này trùng hợp thì e rằng hắn đã lỡ mất cơ hội gặp lại Văn Quân chỉ vì trí nhớ dần dần nhạt nhòa của mình.
Nửa phút sau, hắn duỗi tay về phía Văn Quân, lại miễn cưỡng khựng lại giữa không trung.
Văn Quân nhìn bàn tay ấy, cuối cùng mới hỏi: “Cậu Tuân, cậu nói hai ta biết nhau. Giữa chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì sao?”
Tuân Mộ Sinh lại nhìn chằm chằm anh hồi lâu, lắc đầu: “Đối với anh mà nói thì chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Thậm chí anh cũng chẳng nhớ là đã từng gặp tôi. Nhưng đối với tôi mà nói thì lại là một chuyện khác.”
Văn Quân càng thêm khó hiểu.
Ánh mắt Tuân Mộ Sinh u tối như hồ sâu: “Bởi vì năm đó tôi vừa gặp đã yêu anh, mà anh thì chẳng hề biết gì cả.”
Hết chương 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT