Mỗi ngày cuộc sống của tôi bây giờ sẽ luôn gắn liền vs Henry, nhờ anh mà tôi học được rất nhiều thứ, tôi cũng dần quen với sự hiện diện của anh, cũng dần gỡ bỏ sự hoài nghi xuống.Đêm hôm đó, đang sắp xếp lại tài liệu, chuẩn bị ngày mai sẽ chỉ dạy tiểu thư, nhất định tiểu thư sẽ rất vui, anh tự cười mà hứng khởi sắp xếp chờ đến ngày hôm sau.

Bỗng nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa thấy quản gia của đại công tước đến:- Công tước muốn gặp ngài! Theo chân quản gia tới thư phòng, bước vào Henry hành lễ.Công tước dừng hoạt động nhìn anh nói:- Ngươi có vẻ đã quên mất bản thân rồi nhỉ!Tay nắm chặt Henry cúi mặt không biết nói gì, công tước lại tiếp tục nói giọng điệu uy hiếp:- Ngươi nên báo cáo rồi.Henry hơi ngước lên nhìn vào con người lãnh đạm này:- Thưa ngài, tiểu thư quả thật đã thay đổi, người rất thông minh, tôi vẫn chưa biết được động lực nào khiến tiểu thư thay đổi lớn như vậy.Công tước có vẻ đăm chiêu, ông gõ mấy cái xuống chiếc bàn nói:- Nếu con bé đã muốn trở thành một thành viên của gia tộc thì ngươi hãy giúp con bé để nó có thể vượt qua được bài thi cuối cùng.Henry giật mình nhìn, đó không phải là một bài thi bình thường, nó như là một thứ để công nhận là thành viên của gia tộc Robert, một bài thi máu lạnh..Bước ra khỏi căn phòng trở về Henry phân vân không biết mình có nên nói với tiểu thư không đây..* * *Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sai người hầu làm rất nhiều bánh mà Henry thích, ngồi đợi Henry trong khuôn viên, thấy ngài ấy, tôi nhìn ngài ấy cười và nói:- Ngài tới rồi!Ngài ấy nhìn tôi, chạm nhẹ vào tóc tôi ánh mắt khác với ngày thường.

Nhìn gần mới thấy ngài ấy thật đẹp, chiếc mũi cao, làn da mịn màng, đôi môi hơi hé mở, chạm vào chắc là mềm lắm, cái bệnh háo sắc lại nổi lên..Thấy tôi không phản ứng, ngài ấy xoa nhẹ rồi nói tôi ngồi xuống có chuyện cần nói, bỗng dưng có linh cảm không lành, tôi lo lắng ngồi xuống- Tiểu thư, người cảm thấy công tước là người như thế nào?Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh đáp lại:- Ừm..

cha ta sao, ngài là một người rất tài giỏi, ta cũng khá thích ông ta.Henry như trầm mặc đi, tôi lo lắng hỏi:- Có chuyện gì sao?- Không sao! Tiểu thư chỉ cần biết dù có chuyện gì đi nữa, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ người.Có gì đó ấm áp chảy vào tim tôi, tôi nghĩ chắc là mình khá thích Henry rồi đó, không cần những lời đường mật, một câu nói anh ấy sẽ bảo vệ tôi đã cảm thấy quá đủ rồi.

Làm sao đây, khi ở một thế giới xa lạ, có người nguyện ý bảo vệ mình chứ.

Tôi cảm động nhìn Henry, đẩy dĩa bánh đã chuẩn bị sáng nay cho anh:- Ngài ăn đi, ta đã chuẩn bị cho ngài từ sáng sớm đấy! Vừa nói vừa nhìn Henry cười thật tươi, mỗi lần tôi nhìn anh cười, anh sẽ rất hay đỏ mặt.

Tôi cứ vui vẻ mà trêu ghẹo anh như vậy.Hai chúng tôi vui vẻ thưởng thức, chỉ ước gì thời gian sẽ dừng ở khoảnh khắc này.

Sau đó lại tiếp tục luyện tập, cảm giác hôm nay Henry để tôi rèn luyện ở mức độ khá cao, anh chỉ để tôi luyện kiếm thuật, và các bài học hầu như là để tôi chuẩn bị một trận chiến vậy.

Dù cảm thấy khá lo lắng nhưng hỏi nhất định ngài ấy sẽ bảo không có gì.

Tôi cũng tự ý thức được nhất định sắp tới sẽ có chuyện gì đó, cũng hăng hái mà tập luyện hơn.

Mặc kệ là chuyện gì tôi có anh ở đây mà.Ban ngày tôi sẽ chỉ ở trong dinh thự và đợi Henry tới dạy, ban đêm tôi cùng Daisy lẻn ra ngoài vừa để quan sát thế giới bên ngoài, vừa muốn tính đường kinh doanh.

Hôm nay tôi với Daisy lại lẻn ra ngoài, tôi rất thích dạo phố vào ban đêm ở đây, không khí nhộn nhịp làm tôi quên đi những gánh nặng khi ở trong dinh thự.

Daisy mỗi lần ra ngoài đều đem tôi quấn không hở một chút nào, chỉ sợ người khác nhận ra tôi, với vẻ ngoài nổi bật như vậy tôi cũng thấy đúng nên chả cản lại.

Sau khi đi một vòng tôi chợt thấy, việc buôn bán đá quý có vẻ dễ dàng nhất.

Chúng ta chỉ cần tìm kiếm sau đó làm thành trang sức, có nhiều loại có năng lượng, có thể có ma pháp, để bán ra ngoài nhất đinh sẽ thu được lợi nhuận rất cao.

Được cái..

cô tiểu thư này cũng mang danh tiêu xài hoang phí vào các món hàng sa xỉ, vậy có nghĩa nguồn tài chính đã có rồi, mình cần một tấm bản đồ chăng, để có thể kiếm chính xác các mỏ quặng.

Tôi kéo Daisy đi đến các gian hàng tìm kiếm các tấm bản đồ, sau một hồi lần mò tôi cũng chọn được một tấm bản đồ.

Nhìn có vẻ khá cũ nhưng tôi có nhìn thấy vùng đất Geopyse hình như tôi nhớ ở tiểu thuyết cũ, nhờ một chuyến đi dạo sau đó nữ chính bị bắt cóc rơi xuống đây mà tình cờ phát hiện ra mỏ đá quý này, cô ta bị dụ dỗ mà đem bán cho nam phụ phản diện, chính vì vậy mà nam nữ chính xảy ra xích mích, cô ta không biết được nguồn lợi vô tận mà mỏ đá này đem lại.

Thầm cảm ơn, cũng như xin lỗi nữ chính vậy, cô cũng chỉ là vì sinh tồn mà thôi.

T_TTrong lúc quay trở về, bỗng dưng Daisy nói muốn mua ít đồ, tôi đành đứng chờ.

Đang loay hoay ngắm nhìn quang cảnh tấp nập, bỗng dưng nghe thấy một tiếng rên nho nhỏ cùng với những tiếng lộn xộn, hình như ở đây có đánh lộn, tôi không rảnh dính vào phiền phức làm gì, đang tính quay gót rời đi, thấy có một người bị đánh văng về phía tôi, tôi hơi né tránh ra, trong căn hẻm nhỏ một người đàn ông bị thương rất nặng thì phải, anh ta một mình đánh với năm tên, dù trên người đang bị thương nhưng sức lực cũng thật lớn! Tính bỏ đi, nhưng nào ngờ cái gã lúc nãy ngã về phía tôi hắn cầm kiếm tiến tới, tôi đứng hình? Là muốn thủ tiêu mình sao? Cái đệch mợ gì đây, số phận của nhân vật phụ à, đi tới đâu là sát tinh chờ sẵn ở đó à.

Tôi nhớ là tôi chưa có làm gì mà! Ha, sẵn tiện thử xem bản thân đã học được những gì từ Henry nào, hắn lao vào toan muốn thủ tiêu tôi.

Tôi né qua, vận dụng những gì đã học tôi nhanh chóng giành được thanh kiếm, lao vào như con thiêu thân, dám đụng tới bà hả, ngươi thật chán sống mà.

Chỉ nghĩ sẽ né chỗ hiểm rồi làm hắn bị thương gục xuống là được, nào ngờ đây là thế giới gì chứ, bọn họ còn chả coi trọng cái mạng của mình.

Dù cho bị tôi đánh thừa sống, thiếu chết các vết thương chằng chịt, nhưng hắn vẫn liều mạng tiến về phía tôi, bỗng chốc tôi thấy hắn ném vào người tôi thứ gì đó, nhắm mắt lại lùi về, thật sơ xuất hắn nắm ngay thời cơ này mà chạm vào chiếc cổ tôi ra sức siết, bất ngờ mà hoảng loạn, hơi thở tôi như sắp bị bóp ngạt, nhận thức được mình sẽ chết như này sao, tuyệt đối không được, tôi còn phải quay về..

dùng hết sức lực còn lại tôi nắm chặt thanh kiếm đâm vào ngực hắn, cùng lúc đầu hắn ta rơi xuống, tôi có thể cảm nhận được mùi máu tánh nồng vừa bắn vào mặt.

Một cảnh tượng máu me kinh dị, cơ thể hắn bị một bàn tay nắm lấy quăng ra xa, tôi vẫn còn bàng hoàng ngồi đó, tôi vừa giết người thật rồi, là lần đầu tiên, đôi bàn tay này của tôi đã nhuốm máu, nhìn chiếc đầu rơi trên mặt đất.

Một trận buồn nôn kéo đếnNgười đàn ông đứng trước mặt tôi, đôi mắt anh ta sáng lên trong màn đêm tối, một đôi mắt đỏ ngầu, tỏa ra sự chết chóc.

Hết một nguy hiểm, lại một nguy hiểm khác tới, anh ta sẽ chém đầu tôi như người vừa nãy chứ, tôi đã quá mệt mỏi, mọi thứ dường như tê liệt, tôi muốn chạy nhưng không thể cử động được.

Một tay hắn cầm kiếm, máu cũng theo đó chảy xuống, cứ đứng như vậy nhìn xuống tôi, như nhìn một sinh vật nhỏ bé.

Dù cơ thể anh ta cũng đầy những vết thương, nhưng khuôn mặt lại không một chút tỏ ra đau đớn, tôi cứ như vậy sợ hãi ngồi nhìn hắn.

Đột nhiên hắn ta ngồi xuống nhìn tôi, cất giọng:- Không sao chứ!Tôi như bừng tỉnh, thoát rồi, không phải hắn ta giết mình, tôi vội lắc đầu.

Nhìn tôi như một đứa khờ vậy, anh ta khẽ nhếch mép, tính đứng dậy toan bỏ chạy, thì thấy có hai người đàn ông nữa đến, cúi đầu hành lễ với anh ta.

Hắn lấy chiếc khăn tay từ người kia lau qua rồi cất cái giọng lạnh băng lên:- Dọn dẹp!Tôi xoay người tính bỏ chạy:- Khoan đã!Chưa bao giờ tôi hận ai như bây giờ, làm ơn tha cho cái mạng nhỏ tôi đi trời ơi, còn muốn gì nữa đây.

Tôi xoay người lại nhìn:- Tôi không thấy gì hết, tôi cũng chả biết ngài là ai, chúng ta cũng chả có mối quan hệ gì, ngài không cần lo lắng tôi sẽ không nói gì.

Tạm biệt! Không cần gặp lại.Nói xong tôi chạy chối chết, một buổi tối thôi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện.

Tôi thấy Daisy đang tìm tôi, tôi vui mừng chạy tới.

Daisy nhìn dáng vẻ của tôi, hoảng hồn một phen:- Tiểu thư, người..

người rốt cục xảy ra chuyện gì..

oa..

người đừng làm em sợNhìn lại dáng vẻ của bản thân hiện tại, máu văng đầy chiếc áo choàng, đầu tóc rối mù, trên mặt còn dính chút máu của tên kia.

Tôi lau nước mắt cho Daisy nhẹ nhàng trấn an:- Ta không sao, xảy ra chút sự cố thôi, em mau bình tĩnh nào! Một mặt an ủi cô bé là vậy, một mặt tôi cũng đang sợ chết khiếp đây, vừa giết người vừa gặp một tên sát nhân máu lạnh..

Cứ nghĩ tới cái cảnh một màn máu me đó, thi thể không một tên nào nguyên vẹn, cố kìm nén lại cơn buồn nôn đang muốn trào ra.Nghe tôi nói xong Daisy bình tĩnh hơn chút, tôi bỏ chiếc áo choàng dính đầy máu ném đi, không thể để một thân dính đầy máu mà đi tới đi lui, nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ.

Tôi cùng Daisy đi mua một bộ đồ khác, chải lại mái tóc, do không có kẹp nên tôi để xỏa mái tóc dài đen tới ngang lưng, vừa bước ra khỏi tiệm thấy một chiếc xe ngựa đi ngang qua tôi, bên trong chính là cái con người vừa nãy tôi thấy trong hẻm, hắn thấy tôi đồng thời khẽ nhếch môi cười.

Tôi rùng mình một cái, quay người kéo Daisy đi.

Thật may đã thoát cái tên đó, đây sẽ là một đêm mà tôi không muốn nhớ lại.Nhưng tôi lại không biết rằng, đây chính là dấu mốc cho những rắc rối sau này của tôi, do chính con người này tạo nên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play