Cái đề tài "Người Hoa Quốc đều biết công phu" vốn đã rất có độ thảo luận trên mạng xã hội của Mỹ Quốc, nên khi thấy vị đại ca phòng gym nghiêm túc như thế nên một đợt thảo luận nữa đã nổ ra.
Tên bán vé vì chuyện này nên rất cao hứng, bởi vì biểu diễn văn hóa đạo hot lên, vé trong tay hắn giữa trưa ngày hôm sau đã bán hết sạch.
Kiếm được không ít tiền, nhưng mỗi đồng tiền đều khiến hắn nhớ tới cảnh tự mình đưa sấp vé nọ cho người phương đông kia, vì thế vừa vui vừa đau lòng, không ngừng tưởng tượng nếu sấp phiếu ngày đó vẫn còn trong tay mình thì sẽ kiếm được bao nhiêu.
Tên bán vé để còn để dành cho mình một tấm vé, muốn đi xem lại đám người phương đông này đa dạng cỡ nào.
Ngồi vào chỗ không bao lâu, người phương đông đổi vé với hắn hôm trước cũng ngồi xuống bên cạnh, hai người nhanh chóng chào hỏi nhau, buổi biểu diễn bắt đầu.
Phần biểu diễn lúc đầu giống ngày hôm qua, mở màn là hai người đánh nhau, giữa màn là quần thể đánh nhau. Tên bán vé còn tưởng rằng hôm qua mình đã xem rồi thì hôm nay xem lại sẽ thấy chán, ai ngờ đâu màn biểu diễn hôm nay vẫn khiến hắn hồi hộp không kém.
Sau khi màn biểu diễn thứ hai kết thúc, khán giả chuẩn bị vỗ tay, nhưng giữa không trung sân khấu đột ngột xuất hiện một tiểu đạo sĩ mặc thanh y mộc trâm.
Tên bán vé chỉ lo kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra được vị tiểu đạo sĩ tiên khí xinh đẹp này là ai. Bởi vì người phương đông trong mắt hắn ai ai cũng giống nhau, hơn nữa hai lần gặp mặt trước đây Hứa Thanh Mộc đều mặc thường phục, hắn còn chưa phản ứng lại kịp, chỉ cảm thấy người phương đông sao lại đẹp đến thế.
Khán giả còn đang suy nghĩ vị tiểu đạo sĩ này xuất hiện từ đâu, sau lưng cậu ta có đeo dây thép hay không, rồi lại thấy cậu ta nhanh chóng rơi xuống, đáp lên trên mũi kiếm của một người, vững vàng đứng yên.
Dưới sân khấu một mảnh lặng im, khán giả vội vàng hít hà một hơi, tiếp theo lại thấy cậu đạp mũi kiếm, chuôi kiếm liền giống như có ý thức đột nhiên thoát ra khỏi tay chủ nhân của nó, treo mình giữa không trung, nhưng vẫn bị cậu đạp dưới chân một cách vững vàng.
Có khán giả dụi dụi đôi mắt hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác, trong lòng khiếp sợ còn không thể tiêu hóa thì đã thấy dáng người phiêu dật kia dẫm kiếm bay lên, ánh mắt khán giả đều dõi theo cậu, hàng trăm cái đầu nhất trí chuyển động, trơ mắt nhìn cậu từ trên sân khấu nhẹ nhàng bay lên lầu hai, trường kiếm lơ lửng ở giữa không trung, cậu nhẹ nhàng đứng lên đó như một con tiên hạc uyển chuyển.
Khán giả nữ ngồi ở lầu hai vừa vặn đối diện cậu, ôm tim há miệng quên cả thở, Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng cười với nàng, nhanh chóng xoay người, khán giả liền nhìn thấy thân ảnh cậu bay về phía trần sân khấu, biến mất ở trong tầng tầng lớp lớp màn che, như tiên bay giữa trời mây.
Ánh đèn chợt tối sầm lại, hội trường một mảnh lặng im, khán giả dường như còn đang nằm mơ, cho đến khi ánh đèn sáng lên lần nữa, bọn họ mới choàng tỉnh lại từ giấc mộng, hoan hô cổ vũ vang trời.
Sau khi khiến khán giả bùng nổ, sân khấu an tĩnh lại, nhóm tiểu đạo sĩ chuẩn bị sẵn tất cả, bắt đầu màn lễ cầu phúc, tiếng đọc kinh mang theo linh lực cứ quanh quẩn ở hội trường, chậm rãi vuốt ve khán giả còn đang hưng phấn.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, khán giả còn ngồi ở hội trường một hồi lâu mới lục tục đứng dậy, chậm rãi ra về.
Tên bán vé cũng sửng sốt thật lâu, hắn có hơi động tâm muốn hỏi mua vé buổi biểu diễn cuối cùng của ngày mai từ gã phương đông ngồi bên cạnh, nhưng nhớ tới giá cả hắn lại không dám mở miệng. Trong lòng hắn nghĩ, đắt như thế mình có mua lại cũng chẳng lời được bao nhiêu. Hơn nữa trong tay của mình đang có rất nhiều vé của trận chung kết đấm bốc ngày mai, mai mới là ngày tiền vào túi.
Vì thế tên bán vé đè ép suy nghĩ muốn mua lại vé, cắn răng nhanh chóng quyết định rời xa đám người mê hoặc hắn đến từ phương đông này.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, trên mạng lập tức liền có mấy cái video ngắn, cảnh tượng vị đạo trưởng tuổi trẻ ngự kiếm bay khiến cư dân mạng nước Mỹ vô cùng chấn động, bọn họ vội vàng vào mạng xã hội của nước bạn tìm kiếm lai lịch vị đạo trưởng này, rất nhanh đã đào ra toàn bộ sự kiện thần bí liên quan đến vị Tiểu đạo trưởng thần kỳ này.
Vì thế sau gần 1 tiếng, toàn bộ các trang báo mạng của nước Mỹ đều lên trang bài về tiểu đạo trưởng.
Đám truyền thông nhạy bén lập tức bắt được điểm hot này, đêm đó liền tới phố kịch trường làm phỏng vấn ngẫu nhiên trên đường, nhanh chóng đưa tin về buổi biểu diễn văn hóa đang hot bậc nhất này.
Cô gái đầu tiên được phỏng vấn vô cùng hưng phấn nói: "Ngày đó em ngẫu nhiên đi ngang qua thôi, thấy đang bán vé em tính mua xem thử, cho nên may mắn mới xem được buổi biển diễn của ngày đầu tiên. Trời đất ơi, mọi người không được tận mắt thấy kungfu Hoa Quốc ưu nhã mỹ diệu nhưng lại không thể lý giải nỗi này đâu! Trải nghiệm tốt đẹp này cả đời em đều không thể nào quên được!".
Một vị khác tuổi hơi lớn nghiêm trang nói: "Tôi không có tôn giáo tín ngưỡng cố định, nhưng tôi tin tưởng trên thế giới này tồn tại sức mạnh siêu nhiên nào đó. Bởi vì khi tôi nghe được nghi thức bọn họ cầu phúc, tôi thật sự cảm giác được nội tâm an bình, giống với lúc tôi ở giáo đường nghe thánh ca."
Còn có một anh sinh viên nhìn qua rất hoạt bát quơ chân múa tay tỏ vẻ: "Loại sức mạnh tốc độ lực sát thương này, vậy mà chỉ để biểu diễn! Không dám tưởng tượng nếu đánh thật thì..."
Người này đang trả lời phỏng vấn tới đây, trong ống kính đột nhiên xuất hiện anh trai phòng gym cao 1m9 kia, hắn nhìn chằm chằm vào ống kính, đoạt lấy micro nói: "Tin lời của tôi! Người Hoa Quốc không chỉ biết mỗi kungfu, bọn họ còn biết bay nữa đó! Cho nên bọn họ thật sự rất nguy hiểm!"
Chung quanh phát ra một trận cười ầm, sau đó anh trai này bị bạn của mình bịt mồm lại kéo đi mất, lúc bị kéo đi hắn còn kiên trì không ngừng kêu: "Thật sự phải cảnh giác đó!"
Cái loại nghiêm túc này không hiểu sao lại khá đáng yêu, thật sự là làm người buồn cười. Vì thế màn phỏng vấn mới này vừa ra đã hot, khi Hứa Thanh Mộc trở thành tâm điểm của độ thảo luận, còn sát ra một cái đường máu.
Dù sao trọng điểm đều là xoay chung quanh màn biểu diễn văn hóa, mặc kệ thảo luận cái gì cũng khiến cho buổi biểu diễn của họ càng thêm hot.
Cư dân mạng nước ngoài rất nhanh đã tìm được official Weibo của Lăng Vân Quan, tuy lâu rồi chẳng update gì, nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ nhiệt tình để lại comment, nghiêm túc dò hỏi có phải người Hoa Quốc thật sự đều sẽ biết kungfu hay không, hay có thể bay hay không.
Hứa Thanh Mộc thấy được có chút buồn cười, để Tống Quyết đi giải thích, Tống Quyết viết một bài biện giải nói hươu nói vượn trên Weibo, nói gì mà sử dụng mánh khóe kỹ thuật với ảo thuật, mạnh mẽ đem chuyện Hứa Thanh Mộc biết bay giải thích bằng khoa học.
Có người cảm thấy bị lừa dối, nhưng cũng có người không tin, vẫn cứ kiên trì để lại comment ở Weibo, cư dân mạng trong nước cũng rất nhiệt tình mà trả lời nghi vấn của bạn bè quốc tế.
【 Người Hoa Quốc ai cũng là cao thủ kungfu hết, con gái tụi tui ở tỉnh Thục từ nhỏ đã phải họv《 Cửu Âm Chân Kinh 》, có thiên phú còn sẽ được cử đi phái Nga Mi học á. 】
【 Ngày này cuối cùng đã tới, công tôi giấu diếm thân phận truyền nhân đời thứ 253 đã trở nên công cốc, giấu chẳng nổi nữa. 】
【 Mấy anh chị quốc tế hãy nghe em! Đừng có tin tụi nó, không phải người Hoa Quốc nào cũng là cao thủ kungfu đâu, người tỉnh Tương tụi em không có học kungfu nè, tụi em học vu cổ. 】
【 Tui cũng khá may mắn, nhà ở ngay thành phố Chi, cho nên cũng có học lỏm được một chút tiên pháp mà thôi, cho nên mọi người có thể gọi tôi là tiên nữ. 】
...
Mấy cái loại troll này rất dễ hấp dẫn người, cư dân mạng trong ngoài nước đều rất vui vẻ tham gia, điều này dẫn tới độ thảo luận của "Người Hoa Quốc đều biết kungfu" càng cao, tên của Lăng Vân Quan và Hứa Thanh Mộc thay phiên nhau tranh bá ở các bảng hotsearch cả trong và ngoài nước, hot nhất đêm nay.
Chuyện này dẫn đến phản ứng kế tiếp là giá vé của đêm biểu diễn văn hóa đạo cuối cùng tăng cao, cuộc thi đấm bốc bên cạnh bị cướp độ chú ý, giá vé giảm xuống.
Tên bán vé nước mắt đầm đìa nhớ tới bản thân vô cùng hào phóng đổi vé rồi lại bỏ tiền ra mua vé, đấm ngực dậm chân kêu rên nửa ngày.
Hơn nữa sau này hắn rõ ràng là có cơ hội thu lại vé từ gã phương đông kia, nhưng lại buông tha cơ hội đó.
Hiện tại hối hận cũng vô dụng, đối mặt với nhiều khách hàng hỏi mua vé như thế, hắn chỉ có thể căng da đầu đi tìm cái gã người phương đông kia.
Mà vận khí của hắn thật sự không tồi, vừa đến cửa đã đụng phải Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc.
Tên bán vé vội vàng chạy lại đón đầu, sau khi chào hỏi liền vội vàng nói ra mục đích của mình: "Anh còn vé đêm diễn thứ ba không? Bán cho tôi với. Có nhiều khách hàng tìm tôi muốn mua vé."
Tống Quyết mỉm cười nói: "Cách giờ biểu diễn chỉ còn có mấy tiếng, cớ gì tôi phải bán cho anh? Bán ở ngoài cổng còn nhẹ nhàng hơn."
Tên bán vé nịnh nọt cười, nói: "Nhưng đống phiếu này cũng coi như là tôi nguyện ý cho anh, vì tặng anh phiếu mà giờ tôi tổn thất nặng nề luôn nè. Anh tốt bụng như thế nhất định không đành lòng thấy tôi mệt đúng không?"
Tống Quyết gật gật đầu, nói: "Thế cũng đúng, nhưng giá mắc hơn so với lần trước nha."
Tên bán vé: ...
Tên bán vé muốn khóc tới nơi, nhưng vẫn cắn răng bỏ tiền mua hết sấp vé đó. Tống Quyết coi gã như là khách quen, tặng thêm một vé coi như là tình hữu nghị.
Tên bán vé vui tươi hớn hở cầm vé đi mất, rất nhanh đã bán hết vé, kiếm lời được một ít, bù vào chỗ vé thi đấu bị lỗ.
Tấm vé Tống Quyết tặng kia hắn cũng không nỡ bán, dù sao cũng là buổi diễn cuối cùng rồi, về sau chẳng biết còn có cơ hội xem lại hay không.
Trước khi bắt đầu biểu diễn, tên bán vé ngồi vào chỗ trước, chờ Tống Quyết ngồi xuống bên cạnh thì phát hiện hắn đang mân mê một cái thiết bị điện tử loại nhỏ.
Tống Quyết hỏi: "Đây là cái gì?"
Tên bán vé cười trả lời: "Camera HD! Video trên mạng bây giờ toàn quay bằng di động, rất mờ không chuyên nghiệp, cho nên tôi mang theo thiết bị xịn hơn, quay lại buổi biểu diễn rồi đem video ra bán!"
Tống Quyết nhìn hắn, cười như không cười mà nói: "Nhưng lúc soát vé bảo vệ không phải đã yêu cầu để lại thiết bị quay phim chụp ảnh sao? Màn biểu diễn này có bản quyền đó."
"Anh không biết rồi, mấy năm nay tôi lăn lộn ở phố kịch trường, mánh khóe nhiều lắm." Tên bán vé có điểm đắc ý nhìn Tống Quyết, nói, "Coi như chúng ta quen biết, nếu anh khiêm tốn muốn học hỏi từ tôi, tôi cũng không để ý cùng anh chia sẻ bí quyết kiếm tiền, tôi là đại lý bán vé ưu tú nhất phố kịch trường đó."
*cho ai quên thì ông này vẫn tưởng ông chủ Tống bán vé lậu giống ổng
Tống Quyết mỉm cười, cũng không trả lời.
Buổi biểu diễn rất nhanh đã bắt đầu, mấy màn trước thì vẫn giống như hai ngày đầu, mãi cho đến khi Hứa Thanh Mộc ngự kiếm bay thì mới khác.
Cậu vừa mới bay, trên sân khấu liền có mấy đạo quang mang phóng tới cậu, quang mang cắt ngang không khí, mang theo lực sát thương rõ ràng, giống như mấy cái công pháp thần kỳ mà đám người ngoại quốc thường thấy trong mấy bộ phim chưởng của Hoa Quốc, mỗi một chùm sáng đều muốn mạng của Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc thong dong nhìn những chùm sáng đó bay về phía mình, căn bản không hề động đậy.
Khán giả lo lắng thét lên, lúc này lại thấy số mũi tên từ góc nào đó trong sân khấu bay ra, đánh về phía những chùm sáng, nháy mắt hai bên chạm vào nhau, phát ra tiếng va chạm chói tai, sau đó cùng nhau tiêu tán trong không trung, giống như từng đợt pháo hoa nổ tung.
Khán giả kinh hãi, chùm sáng từ bốn phương tám hướng lại bay đến, mũi tên lại bắn ra, mật độ dày đặc khiến con người ta hoa cả mắt, mà Hứa Thanh Mộc dẫm lên kiếm trên không trung cũng né chùm sáng, phối hợp cùng với đống mũi tên nhanh như chớp kia, từng đạo kim quang thoáng hiện, căn bản không cần ánh đèn, khán giả cũng có thể nhìn thấy rõ Hứa Thanh Mộc né tránh từng đợt công kích tàn nhẫn của mũi tên một cách thành thục. Bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, vì thế liền càng có một loại mỹ cảm kỳ diệu.
Khán giả phản ứng lại, đây là màn biểu diễn bị tập kích của Hứa Thanh Mộc cùng người nào đó phối hợp rất hoàn mỹ. Nhưng người phối hợp cùng Hứa Thanh Mộc là ai? Khán giả chỉ thấy đám mũi tên lấy tốc độ mà người bình thường khó có thể đạt tới phóng ra, lại không thể tìm ra nó bay từ đâu, hết thảy đều cứ thần bí khó lường như vậy.
Tiếng hoan hô nồng nhiệt cùng reo hò vẫn chưa vang lên, thẳng cho đến khi đánh tan toàn bộ chùm sáng, Hứa Thanh Mộc và mũi tên đồng thời biến mất.
Khán giả dường như đã lọt vào thế giới võ hiệp thần kỳ, ai cũng không thể tin nỗi mánh khóe kỹ thuật lại có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
Sau màn biểu diễn bùng nổ này, nghi thức cầu phúc vẫn được diễn ra để khán giả bình phục cảm xúc.
Chờ khán giả khôi phục bình tĩnh lại, buổi biểu diễn cũng đã tới lúc kết thúc, những người biểu diễn đều lên sân khấu để từ biệt khán giả.
Tên bán vé ngây ngốc cầm camera của mình, một chút cũng không hề phát hiện Tống Quyết bên người hắn đã lặng lẽ rời đi khi nào, tất nhiên cũng không biết người ở trong góc bắn tên chính là Tống Quyết.
Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, khán giả đã hưng phấn lên tiếng thảo luận rời khỏi hội trường, mà Tống Quyết cũng quay lại vị trí này, cùng hắn chào hỏi, tỏ vẻ cảm ơn hắn lúc trước đã chịu đổi phiếu.
Tên bán vé vui vẻ nói: "Tuy anh kiếm lời được từ vé vào cổng, nhưng anh không kiếm được tiền từ cái video này đâu! Tôi đã ghi hình toàn bộ màn biểu diễn của hôm nay, ha ha ha, cho nên mới nói tôi là đại lý kinh doanh có đầu óc nhất cái phố kịch trường này!"
Tống Quyết mỉm cười nhìn hắn, đưa danh thiếp của công ty giải trí Ngân Hà ra: "Ngại qua, bản quyền biểu diễn thuộc về giải trí Ngân Hà, chúng tôi không cho phép bán video, đương nhiên, nếu anh vẫn muốn bán, anh có thể chi trả phí bản quyền."
Tên bán vé nháy mắt có chút mù mờ, hắn nhìn tấm danh thiếp nửa ngày trong tay, rốt cuộc nhịn không được bộc phát, hỏng mất nói: "Trời má! Mấy ngày nay anh chơi trên đầu trên cổ tôi à! Anh là chủ công ty lớn vậy mắc gì phải ra phố kịch trường bán vé? Hơn nữa anh bán mấy tấm vé còn ráng bào tiền trên người tôi, có nghĩa sao?"
Tống Quyết nghiêm túc nói: "Rất có nghĩa."
Tên bán vé: ...
Hứa Thanh Mộc từ hậu đài đi tới, nhìn tên bán vé cười vô cùng thân thiết, nói: "Xin lỗi, ông chủ Tống của chúng tôi thật sự rất thích kiếm tiền."
Tên bán vé vẫn không hiểu Hứa Thanh Mộc đang nói gì, nhưng hắn thấy rõ ràng, nụ cười này không hề thân thiết, mà là... đang hóng chuyện.
Tên bán vé khóc không ra nước mắt, nội tâm dâng lên một cổ bi thương: Anh trai phòng gym nói đúng, người Hoa Quốc thật sự vô cùng đáng sợ!
Khi Hứa Thanh Mộc lên máy bay về nước, cậu lại lên hot search lần nữa ở trong lẫn ngoài nước, nhưng cậu cũng không có quá để ý những việc này, chỉ cảm thấy chuyến đi quốc tế lần này rất là vui vẻ, ngủ một giấc thật ngon trên máy bay, sau khi trở lại Lăng Vân Quan, tiếp tục nhận cờ thưởng "Khen Thưởng Đại sứ tuyên truyền văn hóa Đạo".
Cư dân mạng trong ngoài nước vì cậu đã sớm phát điên, thậm chí có cả một đám ảo thuật gia đều gia nhập nghiên cứu nguyên lý biểu diễn của cậu, dấy lên sóng to gió lớn ở các lĩnh vực, nhưng cậu hoàn toàn không đáp lại, vẫn ở tiểu đạo quan của mình hưởng thụ an bình.
Ngay cả Thẩm Lương Tài bận rộn chân không chạm đất không thường lên mạng cũng thấy được tin tức này, còn gọi điện thoại tới quan tâm hỏi han cậu có bị stress vì quá nổi tiếng không.
Hứa Thanh Mộc cùng hắn hàn huyên vài câu, hắn cũng lâu rồi không lên núi, muốn thỉnh Hứa Thanh Mộc xuống núi tới nhà hắn nhìn một chút. Công việc ở bệnh viện chuyển thành chính thức, tiền tích cóp được thì hắn mua lại một căn nhà, cuối cùng hắn cũng đã có được nhà của chính mình. Hắn rất muốn cho ân nhân Hứa Thanh Mộc nhìn thấy sinh hoạt hiện tại của mình.
Hứa Thanh Mộc tất nhiên là đồng ý, chọn một ngày cuối tuần liền cùng Tống Quyết mang theo Bạch Mỹ Mỹ, đi tìm Thẩm Lương Tài.
Mới vừa thấy mặt, Bạch Mỹ Mỹ liền đặc biệt vui vẻ mà nhào tới Thẩm Lương Tài ôm lấy chân hắn, có điểm không thuần thục mà mở miệng hô: "Chú Thẩm!"
Thẩm Lương Tài kinh hỉ nhìn Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Bạch Mỹ Mỹ có thật thể rồi sao, lại còn biết nói nữa! Lớn lên thật xinh đẹp nha!"
Bạch Mỹ Mỹ kiêu ngạo ngước mặt lên, nói: "Giống ba ba!"
Thẩm Lương Tài cười, nhéo mặt bé, nói: "Ai là ba ba?"
Bạch Mỹ Mỹ vội vàng chỉ chỉ Hứa Thanh Mộc, lại chỉ chỉ Tống Quyết.
Trải qua sự dạy dỗ nghiêm túc của Hứa Thanh Mộc, Bạch Mỹ Mỹ cuối cùng cũng không gọi Hứa Thanh Mộc là mẹ nữa, mà gọi là ba ba. Nhưng bé vẫn gọi Tống Quyết là ba ba, cũng không phân chia, dù sao một khi đã mở miệng thì hai người đều sẽ theo tiếng.
"Rất tốt." Thẩm Lương Tài cười nói, "Hơn nữa Mỹ Mỹ còn lớn lên đẹp như vậy, hoàn toàn là sự kết hợp ưu điểm của Tống tổng và Tiểu đạo trưởng."
Hứa Thanh Mộc "Hừ" một tiếng, nói: "Giống tôi nhiều hơn."
Thẩm Lương Tài cười nói: "Hai người đều đẹp, giống ai cũng đẹp, con cái khỏe mạnh lúc lớn lên thì mới bớt lo."
Tống Quyết gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hứa Thanh Mộc cảm thấy lời này có chút kỳ quặc, còn chưa kịp nhận ra là sai chỗ nào thì Thẩm Lương Tài đã tiếp đón mọi người ngồi xung, Hứa Thanh Mộc bị ngắt lời liền quên luôn chuyện này.
Nhà của Thẩm Lương Tài rất ấm áp, tuy không lớn, nhưng đều là do hắn đích thân bố trí, bữa cơm nhà hôm nay cũng là do chính hắn làm, nhìn qua rất ngon miệng.
Trước khi bắt đầu ăn cơm, Thẩm Lương Tài ccột nhiên nhớ tới cái gì đó, có điểm ngại ngùng nói: "Cái kia, Tiểu đạo trưởng, Tống tổng, tôi có thể mời hàng xóm đối diện cùng nhau ăn cơm chung được không? Một mình cậu ấy tới thành phố Chi làm công rất vất vả, thường xuyên quên ăn cơm."
Thẩm Lương Tài có tấm lòng ấm áp, luôn yên lặng quan tâm người bên cạnh, thật sự rất đáng yêu.
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đồng loạt gật đầu.
Thẩm Lương Tài nói cảm ơn, rồi đứng dậy đi gõ cửa nhà đối diện.
Hứa Thanh Mộc nghe được Thẩm Lương Tài kêu "Anh Trần", nhưng nửa ngày sau cũng không có ai từ trong nhà đáp lại, vì thế liền lẩm bẩm một tiếng: "Hồi nãy thấy anh ấy về rồi mà ta, chẳng lẽ lại đi ra ngoài?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Thanh Mộc biến đổi, đột nhiên đứng dậy, nói: "Không đúng, tôi ngừi thấy được quỷ khí."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc lập tức chạy tới chỗ Thẩm Lương Tài. Lúc này Thẩm Lương Tài cùng Tống Quyết cũng đã ngửi thấy được một chút quỷ khí như có như không, đang tính hỏi làm sao bây giờ thì Hứa Thanh Mộc đã trực tiếp nâng một chân đạp cửa nhà người ta.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, cửa phòng trộm đã bị Hứa Thanh Mộc đạp ngã, sau một tiếng vang lớn, thân ảnh Hứa Thanh Mộc chợt lóe đi vào nhà, Tống Quyết và Thẩm Lương Tài cũng lập tức đi theo.
Ngay sau đó bọn họ đều thấy được quỷ, nhưng bọn hắn lại không động thủ, ngược lại là đồng thời sửng sốt.
Hàng xóm của Thẩm Lương Tài dùng một sợi dây thắt lại, treo cổ trên cái đèn lớn gắn trên trần nhà, bên chân là cái ghế bị đá ngã. Trên cổ gã là một vết siết đỏ, nhưng gã vẫn chưa chết, chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì dưới chân gã có một con quỷ đang cố gắng nâng thân thể của gã, không để cho hắn ngạt thở mà chết. Chỉ là con quỷ kia rất yếu, nhìn qua vô cùng lao lực, vẫn luôn cắn răng chịu đựng, con quỷ nhìn qua có hơi tiều tụy.
Con quỷ kia không lớn tuổi lắm, nhưng ánh mắt lại dại ra, biểu tình cộc lốc, quần áo trên người rách nát tả tơi, cái thắt lưng đáng lẽ phải ở trên eo thì lại đeo lên cổ, còn buộc một cái nút.
Đây rõ ràng là một con quỷ treo cổ, cũng chính quỷ thắt cổ tự sát, thắt lưng trên cổ nó chính là dụng cụ mà nó đã treo cổ.
Quỷ treo cổ cũng giống quỷ chết trôi, là một con quỷ xui xẻo muốn đầu thai phải tìm được người thế thân, cho nên thường xuyên sẽ gạt con người thắt cổ tự vẫn để làm thế thân cho mình.
Nhưng này thì ngược lại, con quỷ treo cổ lại nâng thân thể hàng xóm lên không để cho gã treo cổ.
Con quỷ treo cổ kỳ quái này ngẩng đầu nhìn nhìn đạo bào của Hứa Thanh Mộc, sau đó chậm chạp lộ ra biểu tình sợ hãi, nhưng nó cũng không có chạy trốn, ngây ngốc nói: "Người này... muốn thắt cổ tự vẫn, mau đưa anh ta xuống, nói cho anh ta biết, đừng có chết, thắt cổ tự vẫn đau lắm... Rất đau... Rất khổ..."
Nó lặp đi lặp lại những lời này như một cái máy, nhìn qua đầu óc không tốt lắm.
Ba người đều bị tình huống này làm cho mơ hồ, nhưng vẫn nhanh chóng đem gã hàng xóm thắt cổ kia xuống cấp cứu trước, Thẩm Lương Tài vội vàng làm kiểm tra cho hàng xóm, phát hiện gã chỉ thiếu oxy nên ngất đi thôi, nhưng cũng may được quỷ treo cổ đỡ, cứu hắn một mạng, sau khi nghỉ ngơi sẽ mau chóng khỏe lại.
Hàng xóm từ từ tỉnh lại, có điểm mờ mịt nhìn Thẩm Lương Tài và những người khác trong phòng.
Quỷ treo cổ lo lắng gãi gãi cái thắt lưng trên cổ mình, sau đó lộ ra một nụ cười cộc lốc, nói: "Tỉnh lại rồi, rất tốt, rất tốt."
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết liếc nhau, cảm thấy tình huống này cũng quá kỳ quái, vì thế để cho Thẩm Lương Tài ở lại thăm hỏi tình hình của hàng xóm, bọn họ đem con quỷ này sang cách vách hỏi han một chút.
Quỷ treo cỗ vẫn ngu ngu ngơ ngơ, bởi vì bản năng sợ hãi Hứa Thanh Mộc, vẫn luôn cuộn tròn thân mình, tới cách vách liền tìm cái góc ngồi xổm, chôn đầu nắm lấy cái thắt lưng trên cổ mình.
Hứa Thanh Mộc thấy bộ dạng của nó có hơi đáng thương, vì thế nhẹ giọng, nói: "Cậu không phải sợ, tuy tôi là đạo sĩ, nhưng tôi sẽ không tùy tiện đánh quỷ, hơn nữa vừa rồi cậu còn làm chuyện tốt, cậu cứu người kia, đúng không?"
Quỷ treo cổ co rúm người, hỗn loạn nói: "Anh ta không sao chứ? Thắt cổ tự vẫn thật đáng sợ... Thật sự rất đáng sợ... Cho dù chết cũng không thể giải thoát... Còn phải tìm được thế thân... Không đúng, tôi tìm không ra thế thân, tôi phải đi về."
Câu sau đá câu trước, Hứa Thanh Mộc nghe xong nhíu mày, nói: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có thể nói cho tôi nghe không?"
Quỷ treo cổ hơi mờ mịt, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, thật lâu lúc sau mới nói: "Cái gì? Tôi không sao hết... Tôi đang ở đâu? Tôi phải đi về, tôi còn phải đi làm nữa, hôm nay làm không xong sẽ không thể ăn cơm."
Đã chết rồi còn làm ăn gì nữa? Đây là lẫn lộn với lúc còn sống sau khi chết à?
Hứa Thanh Mộc càng nghe càng mơ hồ, nhưng vẫnnh ẫn nại hỏi: "Cậu nói đi làm là lúc cậu còn sống à? Cậu là người nơi nào? Năm nào chết, còn nhớ người nhà hay chỗ cậu làm việc hay không?"
Quỷ treo cổ trầm mặc thật lâu, dường như là đang nghiêm túc tự hỏi, nhưng không nghĩ ra được, vì thế lại bắt đầu ngây ngốc lặp lại: "Tôi phải đi về làm việc..."
.
.
.
thế là đã hoàn thành học kỳ cuối cùng :) còn tốt nghiệp hay không thì không biết :)