Qua một lát, Thiệu Tiểu Lỗi thở dài, nói: "Quên đi, tôi cũng không trách cô ấy, nhưng mà... Bây giờ tôi đã tỉnh lại rồi."

Hứa Thanh Mộc vỗ vỗ bờ vai của gã, trong lòng đặc biệt an ủi.

Thiệu Tiểu Lỗi bị thương không nặng, hơn nữa đã nhận thấy rõ bộ mặt thật của Tôn Vũ Doanh, về sau hồ tiên sẽ không mê hoặc được nữa. Lúc ấy hẳn cũng có rất nhiều cascadeur đã chứng kiến được cảnh này, chắc cũng sẽ dần dần thanh tỉnh.

Dừng lại một hồi, biểu tình của Thiệu Tiểu Lỗi lại trở nên quái dị lên, gã bụm mặt, sụp đổ nói: "Dù có là lúc tôi thích cô Tôn nhất, tôi cũng chỉ xem cô ấy như đứa em gái, luôn chúc phúc tình cảm của cô ấy và đạo diễn Tề. Ngày hôm qua tôi chỉ chỉ đạo động tác cho cô Doãn một chút thôi, vậy mà tôi lại mơ như thế! Giờ nhớ lại, thật là ghê tởm! Tôi bị gì thế này, suốt ngày tinh thần hốt hoảng, tôi..."

Hứa Thanh Mộc vội vàng hỏi: "Mơ cái gì?"

Thiệu Tiểu Lỗi buông tay, quay đầu nhìn gương mặt non nớt và đôi mắt trong veo của Hứa Thanh Mộc.

Quá ngây thơ.

Gã mặt đỏ tai hồng ngay tức khắc, gân xanh trên cổ đều lộ ra, bụm mặt nói: "Không có gì! Cậu không cần suy nghĩ vớ vẩn!"

Nhưng thật ra Hứa Thanh Mộc đã đoán được. 

(vậy hỏi chi, ngộ nghĩnh nhỉ)

Hứa Thanh Mộc không nói gì mà nhìn Thiệu Tiểu Lỗi, Thiệu Tiểu Lỗi lại sụp đổ lần nữa mà ôm đầu mình tru lên nửa ngày: "Cậu phải giữ bí mật cho tôi đó! Nếu cậu nói ra, cậu vĩnh viễn sẽ không được Tiểu đạo trưởng tán thưởng."

Hứa Thanh Mộc: ...

"Được, tôi hứa mà." Hứa Thanh Mộc vẫn đáp ứng, sau đó lại khuyên Thiệu Tiểu Lỗi nghỉ ngơi cho tốt.

Hôm nay Thiệu Tiểu Lỗi tự làm bản thân mệt mỏi, náo loạn một hồi, rốt cuộc cũng ngủ say.

Hứa Thanh Mộc đứng dậy rời đi phòng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ tới giấc mộng mà Thiệu Tiểu Lỗi vừa nói tới.

Xem ra tất cả đều giống với những gì Hứa Thanh Mộc suy đoán trước đó —— hôm nay Thiệu Tiểu Lỗi nhìn tiều tụy là bởi vì bị hồ tiên hút dương khí.

Hút dương khí của con người là lối tắt mà hồ tiên thường dùng để tu luyện tà đạo, thao tác cụ thể cũng không phức tạp, đầu tiên là dụ dỗ đàn ông có dương khí dồi dào, khiến đối phương có ý với mình, sau đó nhân cơ hội đi vào mộng, ở trong mộng hút dương khí đối phương.

Có thể thấy con hồ ly này và Tôn Vũ Doanh chia ra làm, hồ tiên rất cẩn thận, để Tôn Vũ Doanh phụ trách câu dẫn, nếu mắc câu thì nó mới xuất hiện.

Sau khi hút dương khí của Thiệu Tiểu Lỗi, linh lực hồ tiên đã lớn mạnh, nhưng bởi vì chuyện hôm nay Tôn Vũ Doanh làm ẩu, khiến năng lực mê hoặc của hồ tiên suy giảm lớn. Phỏng chừng Tôn Vũ Doanh thực sốt ruột, sau này sẽ phải tìm người khác hút dương khí.

Nghĩ nghĩ, Hứa Thanh Mộc đi tới phòng bệnh của Doãn Nhược Mạ, tuy rằng hôm nay đã chịu kinh hách không nhỏ, nhưng tinh thần của cô ấy vẫn vô cùng tốt, còn đang gọi video với diễn viên đàn trên, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không thành vấn đề, cảnh quay buổi tối có thể trở về quay.

Hứa Thanh Mộc chờ cô ấy nói xong mới lên tiếng: "Cư sĩ Doãn cũng không cần cạnh tranh như vậy, tôi thấy cô có vài vết thương, nghỉ ngơi một chút đi."

Biểu tình Doãn Nhược Mạn nghiêm túc nói: "Khó mà làm được, các tiền bối đều muốn cho tôi thêm đất diễn, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, đất diễn này tôi nhất định phải diễn!"

Hứa Thanh Mộc "Xì" cười, nói: "Người nỗ lực sẽ có hồi báo, cố lên."

Doãn Nhược Mạn kiêu ngạo tiếp nhận lời khen này, đột nhiên nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, Tiểu đạo trưởng, chuyện hôm nay có phải là do hồ tiên làm hay không? Cái trần nhà kia sao bị sụp xuống vậy."

Hứa Thanh Mộc lắc đầu nói: "Mới vừa nói chuyện với mấy cascadeur, bọn họ nói là cái trụ kia bị mối gặm hư rồi, trước đó không ai phát hiện, bị thuốc nổ nổ một cái liền xảy ra vấn đề. Đây là một sự cố ngoài ý muốn, Tôn Vũ Doanh cũng không ngờ tới, nếu không cô ta làm sao để tự mình bị thương?"

Doãn Nhược Mạn nghĩ nghĩ lại nói: "Ồ, vậy Thiệu Tiểu Lỗi đâu? Tôi cảm thấy hôm nay Thiệu Tiểu Lỗi đặc biệt kỳ quái."

Hứa Thanh Mộc nói: "Cô cũng nhìn ra à? Đúng là hồ tiên có động tay động chân với Thiệu Tiểu Lỗi."

Doãn Nhược Mạn ngạc nhiên nói: "Hả, thật luôn? Thế anh ấy bị làm sao á??"

"Không thể nói." Hứa Thanh Mộc vẻ mặt cao thâm khó đoán, "Nếu tôi nói, sau này tôi sẽ không được tôi tán thưởng."

Doãn Nhược Mạn: ???

Nghi hoặc của Doãn Nhược Mạn trong chốc lát đã tiêu tan, dù sao cô nàng cũng đã sớm quen cái cách nói chuyện không ai hiểu của Hứa Thanh Mộc, vì thế nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Hứa Thanh Mộc nói: "Ừm... Nghĩ ra biện pháp rồi, trước tiên để Tôn Vũ Doanh biết bát tự của tôi."

.

Tôn Vũ Doanh ở bệnh viện hơn một ngày, còn Doãn Nhược Mạn buổi chiều đi kiểm tra không bị gì liền trở về đoàn phim tiếp tục quay chụp.

Doãn Nhược Mạn vẫn biểu hiện ưu tú như cũ, Tôn Vũ Doanh vẫn vừa ngu vừa dốt, hiệu quả ma thuật mê hoặc rõ ràng đang liên tục yếu dần.

Sau vài ngày quay phim, kịch bản mới cũng đã sửa xong, nhóm diễn viên nhìn kịch bản mới đều vô cùng kích động —— đương nhiên, là vì muốn bài trừ Tôn Vũ Doanh. Vì thế, số lần cô ả cảm thấy thân thể không khoẻ cũng liên tục gia tăng.

Lúc thân thể của Tôn Vũ Doanh không khoẻ lần thứ bảy chậm trễ tiến độ quay chụp, Tề Thiếu Huy cũng mất đi kiên nhẫn dỗ ả, ngược lại chuyên tâm thảo luận với Doãn Nhược Mạn về hình tượng nhân vật trong phim.

Mấy cảnh diễn nói thì không cần Hứa Thanh Mộc, nhưng cậu cũng không phải là không làm gì, lúc chiều tối, cậu và nhóm cascadeur mở tiệc BBQ trên sân thượng khách sạn.

Ban công phòng của Tôn Vũ Doanh vừa lúc đối diện với sân thượng.

Giọng nói của một đám thanh niên trai tráng rất lớn, cô ả ở trong phòng có thể nghe rõ ràng rành mạch âm thanh cười đùa của bọn họ. Cô ả vốn dĩ đang bực bội, cảm xúc hiện tại càng thêm bùng cháy.

Ả cắn răng, đột nhiên mở cửa ban công ra, trong đầu ảo tưởng tạt một gáo nước sôi xuống, làm cái đám cascadeur đầu óc ngu si tứ chi phát triển ăn chút đau khổ.

Nhưng ả không thể làm như vậy, ả vẫn theo thói quen tính nở một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, muốn mở miệng làm nũng đám người này.

Nhưng ả còn chưa mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên nghe được nội dung khiến ả thấy hứng thú.

Trên sân thượng, một cascadeur trẻ tuổi bá vai Hứa Thanh Mộc, nói: "Tiểu Hứa à, cậu cũng mới đi làm thôi, kiếm được tiền thì tích cóp một chút, lớn rồi còn đãi sinh nhật gì nữa."

Hứa Thanh Mộc khẽ cười nói: "Phải đãi chứ, năm nay là năm tuổi, khó có được một lần, hơn nữa gặp mọi người là cái duyên, mời mọi người ăn cơm cũng vui vẻ."

Cascadeur kia liền kinh ngạc nói: "Cậu 24 rồi á? Không thể nào, tôi tưởng cậu mới 18,19."

Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ không tin, Hứa Thanh Mộc mặt không đổi sắc mà trợn mắt nói dối: "Là tại mặt tôi nhìn non quá đó. Tôi là năm Giáp Dần, tháng Bính Thân, năm nay vừa tròn 24."

Lão Giang cười cười, nói: "Bây giờ vẫn còn người trẻ đãi sinh nhật ngày âm à? Rất ít thấy, cậu cũng tin mệnh lý bát tự sao?"

Hứa Thanh Mộc nói: "Chỉ là trước đây có người nói bát tự của tôi là thuần dương hiếm thấy, cho nên cảm thấy thú vị, nên vẫn luôn nhớ rõ, là Giáp Dần, Bính thân, Mậu Dần, Canh Thân."

Cậu mới vừa nói xong, lão Giang liền nghiêm mặt, nói: "Đừng nói nữa, thằng ngốc này, bát tự sao có thể dễ dàng nói cho người ta biết?"

Hứa Thanh Mộc nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói: "Rất  quan trọng ạ?"

Lão Giang vỗ đùi, nói: "Mấy đứa nhỏ tụi mày bây giờ đều đách biết truyền thống văn hóa gì hết, cái này mà cũng không biết. Anh nói mày nghe, bát tự thuần dương rất là hiếm thấy, rất dễ bị yêu tà quấn theo."

Mọi người sửng sốt, sau đó bắt đầu bật cười.

Lão Giang tức khắc vô cùng buồn bực, rồi nhanh chóng nói: "Thật đó, tụi mày không tin à, lúc nhỏ ở thôn anh mày có ông kia bát tự thuần dương bị hồ tiên hút dương khí. Sau đó trực tiếp bị hút khô chết queo luôn."

Mọi người lại tiếp tục cười, nói gã không xỉn thì cũng là đọc nhiều truyện ma quá rồi.

Lão Giang càng tức, khuôn mặt đỏ lên, nói: "Tụi bây không tin à? Hừ, để anh mày nói cho mà nghe, bát tự thuần dương đường tình nhấp nhô, cô đơn lặng lẽ, rất khó tìm được đối tượng, không tin tụi mày hỏi Tiểu Hứa đi, có phải nó đang ế hay không!"

Vốn dĩ Hứa Thanh Mộc đang rất vừa lòng về phương hướng thảo luận đột nhiên mặt cứng đờ.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm, cascadeur bên cạnh quàng lấy vai của cậu, cười nói: "Uầy, có thật không đó, Tiểu Hứa đã 24 rồi, đối tượng cũng không có luôn à?"

Đúng là vậy thật... Sống hai đời, Hứa Thanh Mộc đều không có đối tượng...

Có gã cascadeur trẻ tuổi hơi híp mắt, hắc hắc cười nói: "Nhìn cái vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Hứa kìa, nhất định là còn non và xanh lắm."

Hứa Thanh Mộc: ...

Nguyên dương của người tu tiên rất quan trọng, phải bảo vệ cho tốt, sao có thể tùy ý giao phó cho người không thực tâm được.

Vốn dĩ Hứa Thanh Mộc cũng không cảm thấy chuyện này có gì để ngượng, nhưng nhóm thanh niên trai tráng này cứ chọc nhây cậu mãi.

Mọi người không có ác ý, chỉ cảm thấy đùa rất vui, nhưng nói nửa ngày vẫn khiến Hứa Thanh Mộc sống hai đời da mặt nhăn nheo đỏ lên, đành phải ậm ừ nói: "Chưa gặp được thích hợp người, các người đừng chọc nữa."

Nói xong lời này, trong đầu của Hứa Thanh Mộc loáng thoáng hiện lên một bóng người.

Nhưng cậu không muốn nghĩ tới.

Lão Giang tiếp tục hắc hắc cười, rất là đắc ý nói: "Gừng càng già càng cay, anh mày biết mà. Cho nên Tiểu Hứa phải cẩn thận, bát tự thuần dương đã vậy còn nguyên tem quả thực là hộp cơm di động của yêu tà, về sau không thể tùy tiện tiết lộ bát tự của mình, biết chưa?"

Hứa Thanh Mộc liên tục gật đầu, nhanh chóng chuyển đề tài, một đám người lại cười đùa tám chuyện khác.

Mà Tôn Vũ Doanh ở trên lầu cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Rồi sau đó, ả lén lút lui về phòng, đem cửa sổ khóa chặt lại, mở tủ quần áo, lộ ra điện thờ được giấu kỹ.

Tiếp theo, ả đốt nhang đèn, khom lưng trước điện thờ, thì thầm ——

"Thỉnh mời tiên gia."

.

Cùng nhóm cascadeur ăn BBQ xong, Hứa Thanh Mộc liền trở về phòng nghỉ ngơi, thuận tay mở TV.

Thật trùng hợp, TV vừa mở ra đúng lúc đang phát tin tức, đưa tin về tập đoàn Tống thị.

Vốn dĩ Hứa Thanh Mộc không có hứng thú gì với TV lập tức ngồi xuống nghiêm túc xem.

Tin tức khá dài, Hứa Thanh Mộc nghe không hiểu lắm, nhưng bắt được trọng điểm: tranh đoạt cổ quyền của Tống thị năm nay vẫn kịch liệt như trước, Tống Quyết dùng thủ đoạn thu gom quyền khống chế của công ty, hiện giờ quyền khống chế của tập đoàn hầu như là nằm trong tay của vị chủ tịch trẻ tuổi này.

Về phần vị chủ tịch thần bí này, vẫn không hề lộ mặt trên tin tức.

Hứa Thanh Mộc cảm thấy hẳn là bản thân phải kiêu ngạo vì Tống Quyết một chút, nhưng bởi vì không hiểu hoạt động của công ty bây giờ, cho nên hoàn toàn không biết phải bắt đầu kiêu ngạo từ đâu thì được.

Tin tức phát xong, trong đầu Hứa Thanh Mộc vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Tống Quyết, muốn gọi video đi hỏi một chút, rồi lại không biết bản thân đang lo lắng cái gì, do dự nửa ngày rồi lại chỉ nhắn một tin Wechat.

【 Hứa Thanh Mộc: Đang bận à? 】

Gửi được hai phút, Hứa Thanh Mộc đột nhiên hối hận.

Cái khác không nói tự dưng đi nói mấy câu vô nghĩa! Trong tin tức đều nói tranh đoạt cổ quyền vô cùng kịch liệt, thế nhất định là đang rất bận.

Hứa Thanh Mộc chần chờ muốn thu lại tin nhắn, nhưng đã không kịp nữa rồi. Vì thế tự mình làm mình xẩu hổ, nhìn di động như nhìn trái bom, lập tức muốn tắt nguồn.

Nhưng khi màn hình hiện lên hỏi muốn tắt nguồn hay không, Tống Quyết đột nhiên gọi video tới.

Tay Hứa Thanh Mộc hơi run, cũng không biết bản thân bấm nút nghe như thế nào.

Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn lãng của Tống Quyết liền xuất hiện trên màn hình di động. So với bộ dáng tự tại nhẹ nhàng ở Lăng Vân Quan, hôm nay nhìn Tống Quyết đặc biệt đứng đắn, tóc tai được dùng gel vuốt cố định khá là nghiêm túc, một thân tây trang phẳng phiu lấp lóe hào quang của kẻ có tiền.

Nhìn dáng vẻ của anh giống như vừa mới về nhà sau khi kết thúc công việc, quần áo ở nhà cũng chưa kịp đổi. Phía sau anh là một căn phòng lớn được trang hoàng xa hoa nhưng quạnh quẽ, ngoại trừ anh ra thì không có người khác, một chút hơi người cũng không có.

Khuôn mặt của Hứa Thanh Mộc sượng trân, nói: "Tự nhiên gọi video làm gì?"

Tống Quyết dừng hai giây mới trả lời: "Muốn thăm cậu... hỏi thăm tình huống các cậu một chút."

Sau đó hai người cũng chẳng biết nói gì nữa, mắt to trừng mắt nhỏ trong video call, không khí vô cùng ngượng nghịu.

Hứa Thanh Mộc thật sự cảm thấy rất kỳ quái, lúc ở với nhau thì thấy phiền cãi lộn không ngừng, chẳng hiểu sao giờ chỉ gọi video thôi mà nói chuyện cũng không được, nói chi đến cãi nhau.

Vẫn là do lỗi của công nghệ hiện đại!

Công nghệ hiện đại bây giờ đều làm giao lưu cơ bản trở nên phức tạp!

Sau khi quăng nồi thành công thì trong lòng Hứa Thanh Mộc hơi thoải mái một chút, vì thế mở miệng đánh vỡ trầm mặc, nói: "Bên đây cũng còn được, tôi đang nghĩ cách dụ hồ tiên ra."

Tống Quyết khẽ nhíu mày, đáy mắt lộ ra một tia lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Có nguy hiểm không?"

"Không đâu." Hứa Thanh Mộc lười biếng nói, "Chẳng phải con hồ ly kia ỷ mình là vật sống nên không dễ bị bắt à? Chờ tôi bắt được sẽ nhổ sạch lông nó."

Sau đó Hứa Thanh Mộc tóm tắt lại chuyện trong đoàn phim cho Tống Quyết nghe, cố ý bỏ bớt tình tiết bị cấm nói của Thiệu Tiểu Lỗi, chỉ nói cho Tống Quyết biết chuyện hồ tiên tu tập tà đạo, hút dương khí con người.

Nghe đến đó sắc mặt Tống Quyết thay đổi, anh nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc, đến nỗi Hứa Thanh Mộc cảm thấy chột dạ, đột nhiên nói lắp: "Sao... sao nữa?"

Tống Quyết hít sâu một hơi, nói: "Cậu nói có cách, đừng nói là tự mình làm mồi, dụ hồ tiên ra hút dương khí của cậu chứ?"

Hứa Thanh Mộc còn chưa nói, sao người này lại thông minh thế nhỉ? Mới đây thôi mà đã đoán ra.

Nhưng Hứa Thanh Mộc không biết cái này có gì không ổn, chớp chớp mắt nói: "Không phải rất tốt à? So với việc để hồ tiên lấy người khác làm mục tiêu, không bằng tự tôi làm mồi, dù sao tôi cũng sẽ không bị thương, hơn nữa chỉ cần nó dám xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi khẳng định có thể bắt lấy nó."

Tống Quyết trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cậu nói hút dương khí, có phải là giống trong《 Liêu Trai 》không, hồ tiên hóa thành cô gái xinh đẹp dụ dỗ đàn ông, sau đó trải qua một đêm triền miên hút dương khí con người à?"

Hứa Thanh Mộc: ...

Tên gian thương, kiếm tiền là được rồi, tự nhiên hiếu học đọc nhiều sách chi vậy?

Hứa Thanh Mộc ho khan một tiếng, nói: "Không khác lắm... Một con hồ tiên ghẻ..."

Hứa Thanh Mộc muốn nói một con hồ tiên ghẻ không đáng bóc tem tôi.

Nhưng vừa rồi bị đám người kia chọc ghẹo, chuyện này vốn dĩ bình thường với Hứa Thanh Mộc giờ đây trở nên quá gượng gạo, thật sự khó có thể mở miệng.

Tống Quyết cũng không cho cậu nói nữa, tiếp tục hùng hổ doạ người hỏi: "Đoàn phim nhiều đàn ông như thế, mắc gì hồ tiên phải chọn cậu? Chẳng lẽ cậu còn phải tự mình đi dụ dỗ Tôn Vũ Doanh?"

"Sao có thể chứ, tôi cũng không muốn hy sinh lớn như vậy!" Hứa Thanh Mộc vội vàng giải thích bản thân đã bịa đặt chuyện bát tự giả, cố ý cho Tôn Vũ Doanh nghe trên sân thượng.

Nhưng sắc mặt của Tống Quyết vẫn không tốt lên được, hồi lâu đều không nói gì, Hứa Thanh Mộc thấy anh kỳ lạ như thế, nhịn một hồi mới yếu ớt hỏi: "Anh kích động như vậy làm gì?"

Tống Quyết vẫn không hé răng, sắc mặt càng ngày càng khó coi, thậm chí có thể dùng âm trầm đến đáng sợ để hình dung.

Hứa Thanh Mộc quả thực không rõ tối nay bị gì, sao mọi chuyện đều sượng như thế, cậu muốn đổi đề tài khác, nhưng còn chưa mở miệng, Tống Quyết đột nhiên nói: "Cậu chờ một chút."

Hứa Thanh Mộc mờ mịt gật đầu, sau đó Tống Quyết ngắt kết nối cuộc gọi.

Hứa Thanh Mộc ngây ra một hồi, sau đó buông di động đi tắm, nhưng lúc quay lại, Tống Quyết vẫn không liên lạc.

Hứa Thanh Mộc nghĩ Tống Quyết đang bận, chắc là có chuyện gì đó, cho nên vẫn không tắt máy mà ngồi chờ.

Kết quả chờ đến sáng, cái tên gian thương xúi quẩy kia cũng không thèm nhắn lại một câu.

Lúc này Hứa Thanh Mộc mới phát giác được mình đã bị cho leo cây, giận muốn bay màu, bèn ghi thù trong lòng: Thù hận kiếp trước với gian thương tăng thêm một.

Ngày thứ hai, Hứa Thanh Mộc tỉnh lại nhưng tâm tình vẫn không tốt, sau đó đến đoàn phim thì nhận được tin động trời —— có đầu tư papa muốn tới thăm ban, hủy bỏ cảnh quay đêm nay.

Lúc ăn sáng Hứa Thanh Mộc thuận tiện hỏi lão Giang, lão Giang cũng không biết rõ lắm, nói: "Chỉ nghe nói đầu tư papa muốn thêm vốn, buổi chiều muốn tới đoàn phim, có thể diễn viên chính đều phải cùng đi ăn cơm, chắc không đến lượt nhân viên nhưng chúng ta đâu."

Sau đó lão Giang đè thấp thanh âm bắt đầu tám chuyện với Hứa Thanh Mộc.

Lúc này mà đầu tư papa còn tới, ít nhiều gì cũng khiến người ta lo lắng, hoặc là tới can thiệp kịch bản, hoặc là tới để "Tuyển phi".

Trong hoàn cảnh quay phim căng thẳng như vậy, đoàn phim gặp rất nhiều tai nạn, ngày nào cũng đốt tiền, lúc này đầu tư papa thêm vốn quả thực như là đưa than ngày tuyết, Tề Thiếu Huy khẳng định hận không thể tự dâng lên cho đầu tư papa. Để diễn viên chính cùng ăn cơm tính là gì? Hắn còn ước gì đầu tư papa tới "Tuyển phi" đây nè, với cả không ít người còn xung phong tự nguyện.

Hứa Thanh Mộc có hơi lo lắng cho Doãn Nhược Mạn, nhanh chóng đi tìm cô ta hỏi chuyện.

Kết quả Doãn Nhược Mạn vẻ mặt thần bí cười cười, nói: "Hắc hắc, Tiểu đạo trưởng hãy yên tâm, đầu tư papa có tuyển phi cũng sẽ không tuyển đến tôi đâu."

Hứa Thanh Mộc cũng không yên tâm, nói: "Nhưng mà..."

Doãn Nhược Mạn cười chặn lời cậu, nói: "Thật đó, thầy cứ yên tâm, đầu tư papa ghét tôi lắm."

Thấy cô ấy chắc chắn như vậy, có lẽ đã biết được chuyện gì rồi, Hứa Thanh Mộc không có hứng thú, nên không hỏi lại.

Thoắt một cái công việc hôm nay đã kết thúc, Hứa Thanh Mộc cho rằng bản thân đã có thể về khách sạn lười biếng, kết quả lão Giang lại tới đưa tin tức mới: Đầu tư papa bao luôn cái nhà hàng xịn nhất của thành điện ảnh, yêu cầu toàn thể đoàn phim mấy trăm người cùng nhau đi ăn cơm.

Hứa Thanh Mộc tinh thần uể oải bị lão Giang kéo đi nhà hàng, ngồi cùng một bàn với nhóm cascadeur. Đối với nhà hàng xa hoa cậu không chờ mong gì, nhưng đồ ăn còn chưa mang lên thì đồ ăn vặt này nọ đã được mang lên trước cả đống, Hứa Thanh Mộc vừa thấy có vài dĩa hạt dưa tẩm vị, tức khắc cảm thấy nhà hàng này sắp xếp không tồi, vui vẻ cắn hạt dưa.

Đạo diễn và diễn viên chính còn chưa xuất hiện, có lẽ là đã đi tiếp đầu tư papa, chắc lát nữa là ăn ở phòng riêng.

Cắn hạt dưa một hồi, cổng chính nhà hàng đột nhiên ồn ào, có mấy diễn viên trẻ tuổi kích động tiến vào, sau đó túm tụm lại bắt đầu gào thét.

Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấy hơi buồn cười.

Một nữ diễn viên nói: "Má ơi, đẹp trai muốn xỉu! Này là nam minh tinh mà! Đầu tư papa có cần phải đẹp zị hong! Cho không là tui lấy luôn á!"

Một người khác liền nói: "Tới tuyển phi hả? Tổ makeup có cơ hội không? Tuyển em đi anh ơi!"

"Gòi xong, lỡ nhìn trúng Vũ Doanh thì làm sao?"

"Cô nghĩ nhiều rồi, ai mà không biết Vũ Doanh đang yêu nhau với Tề đạo diễn. Với cả Vũ Doanh luôn giữ mình trong sạch, cố ý đi thay bộ quần áo đơn giản kìa."

Đột nhiên, một nam diễn viên trẻ tuổi nói: "Mấy chị nhìn em ăn mặc được hong? Có cần đổi gì hong?"

Mấy cô gái trợn trắng mắt nhìn hắn nói: "Ai chị em với cậu! Đàn ông con trai ngựa ngựa làm gì!"

Nam diễn viên cũng trợn trắng mắt nói: "Ai nói tuyển phi nhất định phải tuyển nữ? Mọi người cạnh tranh công bằng tí đi!"

Hứa Thanh Mộc nghe thấy mắc cười, cắn hạt dưa càng hăng say.

Trong chốc lát trận ồn ào đột nhiên im bặt, mấy diễn viên đang nháo nhào đều khôi phục đoan trang, ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa nhà hàng.

Một đám người vào nhà hàng, trong đó có đầu tư papa đang bị vây quanh đưa lưng về phía Hứa Thanh Mộc, từ hướng của Hứa Thanh Mộc nhìn qua, cũng chỉ nhìn thấy một cái gáy xinh đẹp như hạc giữa bầy gà, tóc đen nhánh rậm rạp, rất chói mắt.

Hạt dưa trong tay của Hứa Thanh Mộc rơi hết xuống đất, tiếp đó, cậu thấy Doãn Nhược Mạn nói khẽ với vị đầu tư papa kia mấy câu, rồi chỉ chỉ tới chỗ mình.

Đầu tư papa liền xoay người, nhìn về phía của Hứa Thanh Mộc.

Mày kiếm mắt đào, đôi môi nhợt nhạt, vị đầu tư papa trong truyền thuyết nay đã lộ mặt.

Tống Quyết.

Hứa Thanh Mộc hơi hơi nhếch miệng, ngây ngẩn cả người.

Sau đó, đám người kia thảo luận vài câu, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Quyết chống nạng đi về phía Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc hoàn toàn há hốc mồm, nhớ tới tối hôm qua lúc Tống Quyết ngắt cuộc gọi có nói "Chờ một chút". Thì ra ý của anh ta không phải là "Chờ một chút tôi nhắn lại cho cậu", mà là "Chờ một chút tôi tới gặp cậu".

Chắc là anh ta đi gấp lắm, quần áo vẫn là bộ tối hôm qua. Hình như đã ngồi xe rất lâu, tây trang cũng không còn thẳng thớm nữa.

Nhưng những thứ này cũng không gây trở ngại việc anh là người đàn ông đáng chú ý nhất.

Hứa Thanh Mộc tự dưng lo lắng một trận

Mà Tống Quyết đã nhàn nhã đi tới trước mặt Hứa Thanh Mộc, mang theo nụ cười lễ phép nhìn cậu, hỏi: "Xin chào, chỗ này có người ngồi không?"

Hai cascadeur ngồi bên trái phải Hứa Thanh Mộc ngây người một giây, rồi đồng thời đứng dậy, trăm miệng một lời lớn tiếng nói: "Không có!"

Tống Quyết liền vô cùng lễ phép khéo léo nói: "Cảm ơn." Sau đó, phong độ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Mộc.

Đồng tử của đám người hóng hớt đột nhiên co rút, kinh ngạc ngây người nhìn bọn họ. Hứa Thanh Mộc nghe thấy tiếng hét trong câm lặng từ ​​những khuôn mặt này:

Tụi tao đứng đây sửa soạn nguyên một buổi trưa hơn 500 lần, vậy mà đầu tư papa lại chọn cái thằng cascadeur bình thường như thế!

BÌNH THƯỜNG NHƯ THẾ!

Thế giới này có còn công lý hay không!

Nhân gian có còn thẳng hay không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play