Ngày hôm sau, sau khi đoàn phim《 Võ Lâm 》làm nghi thức khởi quay liền nhanh chóng tiến vào trạng thái quay chụp.
Dựa theo thông cáo đã được sắp xếp, hôm nay Doãn Nhược Mạn chỉ có một cảnh —— đánh nhau với Tôn Vũ Doanh.
Trước khi nhóm nữ diễn viên bắt đầu quay, chỉ đạo võ thuật đã mở họp, đạo diễn Tề Thiếu Huy đã yêu cầu thiết kế động tác, rồi sau đó tổng võ thuật chỉ đạo sẽ đem các bước đưa xuống dưới, để cho từng chỉ đạo võ thuật dạy riêng cho diễn viên.
Mấy cái động tác võ thuật dùng để biểu diễn này đối với Hứa Thanh Mộc giống như là dùng một thanh cổ kiếm đi chém cỏ vậy. Cậu lười chỉ đạo, tùy tiện làm mẫu một lần cho Doãn Nhược Mạn xem, sau đó hỏi: "Thấy rõ chưa?"
Doãn Nhược Mạn cũng không chịu thua, cười nói: "Đương nhiên, hơn một tháng qua tôi cũng không phải là luyện cho có, bảo đảm về sau đi ra ngoài sẽ khoe học ở Lăng Vân Quan, nhất định sẽ không làm mất mặt Tiểu đạo trưởng đâu."
Hứa Thanh Mộc nhướng mày, nói: "Nhưng Tôn Vũ Doanh có hồ tiên hỗ trợ đó."
Doãn Nhược Mạn liền vén tay áo, nói: "Đừng nói là Tôn Vũ Doanh, hồ tiên có tự mình tới, tôi sẽ đấm nó một phát xỉu luôn. Tôi là người đàng hoàng mà còn sợ ái loại tà ma ngoại đạo này à?"
Hứa Thanh Mộc giơ ngón cái về phía cô 👍 , nói: "Tốt, cứ duy trì trạng thái này, tà không thắng chính."
Hai giờ sau, hai vị nữ diễn viên trang bị đầy đủ cuối cùng cũng đối mặt ở phim trường.
Đôi mắt trăng non của Tôn Vũ Doanh cong lên, nũng nịu đi tới bên cạnh Doãn Nhược Mạn, ngoan ngoãn nói: "Chị Doãn, em mua cà phê cho chị nè."
Doãn Nhược Mạn và Hứa Thanh Mộc đồng thời nhìn ả, sau đó Doãn Nhược Mạn nói: "Không hiểu sao mà cô giả bộ thân quen vậy luôn á. Cô thích nhặt rác, thì tên tra nam Tề Thiếu Huy cho cô đó. Cô muốn nổi, tôi cũng cho cô nổi, cô thỏa mãn rồi thì cách xa tôi một chút, cho tôi thanh tĩnh một tí đi, đừng phiền tôi nữa, tính tôi không tốt đâu."
Hốc mắt Tôn Vũ Doanh đỏ len, cắn môi nói: "Chị Doãn, thật sự rất xin lỗi, em cảm thấy áy náy với chị, cho nên hy vọng có thể bồi thường cho chị, cũng hy vọng chúng ta có thể quay lại mối quan hệ như trước kia."
Doãn Nhược Mạn dùng sức trợn trắng mắt, nói: "Tôi vào ngành mười năm rồi, kiểu bạch liên hoa nào mà tôi chưa thấy qua? Cô ở đây tôi không làm việc được, tránh ra đi, làm việc xong ai về nhà nào tìm mẹ người nấy, tôi cũng không cần cô bồi thường."
Tôn Vũ Doanh đáng thương vô cùng, duỗi tay muốn nắm lấy tay của Doãn Nhược Mạn, nhưng thấy trên cổ tay của Doãn Nhược Mạn cái lắc màu đỏ, lại ngượng ngùng thu hồi tay.
Hứa Thanh Mộc chú ý tới động tác nhỏ này của ả.
Ả cũng không phát hiện thân phận của Hứa Thanh Mộc, vì thế vẫn rất kiêng kị cái lắc mà ông ngoại Doãn Nhược Mạn cho.
Đúng lúc này, Tề Thiếu Huy cũng tới phim trường, vừa thấy Tôn Vũ Doanh đang đứng đỏ mắt và Doãn Nhược Mạn ngồi trợn trắng mắt, lập tức nổi giận, xông tới đem Tôn Vũ Doanh đẩy ra phía sau, lạnh mặt nói: "Cô lại cố ý làm khó Vũ Doanh à? Cô muốn gì? Tôi đã nói chuyện chúng ta là do tôi sai, cô đừng làm khó Vũ Doanh nữa."
Doãn Nhược Mạn hoảng sợ nói: "Đạo diễn, anh đừng có nói bừa, giữa tôi và anh có 'chúng ta' khi nào? Tình trạng độc thân tôi còn đăng trên Weibo đó, giữa hai ta luôn là quan hệ bạn bè bình thường, anh đừng có bôi nhọ tôi à."
Tề Thiếu Huy ghét nhất là khi cô ta mở miệng, nhìn chung quanh nhiều người như vậy, cũng không muốn làm lớn chuyện, liền đè thấp giọng nói: "Cô nói sao cũng được, nếu đã ký hợp đồng thì làm việc cho tốt đi, đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc!"
Tôn Vũ Doanh vội vàng lôi kéo Tề Thiếu Huy, nói: "Là tự em làm phiền chị Doãn."
Tề Thiếu Huy tức khắc càng đau lòng bạn gái hiểu chuyện ngoan ngoãn nhà mình, xoay người dịu dàng nói với ả: "Không sao, đừng sợ nha."
Hứa Thanh Mộc cảm thấy trên mặt chua xót, co rút cả nửa ngày, Doãn Nhược Mạn quay đầu nhìn cậu, xấu hổ nói: "Ngại quá, đến thời đại này rồi mà còn bắt cậu xem cái chuyện máu chó không có dinh dưỡng như vậy."
Hứa Thanh Mộc mỉm cười, nói: "Không có gì đâu chị Doãn, con người của em khá hoài cổ, em cũng khoái xem mấy thứ lỗi thời lắm. Coi phim văn minh, xuất sắc thú vị."
Tề Thiếu Huy quả thực kinh ngạc, tính tình Doãn Nhược Mạn luôn luôn nóng nảy, bình thường kiêu ngạo thì không nói, nhưng vì sao chỉ đạo võ thuật mà cô nàng mang đến cũng kiêu ngạo như thế?
Rõ ràng hắn mới là đạo diễn, là người có quyền uy nhất phim trường! Vì thế Tề Thiếu Huy lập tức lấy thân phận đạo diễn nói với Doãn Nhược Mạn: "Còn không biết thu liễm cái nết xấu xa của cô lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị chịu thiệt! Bây giờ tôi đã không còn là trợ lý đạo diễn bị người đè mắng trước kia nữa! Cô nhìn rõ đi, là cô đang quay phim của tôi!"
Doãn Nhược Mạn chớp chớp mắt, nói: "Ò, rồi sao? Anh muốn xóa tất cả các cảnh của tôi hay hủy hợp đồng rồi đổi người ngay bây giờ?"
Tề Thiếu Huy nghẹn trân.
Tuy rằng hắn bí mật nâng kiêu bạn gái, hưng nhìn chung anh ấy là một đạo diễn giỏi, có tài và có trách nhiệm với bộ phim. Kỹ thuật diễn của Doãn Nhược Mạn rất tốt, có đề tài, hơn nữa vô cùng hợp vai, cho nên bọn họ có quậy đến thế nào hắn cũng sẽ không yêu cầu đổi người, kiên trì để Doãn Nhược Mạn diễn vai nữ hai. Hắn chưa bao giờ muốn phá hỏng bộ phim của mình, mấy thứ uy hiếp "Cô không nghe lời là tôi cắt vai vô" các kiểu không phải là phong cách của hắn.
Hắn cảm thấy tức giận vô cùng, cố tình nhìn người trẻ tuổi phía sau Doãn Nhược Mạn, một chỉ đạo võ thuật nhỏ bé không có gì đặc biệt còn âm dương quái khí mà "Ò~" một tiếng, sau đó ngây thơ chớp mắt, nói: "Chị Doãn ký công ty mới nè he, là người dưới trướng công ty Tinh Quang của Tống thị nè he, là nhà đầu tư lớn nhất của《 Võ Lâm 》nè he."
Vẫn là cái buff làm người khác tức chết.
Doãn Nhược Mạn hơi hơi mỉm cười: "Cậu không nói xém nữa tôi đã quên, bây giờ tôi chính là mang vốn vào đoàn, woa, trùm hậu trường đó, còn sợ ai nữa."
Tề Thiếu Huy: ...
Tôn Vũ Doanh: ...
Vậy mà không biết xấu hổ mà dám thừa nhận!
Bộ ngon lắm hả?
Tuy Tề Thiếu Huy là đạo diễn, nhưng cũng chỉ là một người mới, là đạo diễn trẻ chỉ có mỗi một tác phẩm đầu tay, không có đùi của tư sản papa thì hắn cũng chẳng làm được gì. Giờ phút này, hắn nhớ tới nghẹn khuất và bất lực mười mấy năm qua khi còn là trợ lý đạo diễn, sau đó cũng chỉ đứng im trừng mắt nhìn Doãn Nhược Mạn và chỉ đạo võ thuật kiêu ngạo phía sau cô nàng.
Tôn Vũ Doanh âm thầm nghiến răng, ngực không ngừng phập phồng, khuôn mặt hoa sen trắng đã giận đến nỗi biến thành hoa sen xanh.
Đúng lúc này, vài vị diễn viên gạo cội phụ diễn cũng lục tục tới phim trường, mọi người chào hỏi Tề Thiếu Huy, cuối cùng cũng cho vị đạo diễn một bậc thang đi xuống
Vì thế hắn cũng chỉ có thể nắm lấy tay bạn gái xám xịt rời đi
Doãn Nhược Mạn nhìn bộ dạng nghẹn khuất của hai người, nói: "Tiểu đạo trưởng, kỹ năng chọc chó của thầy thật lợi hại."
Hứa Thanh Mộc mỉm cười: "Học từ ông chủ Tống đó, copy năng lực công kích thôi."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc lại không khỏi nhớ tới chuyện của Tống Quyết.
Trở lại với Tống gia đẫm máu, những người Tống gia hận anh đến chết, có lẽ đang quậy banh trời lở đất rồi.
Cũng không biết bây giờ anh ra sao.
Hứa Thanh Mộc hơi thất thần, mà Doãn Nhược Mạn thì vui đến điên rồi, mãi cho đến khi chuẩn bị quay khóe miệng vẫn không thể kéo xuống được.
.
Bộ phim《 Võ Lâm 》này kể câu chuyện về sự thăng trầm của một võ quán đã trăm năm tuổi trong thời đại vũ khí nóng đang dần lên ngôi, thông qua cảnh ngộ khác nhau của hai người con gái của chủ võ quán, thể hiện rõ quá trình suy sụp của võ thuật cổ truyền, rồi tìm ra con đường phát triển và khám phá võ thuật truyền thống.
Vai của Doãn Nhược Mạn đóng là nữ chính hai, con gái lớn của quán chủ, là một người kiệt ngạo, một cô nương gan dạ luôn muốn rời khỏi võ quán lang bạt bên ngoài. Tôn Vũ Doanh đóng vai nữ chính còn lại, là đứa con gái út trong nhu có cương của quán chủ, cứng cỏi có chủ kiến, khi phụ thân qua đời, sau khi tỷ tỷ rời nhà thì tự mình chống đỡ võ quán bấp bênh.
Màn diễn đầu tiên, vừa vặn chính là cảnh kịch liệt nhất toàn bộ phim. Sau khi phụ thân qua đời, tỷ tỷ và muội muội vì chuyện giữ lại hay bán võ quán mà sinh ra xung đột kịch liệt, tỷ muội hai người lấy một hồi ác chiến làm khởi điểm cho việc đường ai nấy đi.
Tiến vào trạng thái công việc, Tề Thiếu Huy không còn là tra nam nữa, cũng không còn điên khùng như thế, nghiêm túc giảng diễn cho hai vị nữ diễn viên, căng thẳng chuẩn bị quay cảnh đầu tiên.
Hứa Thanh Mộc ngồi ở ngoài im lặng quan sát, trong lòng vẫn hơi lo lắng hồ tiên lại làm chuyện xấu, vì thế đôi mày hơi nhăn.
Thiệu Tiểu Lỗi đột nhiên tiến đến bên người Hứa Thanh Mộc, nói với cậu: "Cậu đừng lo lắng, tôi đã kiểm tra đạo cụ vài lần rồi, đều an toàn. Hơn nữa tôi cũng nói những việc cần lưu ý cho Vũ Doanh nghe, cô ấy là tiểu thiên sứ, sao có thể làm cô Doãn bị thương chứ?"
Hứa Thanh Mộc không có tinh thần mà trả lời cho có lệ "Ừm", Thiệu Tiểu Lỗi lại rất có tinh thần mà nói: "Nếu lát nữa cô Doãn diễn võ không được bị đạo diễn mắng cậu cũng không cần uể oải. Cậu cũng chỉ là người mới thôi, cũng không có kinh nghiệm tiến tổ, thấy cậu là người không tệ, về sau tôi sẽ dạy cậu cho. Về chuyện chuyên nghiệp tôi không thể chê được."
Hứa Thanh Mộc tiếp tục trả lời có lệ: "Ồ, anh hay thế."
Thiệu Tiểu Lỗi kiêu ngạo nói: "Cũng chẳng ai có thể được Tiểu đạo trưởng tự mình chỉ điểm đâu."
Hứa Thanh Mộc: ...
Cạn lời luôn, Tề Thiếu Huy cũng hô lên "action".
Dưới ống kính, hai vị nữ diễn viên đã trở thành tỷ tỷ muội muội, Tôn Vũ Doanh rất nỗ lực tìm kiếm cảm xúc nhân vật, mở miệng nói: "Tỷ tỷ..."
Kết quả vừa mới nói ra hai chữ này, đã bị Tề Thiếu Huy hô "cut".
Tề Thiếu Huy lập tức cả giận nói: "Đừng có yếu ớt như thế! Cô đang diễn nhân vật có bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường, cô phải thể hiện đúng cảm xúc của nhân vật! Chỉ dựa vào vẻ ngoài yếu ớt thì không đủ tiêu chuẩn!"
Khi làm việc Tề Thiếu Huy sẽ không lưu tình, Tôn Vũ Doanh cũng không dám hướng Tề Thiếu Huy làm nũng, chỉ oan ức mà nói "Rất xin lỗi", lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
Bắt đầu quay lần nữa, ả vừa mới nói một câu "Tỷ tỷ", lại bị Tề Thiếu Huy vô tình hô "cut".
Liên tiếp bảy lần, mỗi lần đều chỉ quay được hai chữ liền cut, cho đến khi Tôn Vũ Doanh cố quay đến lần thứ tám, cuối cùng cũng thông qua.
Lời thoại tiếp theo là của Doãn Nhược Mạn, cô vừa mở miệng, chỉ "Hừ" một tiếng rất nhỏ. Tất cả người chung quanh đều an tĩnh, yên lặng nhìn cô.
Đây chính là vị tỷ tỷ kiêu ngạo bước ra từ kịch bản.
Một đoạn lời thoại kế tiếp được Doãn Nhược Mạn diễn vô cùng khí thế, đè ép nét diễn của Tôn Vũ Doanh, mãi cho đến đoạn mở màn đánh nhau quan trọng, Tôn Vũ Doanh vẫn không thể xoay người.
Cô hít thở thật sâu, trước khi diễn cảnh đánh cố gắng để bản thân tiến vào trạng thái.
Binh khí của tỷ tỷ là một đôi uyên ương đoản đao, mà của muội muội là một thanh trường kiếm, đối với binh khí, càng dài thì càng chiếm ưu thế.
Dựa theo kịch bản và thiết kế động tác, Doãn Nhược Mạn ra chiêu trước, tay phải chém tay trái đâm, tư thế tấn công lưu loát tiêu sái, hoàn mỹ thể hiện nội tâm nhân vật. Muội muội rút kiếm đón đỡ, sau đó trở kiếm đánh tỷ tỷ.
Đây là mở đầu vô cùng tốt, dáng của hai người đều thật xinh đẹp. Tôn Vũ Doanh có hồ tiên giúp đỡ, đánh đến nước chảy mây trôi. Mà Doãn Nhược Mạn đã trải qua khắc khổ huấn luyện, cho nên cũng lưu sướng tiêu sái, triền đấu một hồi, vạt áo phiêu phiêu khá là có mỹ cảm.
Vừa rồi lúc đánh thử đều không dùng toàn lực, ai biết lúc đánh thật thì Doãn Nhược Mạn lại hung tàn như vậy, nhóm cascadeur vây xem đều sợ ngây người, Thiệu Tiểu Lỗi càng giống như là bị sét đánh, trừng mắt nhìn Hứa Thanh Mộc một hồi, rồi lại quan sát Doãn Nhược Mạn một đoạn.
Hứa Thanh Mộc khiêm tốn nói: "Là do tự chị Doãn không chịu thua kém."
Sau hai hiệp, trong lòng Tôn Vũ Doanh có hơi sốt ruột. Ả thật sự không ngờ tới Doãn Nhược Mạn có thể đánh như vậy, diễn nói thì bị Doãn Nhược Mạn nghiền áp đúng là không có cách nào, năng lực chuyên môn của ả không tốt bằng người khác, nhưng đến cả đánh võ cũng như vậy là sao? Rốt cuộc Doãn Nhược Mạn chạy đi đâu tìm chỉ đạo võ thuật, chỉ một tháng ngăn ngủi đã luyện thành hiệu quả như vậy.
Trong lòng ả bực bội, trong chớp nhoáng thấy Doãn Nhược Mạn giơ tay, lại thấy được sợi lắc màu hồng kia.
Cảm giác bỏng rát lần trước khi bị lắc tay làm khiến trong lòng ả ta bốc lên một ngọn lửa giận dữ vô danh, một ý nghĩ ngu dốt muốn hả giận đột nhiên xông ra.
Doãn Nhược Mạn hoảng hốt nhìn thấy trong mắt Tôn Vũ Doanh hiện lên một trận hồng quang, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ gì, Tôn Vũ Doanh đột nhiên tấn công nhanh hơn, ả ta tung kiếm và đánh thẳng vào lắc tay của Doãn Nhược Mạn.
Đây là động tác không có trong kịch bản! Giống như cuộc họp báo lần trước, Tôn Vũ Doanh lại đột nhiên gây chuyện.
Nhưng lúc này đây Doãn Nhược Mạn có phòng bị, cô nàng lập tức liền dùng đoản đao trong tay phải đỡ lấy tay trái của mình, cũng chính lúc này, kiếm của Tôn Vũ Doanh chuyển hướng, trực tiếp hướng về phía mặt của Doãn Nhược Mạn!
Vì an toàn, đạo cụ kiếm sẽ không nhọn, nhưng dù gì cái này cũng làm bằng kim loại, lấy tốc độ và lực đạo như vậy, nếu đâm trúng mặt, nhất định sẽ bị thương lưu lại sẹo.
Trong lòng Doãn Nhược Mạn bùng lên lửa lớn, nhanh chóng biến đổi chiêu thức, đôi tay giao nhau đón đỡ thanh kiếm đang đâm tới kia, Tôn Vũ Doanh không ngờ tới Doãn Nhược Mạn có thể ngăn trở, lập tức cả kinh.
Sau đó lại thấy Doãn Nhược Mạn cười khẽ, ung dung dùng đoản đao đỡ lấy kiếm của Tôn Vũ Doanh, rồi tiếp đó, Doãn Nhược Mạn khóa thanh kiếm lại bằng cả hai tay, lập tức Tôn Vũ Doanh không thể động được thanh kiếm trong tay, thanh kiếm văng ra, xoay vòng trên không trung, sau đó rớt xuống bên chân Tôn Vũ Doanh.
Toàn phim trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, nói không ra lời, đặc biệt là mấy gã cascadeur.
Lúc bọn họ thiết kế động tác vốn không có nghĩ tới hiệu quả sẽ là như thế này. Động tác của Doãn Nhược Mạn vô cùng thích hợp, trong sự tàn nhẫn có mang theo một chút tiên khí, thậm chí Thiệu Tiểu Lỗi còn nhìn ra được một chút bóng dáng của cái vị ở Lăng Vân Quan từ động tác của cô.
Tề Thiếu Huy ngồi cạnh máy theo dõi, tròng mắt và cằm rớt hết cả ra, cho đến khi Doãn Nhược Mạn hừ lạnh một tiếng, ném uyên ương đoản đao trong tay, Tề Thiếu Huy mới đột nhiên bừng tỉnh, nhịn không được vỗ đùi, lớn tiếng nói: "Đẹp lắm!"
Hắn vừa kêu lên, người quay phim cũng dừng quay chụp, chung quanh lục tục vang lên tiếng vỗ tay, Doãn Nhược Mạn nghe được tiếng khích lệ từ bốn phương tám hướng, lại phẫn nộ không thôi, cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Tôn Vũ Doanh nói: "Sao tự nhiên cô lại thay đổi động tác! Một kiếm cuối cùng kia chúng ta chưa từng luyện qua!"
Lời khen ngợi của mọi người bỗng nhiên dừng lại, lúc này mới phát hiện không đúng.
Đúng vậy, một kiếm cuối cùng này vốn không phải là thiết kế của chỉ đạo võ thuật, nếu không phải Doãn Nhược Mạn phản ứng nhanh, nhất định sẽ bị thương ở mặt.
Doãn Nhược Mạn tới gần, Tôn Vũ Doanh nhẹ nhàng lui về phía sau, hốc mắt của ả lại đỏ, cắn môi nói: "Chị ơi, không phải như chị nghĩ đâu, em không có cố ý mà, tại chị ép quá nên em hơi sợ... Cho nên căng thẳng quá làm sai động tác..."
Tuyệt vời, ả ta còn muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Doãn Nhược Mạn, Doãn Nhược Mạn trợn tròn mắt, không kiềm chế được tính khí hung hãn muốn xông thẳng lên đánh nhau, nhưng cô còn chưa kịp nói hay làm gì, đột nhiên Tôn Vũ Doanh ôm lấy tay mình hét "Á" một tiếng, sau đó nhìn tay mình chảy đầy máu, vẻ mặt kinh hoảng ngã ngồi trên mặt đất.
Doãn Nhược Mạn tức khắc sửng sốt.
Cô chắc chắn trăm phần trăm bản thân không hề đụng tới tay của Tôn Vũ Doanh, hơn nữa, cô ta bị thương ở tay, tự nhiên té ngã là chuyện như thế nào? Bị thương ở tay chứ có phải ở đầu đâu mà bày đặt ngã bà nội!
Đây là cốt truyện cẩu huyết gì đây!
Những người bị hồ tiên mê hoặc thì không nghĩ nhiều như thế, chỉ thấy Tôn Vũ Doanh bị thương, đều bùng nổ lo lắng giống như trời sập, bu lại như tổ ong, mồm năm miệng mười hỏi thương thế cuẩ Tôn Vũ Doanh.
Tôn Vũ Doanh suy yếu dựa vào trong lòng Tề Thiếu Huy, yếu ớt nói: "Không trách chị Doãn, là tự em không cẩn thận..."
Doãn Nhược Mạn tức muốn điên rồi, lập tức muốn hô to "Vốn đã không phải lỗi của tôi", nhưng cô còn chưa kịp hô lên, Hứa Thanh Mộc không biết đã đến bên người cô khi nào, nhẹ nhàng ngăn cản cô.
Doãn Nhược Mạn nhìn biểu tình khí định thần nhàn của Hứa Thanh Mộc, lập tức liền bình tĩnh lại.
Từ lần đầu tiên gặp mặt vị Tiểu thần tiên này luôn khống chế được được toàn cảnh, cô nàng hoàn toàn tín nhiệm cậu.
Hứa Thanh Mộc và cô nàng nhìn nhau, sau đó khoa trương "A" một tiếng, lớn tiếng nói: "Trời ơi, chị Doãn chị làm sao vậy? Chị có sao không!"
Doãn Nhược Mạn sửng sốt một cái, lập tức ngầm hiểu, cũng sợ hãi "A" một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, ôm ngực kêu: "Hình như... tôi bị nội thương rồi..."
Mọi người sửng sốt, lại vội vàng chạy tới nhìn Doãn Nhược Mạn, chỉ thấy sắc mặt cô nàng trắng bệch, chau mày, trên mặt đều là thống khổ, nhìn qua còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Tôn Vũ Doanh.
Một đám người lại luống cuống, vội vội vàng vàng chạy tới bên người Doãn Nhược Mạn.
Tôn Vũ Doanh: ???
Doãn Nhược Mạn lặng lẽ liếc nhau cùng Hứa Thanh Mộc, phát hiện trong mắt Hứa Thanh Mộc lộ ra tán thưởng với cô.
Bạch liên hoa ăn vạ thôi mà, diễn là được, ai mà chẳng phải là diễn viên chuyên nghiệp?
.
Chuyện này lớn vô cùng, hai vị nữ diễn viên cũng không thể quay nữa, Tề Thiếu Huy phải sắp xếp vài người đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra, sau khi xác định không có trở ngại, lại đưa về phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Doãn Nhược Mạn cũng không nóng vội, dù gì đây cũng là sai lầm của Tôn Vũ Doanh. Mặc kệ là vì bị dọa hay là do ngu, dù sao cũng là do cô ả làm sai động tác nên mới khiến hai người bị thương, dù thế nào thì chậu cớt này cũng đừng hòng mà ụp lên đầu Doãn Nhược Mạn.
Hơn nữa Doãn Nhược Mạn hôm nay cũng đã diễn xong một cảnh, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, Tôn Vũ Doanh muốn giả vờ yếu đuối không đi đóng phim, có chậm cũng là chậm tiến độ của chính ả và tra nam.
Doãn Nhược Mạn vô cùng vừa lòng, trốn ở phòng khách sạn mở rượu vang đỏ chúc mừng, còn cảm tạ Hứa Thanh Mộc tận đáy lòng, nói: "Chẳng biết đời trước tôi tích đức kiểu gì mà đời này có thể gặp thầy và ông chủ Tống, hôm nay nhất định hai tụi nó tức chết ha ha ha."
Hứa Thanh Mộc cũng cười, nói: "Vẫn là do cư sĩ Doãn không hề yếu kém. Hôm nay cô không nhận ra à, cô càng xuất sắc, thì năng lực mê hoặc của hồ tiên đối với người chung quanh càng nhạt thêm. Khi nhân tâm hướng tới tốt đẹp chân chính, sức mạnh của ảo thuật sẽ yếu đi."
Doãn Nhược Mạn liên tục gật đầu, nói: "Hình như hôm nay tôi nhìn thấy trong mắt của Tôn Vũ Doanh hiện lên hồng quang, có phải là do hồ tiên không?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Đúng vậy, là cô ta nóng vội. Cứ tiếp tục thế này, rất nhanh sẽ ép hồ tiên ra mặt thôi."
Doãn Nhược Mạn tin tưởng gấp trăm lần, kích động nói: "Được, cùng nhau nỗ lực!"
Ngày hôm sau Tôn Vũ Doanh giả bộ không nổi nữa, căng da đầu đi ra đuổi kịp tiến độ.
Vì thế Doãn Nhược Mạn cũng không giả bộ nữa, tinh thần sáng láng ra khỏi phòng khách sạn phòng quay phim.
Hôm nay phân cảnh của Doãn Nhược Mạn chỉ là diễn nói, không phải diễn võ, đương nhiên Hứa Thanh Mộc sẽ ở lại trong phòng ngủ nướng, chờ cậu tỉnh giấc, không khí đoàn phim lại thay đổi nữa rồi.
Đi ra cửa phòng, đã nghe được lão Giang và mấy cascadeur trẻ tuổi đang hút thuốc cuối hành lang nói chuyện phiếm, tám chuyện hôm nay.
Thì ra, hôm nay quay cảnh quyết liệt của tỷ tỷ và phụ thân. Phụ thân vì muốn giữ lại võ quán mà bức bách tỷ tỷ gả cho một ông già, tỷ tỷ cắt tóc của mình bỏ nhà ra đi.
Diễn xong cảnh này, biểu hiện của Doãn Nhược Mạn vô cùng tốt, có thể nói là kỹ thuật diễn chấn động toàn phim trường, diễn viên gạo cội đóng vai phụ thân lập tức vui vẻ muốn thu Doãn Nhược Mạn làm đồ đệ. Tiếp đó liền đề nghị đạo diễn phải cho Doãn Nhược Mạn thêm đất diễn.
Mà cái đề nghị này rất nhanh đã được biên kịch hưởng ứng.
Qua một lát lại truyền đến tin tức thân thể Tôn Vũ Doanh không khỏe, sau đó người ta đã về lại khách sạn.
Ai cũng biết Tôn Vũ Doanh khôngvui, nhưng không vui thì có ích lợi gì? Biểu hiện của Doãn Nhược Mạn vô cùng tốt, đến cả Tề Thiếu Huy cũng không thể không thừa nhận, vốn chẳng có biện pháp nào để thiên vị Tôn Vũ Doanh.
Hơn nữa vài cascadeur điên cuồng si mê Tôn Vũ Doanh sau khi xem Doãn Nhược Mạn diễn, đều giảm ác cảm với Doãn Nhược Mạn rất nhiều.
Tâm tư của Hứa Thanh Mộc đều đặt ở trên hồ tiên, không thấy tung tích của hồ tiên nên chẳng có tâm tình nghe bọn họ tám chuyện, giả bộ bản thân không nghe thấy, quay đầu đi gì ăn, thuận tiện nhắn wechat cho Tống Quyết.
【 Hứa Thanh Mộc: Cư sĩ Doãn biểu hiện rất tốt, ông chủ Tống thật tinh mắt. 】
Không đến một phút, người gửi "Gian Thương" đã trả lời.
【 Gian Thương: Xem ra phải đầu tư thêm cho 《 Võ Lâm 》 rồi. 】
【 Hứa Thanh Mộc: Trong lòng ông chủ Tống quả nhiên chỉ biết kiếm tiền. 】
【 Gian Thương: ... Cũng không phải. 】
Tin nhắn này khiến Hứa Thanh Mộc không hiểu, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên trả lời cái gì, sau đó Tống Quyết gửi một tin nhắn khác, trực tiếp chuyển đề tài.
【 Gian Thương: Hồ tiên có manh mối gì chưa? Cậu ở đó có khỏe không? 】
Hứa Thanh Mộc cũng không rối rắm vấn đề kia nữa, nhanh chóng trả lời Tống Quyết.
【 Hứa Thanh Mộc: Tạm thời còn chưa lộ diện, hẳn là sẽ nhanh thôi. 】
Hứa Thanh Mộc gửi xong liền chậm rãi nhắn tiếp "Anh bên đó sao rồi".
Cậu mới học dùng WeChat không bao lâu, gõ chữ rất chậm, ngoại trừ nhắn tin với Tống Quyết, cũng không có ai để nhắn cho.
Mấy chữ này tốn rất nhiều thời gian mới gõ xong, cậu muốn hỏi Tống Quyết có bị người nhà ăn hiếp hay không, nhưng lại vẫn luôn do dự, sợ rằng mình đi quá giới hạn.
Cọ tới cọ lui nửa ngày, Tống Quyết lại gửi một tin nhắn khác.
【 Gian Thương: Chú ý an toàn, cố lên. 】
Hứa Thanh Mộc nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, cuối cùng cũng xóa cái tin đã soạn được nửa ngày kia, gõ lại lần nữa.
【 Hứa Thanh Mộc: Ừm, anh cũng thế. 】
Sau đó, Hứa Thanh Mộc nhìn cái móc điện thoại lông xù dành cho đàn ông đích thực lắc lư ở trên di động, có hơi bực bội ném điện thoại vào trong túi.
Tiếp đó Hứa Thanh Mộc liền nhịn không được chửi thầm trong lòng, công nghệ thông tin ở thời đại này quá phát triển, thật là không tốt, có một chút lời nói thông qua số liệu điện tử mà chuyển hóa, trở nên có chút kỳ quái, dù có gửi hay không, đều làm người ta cảm thấy không được tự nhiên như vậy.
Hứa Thanh Mộc không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, trong lòng rối như tơ vò, thứ duy nhất mà cậu rõ nhất chính là sự bực bội.
Thật là kỳ quái, tại sao mỗi lần có chuyện xảy ra liên quan tới Tống Quyết đều khiến người ta cảm thấy bực bội vậy?