Tòa văn phòng của viện Ngân Hà nằm ngay trên sườn núi của đảo Thái Dương, tòa nhà của Diệp Nguyên Chinh cũng ở đây. Gã và nhiều người trong hiệp hội Huyền Môn cũng không hợp nhau, nên càng thích thế tục, phần lớn thời gian đều lấy thân phận là ông chủ viện an dưỡng Ngân Hà ở lại đây.

Diệp Nguyên Chinh đang ở trong phòng làm việc dũa móng tay, nghe thấy tên Hứa Thanh Mộc, gã cũng không biết là ai, sau đó mới nhớ ra người này thắng được kính Bát Quái của Liễu gia.

Chuyện này cũng đã gây tranh cãi nho nhỏ trong hiệp hội Huyền Môn, mà cũng chẳng được bao lâu. Dù sao trong hiệp hội có rất nhiều đại năng, kính bát quái và Liễu gia cũng chẳng tính là gì. Hứa Thanh Mộc thắng thì thắng, ai rảnh đâu mà quan tâm.

Thế nhưng khi nghe thấy Hứa Thanh Mộc muốn gặp mình, Diệp Nguyên Chinh vẫn rất là vui vẻ, người mới trẻ tuổi có tài trong huyền môn muốn tới quy hàng, sao mà gã không vui cho được.

Hắn ôm mộng áp chế nhuệ khí của người trẻ tuổi, vì thế để Hứa Thanh Mộc chờ ở ngoài phòng tiếp khách. Bản thân thì chậm rãi sửa móng, sau khi sơn một lớp bóng, thoa kem dưỡng da tay, mãi cho đến khi trời đổ về chiều, gã mới tút tại xong hình tượng bản thân, ung dung đi đến phòng tiếp khách.

Lúc đến, Diệp Nguyên Chinh không thấy ai, hình ảnh thiếu niên chờ đợi đến sứt đầu mẻ trán thấy gã liền cung kính chào đón trong trí tưởng tượng của gã không có xuất hiện.

Diệp Nguyên Chinh sửng sốt, bước nhanh vào phòng mới thấy được Hứa Thanh Mộc.

Thiếu niên đang nằm trên ghế sofa, đánh một giấc vô cùng sảng khoái.

Sắc mặt của Diệp Nguyên Chinh tức khắc trầm xuống, nhìn dáng dấp của Hứa Thanh Mộc, nhất thời cảm thấy tức hơn.

Người này sao mà đẹp vậy! Mặt mày xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ... dù tay nghề của gã có khéo léo đến đâu, cũng không thể làm ra hình dáng này.

Gã hơi mất hứng, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Thanh Mộc, xét từng chút một.

Hứa Thanh Mộc không cảm nhận được gì, vẫn ngủ say sưa như cũ, Diệp Nguyên Chinh đợi một hồi càng ức chế thêm, gã không thể nhịn được nữa liền đẩy Hứa Thanh Mộc một cái, cắn răng hỏi "Cậu phẩu thuật thẩm mỹ à?"

Hứa Thanh Mộc còn đang ngái ngủ hơi nhíu mày, xong cũng tỉnh hẳn.

Hứa Thanh Mộc mở mắt ra càng đẹp, đôi mắt long lanh ướt át, hình nhân làm gì mà sánh bằng.

Lửa giận trong lòng Diệp Nguyên Chinh lại bùng lên, mất luôn niềm vui sướng khi người mới tìm đến mình, gã đứng thẳng dậy từ trên cao nhìn xuống Hứa Thanh Mộc, căm giận nói "Nhất định là cậu phẫu thuật rồi."

Hứa Thanh Mộc ngái ngủ duỗi thắt lưng, dùng sức xoa mặt để bản thân tỉnh táo, ngũ quan biến dạng.

Diệp Nguyên Chinh: ...

Ai phẫu thuật thẩm mỹ mà dám vuốt mặt như vậy?

Diệp Nguyên Chinh vẫn không phục, nói "Da mặt cậu không thể nào đẹp như vậy được, nhất định đã trang điểm."

Diệp Nguyên Chinh nhìn chòng chọc vào bàn tay Hứa Thanh Mộc, chẳng có dấu vết phấn son nào, chỉ có đôi bàn tay đầy đặn trắng trắng sạch sẽ.

Diệp Nguyên Chinh: ...

Tức cái lồng ngực!

Hứa Thanh Mộc từ từ tỉnh táo, hơi khó hiểu nói "Ờm, chào ngài, ngài vừa nói gì cơ? Thầy Diệp có ở đây không?"

Diệp Nguyên Chinh vòng tay sau lưng, hất cằm, kiêu căng nói "Tôi chính là Diệp Nguyên Chinh."

Trước đó Liễu Dịch có đánh tiếng trước với Hứa Thanh Mộc, nói rằng gã Diệp Nguyên Chinh bị tự luyến nặng, rất thích làm điệu, rất là chú trọng vẻ bề ngoài, hơi bê đê tí.

Nhưng thấy tận mắt vẫn có hơi chút bất ngờ.

Tay nghề làm hình nhân của gã phải luyện ít nhất 50 năm. Dù tu luyện giả có thuật lưu giữ nhan sắc, nhưng cái gã này lưu hơi quá đáng luôn á, nhìn như 18 tuổi.

Cách ăn mặc của gã cũng rất sành điệu, còn trang điểm kỹ càng. Nhìn sơ qua thì đẹp đó, nhưng nhìn kỹ thì thấy hơi lố, khiến người ta nhìn không thoải mái.

Hứa Thanh Mộc hơi mơ hồ, nói "Còn trẻ thế à? Vậy..."

Nghe được hai chữ "còn trẻ", tâm tình của Diệp Nguyên Chinh nháy mắt tốt lên, cười khẽ ngồi xuống ghế sofa đối diện Hứa Thanh Mộc, hỏi "Thì sao? Không thể trẻ như này được à?"

Hứa Thanh Mộc là một người không biết giao tiếp, cũng như sẽ không bao giờ nói lời khách sáo xã giao vô dụng, nói thẳng ra "Cũng không phải. Dù sao bề ngoài cũng có thể trang điểm này nọ các kiểu, nhưng đôi mắt uể oải lại không che được, quả nhiên tuổi thầy Diệp không hề trẻ chút nào."

Diệp Nguyên Chinh: ...

"Cút xéo!" Diệp Nguyên Chinh bật dậy, chỉ ra cửa nổi giận nói "Đây là thái độ quy hàng của cậu à! Cậu tới đây làm gì!"

"Ặc..." Hứa Thanh Mộc không biết trả lời thế nào.

Cậu đến đây là muốn dán bùa theo dõi lên người Diệp Nguyên Chinh, loại bùa này nhất định phải dán ngay huyệt thần tàng ở giữa ngực mới hữu hiệu.

Liễu Dịch có nói qua, Diệp Nguyên Chinh rất nhỏ mọn. Cho nên Hứa Thanh Mộc tỏ thái độ, trước khi dán được bùa lên người  thì đừng làm đối phương tức giận.

Kết quả là chọc người ta giận rồi, đừng nói là chạm vào ngực Diệp Nguyên Chinh, móng tay cũng đừng hòng mà đụng.

Hứa Thanh Mộc dừng một chút, cố gắng làm dịu lửa giận trong lòng Diệp Nguyên Chinh, nghiêm túc nói "Không phải, ý của tôi không phải là khen kỹ thuật trang điểm của thầy tốt, mà là thầy có thể phản lão hoàn đồng."

Diệp Nguyên Chinh: !!!

Hứa Thanh Mộc chính xác nói ra keyword "lão", giá trị tức giận của Diệp Nguyên Chinh tăng 30%.

Hứa Thanh Mộc thấy sắc mặt của Diệp Nguyên Chinh thay đổi, lập tức sửa lại "Không không, tôi nói sai rồi, thật ra ngũ quan của thầy rất đẹp, không trang điểm cũng đã đẹp rồi, trang điểm xong mặt và cổ cũng không đồng màu, cổ hơi đen chút."

Hứa Thanh Mộc chính xác nói ra keyword "đen", giá trị tức giận của Diệp Nguyên Chinh tăng 60%.

Hứa Thanh Mộc chẳng hiểu sao bản thân lại khiến người ta tức giận đến thế, vội vã khen tiếp "Ôi trời, không phải, tôi không có ý này... thầy... thầy là đang trang điểm để diễn đúng không, mí mắt đánh màu hồng phủ kim tuyến vàng, cực giống Tôn Ngộ Không, ánh mắt như chuông đồng, sáng ngời hữu thần!"

"..." Giá trị tức giận của Diệp Nguyên Chinh tức thời vượt mốc "Mày mới là Tôn Ngộ Không! Cả nhà mày mới là Tôn Ngộ Không! Đây gọi là makeup hoa đào! Mày có hiểu không?"

thế nhé ;) make hoa đào gì tầm này, ngta gọi là make up tôn ngộ không ;)

Hứa Thanh Mộc: ???

Nãy giờ không phải đang khen à? Đến cùng thì ai gây chuyện làm gã giận như vậy?

Diệp Nguyên Chinh giậm chân, nói năng lộn xộn quát lên "Bảo vệ đâu? Đuổi thằng ngu này ra ngoài!"

Lần đầu tiên trong cuộc đời Hứa Thanh Mộc mặt dày như vậy, không muốn đi, cố gắng giãy dụa nói "Chờ một chút, chúng ta nói lại lần nữa đi."

Diệp Nguyên Chinh tức muốn điên rồi, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc "Mày không đi? Ok tao đi!"

Nói xong Diệp Nguyên Chinh lập tức đứng dậy rời đi, giận dữ đi ra khỏi phòng khách, vừa mới ra tới cửa thì dừng lại bước chân.

Bên ngoài cửa có một người đàn ông ngồi xe lăn, khuôn mặt trưởng thành tuấn lãng, đẹp không thể nào tả được.

Diệp Nguyên Chinh càng tức giận hơn.

Trước giờ ngoại hình của gã luôn đứng top ở đảo Thái Dương, bây giờ đến hạng hai cũng đứng không nổi.

Diệp Nguyên Chinh tức tối không có chỗ phát tiết, rống lên với nhân viên công tác phía sau "Bảo an đâu! Sao cho người tầm bậy tầm bạ vô đây vậy!"

Nhân viên công tác vội nói "Vị này là khách VIP cao cấp của viện an dưỡng..."

Tống Quyết tự giới thiệu, nói "Chào Diệp tổng, tôi là Tống Quyết, đang ở viện Ngân Hà điều dưỡng"

Ồ, đúng là con dê béo đang đợi làm thịt.

Diệp Nguyên Chinh nhanh chóng thu lại lửa giận của mình. Thay đổi biểu tình, suy nghĩ nên nói cái gì với con dê béo trước mắt.

Nhưng phản ứng của Tống Quyết so với gã nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt, trên mặt của Tống Quyết đã nhanh chóng hiện lên một loạt biểu tình phức tạp theo cấp độ: kinh diễm, vui sướng, thưởng thức, ánh mắt của anh cực kỳ chân thành, những lời từ miệng nói ra càng làm cho người ta tin phục: "Đây là Diệp tổng? Không ngờ, tôi không nghĩ tới... dung mạo Diệp tổng lại xuất chúng đến vậy."

Nói lời này ra, tựa như kẻ anh thấy không phải là con người, mà là thiên tiên hạ phàm.

Hứa Thanh Mộc: ...

Diễn, anh diễn tiếp đi.

Diệp Nguyên Chinh nghe nói như thế, cơn giận trong lòng lập tức vơi đi, cười nói "Ngài Tống quá khen rồi."

Vẻ mặt Tống Quyết nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc nói "Ngoại hình và khí chất của Diệp tổng rất thích hợp xuất hiện trước ống kính, chẳng biết ngài đây có hứng thú đóng phim không?"

Vừa nói, Tống Quyết vừa lấy ra tấm danh thiếp từ trong túi áo đưa cho Diệp Nguyên Chinh. Nghề nghiệp được ghi trên danh thiếp là một trong những chức vụ của Tống Quyết, giám đốc marketing công ty giải trí Tinh Quang, CMO Tống. (Chief Marketing Officer)

Diệp Nguyên Chinh nhận lấy danh thiếp rồi nhìn, mặt mày mừng rỡ nở đầy hoa cúc, vỗ nhẹ mặt mình, nói "Đúng là có rất nhiều người mời tôi đóng phim... Nhưng công việc tôi bận rộn, xin lỗi, chỉ có thể chối ngài Tống."

Hứa Thanh Mộc suýt chút nữa đã ói hết cơm tối qua, Tống Quyết mặt không đổi sắc, thậm chì còn lộ ra vẻ thất vọng, giống như lỡ mất một viên minh châu, thở dài nói "Đây đúng là tổn thất to lớn của khán giả, thật quá đáng tiếc."

Chỉ vài ba câu đã dập tắt hoàn toàn lửa giận của Diệp Nguyên Chinh, tâm tình tương đối đẹp đẽ.

Quả nhiên là nhân vật dữ dội bước ra từ sóng gió gia tộc. Hứa Thanh Mộc thầm nghĩ, anh ta không đi đóng phim thật đáng tiếc.

Chiến trường bây giờ cứ giao cho Tống Quyết là được, Hứa Thanh Mộc biết anh có thể tự mình chống đỡ, vì thế cậu thoải mái đứng dậy, nói một câu "Nếu thầy Diệp có việc bận thì tôi không làm phiền nữa, lần sau nói tiếp."

Diệp Nguyên Chinh bây giờ mới nhớ tới quỷ đáng ghét Hứa Thanh Mộc vẫn còn đang ở đây, xoay đầu vứt cho Hứa Thanh Mộc một cái ánh mắt "Cút đi, vĩnh biệt".

Hứa Thanh Mộc chậm rãi đứng lên, lúc đi ngang qua Tống Quyết, ánh mắt hai người cũng chẳng chạm nhau, tựa như đã hiểu ngầm. Một người nâng tay, một người buông tay, chỉ trong khoảng khắc sượt qua nhau, lá bùa nho nhỏ trong tay Hứa Thanh Mộc im hơi lặng tiếng được truyền vào lòng bàn tay của Tống Quyết.

Diệp Nguyên Chinh hoàn toàn chìm đắm trong lời khen của Tống Quyết, không phát hiện ra gì.

Hứa Thanh Mộc đi rồi, Diệp Nguyên Chinh liền đẩy Tống Quyết vào phòng khách, Tống Quyết cũng không nhàn rỗi, tiếp tục nói "Đẳng cấp của Diệp tổng đúng là không tầm thường, trang phục này rất thích hợp với khí chất của ngài, không cố ý đuổi theo hàng hiệu, chỉ mặc những gì hợp với mình. Mấy năm nay mọi người đều chạy theo vật chất, đây đúng là một phẩm chất đáng quý.

Diệp Nguyên Chinh đắc ý sửa lại vạt áo của mình, nói "Ngài Tống quả là biết nhìn, bộ đồ vest này là tôi cố ý tìm người có tay nghề lâu năm làm theo yêu cầu, không phải hàng hiệu, nhưng chất liệu lại không kém gì hàng hiệu."

Tống Quyết gật đầu, rồi lại lắc đầu, sâu sắc cau mày nói "Nhưng... hình như thiếu thiếu gì đó..."

Diệp Nguyên Chinh cũng cau mày, nhìn bản thân từ trên xuống dưới, hỏi "Hả? Vậy à? Chỗ nào?"

"Thiếu điểm nhấn..." Tống Quyết sờ cằm suy tư một chốc, chợt nói "Đúng rồi, nếu có một cái kẹp cà vạt phù hợp làm điểm nhấn..."

Diệp Nguyên Chinh nhanh chóng đứng trước gương soi, nhất thời cũng nhận ra mình thiếu cái gì đó.

Tống Quyết không hề do dự tháo kẹp cà vạt của mình xuống, điều khiển xe lăn đến trước mặt Diệp Nguyên Chinh, nói "Nếu không ngại thì đeo thử kẹp của tôi xem."

Ai có thể cự tuyệt lời đề nghị của một người đàn ông anh tuấn, chân thành, khen người ta đến tận trời chứ?

Diệp Nguyên Chinh thì không thể rồi đó, gã hơi khom lưng, nói với Tống Quyết "Làm phiền ngài Tống."

Tống Quyết cầm cái kẹp cà vạt, cẩn thận kẹp trên cà vạt của Diệp Nguyên Chinh, sau đó nghiêm túc chỉnh sửa vị trí cả nửa ngày. Sau khi chỉnh xong, anh hài lòng vỗ nhẹ, bàn tay chạm nhẹ lấy giữa ngực của Diệp Nguyên Chinh. 

Sau đó, Tống Quyết nhanh chóng lùi về sau, nhìn chằm chằm Diệp Nguyên Chinh.

Huyệt thần tàng của Diệp Nguyên Chinh như đầu mũi kim lóe lên ánh sáng vàng nhạt một cái, rồi nhanh chóng biến mất không còn tâm hơi.

Diệp Nguyên Chinh không phát giác được, còn đang soi gương ngắm mình, lòng đầy mong chờ hỏi "Thế nào?"

Tống Quyết chẳng khác gì thợ trang điểm có thâm niên, nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói "Hoàn mỹ."

Diệp Nguyên Chinh cũng cảm thấy phi thường hoàn mỹ, đứng trước gương không ngừng thưởng thức bản thân.

"Ngài Tống đúng là có mắt nhìn." Diệp Nguyên Chinh nhìn vào gương xòe đuôi khổng tước, nói "Cái kẹp cà vạt này của nhãn hiệu nào thế, tôi cũng muốn mua một cái giống như vậy."

Đã bị người khác dùng qua, Tống Quyết mới không thèm, mở miệng nói "Đây là hàng độc quyền, nếu Diệp tổng không chê thì tôi tặng cho ngài. Dù sao... nó rất xứng với khí chất của ngài Diệp."

Diệp Nguyên Chinh chớp mắt "Thế sao được?"

Tống Quyết đáp "Tôi và Diệp tổng hợp ý, chỉ là một cái đồ chơi nhỏ thôi, Diệp tổng đừng lo. Nếu vẫn cảm thấy ngại thì suy nghĩ lời đề nghị đóng phim của tôi nhé."

Diệp Nguyên Chinh bị sờ lông đến ngoan ngoãn, thản nhiên nhận lấy món quà nhỏ này, trong lòng nghĩ, để con dê béo này thịt sau vậy.

Làm dáng một trận, Diệp Nguyên Chinh mới nhớ tới Tống Quyết là khách của Ngân Hà, sau đó hỏi "Đúng rồi, hôm nay ngài Tống tìm tôi có chuyện gì? Có chỗ nào phục vụ không hài lòng à?"

Tống Quyết nói "Không phải, phục vụ của Ngân Hà rất tốt, tôi rất vừa lòng, nhưng hôm nay không thấy hộ lý cá nhân của tôi, liên hệ cũng không đưuọc, cho nên đành phải đến khu hành chính để hỏi. Hỏi vài người ai cũng không biết, nói là hộ lý cá nhân của tôi là do Diệp tổng trực tiếp điều hành, nên tôi đành phải làm phiền Diệp tổng."

Diệp Nguyên Chinh có chút kinh ngạc, nói "Sao lại thế? Hộ lý của anh tên gì?"

Tống Quyết đáp "Mạnh An Tĩnh."

"Mạnh An Tĩnh? Không thể nào." Diệp Nguyên Chinh thốt ra "Sao nó biến mất được? Nó dám..."

Tống Quyết nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, Diệp Nguyên Chinh đành sửa lại biểu tình, cười nói "Ý của tôi là, cậu ấy là một trong những nhân viên ưu tú nhất của Ngân Hà, sẽ không vô cớ bỏ bê công việc. Ngài Tống chờ tôi một chút, tôi đi tìm hiểu nguyên do rồi cho ngài một câu trả lời."

Tống Quyết mỉm cười đồng ý.

Sau đó Diệp Nguyên Chinh vội vã an bài một nhân viên tiếp đãi Tống Quyết, bản thân thì ra khỏi phòng khách, về lại văn phòng.

Người vừa đi Tống Quyết liền nhanh chóng lấy ra chai xịt cồn, sát trùng đôi bàn tay vừa đụng Diệp Nguyên Chinh lúc nãy.

Rửa nửa ngày, trong lòng Tống Quyết mới thoải mái được một chút, sau đó núp sau cửa phòng khách nhìn về phía phòng tổng tài đối diện.

Diệp Nguyên Chinh không có che cửa thủy tinh, cho nên dù không nghe được âm thanh của gã, nhưng có thể nhìn thấy gã ở trong phòng gọi mấy cuộc điện thoại, biểu tình càng ngày càng ngưng trọng, sau đó cả người nổi giận, đi đi lại lại trong văn phòng.

Xem ra đã biết chuyện mười mấy con quỷ biến mất.

Không lâu sau, Diệp Nguyên Chinh mặt mày xanh mét đi ra khỏi văn phòng, trở lại phòng khách giải thích với Tống Quyết, nói là gã sẽ xử lý sai phạm của nhân viên, mời Tống Quyết về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ trả lời anh sau.

Vì lo lắng và nổi giận, lớp trang điểm và quần áo trên người Diệp Nguyên Chinh bị cởi ra, ánh mắt hung ác nham hiểm và tàn nhẫn đều lộ hết ra ngoài, khiến người khác chỉ nhìn thoáng qua cũng biết chắc rằng gã sẽ làm chuyện thiếu đạo đức gì đó.

Tống Quyết bất động thanh sắc, vẫn duy trì trả lời khéo léo, nhìn Diệp Nguyên Chinh gấp đến độ muốn bay ra ngoài.

Trở lại phòng, Hứa Thanh Mộc và những người khác đang chờ đại công thần trở về.

Tống Quyết thờ ơ liếc Hứa Thanh Mộc một cái, nhẹ giọng nói "Ai mới ngu?"

Hứa Thanh Mộc tự biết đuối lý, không có lập trường để cãi với Tống Quyết, ngậm chặt miệng không hề hé răng.

Tống Quyết nhìn cái gáy của tên vô lương tâm kia, khẽ nhếch miệng.

Đã cái nư!

.

Diệp Nguyên Chinh cả đường lo lắng đi ra khỏi viện an dưỡng, dọc theo đường nhỏ càng đi càng lệch, tới một khu đất hoang cỏ mọc còn cao hơn đầu.

Nơi này từng xây một trạm xử lý rác, mùi vị có hơi gay mũi, cảnh sắc không có gì để tả, bình thường sẽ không ai đến đây.

Nhưng Diệp Nguyên Chinh vẫn cẩn thận đi tới phía sau một con dốc thoải, quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai, gã mới nhắm mắt bấm tay niệm chú. Miệng gã khép khép mở mở, một cái lồng bán trong suốt xuất hiện từ sương mù phía trên đất trống, gã đi vài bước xuyên qua đám sương này, trong bụi cỏ liền hiện ra một tấm gỗ vuông vức.

Diệp Nguyên Chinh dỡ tấm gỗ lên, trực tiếp nhảy vào trong.

Tấm ván gỗ này che giấu một tầng hầm ngầm. Đây là nơi gã giấu thi cốt của nhóm quỷ vật, tuy đơn sơ, nhưng nơi này hẻo lánh, gã lại lập kết giới, căn bản sẽ không ai có thể tìm được, đám quỷ càng không thể.

Chúng nó không thể nào có khả năng vô duyên vô cớ biến mất được, Diệp Nguyên Chinh không thấy chúng nó, cũng không tìm được đáp án, đành phải tự mình chạy tới đây xác nhận.

Gã dùng đèn điện thoại soi tầng hầm, liếc mắt một cái đã nhìn hết được toàn cảnh nơi này.

Tầng hầm nhỏ chứa không ít xương trắng, một số cái thì quấn chiếu, một số thì đặt bừa bãi mọi nơi. Gã đi đến trước một bộ xương khô để xác nhận, không phát hiện vấn đề gì, đống xương này chưa có ai từng đụng qua.

Vẻ mặt của Diệp Nguyên Chinh hoang mang, cắn răng căm giận lẩm bẩm "Sao lại thế... Là ai phá mình?"

Đang nói, bỗng nhiên Diệp Nguyên Chinh nghe được tiếng cót két trên đầu, tấm gỗ bị người dỡ lên!

Rõ ràng gã đã lập kết giới, sao lại có người phát hiện ra nơi này!

Diệp Nguyên Chinh kinh hãi, tiến lên vài bước ngửa đầu muốn xem là ai, kết quả người phía trên nhẹ nhàng thả người nhảy xuống, một cước liền dẫm lên mặt của Diệp Nguyên Chinh, trực tiếp đạp Diệp Nguyên Chinh té lăn trên mặt đất.

Diệp Nguyên Chinh nhất thời nổi trận lôi đình, giận dữ hét "Đừng có đạp mặt tao!"

Kẻ đạp gã "Ơ kìa" một tiếng, sau đó lui về phía sau, nói "Ông đứng đây làm gì? Tôi không để ý tới."

Diệp Nguyên Chinh hổn hển đứng lên, tập trung nhìn kỹ.

Này không phải quỷ đáng ghét Hứa Thanh Mộc thì là ai!

"Mày, là mày!" Diệp Nguyên Chinh vừa buồn bực vừa khiếp sợ, thấy Hứa Thanh Mộc như thấy quỷ.

Hứa Thanh Mộc nhìn giấu dày trên mặt gã và cái mũi xém nữa bị đạp gãy, vô cùng áy náy nói "Thành thật xin lỗi."

Diệp Nguyên Chinh phẫn nộ thay đổi sắc mặt, cả giận nói "Sao mày lại ở đây!"

Hứa Thanh Mộc dùng cằm chỉ về phía hài cốt phía sau gã, nói "Đương nhiên là tới lấy bằng chứng ông làm chuyện thiếu đạo đức rồi."

Diệp Nguyên Chinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, hoang mang tột cùng nói "Sao mày lại tìm được đến đây? Rõ ràng tao đã lập kết giới."

Hứa Thanh Mộc không trả lời, Tống Quyết dò xét ở cửa hầm trên đầu bọn họ, tìm tòi nghiên cứu cảnh tượng bên trong tầng hầm.

Diệp Nguyên Chinh sửng sốt một chút, nháy mắt suy nghĩ cẩn chuyện gì đang xảy ra.

"Tụi mày là một hội!" Diệp Nguyên Chinh lập tức đoán ra được mọi chuyện, ném cà vạt xuống đất, theo động tác của gã, lá bùa giấu trong ngực gã cũng bị ném ra, hiện nguyên hình.

Diệp Nguyên Chinh cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhìn chằm chằm Tống Quyết nói "Nhưng lời khen trước đó của mày toàn là gạt người! Mày không muốn mời tao đóng phim!"

"..." Thấy gã đến giờ phút này rồi vẫn còn như thế, Tống Quyết đành phải chân thành áy náy nói "Thành thật xin lỗi."

"Bà mẹ!" Diệp Nguyên Chinh giận dữ, ánh mắt âm ngoan nhìn qua hai người, nói "Bọn mày đã tìm đường chết, vậy thì đừng trách tao. Vào kết giới của tao, chẳng khác nào đã biến mất khỏi thế gian, bây giờ tao có thể thần không biết quỷ không hay giết tụi mày, vĩnh viễn sẽ không ai phát hiện!"

Hứa Thanh Mộc: "Ồ."

Tống Quyết: "Ừm."

Hai người này hời hợt khiến Diệp Nguyên Chinh bùng nổ, mồm gã thở phì phò, oán hận mắng một câu thô tục, sau đó lấy từ trong túi ra một đống phù chú, quăng lên trên không.

Khi phù chú rơi xuống, quanh thân Diệp Nguyên Chinh liền nổi lên tia sáng đủ loại màu sắc, gã nhắm chặt hai mắt, hơi ngửa đầu, mở hai tay ra, đằm chìm vào trong hào quang, thân thể nhẹ nhàng bay lên. Ngay sau đó, tay của gã bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm bên trong hào quang.

(OK luôn)

Mặt Hứa Thanh Mộc không chút thay đổi, tùy tay nhặt khúc xương trên đất, đứng chơi một hồi.

Diệp Nguyên Chinh lơ lửng bên trong hào quang, cười lạnh nói "Pháp khí này của tao là thượng cổ bí bảo, pháp thuật của tao là bí pháp gia truyền, hôm nay tao sẽ cho bọn mày nhìn..."

"Bộp" một tiếng cắt lời của Diệp Nguyên Chinh, khúc xương trắng trong tay Hứa Thanh Mộc bắn ra như gió táp, hung hăng đập vào ngực Diệp Nguyên Chinh. Diệp Nguyên Chinh rên một tiếng, cả người đều bay ra sau, giống như bị bàn chân thật lớn đạp ra, cái lưng đập mạnh vào tường mới dừng lại, sau đó chậm rãi từ vách tường rơi xuống.

Trận ác chiến kịch liệt trong tưởng tượng của Diệp Nguyên Chinh đã kết thúc khi chưa đến một phút.

Hứa Thanh Mộc nói "Pháp khí của tôi là lụm được cái gì thì là cái đó, pháp thuật của tôi là muốn múa sao thì múa."

Diệp Nguyên Chinh đau đớn nửa ngày một câu cũng không nói được, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Hứa Thanh Mộc.

Tống Quyết như xem được trò hề, nói "Lần sau đánh nhau thì nhớ tận dụng thời gian, đừng có học theo Tiểu Ma Tiên Ba Lạp Lạp, không có ai rảnh mà chờ ông biến hình đâu."

Diệp Nguyên Chinh: ...

Một búng máu nghẹn ngay lồng ngực, muốn phun cũng phun không nổi, Diệp Nguyên Chinh chờ cho bớt đau, mới nói đứt quãng "Mày, rốt cuộc mày là ai... Sao lại có thể..."

Hứa Thanh Mộc cũng không thèm liếc gã một cái, tùy tay nhặt một cục đá trên đất, ném lên phía trên cửa hầm.

Hòn đá nhỏ xẹt qua lông mi của Tống Quyết, anh cũng không chớp mắt chút nào.

Lại "Bộp" một tiêng, hòn đá nhỏ bay vào giữa không trung, găm mạnh vào cái lồng bán trong suốt giữa sương mù. Giống như thủy tinh bị đập vỡ, làn sương nhanh chóng tan biến, trong nhát mắt tất cả sương mù đều tiêu tán.

Diệp Nguyên Chinh tự cho rằng kết giới của gã không ai có thể phá, mà vào tay Hứa Thanh Mộc lại như tờ giấy mỏng manh.

Không lâu sau sau khi kết giới bị phá, đám quỷ kia đi theo Liễu Dịch và Thẩm Lương Tài đến trước cửa hầm, tất cả đều ngó đầu vào nhìn bên dưới.

Diệp Nguyên Chinh ngẩng đầu nhìn, khiếp sợ khi phát hiện đầu đám quỷ kia đã biến thành kappa.

Hứa Thanh Mộc nói "Vào hết đi, tự tìm thi cốt của mình."

Lời vừa dứt, nhóm quỷ vật kích động tru lên xuống tầng hầm, nhưng tụi nó cũng không sốt ruột tìm thi cốt của mình, mà trước tiên nhằm vào phía Diệp Nguyên Chinh trước giờ luôn nô dịch chúng nó.

Một đám quỷ nhảy vào, tất cả đều đạp lên mặt Diệp Nguyên Chinh.

Diệp Nguyên Chinh cuống cuồng bụm mặt, hô "Đừng có đạp mặt tao!"


Đám quỷ vật bắt lấy gã, đem sự tức giận bùng phát lên tóc gã, mấy chục móng vuốt bắt đầu cùng nhau giật tóc Diệp Nguyên Chinh.

Liễu Dịch ở cửa hầm chống nạnh, tinh thần phấn chấn nói "Giật hay lắm! Giật mạnh lên! Hahahaha!"

"Được rồi." Hứa Thanh Mộc mở miệng "Không thể gây tổn thương mạng người, nếu không các ngươi khó có thể đầu thai."

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng nhóm quỷ vật nghe xong liền sợ hãi, nhanh chóng rút lui đi tìm thi cốt của mình.

Lại nhìn Diệp Nguyên Chinh, nguyên khí đại thương, nhưng kiểu tóc lại giống như nhóm quỷ vật, biến thành đầu kappa tiêu chuẩn.

Liễu Dịch trong lòng thoải mái, vỗ tay nói "Được! Hay lắm!"

Tống Quyết nhìn hắn, nói "Giờ ông không sợ đắc tội Diệp gia à?"

Liễu Dịch sờ đầu kappa của mình, nói "Quản không được nhiều như vậy, giờ tôi chỉ cảm thấy sảng khoái."

Tống Quyết chậc lưỡi "Chậc chậc, thù hận kéo dài."

Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn Liễu Dịch, nói "Đừng có cười, xuống đây mang người ra ngoài, chuyện này nên báo cảnh sát hay giao cho hiệp hội mấy người, ông xem rồi làm."

Liễu Dịch lên tiếng, run rẩy nhảy xuống hầm, vì né Hứa Thanh Mộc, hắn cong mình một cái, nên đạp lên mặt Diệp Nguyên Chinh.

Diệp Nguyên Chinh đã suy yếu sắp ngất xỉu, tuy đã nhắm mắt nhưng vẫn kiên cường hét lên một tiếng tuyệt vọng "Đừng có đạp mặt tao!"

.

Sau đó Liễu Dịch mang Diệp Nguyên Chinh đi, nhóm quỷ vật cũng từ đống xương cốt hỗn loạn tìm ra được di hài hoàn chỉnh của mình. Hứa Thanh Mộc đếm sơ, có tổng cộng 21 bộ.

Cũng chẳng biết Diệp Nguyên Chinh dùng mấy con quỷ này làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi.

Hứa Thanh Mộc xì một tiếng, sau đó làm một trận pháp đơn giản cho bọn quỷ này ngay tại chỗ, để bọn chúng không còn bị ràng buộc nữa.

Mạnh An Tĩnh tiến lên, đưa tóc của những người bị hại mà nó giấu được cho Hứa Thanh Mộc, rồi làm đại lễ với Hứa Thanh Mộc, sau đó bay ra khỏi cửa hầm. Hồn của nó bay càng cao càng xa, từ từ biến mất trong màn đêm. Đám quỷ còn lại cũng lần lượt hành lễ, sau đó biến mất.

Bọn họ đã được giải thoát rồi, sau đó muốn trả hết nghiệp nợ cho người bị hại hay là còn có thể đầu thai chuyển kiếp hay không, đều phải xem vận mệnh của bọn  họ.

Nắng sớm dần hiện ra, một ngày mới lại bắt đầu.

Hứa Thanh Mộc ngáp một cái thật to, lười biếng nói "Cuối cùng cũng xong... đi về phải ngủ một giấc ngon mới  được."

 .

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết ở đảo Thái Dương tiêu hao không ít tinh lực, khi trở lại núi Lăng Vân đều vô cùng mệt mỏi. 

Vì thế mỗi ngày hai người đều dính nhau so với trước đây còn nhiều hơn, số lần buổi chiều dắt tay nhau xem mặt trời lặn cũng không thể không tăng lên.

Tuy rằng việc này rất dễ khiến người ta tâm tình cáu kỉnh, nhưng sau khi hai người càng dính lấy nhau hơn thì đều cảm giác được thân thể khôi phục rất nhanh.

Vào một buổi chiều một tuần sau, vừa luyện xong Ngọc Nữ Tâm Kinh thì Hạ Tinh Sở đã vui vẻ chạy đến tìm Hứa Thanh Mộc, nói cho cậu biết vừa rồi Liễu Dịch gọi điện thoại tới báo tin tức.

Sau khi tóc được trả lại cho người bị hại, Liễu Dịch tiến hành pháp sự cho bọn họ, người bị hại đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, dự tính trong vòng hai tháng có thể khôi phục lại bình thường.

Chuyện của Diệp Nguyên Chinh cũng đã được báo cáo lên hiệp hội Huyền Môn.

Trước khi hiệp hội xử lý, Diệp gia chủ đã sớm xử phạt nội bộ Diệp Nguyên Chinh, đem gã đánh gần chết, rồi sau đó hiệp hội khai trừ Diệp Nguyên Chinh ra khỏi huyền môn. Bởi vì Diệp gia xử lý nghiêm túc, hiệp hội cũng không nghiêm trị Diệp gia, cho nên chỉ xóa bỏ chức vị quan sự của 

Diệp gia, chứ cũng không chính thức khai trừ Diệp gia ra khỏi hiệp hội.

Có lẽ Diệp gia sẽ không thể ngóc đầu dậy nổi trong một thời gian dài.

Chuyện huyền môn thì để huyền môn xử lý, chuyện thế tục thì để thế tục quản.

Chuyện Diệp Nguyên Chinh tàng trữ nhiều thi cốt không rõ lai lịch thế này là một tin tức chấn động, lúc tin tức bị tuồn ra liền bùng nổ, cảnh sát nhanh chóng tham gia điều tra. Gã bị nghi ngờ là ăn trộm thi thể, có thể sẽ đi tù ít nhất ba năm.

Về phần viện an dưỡng Ngân Hà vốn là nơi nghỉ dưỡng xa hoa hàng top của giới nhà giàu đã bị hủy toàn bộ thanh danh. Ông chủ tàng trữ thi cốt, hơn nữa trước đó đã có tin đồn nhiều phú hào bị thiểu năng một cách kỳ lạ, khiến viện an dưỡng Ngân Hà bị bao trùm một bầu không khí khủng bố thần bí. Trên mạng đầy rẫy những tài khoản bóc phốt lôi chuyện này ra nói, vì thể, chỉ trong một đêm, tất cả khách hàng hội viên đều yêu cầu rút tên, hơn nữa còn đòi tố tụng dân sự.

Tóm lại, viện an dưỡng Ngân Hà đã sập, thậm chí vì chuyện thi cốt này mà khu du lịch của đảo Thái Dương bị ảnh hưởng rất nặng, du khách giảm mạnh. Về sau chẳng còn ai muốn tới nơi này thăm thú, chẳng khác nào tới đây thăm mộ.

Hứa Thanh Mộc nghe xong, liếc nhìn Tống Quyết, nói "Tôi nghe nói Tống tổng đây đã sớm mua một khu đất của đảo Thái Dương, chuẩn bị xây khu nghỉ dưỡng, rồi giờ thì sao? Tống tổng gây chú ý thế, nhiều tiền như vậy chẳng khác nào đổ xuống sông."

"Tuần trước tôi đã gọi cho các bộ phận để bàn lại phương án nghỉ dưỡng và xác định lại hướng đi." Tống Quyết không chút hoang mang nói, "Khu đất đó của Tống thị dựa núi tựa sông, cảnh sắc tuyệt đẹp, phong thủy cực tốt, nếu không xây dương trạch thì cũng chẳng tiếc, ngược lại thì đúng là nơi tuyệt vời để xây âm trạch. Trước mắt kế hoạch xây nghĩa trang xa hoa ở đảo Thái Dương của Tống thị đã khởi động, dự tính trong vòng hai năm, khu nghĩa trang sinh thái cao cấp đạt tiêu chuẩn cao nhất của tỉnh sẽ được xây dựng."

Hứa Thanh Mộc: ...

Gian thương máu lạnh!

Khứu giác nhạy bén, tầm nhìn độc đáo, hành động nhanh nhẹn, anh ta không làm ra tiền thì ai làm.

Hứa Thanh Mộc không nói gì, Tống Quyết ngay thẳng nói "Là một tập đoàn có ý thức trách nhiệm xã hội, khu nghĩa trang sinh thái ở đảo Thái Dương kiên quyết tăng cường xây dựng văn hóa tang lễ hiện đại trong thời đại mới, lấy công nghệ xanh làm động lực để áp dụng nhiều biện pháp giảm thiểu ô nhiễm, giảm tiêu thụ tài nguyên thiên nhiên và tác động của việc chôn cất lên ô nhiễm và hủy hoại môi trường tự nhiên, nhằm thực hiện sự phối hợp và phát triển bền vững của việc mai táng và xã hội, sinh thái, công nghệ và kinh tế."

Hứa Thanh Mộc: ...

Cái tên gian thương máu lạnh này còn giả bộ nói đạo lý!

Tống Quyết mỉm cười nhìn Hứa Thanh Mộc, còn nói "Thế tiểu đạo trưởng có hứng thú chọn miếng đất âm trạch tốt nhất trước cho mình không? Bây giờ giá âm trạch còn cao hơn bất động sản, về sau càng ngày càng mắc. Đừng do dự, giờ đặt hàng trước còn có thể được giảm giá 20%."

Hạ Tinh Sở vỗ tay bốp bốp, sờ cằm suy nghĩ cẩn thận một chút, nói "Tống tổng, em muốn mua. Lấy giao tình của chúng ta ít ra cũng phải giảm 40% chứ."

Thật sự chẳng muốn nói chuyện với cái tên gian thương dung tục này, Hứa Thanh Mộc lạnh mặt ngăn Hạ Tinh Sở còn đang cò kẻ mặc cả, hỏi xem Liễu Dịch còn nói gì không.

Hạ Tinh Sở vỗ trán, nói "Xém nữa quên mất chuyện quan trọng. Liễu Dịch còn nói, tháng sau hiệp hội Huyền Môn mở hội nghị hằng năm, có gởi thiệp mời cho sư huynh, mời anh tham dự."

Hứa Thanh Mộc nói "Sao anh không biết có cái hội nghị này vậy? Trước kia sư phụ có tham gia qua chưa?"

Hạ Tinh Sở nói "Trước kia... Lăng Vân Quan không có tư cách tham dự, sư phụ cũng không muốn đi."

Hứa Thanh Mộc cũng chẳng thèm gì cái tư cách của hiệp hội rách này, nhưng đã ở trên núi quá lâu cũng hơi chán, đi xem náo nhiệt còn vui hơn.

Vì thế Hứa Thanh Mộc đáp ứng.

Mang theo Tống Quyết di hội nghị huyền môn nhất định rất bất tiện, bọn họ quyết định tách ra vài ngày. Hứa Thanh Mộc hỏi thời gian của hội nghị, sau đó sắp xếp thời gian khôi phục thương thế của mình.

Dựa theo tiến độ của bọn họ bây giờ, Hứa Thanh Mộc muốn khôi phục hoàn toàn linh lực kiếp trước cần ít nhất một năm. Mà chân của Tống Quyết thì lại khôi phục rất nhanh, hiện tại ngón chân đã có thể nhúc nhích. Chính anh cũng rất phối hợp với bác sĩ, thực hiện một số bài tập phục hồi. Mỗi buổi sáng lúc Hứa Thanh Mộc còn đang ngủ, Tống Quyết sẽ thức dậy sớm và đi dạo quanh núi Lăng Vân, tìm nơi vắng vẻ để tập đứng dậy.

Thế nên nhìn tình huống là có thể thấy Tống Quyết sẽ hồi phục trước. Nếu về sau Hứa Thanh Mộc cần hắn giúp đỡ, chẳng biết hắn có lật mặt nhanh như lật bánh tráng không.

Nghĩ đến đây Hứa Thanh Mộc liền dỗi, sau đó buồn rầu cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau cũng không ngủ đến trưa nữa, trời còn chưa sáng đã dậy.

Sau đó Hứa Thanh Mộc đi dạo một vòng ở linh điện, nhìn bức họa của chính mình ở trong phòng, hy vọng có thể nhớ lại một ít chuyện kiếp trước, nhưng chỉ có thể nhớ ra một số hình ảnh mơ hồ, rồi lại bắt đầu đau đầu.

Cơn đau đầu này khiến Hứa Thanh Mộc khó chịu, cậu không cho phép Bạch Mỹ Mỹ đi theo, chỉ muốn lẳng lặng một mình. Vì thế ra khỏi Lăng Vân Quan, đi dạo vòng quanh núi, muốn giảm bớt tâm tình phiền muộn của mình.

Nhưng vận khí chẳng tốt như thế, đi chưa được hai bước, Hứa Thanh Mộc liền thấy căn nguyên khiến tâm tình của cậu không tốt - Tống Quyết.

Tống Quyết đang ở trên sườn núi cách Hứa Thanh Mộc không xa, trong làn sương mù buổi sáng, đang vịn một thân cây thử đứng dậy.

Từ sáng sớm nay anh đã thử rất nhiều lần, từ xa đã có thể nhìn thấy vài giọt mồ hôi đang đổ trên mặt anh, hai má và mũi đều đỏ lên, dễ dàng nhận thấy anh đang cố hết sức mình.

Tống Quyết trước mặt này và Tống Quyết tinh anh lãnh đạm luôn cười giả tạo thường ngày không giống nhau, chẳng còn đậm hơi thở của gian thương, đôi môi mềm mại ửng đỏ, một chút cũng không hề giống với người mở miệng ra là khiến người khác tức chết. Tóm lại, Tống Quyết lúc này, không hiểu sao lại có loại mỹ cảm vừa yếu ớt vừa kiên cường, dường như... cũng không khiến người ta ghét lắm.

Hứa Thanh Mộc im lặng dõi theo, do dự có nên tiến lên hỗ trợ hay không, nhưng nghĩ một chút rồi cũng đành thôi.

Nếu người ta đã dậy sớm tự mình luyện tập, có nghĩa là không muốn người khác giúp đỡ.

Anh đúng là một người vừa hiếu thắng vừa kiên trì, có té ngã bao nhiêu lần cũng không sao, có thể đứng lên là được.

Cho nên... tuy rằng đời trước Hứa Thanh Mộc và anh có thù oán, cậu cũng sẽ không làm nhục tự tôn của anh lúc này.

Vì thế, Hứa Thanh Mộc làm như không thấy gì, trực tiếp xoay người bước đi.

Mới vừa đi được vài bước liền nhìn thấy ba du khách leo núi đêm ở phía xa xa, tất cả đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Trước đó có một lần Hứa Thanh Mộc gặp qua vài vị du khách nước ngoài. Những người nước ngoài nhiệt tình này rất hiếu kỳ với trang phục và thân phận của Hứa Thanh Mộc, dù thế nào cũng phải kéo cậu lại chụp hình chung rồi hỏi đông hỏi tây, Hứa Thanh Mộc rất là sợ, vì thế nhìn thấy nhóm người này liền xoay người chạy ngược lại.

Đúng ngay lúc xoay người thì Hứa Thanh Mộc thấy Tống Quyết đứng lên.

Trên mặt của anh hiện ra niềm vui sướng, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm sinh động.

Chỉ tiếc là không thể vui mừng được lâu, đứng được khoảng ba giây, con ngươi của Tống Quyết bỗng nhiên thay đổi, trên mặt bày ra vẻ đau đớn. Sau đó chân anh mềm nhũn, cả người té ngã về phía trước.

Cú ngã này so với trước đây còn nặng hơn, không biết làm sao lại lăn về phía trước hai vòng, khéo léo lăn tới cạnh bậc thang. Mắt thấy người sẽ té xuống, trong lòng Hứa Thanh Mộc hốt hoảng, lập tức phi thân bay lên, nhẹ nhàng như một chú chim, men theo sườn núi bay nhanh về phía Tống Quyết, ôm lấy Tống Quyết trước khi anh ngã nghiêm trọng hơn.

Khi nhiệt độ cơ thể của hai người hòa vào nhau, cả hai đều cảm thấy bạch quang hiện lên trước mắt, rồi sau đó nhìn vào mắt đối phương.

Không biết vì sao, bọn họ cùng nhau rơi vào trầm mặc, thẫn thờ nhìn nhau như thế.

Hơn nửa ngày, hai người mới hoàn hồn lại, xấu hổ nhận ra, giờ phút này, Hứa Thanh Mộc đang bế Tống Quyết một cách thân mật theo kiểu bế công chúa.

Tống Quyết ho nhẹ một tiếng, nhạt nhẽo nói "Nhìn không ra cái cánh tay còm nhom của cậu có lực ghê."

Hứa Thanh Mộc cũng vội ho một cái, nói "Nhìn không ra anh đứng thẳng lên cũng cao đấy."

Tống Quyết không chịu nỗi nữa, nói "Được rồi, thả tôi lại xe lăn đi."

Hứa Thanh Mộc ước còn không được, nhưng vừa quay người lại, hai người chẳng còn thấy xe lăn của Tống Quyết đâu, tìm một hồi mới phát hiện xe lăn đã rớt xuống dốc núi từ khi nào.

"..." Hứa Thanh Mộc dừng một chút, nói "Lúc tôi bay lên hình như có cảm nhận được đã đá trúng thứ gì, thì ra là xe lăn của anh."

Chế tác thủ công, làm bằng da thật, định chế cao cấp, chiếc xe lăn xa xỉ vừa có thể tự lái vừa có công năng mát xa đã ngã chổng vó, một cái bánh xe còn rơi ra, lăn vòng vòng xung quanh.

Oh woa, chiếc xe lăn 80 vạn của Tống tổng đã bị quăng vào chuồng gà.

Nhưng... quan trọng không phải là cái này, quan trọng là không có xe lăn, Tống Quyết chỉ có thể để Hứa Thanh Mộc bế công chúa, bế về Lăng Vân Quan.

----

Kể từ chương này tác giả bắt đầu mở VIP, ăn mừng hay sao đó viết một lèo 10k từ, gõ muốn lòi loz. Chương sau cũng 10k từ nữa ;; 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play