Cơn đau đầu nhẹ làm gián đoạn suy nghĩ của Hứa Thanh Mộc, cậu lập tức dừng lại, không muốn làm khó chính mình.

Bởi vì cứ nhìn qua nhìn lại, trong lòng Hứa Thanh Mộc dâng lên chút bực bội mơ hồ, cảm thấy nhìn đến người này liền phát ghét.

Cậu mất đi rất nhiều ký ức của kiếp trước, mà đời này mười mấy năm qua lại vô cùng mờ mịt, có lẽ đã quên mất lúc nào gặp qua người này, chỉ nhớ rằng rất chán ghét.

Vậy không cần nghĩ nữa.

Khi Hứa Thanh Mộc không nhìn nữa, vốn Bạch Mỹ Mỹ vẫn luôn ngoan ngoãn treo ở bên hông cậu làm vật trang sức đột nhiên "Chít" một tiếng, bay tới bên người đàn ông kia, ôm chặt cánh tay hắn.

Hứa Thanh Mộc: ???

Người đàn ông không thấy Bạch Mỹ Mỹ, cũng không nghe thấy tiếng của nó, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Hứa Thanh Mộc, Bạch Mỹ Mỹ liền đặc biệt sốt ruột, hai con mắt nhìn người đàn ông chớp không ngừng. 

Nếu nó có đuôi đuôi, chắc chắn đã dựng lên rồi.

Hành động của Bạch Mỹ Mỹ khiến Hứa Thanh Mộc càng bực bội, cậu trừng mắt nhìn xuống Bạch Mỹ Mỹ, Bạch Mỹ Mỹ "chít chít chít" một tiếng, không muốn trở về.

Trước kia chưa từng thấy qua Bạch Mỹ Mỹ gần gũi với người khác, Hứa Thanh Mộc lại trừng nó vài lần, nó đều "chít chít chít" không chịu trở về.

Hứa Thanh Mộc càng thấy gã đàn ông kia không vừa mắt.

Nhưng bên ngoài mặt Hứa Thanh Mộc vẫn trầm tĩnh như thường, cậu nhanh chóng xoay người, không quan tâm Bạch Mỹ Mỹ nữa.

Nhóc ngốc, muốn theo thì theo, không theo thì lần sau đừng hòng đi theo cậu.

Bạch Mỹ Mỹ vào thế khó xử, chít chít chít nửa ngày, lúc tủi thân oan ức định đi theo Hứa Thanh Mộc, người đàn ông đột nhiên mở miệng, nói: "Xin đợi một chút."

Thanh âm này trầm thấp lại dịu dàng, giọng nói dễ nghe thực sự có thể mê hoặc người.

Vào trong tai Hứa Thanh Mộc, lại chỉ cảm thấy phiền.

Hứa Thanh Mộc cũng chỉ dừng chân, nửa xoay người dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn người kia.

Người kia xoay xe lăn lại, chính diện hỏi Hứa Thanh Mộc: "Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?"

Chính diện của người đàn ông càng đẹp mắt, đôi mắt trong như nước, khóe mắt như ẩn hiện ánh hồng của hoa đào.

Bạch Mỹ Mỹ dường như đã hoàn toàn đắm chìm vào mỹ mạo của người đàn ông này, nhìn chằm chằm người kia không thèm nhúc nhích.

Hứa Thanh Mộc ít khi nào không khống chế được tính tình của bản thân, nhưng lúc này lửa giận xông thẳng lên đầu, vì thế dứt khoát lưu loát trả lời: "Chưa từng gặp."

Người đàn ông nghe ra trong giọng nói của Hứa Thanh Mộc không có sự kiên nhẫn, hắn do dự một lát định nói gì đó, Hứa Thanh Mộc lại chú ý tới mấy nhánh cây mà hắn đang cầm trong tay.

Là cành đào tươi, phía trên còn có hoa đào vừa nở.

Lửa giận không tên trong lòng Hứa Thanh Mộc cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, cậu nhìn chằm chằm mấy cành đào kia, lạnh lùng mở miệng: "Thưa anh, hoa này đang nở đẹp trên cây, anh hái nó xuống có hỏi qua cảm thụ của hoa chưa?"

Lời người đàn ông muốn nói nuốt ngược trở về, hắn cúi đầu nhìn cành đào trong tay, nói tiếp: "Đây là..."

Hứa Thanh Mộc ngữ khí bất thiện không cho gã nói, nói chen vào: "Hẳn là khắp núi đều dán thông báo không được bẻ cành? Anh không thấy à? Hay là anh không biết ngoại trừ để thưởng thức ra, hoa đào còn là cây công nghiệp quan trọng của thôn dân? Một đóa hoa chính là một cây đào trong tương lai, anh nhìn xem anh hái bao nhiêu rồi? Một sọt đào chưa?"

Người đàn ông há miệng thở dốc muốn giải thích, nhưng nhìn thấy sự bực bội trong mắt Hứa Thanh Mộc, có giải thích người ta cũng chẳng thèm nghe. Thế nên người đàn ông không hề mở miệng, cũng không có tiếp tục bảo trì lễ phép, lạnh mặt trực tiếp đem xe lăn xoay trở về, lần nữa xoay lưng về phía Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc không quản Bạch Mỹ Mỹ, nhanh chóng rời đi, Bạch Mỹ Mỹ chít chít chít một trận, rồi thành thành thật thật đi theo.

Còn chưa bước được hai bước, liền gặp được chú Toàn và ông chủ Hoàng, bên người bọn họ còn có một thanh niên mặc tây trang giày da đi theo, ba người đang nói gì đó, coi bộ tâm tình rất tốt.

Ông chủ Hoàng nhìn thấy Hứa Thanh Mộc, cao hứng chặn cậu lại, nói: "Tiểu đạo trưởng! Thầy đã đến rồi ạ, cũng vừa lúc, tôi giới thiệu Tống tổng với thầy!"

Nói xong ông chủ Hoàng không thèm giải thích kéo Hứa Thanh Mộc tới trước mặt người đàn ông kia lần nữa, dào dạt nhiệt tình bắt đầu giới thiệu cho nhau.

Người thanh niên mặc tây trang kế bên hẳn là trợ lý, nhanh tay đưa tấm danh thiếp cho Hứa Thanh Mộc, ở trên viết một đống danh hiệu của người kia ở tập đoàn Tống thị, cùng với tên của hắn: Tống Quyết.

Tống Quyết: ...

Nhớ không ra là ai, không có ký ức.

Ông chủ Hoàng tiếp tục vui vẻ nói: "Bây giờ người trẻ tuổi đúng là không phải dạng vừa, hai vị đều tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, nhất định sẽ chơi rất bền."

Hai người "chơi bền" liếc nhau, nhìn nhau chán ghét.

Ông chủ Hoàng hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề, còn nhiệt liệt nói: "Tống tổng, tiểu đạo trưởng rất lợi hại, nếu ngài rảnh có thể tới Lăng Vân Quan cúng kiến."

Tống Quyết nhợt nhạt cười, nhìn đạo bào của Hứa Thanh Mộc, dùng ngữ điệu dễ nghe của anh nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ừm, nhìn tiểu đạo trưởng là biết Phật pháp cao thâm."

Hứa Thanh Mộc: ...

Ông chủ Hoàng hơi xấu hổ, vội nói: "Không phải, tiểu đạo trưởng tu Đạo."

"Ồ, vậy à." Tống Quyết kéo dài ngữ điệu, hơi tiếc nuối nói, "Cái đầu nhỏ tròn vo này không cạo trọc thật là đáng tiếc."

Hứa Thanh Mộc: ...


Hai người khác: ...

Hứa Thanh Mộc bình tĩnh lại, mỉm cười, cũng dùng ngữ điệu tiếc nuối, mở miệng nói: "Tống tổng quá khen, thấy ngài mặt mũi hồng hào, tinh thần khỏe mạnh, càng già càng dẻo dai, tuổi già nhưng chí chưa già, già mà kiên định."

Tống Quyết: ...


Hai người khác: ...

Hiện trường vô cùng xấu hổ...

Đến thằng ngu đều nhìn ra được hai người này không vừa mặt nhau.

Ông chủ Hoàng vội vàng hoà giải, nói: "Hai vị thật thích nói đùa ha ha ha."

Hai người tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, hơn nữa còn len lén trừng nhau.

"Ặc, cái kia..." Trợ lý mở miệng phá tan bầu không khí bất hòa, nói với chú Toàn: "Nói tiếp chỗ này đi, vấn đề hợp đồng chúng tôi sẽ nhờ luật sư tới đây bàn với mọi người, hôm nay chúng tôi không làm phiền nữa."

Chú Toàn vội vàng nói: "Được, đi thong thả, cảm ơn."

Tiếp đó, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Bạch Mỹ Mỹ, trợ lý đẩy Tống Quyết rời đi, ông chủ Hoàng cũng chắp tay tạm biệt Hứa Thanh Mộc, nhanh chóng đuổi theo.

Chú Toàn đi vài bước về phía bên người Hứa Thanh Mộc, có điều khó hiểu muốn thông não, nói: "Tiểu đạo trưởng, trước đây hai người biết nhau à? Sao lại cạch mặt nhau vậy?"

"Chắc kiếp trước có thù." Trong lòng Hứa Thanh Mộc còn tức giận, nhịn không được hỏi nhiều một câu, "Vừa nãy bọn họ nói hợp đồng gì vậy?"

Vừa nói đến cái này, chú Toàn liền cao hứng, nói: "À, Tống tổng kia hình như là ông chủ lớn, muốn chúng ta làm hợp đồng cung cấp quả đào cho siêu thị, là do ông chủ Hoàng giúp chúng ta dắt mối. Haha, trực tiếp bán cho bọn họ so với chúng ta bán lẻ tiện hơn nhiều, năm nay hoa nở rất tốt, trước kia chúng ta còn lo lắng nguồn tiêu thụ, bây giờ đã được giải quyết."

Hứa Thanh Mộc hơi hơi sửng sốt, lại nói: "Vậy... Vậy anh ta bẻ cành làm gì?"

Chú Toàn nói: "Không phải cậu ấy bẻ đâu, hôm nay chú tỉa cành, vốn là không cần, nhưng hoa nở đẹp quá, ném đi thì tiếc, chú thấy Tống tổng thích liền đưa cho cậu ta. Lại nói, Tống tổng đẹp ghê á, chú sống đến từng tuổi này, người đẹp nhất từng thấy chính là tiểu đạo trưởng và Tống tổng."

Hứa Thanh Mộc: ...

Éc, vậy hồi nãy đã đổ oan cho Tống Quyết, còn đè gã ra dạy cho một trận.

Trong lòng Hứa Thanh Mộc dâng lên một tí xíu áy náy, lúc này Bạch Mỹ Mỹ lại đổ thêm dầu vào lửa, ríu rít kêu lên, như là cuống quít giải thích dùm cho Tống Quyết.

Hứa Thanh Mộc bịt mồm Bạch Mỹ Mỹ không cho nó phát ra tiếng, dứt khoát vứt cái áy náy xíu xiu kia đi.

Dù sao mới gặp lần đầu mà đã thấy ghét rồi, về sau cũng sẽ không gặp lại nữa, hiểu lầm thì hiểu lầm.

Hứa Thanh Mộc bị cái người tên Tống Quyết đột ngột nhảy ra khiến cậu chẳng còn tâm tình gì ngắm hoa đào, nghĩ nghĩ, dứt khoát đi xuống núi giải sầu.

Tạm biệt chú Toàn, Hứa Thanh Mộc mau chóng đi về phía chân núi.

Trên đường đi Bạch Mỹ Mỹ còn chưa từ bỏ ý định, vẫn ríu ra ríu rít, Hứa Thanh Mộc nghe không hiểu ý của nó, liền hỏi: "Mày thấy cái gã họ Tống kia lớn lên đẹp, muốn lớn lên giống anh ta à?"

Bạch Mỹ Mỹ gật gật đầu, lại lắc đầu, khuôn mặt xấu xí tràn đầy nôn nóng, nhưng không nói được gì.

Hứa Thanh Mộc nhéo mặt nó, nói: "Mày đừng nông cạn nữa. Đẹp chỉ là bề ngoài thôi, trên đời này nhiều người đẹp đến vậy, lúc về tao sẽ mua cho mày một trăm tấm hình minh tinh nổi tiếng, mày muốn copy ai thì cóp."

Bạch Mỹ Mỹ tha thiết kêu nửa ngày, cũng không có biện pháp biểu đạt ý tứ của mình, liền vô cùng chán nản không lên tiếng nữa, an tĩnh mà treo ở bên eo Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc tưởng nó ngủ rồi, cũng không quản, vui vẻ thoải mái xuống núi.

Đây là sau khi Hứa Thanh Mộc tỉnh táo lại, lần đầu tiên rời khỏi địa giới núi Lăng Vân.

Thế sự biến đổi, hiện giờ nhân gian phồn hoa ồn ào náo nhiệt, cao ốc khắp nơi, ngựa xe như nước, người tu đạo trước kia cả đời chỉ ảo tưởng đến tiên cảnh, bất quá cũng chỉ như thế.

Trước kia lúc Hứa Thanh Mộc còn ngốc, có mấy lần đi dạo nội thành với Nhạc Dã Hạc, bây giờ nhớ tới đều cảm thấy có chút khó thích ứng.

Cũng may chân núi Lăng Vân cũng không thuộc về thành thị, chỉ là một vùng nông thôn hẻo lánh, nơi này có đồng ruộng bát ngát và nhà ngói, người đi đường cũng không đông đúc như trong thành phố, Hứa Thanh Mộc đi dạo ở đây cũng sẽ không có cảm giác tách biệt quá mãnh liệt.

Đi dọc theo đường lớn thật lâu, Hứa Thanh Mộc mới gặp phải người đi đường thứ nhất.

Người trẻ tuổi kia đi rất chậm, cách ăn mặc và khuôn mặt cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.

Nhưng hắn vẫn khiến cho Hứa Thanh Mộc chú ý.

Hắn hơi hơi cúi đầu, mày nhíu chặt, hoàn toàn không có một chút sức sống của người trẻ tuổi, cả người đều lộ ra một cổ khí nản lòng. Cổ khí kia quả thực sắp thực thể hóa, biến thành một đoàn sương đen bao phủ gắt gao lấy hắn.

Lúc đi ngang qua nhau, Hứa Thanh Mộc cố ý nhìn hắn hai lần, người thanh niên này không có bị thứ dơ bẩn quấn lấy, đơn giản là hắn tự sinh ra buồn bực.

Hắn lờ mờ kiếm đồ trong túi mình, một tấm thẻ trong đó rớt ra, nhưng hắn không có chú ý tới, vẫn cứ uể oải đi về phía trước.

Hứa Thanh Mộc nhặt tấm thẻ lên, gọi người trẻ tuổi lại.

"Anh gì ơi, anh rớt đồ nè."

Người trẻ tuổi mờ mịt quay đầu lại.

Hứa Thanh Mộc thoáng liếc mắt một cái, nhìn trên tấm card có dán ảnh của người nọ, viết "Bác sĩ thực tập bệnh viện nhân dân thành phố Chi: Thẩm Lương Tài".

Bác sĩ trẻ Thẩm Lương Tài miễn cưỡng cười với Hứa Thanh Mộc, nói: "Cảm ơn."

Hắn vừa nói vừa gật đầu thăm hỏi, lúc vươn tay nhận lấy thẻ công tác, ánh mắt nhìn xuống, dừng lại bên hông Hứa Thanh Mộc, hắn bỗng nhiên run lên, sau đó hét "Á" một tiếng, tiếp theo nhanh chóng lùi lại vài bước, thở dốc hoảng sợ đủ kiểu.

Hắn nhìn chằm chằm vào bên hông Hứa Thanh Mộc, lập tức như muốn xỉu tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play