Hứa Thanh Mộc trấn an xoa đầu Bạch Mỹ Mỹ, sau đó đứng dậy đi ra cửa phòng.

Lúc này trăng đã lên giữa trời, vừa qua khỏi nửa đêm không lâu, lẽ ra núi Lăng Vân nên yên tĩnh, mà nơi cư trú của các đệ tử trong Lăng Vân Quan lại ồn ào kỳ lạ.

Hứa Thanh Mộc đi đến nơi phát ra tiếng ồn, mới vừa đi đến cửa viện, còn chưa nhìn thấy tình huống bên trong, đã có hai tiểu đạo sĩ nắm tóc đánh nhau từ trong viện lao ra, thiếu chút nữa đụng vào Hứa Thanh Mộc.

Thân ảnh Hứa Thanh Mộc nhanh chóng né tránh, hai người kia song song ngã xuống đất, té cái rầm.

Nhưng bọn họ dường như chẳng biết đau, vẫn chửi rủa đánh nhau như cũ.

Hứa Thanh Mộc khó hiểu tại sao không ai cản bọn họ lại, nhìn vào trong viện, tất cả mọi người đều rối loạn, sáu bảy đệ tử đang đánh nhau lộn tùng phèo, những người khác muốn ngăn cũng ngăn không được.

Hứa Thanh Mộc nhìn chằm chằm hai người đang ngã trên mặt đất, giơ tay bấm một cái quyết, nhấn một cái vào giữa mày hai người, hai người kia liền trợn trắng hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt.

Sau đó Hứa Thanh Mộc đi vào trong viện, tóm lấy một tiểu đạo sĩ không dám khuyên can hỏi tình huống.

Tiểu đạo sĩ kia sốt ruột nói "Con cũng không biết, mấy sư huynh đang nói chuyện gì đó, một lời không hợp liền đánh nhau, sao lại như vậy..."

Hứa Thanh Mộc nhíu mày, hỏi "Ôn Luân đâu? Anh ta mặc kệ à?"

Tiểu đạo sĩ chỉ vào người đang đánh hăng nhất ở trong viện, nói "Đại sư huynh ở đằng kia..."

Hứa Thanh Mộc nhìn thấy mặt người nọ đều sưng lên, căn bản nhận không ra. Hơn nữa hắn giống như điên rồi, đôi mắt sưng đỏ, không có một chút lý trí, xuống tay cũng đặc biệt tàn nhẫn.

Tiểu đạo sĩ quả thực muốn khóc, vội la lên: "Làm sao bây giờ, cản không được, này cũng quá tà môn rồi... Nếu còn đánh nữa bọn họ sẽ bị thương!"

Chắc chắn không phải tình huống bình thường.

Hứa Thanh Mộc cũng không nói nhiều, trước mắt mấy tiểu đạo sĩ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, thân ảnh của cậu như quỷ mị đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện ở bên trong đám người đánh lộn.

Mọi người không nhìn thấy được cậu di chuyển thế nào, chỉ thấy vạt áo của đạo bào màu xanh nhẹ nhàng giơ lên, đi đến đâu, người ẩu đả liền phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống.

Mười giây sau, đám người kia vừa rồi còn đánh đến khí thế ngất trời, đã nằm một đống dưới đất.

Mấy tiểu đạo sĩ vây xem cũng chưa thấy rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, tất cả đều choáng váng.

Hứa Thanh Mộc ngồi xổm xuống, lật người trước mắt bị đánh như cái đầu heo lại, vạch mí mắt nhìn đồng tử gã, rồi bắt mạch.

Lúc này mấy tiểu đạo sĩ mới bừng tỉnh, chạy nhanh đến hỏi: "Sao rồi?"

Hứa Thanh Mộc đáp: "Đều là bị thương ngoài da, dùng thuốc bôi là được rồi." Dừng một chút cậu lại nói, "May là các cậu đều yếu, đánh cỡ nào cũng sẽ không làm đối phương bị thương nặng."

Mọi người: ...

Khen hay khịa vậy?

Đúng lúc này, Ôn Luân đang ngất xỉu bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt mang theo tia máu mở to như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, hắn hé miệng phát ra một trận cười nghẹn ngào, cái giọng kia vừa nghe liền biết không phải Ôn Luân, giống một ông già hơn.

Nháy mắt, nhóm tiểu đạo sĩ liền bị dọa khóc, liên tục thét chói tai lùi về phía sau kêu có quỷ.

Ôn Luân cười, đứng dậy, dùng cái giọng già nua này nói: "Tao..."

"Bộp" một tiếng, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng bắt được cổ của Ôn Luân, đem những lời hắn muốn nói cắt đứt. Sau đó, khi mặt Ôn Luân tràn đầy kinh ngạc, Hứa Thanh Mộc giơ tay lấy ra từ trong ngực hắn một tờ giấy.

Trong chớp mắt tờ giấy bị lấy ra, ánh mắt Ôn Luân bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh, Hứa Thanh Mộc buông tay ra, Ôn Luân chớp chớp mắt, sửng sốt tại chỗ  vài giây, rồi sau đó như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Tôi... Tôi bị làm sao vậy, ui da, sao mặt đau thế... Ai đánh tôi!"

Hứa Thanh Mộc không trả lời hắn, đi đến bên người đệ tử đang ngất khác, lấy tờ giấy ra khỏi ngực từng người, đếm đếm, tổng cộng tám tấm.

Các đệ tử chậm rãi tỉnh lại, tất cả đều không rõ nguyên do.

Hứa Thanh Mộc nâng tay lên, đem tờ giấy bày ra cho mọi người xem.

Đây là tám tờ giấy được cắt thành hình người y như đúc, ngũ quan phi thường rõ ràng, giống như người sống, không phải... Bọn nó còn sống, tứ chi đều có thể động, tất cả đều đang giãy giụa trong tay Hứa Thanh Mộc, trên mặt đều là biểu tình phẫn nộ.

Nhóm tiểu đạo sĩ chưa từng gặp tình huống nào như vậy, một đám thở cũng không dám thở mạnh, chỉ hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc.

"Người giấy phụ hồn." Hứa Thanh Mộc giải thích "Không cần lo lắng, là Liễu Đức Vũ làm chuyện này. Lão quả nhiên là có vài phần đạo hạnh, có thể đem hồn phách phân tán tại nhiều người giấy như vậy."

Nhóm tiểu đạo sĩ đều trợn tròn mắt, bọn họ từng nghe Nhạc Dã Hạc giảng qua pháp thuật người giấy phụ hồn này, nhưng chưa bao giờ gặp qua, còn tưởng rằng là giả.

"Thôi rồi, toang rồi." Có người nơm nớp lo sợ nói, "Đắc tội với người ta, đắc tội đại năng, làm sao bây giờ..."

Hứa Thanh Mộc chẳng hề để ý, nói: "Liễu Đức Vũ mà đại năng cái gì. Trò mèo, lão phân bao nhiêu người giấy liền bắt hết bấy nhiêu, bắt lại hết, lão có chạy cũng không thoát."

"Nếu bắt lại hết..." Có mấy người đang nhớ lại, nói: "Còn... Còn có vài sư đệ khác hơi kỳ quái, không biết có phải cũng bị người giấy khống chế hay không."

Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, đi theo bọn họ đến phòng ngủ của các đệ tử gần đó để kiểm tra.

Sau khi mọi người xoay lưng lại, ở góc tường đột nhiên xuất hiện một cái bóng trắng nho nhỏ, một người giấy mỏng manh trộm nhìn bóng dáng Hứa Thanh Mộc, lộ ra ý cười khinh miệt. Rồi sau đó nó xoay người, nhảy nhót đi tới hướng khác.

Không lâu sau, nó liền cảm giác được nơi của kính bát quái, nó men theo kẹt cửa đem thân thể dẹp lép chui vào phòng, tìm được cái hộp gỗ khóa kính bát quái kia, sau đó lại chui vào khe hở của hộp gỗ.

Xác nhận kính bát quái còn nguyên, nó liền yên tâm, tính toán một chút, dự định chui ra liền cõng hộp trên lưng rời đi.

Nếu Hứa Thanh Mộc biết là Liễu Đức Vũ lão trộm thì thế nào? Hứa Thanh Mộc có chứng cứ à? Có thể đấu lại lão sao?

Người giấy nhỏ đắc ý dào dạt, lúc đang định chui ra, hộp gỗ tối thui đột ngột xuất hiện hai cái hốc trắng, quá bất ngờ khiến nó hoảng sợ, nó mới vừa phát ra một tiếng kinh hô, bên dưới cái hố trắng kia lại nứt ra một cái khe hở thật dài, một chùm răng trắng nhòn nhọn thiếu chút nữa đâm mù mắt nó.

"Má ơi! Xấu quá!" Người giấy nhỏ kiềm không được mà hô to.

Bạch Mỹ Mỹ sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì tức giận tột cùng, thét chói tai một tiếng, sau đó xông lên nắm tóc người giấy nhỏ, giật lấy giật để.

Người giấy nhỏ nổi trận lôi đình, ở trong hộp gỗ điên cuồng tránh né công cuộc giật tóc của Bạch Mỹ Mỹ, nhưng hộp gỗ quá nhỏ hẹp, nó chạy thế nào cũng không thoát, Bạch Mỹ Mỹ bị kích thích mạnh mẽ, nhắm ngay đầu nó giật mạnh. Rất nhanh đã cảm giác được đầu mình hơi lạnh, chờ nó vất vả gian nan bò ra khỏi hộp gỗ từ khe hở, đột nhiên phát hiện bên ngoài không có tối, mà là đèn đuốc sáng trưng.

Người giấy ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của Hứa Thanh Mộc mang theo ý cười xinh đẹp.

"Thầy Liễu." Hứa Thanh Mộc vẫy vẫy tay với nó, nhìn đỉnh đầu của nó nói, "Quả đầu chất đấy."

Người giấy: ...

Năm phút sau, Hứa Thanh Mộc đem những người giấy có được tập trung lại, hồn phách hoàn chỉnh của Liễu Đức Vũ cũng hiện ra. Đại hồn phách kia nguyên bản là một hình tượng đại sư, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ đã bị Bạch Mỹ Mỹ bứt tóc thành kappa, nhìn rất buồn cười.

Mà Liễu Đức Vũ cũng chẳng có tâm tình giãy giụa, người giấy phụ hồn cần hao phí không ít linh lực, lăn lộn cả đêm như vậy, đã muốn nửa cái mạng rồi, bị Bạch Mỹ Mỹ bắt lấy liền không thể nhúc nhích, trợn tròn mắt, vẻ mặt tâm như tro tàn.

Hứa Thanh Mộc tùy tay cầm hộp mì gói nhốt hồn phách Liễu Đức Vũ lại, giương tay với Bạch Mỹ Mỹ nói: "Đi ngủ thôi."

Bạch Mỹ Mỹ lập tức đuổi theo, ngoan ngoãn vô cùng.

*

Giấc ngủ này của Hứa Thanh Mộc vô cùng ngon, mặt trời lên cao mới chậm rãi rời giường.

Đi ra cửa phòng, Hạ Tinh Sở không biết từ chỗ nào nhảy ra, nói là người Liễu gia tới tìm cậu.

Hứa Thanh Mộc đáp lại, chậm rãi rửa mặt, lại chậm rì rì ăn sáng, lúc này mới đi tới khách đường.

Vừa đến cửa, Hạ Tinh Sở lại chạy tới, nói với Hứa Thanh Mộc: "Sư huynh, người Liễu gia mới sáng sớm đã đến, nói là muốn chịu đòn nhận tội, thái độ đặc biệt cung kính, em nói để em kêu anh dậy, bọn họ đều hoảng sợ nói là đừng có phá anh, không phải dạng vừa đâu nha."

Hứa Thanh Mộc nói: "Cho nên, về sau phải tu luyện cho tốt, không được lười biếng, nếu không sẽ dạng rộng ra."

Hạ Tinh Sở le lưỡi, chuồn mất.

Hứa Thanh Mộc đi vào cửa lớn khách đường, liếc mắt một cái liền thấy được Liễu Dịch đang đứng và Liễu Đức Vũ đang nằm trên cáng. Đầu tóc hai cha con bây giờ cùng một khuông với kappa, tóc dài ngang vai, lộ ra đỉnh đầu tròn vo.

Bóng loáng, sáng sủa, không dính bụi trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play