Ngày thứ hai, Diệp Tiểu Yêu rời giường liền đi theo Mai Nhiêu đến Hồng Tường, cô cũng không cố ý ăn diện, chỉ lấy bộ dáng như hàng ngày xuất pháp. Nếu mọi người trong công ty đều biết chuyện của bọn họ, ăn diện sẽ chỉ làm mấy người đó chế giễu, sẽ cảm thấy Diệp Tiểu Yêu cô dùng chiêu kiềm lư kỹ cùng(1), dựa vào chiêu này để níu kéo tâm của Quan Quý Sâm.
(1) dùng hết khả năng
Vết sưng đỏ bị đánh trên mặt đã tan dần, cô cũng không còn để trong lòng, chạm vào nó, cô đã nghĩ để cho Quan Quý Sâm nhìn kiệt tác của hắn một chút. Nguyên nhân chủ yếu khiến cô hết hy vọng không phải là việc ngoại tình, mà là cái tát này!
Đến bãi đổ xe của công ty, Mai Nhiêu nhìn cô một cái, chần chờ hỏi: "Chị Dung, chị tính làm gì?"
Diệp Tiểu Yêu giơ giơ văn kiện trên tay, cười nhạt: "Chị không phải là người không phân biệt được công và tư, sẽ không mang chuyện tình cảm cá nhân dính tới công việc. Em quên, chị còn có 5% cổ phần của Hồng Tường sao, dù sao cũng coi như là cổ đông của Hồng Tưởng, nếu Hồng Tường có tổn thất, không phải chị cũng bị thua lỗ sao? Cho nên, cho dù chị và Quan Quý Sâm chia tay, cũng nên chấm dứt công việc, chị đều biết. "
Cô bước xuống xe trước, Mai Nhiêu nhanh chóng đuổi theo: "Chị Dung, chị thật sự muốn ly hôn với Quan tổng sao? Chị đây không phải là quá tiện nghi cho Phạm Tư Dư kia rồi sao? Nếu em là chị, em sẽ giữ cô ta lại... để cô ta sinh con xong giữ lại làm con riêng!"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, giễu cợt nói: "Họ đến cả con cũng đã có, chị có thể không nhường được sao? Giữ cô ta lại? Em có nghĩ đến đám người Quan tổng sẽ cam lòng để cho con của họ thành con riêng sao? Mai Nhiêu, em nghĩ quá đơn giản rồi!"
Quan Quý Sâm là loại người nào, Diệp Tiểu Yêu làm sao không biết chứ? Dám thể hiện tình yêu khắp nơi như thế, e là đã sớm nghĩ sẽ chia tay với cô như thế nào!
Diệp Tiểu Yêu quay đầu, trong nháy mắt, ánh mắt có chút buồn bã, chỉ hy cọng Quan Quý Sâm sẽ không dùng những chiêu trò với đối thủ kinh doanh lên người mình, cô cũng sẽ cảm thấy những năm qua nỗ lực của mình không đáng giá!
Mới vào sảnh chính, Diệp Tiểu Yêu vừa đến đã bị những nhân viên công ty nhìn chằm chằm, mặc dù cô coi như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng về hướng thang máy, nhưng cô vẫn nhạy cảm phát hiện tầm mắt mọi người đều đang đặt trên bóng lưng của cô, cô còn chưa vào thang máy, những người đó đã bắt đầu hưng phấn hóng bát quái.
"Phu nhân chính quy đã trở về, hôm nay có trò hay để xem rồi!"
"Trên mặt cô ấy có vết đỏ là đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tối qua đã diễn ra cuộc chiến?"
"Cô ấy thật có dũng khí, như vậy rồi còn dám đến công ty, không sợ mất mặt sao?"
Mất mặt sao? Diệp Tiểu Yêu tai thính đã nghe rõ, chợt đứng lại, quay đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén quét qua đám người kia, những người đó bị cô nhìn, liền chột dạ tản ra bốn phía, nhìn đông nhìn tây như không biết chuyện gì.
Diệp Tiểu Yêu cười lạnh một tiếng, chỉ ngón tay vào một cô gái trong đó, nói: "Ngô Uyển Nghi, cô qua đây!"