Rượu được ba vòng, bầu không khí bắt đầu high lên, Mạnh Bảo Oánh kéo một người đàn ông đi khiêu vũ, Diệp Tiểu Yêu mỉm cười nhìn cô điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy, hất đầu lắc mông, kỹ thuật nhảy phóng khoáng, hấp dẫn một đám đàn ông tới nhảy xung quanh cô.

"Tiểu Yêu, chúng ta cũng đi nhảy đi!" Chung Chử kéo tay cô, Diệp Tiểu Yêu lắc đầu: "Không được, tôi không biết nhảy!"

"Sợ gì chứ, tới chơi thì phải vui vẻ, cũng không phải xem mắt chính thức, không cần nghiêm túc như thế!" Chung Chử không nói gì kéo cô ra ngoài.

Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, đứng bên cạnh bọn hắn tuỳ ý lắc lư, đang nhảy náo nhiệt đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Mạnh Bảo Oánh, nhìn thấy một người đàn ông đang ôm Mạnh Bảo Oánh, tay heo đang sờ soạn lung tung lên người cô, Mạnh Bảo Oánh giùng giằng, tên kia làm càng mạnh bạo hơn muốn hôn cô.

Mạnh Bảo Oánh nắm lấy một bên đầu của hắn ta, không nói thêm lời cho hắn ta một bạt tai.

Người này uống nhiều rồi, bị đánh liền không nhịn được, quay lại kéo tóc Mạnh Bảo Oánh, tát lại một cái. Bạn bè của Mạnh Bảo Oánh vừa thấy liền lên giúp đỡ, Chung Chử cho tên kia một quyền lên mặt.

Bạn bè của người đàn ông kia cũng vọt tới, trong chốc lát giữa sân khấu náo loạn tưng bừng, Diệp Tiểu Yêu lại càng hoảng sợ, phản ứng kịp vội kéo người đàn ông đánh Mạnh Bảo Oánh. Tên kia tức giận đá một cái, đá trúng bụng Diệp Tiểu Yêu, cô lui lại hai bước rồi ngã xuống.

Trong lúc hỗn loạn không biết có người nào động tay động chân với cô, lúc sau cô không bò dậy được, trong lúc gấp gáp đó lại có tiếng quát lớn: "Mẹ nó, dừng tay hết cho tao, đập phá quán à?"

Trong lúc hỗn loạn không biết ai kêu lên, chỉ thấy mấy người đàn ông vọt tới, cũng không để ý ai đúng ai sai, liền bắt đẩy ngã sang một bên, Diệp Tiểu Yêu còn chưa kịp đứng lên lại bị đụng ngã, đụng tới mức đầu óc hỗn loạn.

Mấy người đàn ông này khống chế được tình cảnh, âm nhạc ở quán bar cũng ngừng, những người uống rượu đều nhìn bọn họ.

"Triều ca, anh chớ xía vào, cái đồ này dám đánh tôi, ngày hôm nay tôi không có biết tay, tôi không mang họ Bạch!" Tên đàn ông vừa đánh Mạnh Bảo Oánh, bộ dạng phách lối mắng: "Làm hư đồ nào cứ tính cho tôi!"

Triều Chính nhíu mày quát: "Con mẹ nó, mấy người có tiền rất giỏi sao! Gây chuyện trên địa bàn của ông đây chính là không nể mặt ông đây, mặc kệ không cần biết ai đánh ai, muốn ồn ào thì cút ra ngoài hết!"

Tên kia liền kéo Mạnh Bảo Oánh đi ra ngoài, đám Chung Chử giùng giằng đi tới, còn phía bên kia cầm chai rượu xong lên, náo loạn không cách nào khống chế. Lúc này Diệp Tiểu Yêu bỗng nhiên cảm thấy một người khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, cô lúc này cũng không để ý đến suy nghĩ của anh ta, lớn tiếng kêu: "Cù tiên sinh..."

Cô giùng giằng đứng lên, vọt tới bên người đó, chỉ là vội quá, trượt chân, liền ngã vào lòng người đó.

Người đàn ông này khẽ đỡ cô, Diệp Tiểu Yêu cười xấu hổ nói, nhanh chóng kéo lại y phục nói với anh ta: "Cù tiên sinh, anh còn nhớ tôi không? Ở bệnh viện..."

"Diệp Tiểu Yêu... Tôi còn nhớ!" Cù Lâm cắt ngang lời cô, nhìn Mạnh Bảo Oánh hỏi: "Bạn cô?"

"Đúng vậy, mong Cù tiên sinh giúp một tay, coi như tôi thiếu anh một ân huệ!" Diệp Tiểu Yêu nhớ tới hình như anh ta xuất thân giới hắc đạo, không tìm được lý do để anh ta có thể giúp mình.

Mặt Cù Lâm không đổi nhìn thoáng qua Triều Chính, Triều Chính nhất thời thẹn thùng, vừa định kêu người đi hỗ trợ, bảo vệ Giang Nam của Cù Lâm đã tự đi làm cứu Mạnh Bảo Oánh về.

Tên đàn ông họ Bạch kia nhìn thấy Cù Lâm, mồ hôi lạnh xông ra, ấp úng nói: "Mẹ khiếp... Xin lỗi... Cù tiên sinh, tôi không biết là bạn anh..."

Đôi mắt Cù Lâm đảo qua, nhìn về phía cái bàn bị lập úp, người này lập tức vẫy đuôi mà cười theo: "Cù tiên sinh yên tâm, làm hư cái gì tôi sẽ bồi thường toàn bộ!"

Hắn lập tức bảo bạn bè mình thu dọn, Cù Lâm không nhìn hắn nữa, nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu nói: "Cùng đi đi!"

Diệp Tiểu Yêu nhanh chóng kéo Mạnh Bảo Oánh, qua lấy túi của mình rồi bảo bọn Chung Chử cùng đi ra ngoài. Mạnh Bảo Oánh nhìn thấy Cù Lâm cả người mặt đồ vest được may thủ công tinh xảo, nhìn vài lần, lặng lẽ hỏi Diệp Tiểu Yêu: "Anh ta là ai? Nhìn qua có vẻ là nhân vật rất lớn!"

Diệp Tiểu Yêu nhéo cô một cái, đi tới liền cười nói: "Cù tiên sinh, cám ơn anh!"

Cù Lâm lên tiếng, nói một câu làm Diệp Tiểu Yêu suýt chút nữa rớt hàm dưới: "Cô nợ tôi một ân tình, hãy mời tôi ăn cơm! Chiều mai luôn đi!"

Nói xong hắn cũng không đợi Diệp Tiểu Yêu đồng ý, trực tiếp đậu xe ở ven đường, Giang Nam huýt sáo, chạy ra mở cửa xe cho hắn.

Hai người nhanh chóng rời đi, đám người Mạnh Bảo Oánh đều há hốc mồm, đó là Rolls-Royce bản sản xuất giới hạn đó, thân phận của người này thật đúng rất lớn.

"Tiểu Yêu, anh ta rốt cuộc là ai?" Mạnh Bảo Oánh ép hỏi Diệp Tiểu Yêu.

Diệp Tiểu Yêu miễn cưỡng cười một cái: "Sau này hãy nói! Thời gian không còn sớm, tất cả về nghỉ ngơi đi!"

Những người khác nhìn cô không muốn nói liền thức thời tạm biệt, Chung Chữ còn muốn tiễn các cô nhưng Diệp Tiểu Yêu từ chối nói mình có xe, Chung Chử để lại danh thiếp cho cô rồi mới rời đi.

Diệp Tiểu Yêu đưa Mạnh Bảo Oánh quay về, Mạnh Bảo Oánh cứ ép hỏi Diệp Tiểu Yêu việc Cù Lâm là ai. Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, nói vài lời rồi thôi.

Mạnh Bảo Oánh đúng là người nhiều chuyện, liền cười nói: "Diệp Tiểu Yêu, cậu thật không đơn giản nha, người lợi hại như vậy đã có ý với cậu rồi, ha ha, biết thế tớ không thèm giới thiệu bạn trai cho cậu! Ai cũng kém hơn anh ta!"

"Cậu chớ nói lung tung, người ta sao có ý với tôi chứ!" Diệp Tiểu Yêu không cho là đúng.

Mạnh Bảo Oánh bảo "Dừng", sau đó hừ lạnh một tiếng nói: "Không có ý sao lại bắt cậu mời cơm! Tiểu Diệp tử, chị đây là người từng trải, cậu cũng đừng lừa chị đây! Ngày mai nhớ ăn mặt thật xinh đẹp đi hẹn hò! Sau này có người làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, Chu thái hậu sẽ không dám bắt nạt cậu!"

Diệp Tiểu Yêu mặc kệ cô, vứt cô ở trước cửa nhà, liền lái xe về nhà.

Dừng xe dưới lầu, đang muốn đi lên, liền nhìn thấy Lục Ly cùng với Hành Thái một trước một sau đi về, cô nhíu mày, trễ thế này người này còn chưa ngủ!

Thấy cô, sắc mặt Lục Ly khó coi bước đến, không nói câu nói, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Diệp Tiểu Yêu không rảnh đoán tâm tư của hắn, xách theo cái túi, ôm lấy Hành thái vào toà nhà, Lục Ly sắc mặt âm trầm theo vào thang máy.

Diệp Tiểu Yêu không nói, chỉ nhìn đèn thang máy nhảy lên từng tầng một, đến tầng của cô, cô bước ra, Lục Ly cũng đi theo, cô nhíu mày nhìn hắn: "Anh còn không đi nghỉ ngơi đi?"

Lục Ly liếc cô, lướt qua cô mở cửa đi vào. Diệp Tiểu Yêu cảm thấy có chút không ổn, đứng ở cửa ngẩn người một lúc mới đi vào.

Vừa đi vào đã bị Lục Ly đè vào cửa, hắn giống như chó con ngửi miệng cô, lạnh lùng hỏi: "Uống rượu? Uống với ai?"

Thật sự ghen rồi! Người này còn dám tự cho mình là bạn trai cô sao!

Diệp Tiểu Yêu đáp lại hắn bằng một cái liếc mắt, ném ra hai chữ: "Bạn bè!"

"Nam hay nữ?" Lục Ly ép hỏi.

"Nam hay nữ đều có!" Diệp Tiểu Yêu có chút không kiên nhẫn nói: "Lục Ly, đủ rồi! Tôi không muốn ầm ĩ với anh, tôi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi!"

"Diệp Tiểu Yêu!" Lục Ly nhịn tức giận cả nửa ngày mới bắt đầu bộc phát ra, đè cô xuống quát: "Em không quên gì chứ? Đồng ý đi kiểm tra lại với anh rồi chạy mất dép, gọi điện cũng không nghe, rốt cuộc em xem tôi là cái gì?"

Diệp Tiểu Yêu lúc này mới nhớ ra hôm nay đúng là đã đồng ý đi kiểm tra lại với hắn, nhất thời chột dạ: "Tôi... Tôi quên mất..."

"Quên mất? Diệp Tiểu Yêu, em thật sự quên mất sao? Chuyện của người khác tới bây giờ em đều không quên, nhưng đến tôi thì em lại là quên mất, em không để tôi chút nào sao?"

Lục Ly kéo váy của cô, quát: "Em có thể đi uống rượu với người ta vậy mà không tình nguyện theo tôi, em nói xem, rốt cuộc trong lòng em, tôi được xem là gì?"

Diệp Tiểu Yêu mở to mắt, nói không nên lời.

Lục Ly càng buồn bực, vừa nghĩ tới mình gọi từ trưa đến đêm vẫn không máy. Còn lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì không, không nghĩ tới vậy mà cô gái này dám mặc quyến rũ như thế đi uống rượu với người ta, hắn tức giận không có chỗ xả, kéo cô quát: "Chuyện tôi nói làm bạn trai em, em không để trong lòng chút nào sao? Đã coi thường tôi như vậy, thì về sau em muốn làm gì thì làm!"

Hắn nói xong bỏ cô ra, mở cửa đi ra rồi đóng rầm lại.

Diệp Tiểu Yêu vịn tường đứng thẳng, Hành Thái mở to hai mắt nhìn cô, vẫy vẫy cái đuôi kiêu ngạo đi lại trong địa bàn của mình.

Diệp Tiểu Yêu không nói gì, chỉ nhìn về phía cửa, tên trùm lừa đảo này tức giận thật đúng là đáng sợ! Vốn còn muốn nói lời xin lỗi, nếu hắn như vậy thì thôi vậy, về sau không quản cô thì tốt hơn, tránh cho cô không biết cư xử thế nào với hắn!

--

Ngày hôm sau, Diệp Tiểu Yêu gọi hắn cùng đến công ty, bấm chuông cả nửa ngày cũng không ai mở cửa, cô tự mở đi vào, nhìn thấy giường chiếu chưa ai đụng tới, người kia không về ngủ à?

Cô chỉ có thể tự lái xe đi công ty, đến trưa cũng không thấy Lục Ly đâu cả, có mấy hợp đồng cần hắn ký tên, Diệp Tiểu Yêu cũng không thể làm gì hơn là gọi điện nói với hắn, gọi nhiều lần cũng không có ai bắt máy, không thể làm gì hơn là bắt chước chữ ký của hắn ký vào.

Đến chiều cũng không thấy anh ta, Diệp Tiểu Yêu gọi đến cho Khương Lập Nguyên, Khương Lập Nguyên vừa nghe máy liền cười đến: "Diệp đại thẩm, sao vậy? Gọi kiểm tra sao?"

Diệp Tiểu Yêu nghe tiếng đánh bài phía bên kia, liền không khách khí nói: "Lục Ly đang ở cùng anh sao?"

Khương Lập Nguyên đưa điện thoại qua phía Lục Ly, vừa cười nói: "Đông Tử, Diệp đại thẩm nhà cậu tìm cậu kìa?"

"Không rảnh!" Lục Ly miễn cưỡng đáp lời, thuận tay ném bài ra.

Khương Lập Nguyên không thể làm gì hơn là nghe điện thoại: "Diệp đại thẩm, Đông Tử nói hắn không rảnh nhận điện thoại!"

"Được rồi! Các cậu ở đâu, tôi qua đấy!" Diệp Tiểu Yêu tức giận tới tận đỉnh, người này làm chuyện đứng đắn không làm, vậy mà dám chạy đi đánh bài, anh ta còn tưởng mình là con nít sao? Giận dỗi lên là đến công việc cũng không làm!

Khương Lập Nguyên liền nói địa chỉ, đặt điện thoại xuống cười híp mắt với Lục Ly nói: "Diệp đại thẩm nhà cậu muốn sang bắt cậu đấy!"

Cô gái ngồi bên canh Hoàng Quyên vừa giúp đánh bài tò mò hỏi: "Diệp đại thẩm là ai? Bạn gái của Lục thiếu sao?"

"Không phải, trợ lý!" Lục Ly buông điếu thuốc, lười nhắc lại nói: "Đại thẩm ấy làm sao có thể làm bạn gái của tôi! Cô gái ấy vừa già lại xấu, một lát cô nhìn xem, không phải loại anh đây thích!"

Cô gái yên tâm, thấy hắn lại xé gói mới, liền cười một cái cướp đi: "Lục thiếu, anh hút thuốc nhiều quá, bớt hút chút đi nào!"

Lục Ly híp mắt lạnh lùng nói: "Cô quản nhiều quá rồi đấy! Anh đây còn chưa đến mức để cô quản, buông ra!"

Tay cô gái này khẽ run lên, ở bên cạnh cả một ngày còn tưởng Lục Ly tốt tính, ai ngờ nói trở mặt liền trở mặt! Cô lật đật buông bao thuốc xuống.

Ánh mắt Khương Lập Nguyên lạnh lùng, nhếch môi, cô gái này không biết đùa, Lục Ly giận tái mặt liền sợ như vậy, xem ra vẫn chỉ có Diệp Tiểu Yêu trị được hắn thôi.

Lục Ly rất nhanh hút thêm nửa gói thuốc, cũng chưa thấy Diệp Tiểu Yêu tới, hắn buồn bực, liên tiếp thả bài cho Hoàng Quyên, Hoàng Quyên cười đến miệng không kép lại được.

Cho đến khi, điện thoại vang lên, Hoàng Quyên nghe máy, bên kia là Quan Quý Hi, muốn hẹn cô đi ăn cơm tối.

Hoàng Quyên cười nói: "Quý Hi, tôi không rảnh, đang đánh bài với Khương thiếu và Lục thiếu!"

Quan Quý Hi vừa nghe có Lục Ly ở đó, liền nói: "Mọi người đánh ở đâu? Tôi đến liền!"

Hoàng Quyên lập tức khó xử nhìn Lục Ly một chút, lần trước Khương Lập Nguyên đã nói chỗ nào có Lục Ly, không cho phép cô mang theo Quan Quý Hi, cho nên cô cũng không dám tự ý làm chủ.

Quan Quý Hi thấy cô không nói, liền hỏi một tràng.

Lục Ly ở bên kia nghe được, không biết nghĩ gì, liền nói: "Cho cô ta biết!"

Hoàng Quyên vừa nghe xong liền nói, Quan Quý Hi tắt máy, lấy tốc độ cực nhanh chạy tới. Đến cửa nhìn thấy bốn người đánh bài, liền dùng ánh mắt bất thiện nhìn chòng chọc cô gái kia.

"Quý Hi, tới giúp tôi đánh!" Lục Ly kéo ghê ở phía sau ra, bảo Quan Quý Hi ngồi ghế của mình.

Quan Quý Hi nghe hắn không gọi mình là Quan tiểu thư xa lạ kia, thụ sửng nhược kinh mà ngồi xuống, Lục Ly đưa tay đặt ở chỗ dựa ghế của cô ta, miễn cưỡng châm điếu thuốc.

Quan Qusy Hi ngồi xuống ăn liên tiếp mất trận, sắc mặt Hoàng Quyên có chút khó coi, than thở: "Quý Hi thực sự là phúc tinh của Lục thiếu nha, anh ấy vừa thua mấy trận, cô vừa đến liền gỡ cho anh ấy hết rồi. Không biết đâu, chờ chút thắng tiền, buổi cơm tối với bữa khuya của cả nhóm hôm nay cô phải mời đấy!"

"Đâu có, đâu có!" Quan Quý Hi cười đến không ngậm miệng được, nghiêng đầu về phía Lục Ly dịu dàng cười nói: "Đông Tử... Em đánh con này nhé, đừng có tiếc đấy!"

Lục Ly nhìn bộ dạng mê trai của cô mà mất hết tâm tình, tính toán thời gian, cho dù Diệp Tiểu Yêu có kẹt xe cũng nên đến rồi chứ, lại kiềm chế tức giận nói: "Đánh tuỳ ý đi, cho cô làm chủ!"

Quan Quý Hi cầm con này lại cầm con kia, sau đó ra một thất văn(2), qua tay Khương Lập Nguyên đánh một quân trắng, cô đánh một bộ đại hoa đỡ lại, mừng đến cười rạng rõ, đắc ý nói với Lục Ly : "Đông Tử, em lợi hại không!"

(2) quân cờ có 7 điểm tròn trong trò chơi mạt chược của trung quốc.

Lục Ly cúi đầu, hút điếu thuốc, Quan Quý Hi có chút đắc ý vênh váo, tay phải đoạt đi: "Anh hút vài điếu rồi, đừng hút nữa!"

Lục Ly vừa định tức giận, nghe tiếng cửa phòng mở ra, hắn liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, Diệp Tiểu Yêu đi đến. Hắn liền miễn cưỡng nâng cằm tựa vào vai Quan Quý Hi, ôn nhu nói: "Em nói thế nào thì nghe như vậy! Em làm chủ!"

Hắn vốn ngồi đằng sau Quan Quý Hi, bộ dạng giống như đang ôm Quan Quý Hi vào lòng, nhìn qua vô cùng ám muội.

Quan Quý Hi nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu đi vào cũng không tức giận, đắc ý dựa về phía sau một chút, dựa vào khuỷu tay hắn nũng nịu nói: "Đông Tử, buổi tối chúng ta đi khiêu vũ đi! Đã lâu rồi em chưa có đi!"

Khương Lập Nguyên thấy hai người anh anh em em, hồn nhiên như không biết Diệp Tiểu Yêu đến, liền cười to: "Diệp đại thẩm, tan việc sớm vậy? Đến bắt Lục thiếu của chúng ta vì dám trốn việc sao?"

Diệp Tiểu Yêu nhìn lướt qua hai người, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, đang suy nghĩ nên mắng tên gia hoả chơi bời lêu lỏng, không có ý tiến thủ này thì điện thoại vang lên.

Cô liền nhận điện thoại, nghe xong vài câu liền nói: "Tôi biết rồi, giờ tôi đi qua đó ngay, chúng ta lát gặp lại!"

Nói xong cô liền hung ác trợn mắt liếc Lục Ly, cũng không mắng hay bắt người, liền xoay người đi ra ngoài.

Lục Ly sầm mặt lại, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng đóng cửa. Khương Lập Nguyên cười ha ha đứng lớn: "Diệp đại thẩm tính khí so với cậu còn lớn hơn! Đông Tử, cậu xong chắc rồi!"

Lục Ly khuôn mặt lạnh lại, tức giận trừng mắt liếc Khương Lập Nguyên mắng: "Đánh bài, cậu không cần nói nhảm nhiều như vậy!"

Tiếp tục đánh bài, Lục Ly lại không có chút tâm tình, xem Quan Quý Hi đánh mấy ván liền lấy cớ đi vệ sinh đứng dậy ra ngoài.

Đáng thương cho một người phụ nữ bị lợi dụng còn chưa biết, còn hưng phấn giúp hắn đánh bài!

Nhưng Hoàng Quyên thì lại thấy rõ rồi, Lục thiếu gọi Quan Quý Hi đến đều vì muốn kích thích Diệp Tiểu Yêu! Cô có chút lo lắng cho bạn của mình!

--

Diệp Tiểu Yêu lái xe như bay đến bến tàu, vừa mới nhận điện thoại, do Cố An Dịch gọi đến, nói hàng của họ gặp chuyện, Diệp Tiểu Yêu đương nhiên không để ý tới Diệp Tiểu Yêu nữa, xử lý vấn đề trước.

Trên đường kẹt xe trì hoãn hồi lâu, khi chạy đến bến tàu, công nhân đã tan làm, bên kho hàng mặc kệ bọn họ nói hết nước cũng không cho vào. Diệp Tiểu Yêu không làm gì khác hơn là hẹn Cố An Dịch sáng sớm hôm sau đi xem hàng.

Hai người tạm biệt ở bến tàu, tự lái xe về nhà.

Chỉ là Diệp Tiểu Yêu đi chưa được bao xa, đã bị một chiếc xe từ phía sau đụng phải, cô bị chấn động đến choáng váng đầu óc, còn chưa kịp phản ứng, xe phía sau đã nhảy xuống hai người đàn ông giận dữ đùng đùng kéo cửa xe ra, lôi cô ra ngoài.

"Con mẹ nó, mày lái xe kiểu gì vậy? Đụng hư xe của chúng tao rồi giờ bồi thường thế nào?" Một người đàn ông cao lớn quát cô.

Một người khác chui vào xe cô, người đàn ông cao lớn này chặn tầm mắt của cô, Diệp Tiểu Yêu không thấy rõ hắn làm gì trên xe, theo bản năng kêu lên: "Các người làm gì vậy hả? Rõ ràng là các người tông vào đuôi xe tôi..."

"Nhiều chuyện, mày im miệng lại cho tao!" Người đàn ông kia tát cô một cái, Diệp Tiểu Yêu bị đánh lảo đảo, ngã xuống đất.

Tên này còn đá cô một cái, người kia đã lấy được bóp tiền của Diệp Tiểu Yêu, cầm theo bóp tiền lắc lắc trước mặt cô, hai tên đó nhanh chóng lái xe đi.

Đây là gặp phải cướp sao? Diệp Tiểu Yêu dở khóc dở cười, sờ sờ khuôn mặt bị sưng của mình, không biết nên vui hay nên buồn, người ta chỉ cướp túi không cướp xe.

Giùng giằng đứng lên, phun ra đàm còn dính cả máu, cô chưa tỉnh hồn ngồi vào trong xe, sờ sờ túi, điện thoại cũng không thấy đâu. Cô cười khổ, thực sự là năm tháng bất lợi mà!

Nghỉ ngơi một lúc, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, cô mới lái xe về phía trước, khi chạy xe vào thành thì bị cảnh sát ngăn lại.

Cô nhìn thấy mấy chiếc xe đều bị ngăn lại, cũng không để ý, làm theo lời cảnh sát tấp xe một bên. Một nữ cảnh sát kéo cô vào buồng kiểm tra, bảo cô cởi đồ để kiểm tra, nói là muốn kiểm tra thuốc phiện.

Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy vài chủ xe đều bị yêu cầu làm vậy, không thể làm gì hơn là cởi quần áo.

Sau khi kiểm tra cả người xong, liền bị cảnh sát giữ lại, nói trên xe phát hiện có thuốc phiện, yêu cầu cô quay về sở cảnh sát để điều tra.

Diệp Tiểu Yêu nhất thời bối rối, còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy đèn flash chớp lên liên tục, có mấy ký giả quay camera về phía cô. Cảnh sát nhanh chóng lên cản lại, Diệp Tiểu Yêu theo vô thức ôm lấy đầu ngồi xổm xuống đất, trong lòng lại dâng lên vẻ tuyệt vọng vô cùng...

Cô bị người ta tính kế!

Vừa rồi hai người kia cướp đoạt là giả, hãm hại cô mới là mục đích chính của bọn hắn!

Là ai? Tại sao lại muốn hại cô?

--

Lục Ly đứng ở ban công hút thuốc, từ chỗ này có thể nhìn thấy ban công phòng cô, hắn không muốn thừa nhận là đang chờ Diệp Tiểu Yêu, nhưng lại không khống chế được mà nhìn xuống dưới.

Đèn vẫn chưa sáng, Hành Thái đói bụng chạy đến ban công kêu nhiều lần.

Hắn nhìn đồng hồ, phát hiện đã 12 giờ mà người phụ nữ kia vẫn chưa trở về, cô ấy đã đi đâu?

Hắn bực dọc đi vào tắm, xong rồi cũng không thấy đèn sáng, hắn mặt lạnh xuống, đóng cửa ban công bước lên giường ngủ...

"Thuốc phiện này là lấy từ đâu? Diệp Tiểu Yêu, cô tốt nhất nên nói thật, ngoan cố chống lại cũng chỉ vô dụng!"

Cảnh sát thẩm vấn Diệp Tiểu Yêu mất kiên trì, đập lên bàn một cái đùng quát.

Diệp Tiểu Yêu híp mắt, kháng cự như ánh sáng duy nhất với cô, mặt không thay đổi nhìn cảnh sát, lười thay đổi.

Giải thích cô đã giải thích nhiều lần rồi, người ta không nghe cô nói thì cũng chẳng còn biện pháp, cơ bản là lười nói, bọn họ thích làm gì thì làm!

Hai cảnh sát thấy cô khó chơi, tức giận ra ngoài hút thuốc.

Diệp Tiểu Yêu cả người mềm nhũn, bò lên bàn, bị thẩm vấn cả đêm, cô còn chưa uống được một ngụm nước chứ đừng nói là ăn cái gì, thực sự không chịu nổi.

Cũng không biết nằm dài bao lâu, cửa mở, cảnh sát đi đến mở còng tay cho cô, cứng rắn nói: "Cô có thể đi, có người tới bảo lãnh cho cô!"

Diệp Tiểu Yêu có chút kinh ngạc, chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Cù Lâm và Giang Nam đến, Cù Lâm nhìn thấy mặt cô sưng đỏ không thay đổi nhìn cảnh sát một chút, cảnh sát kia ngượng ngùng lui ra ngoài.

"Cù tiên sinh, sao hai người lại tới đây?" Diệp Tiểu Yêu trong lòng có chút kỳ quái, cnảh sát kia không có phép cô liên hệ với bất kỳ ai, cho nên hắn cũng không ngờ vậy mà Cù Lâm lại đến bảo lãnh cho cô.

"Rời đi trước rồi hãy nói! Cô còn có thể đi không?" Cù Lâm quan tâm hỏi.

Diệp Tiểu Yêu đứng lên, hai chân mềm nhũn ngã về ghế ngồi. Cù Lâm tiến lên cởi áo khoác bọc lấy cô, khom lưng bế cô lên.

Diệp Tiểu Yêu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, mũi chua xót, không khỏi muốn khóc lên. Cô tựa đầu giấu vào bả vai của hắn, mặc hắn ôm mình rời khỏi đồn cảnh sát.

Giang Nam lái xe qua, Cù Lâm đưa cô vào xe, ngồi xuống bên cạnh.

Diệp Tiểu Yêu tỉnh lại, thấp giọng nói lời cảm ơn, lại hỏi về chuyện của mình.

Cù Lâm còn chưa lên tiếng, Giang Nam trước mặt liền xen vào nói: "Lâm Ca không phải đợi cô ăn cơm sao? Cả ngày không thấy cô gọi điện, liền gọi tới không ai tiếp, hỏi một lúc, mới biết cô bị bắt, liền chạy tới đây cứu cô, cảm động không!"

Diệp Tiểu Yêu không phải người ngu, cái "hỏi một chút" này làm sao lại đúng lúc biết mình bị bắt như vậy! Ước chừng ngoại trừ người hãm hại mình, không ai có khả năng biết mình bị bắt!

Cô nhất thời cảnh giác, nghi ngờ Cù Lâm, sau chuyện ngày hôm qua làm cô cảm thấy người nào cũng không đáng tin!

Cù Lâm nhìn bộ dạng của cô, liề lạnh dạng nói: "Bởi vì trên phương diện làm ăn, tôi có bằng hữu ở đồn cảnh sát, cho nên tự khắc sẽ biết! Cô yên tâm, nếu như tôi thật sự muốn hại cô, quyết sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như vậy đâu."

Diệp Tiểu Yêu bị người ta nhìn thấu tâm sự, khuôn mặt có chút đỏ, ngập ngừng nói: "Xin lỗi... Không nên hoài nghi anh, chỉ là cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy, cho nên..."

"Không sao!" Cù Lâm lắc đầu, nhìn cô hỏi: "Bọn họ đánh cô? Có nặng lắm không? Cần phải đi bệnh viện không?"

"Không phải... Không cần, cũng không nặng đến vậy!" Diệp Tiểu Yêu cười khổ, lúc đầu người cảnh sát kia vừa vô đã thô bạo cho cô mấy quyền lên bụng, nếu không phải người cảnh sát sau ngăn lại sẽ phải chịu thêm. Cô hiện tại lo lắng về những ảnh chụp của đám ký giả kia, nếu như ngày mai tuôn ra ngoài thì cô xong chắc rồi, chưa nói Lục Vĩ Lương, còn cả một loạt hậu quả phía sau...

Cù Lâm tựa hồ nhìn thấu sự lo lắng của cô, an ủi: "Chuyện ảnh chụp cô đừng lo lắng, tôi đã phân phó rồi, không có người nào dám đăng đây! Đồn cảnh sát này cô cũng đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người lật lại án kiện của cô!"

"Đây không phải quá làm phiền anh rồi sao?" Diệp Tiểu Yêu vui mừng, nhưng lại chút hoài nghi: "Tại sao Cù tiên sinh lại giúp tôi chứ?"

Vô công bất thụ lộc, cô đã gặp qua Cù Lâm hai lần, thậm chí còn chưa nói là quen thuộc, Cù Lâm dựa vào cái gì mà giúp cô! Cô cũng sẽ không tự luyến cho rằng mình quốc sắc thiên tư, làm cho người ta vừa gặp đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy mà giúp đỡ.

Người như Cù Lâm, thuộc hạ là mỹ nhân nhiều như mây, làm sao lại coi trọng mình chứ!

Cù Lâm giật giật môi, lãnh đạm nói: "Về sau cô sẽ biết! Đừng lo lắng, cùng lắm coi như cô nợ tôi thêm một món nợ ân tình, về sau tìm cơ hội trả!"

Hả... Diệp Tiểu Yêu làm sao không lo được, càng chờ đợi càng lo lắng, rất sợ sau này Cù Lâm sẽ đưa ra một nan đề cho mình.

"Sẽ không yêu cầu cô làm chuyện phạm pháp đâu! Ha ha, đừng lo lắng quá, không ngủ được mất!"

Cù Lâm rốt cuộc không nhịn cười được, đưa tay xoa đầu cô, nói: "Về sau cũng đừng gọi tôi là Cù tiên sinh nữa, giống như Giang Nam, gọi là Lâm ca đi! Đêm nay ngủ cho ngon, những chuyện khác cứ giao cho Lâm ca!"

Diệp Tiểu Yêu có chút cảm giác khác thường, mơ hồ cảm thấy động tác này của Cù Lâm có chút quen thuộc, nhưng tỉ mỉ nhớ lại thì không nhớ ra, không thể làm gì hơn là gật đầu, thuận theo gọi: "Lâm ca, cám ơn anh."

Bởi vì Diệp Tiểu Yêu kiên trì không chịu đi bệnh viện, nửa đường, Giang Nam phải ghé tiệm thuốc 24h mua cho cô chút rượu thuốc, hai người đưa cô về nhà, nhìn cô lên lầu mới rời đi.

Diệp Tiểu Yêu cả đêm vừa kinh vừa sợ, mệt mỏi mở cửa phòng, liền vào phòng tắm xả một bồn nước ấm rồi bước vào. Nước ấm bao bọc cô, nghĩ đến tới cảnh ở đồn cảnh sát, cô không nhịn được mà khóc lớn.

Nếu như không có Cù Lâm, không biết đêm nay làm sao cô vượt qua được, nghĩ lại mà thấy sợ...

Cô càng khóc càng uỷ khuất, cảm giác mình sắp chạm vào giới hạn của bản thân rồi, kiên cường gì đó đều ném sang một bên, lúc này cô chỉ là một người phụ nữ đáng thương lại yếu ớt!

Bên ngoài có tiếng chuông cửa, cô không chú ý, hai tay ôm lấy mình ngồi trong nước khóc.

Đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, Lục Ly khẩn trương thò đầu vào kêu lên: "Tiểu Yêu... Là em đang khóc sao?"

"Cút ra ngoài!" Diệp Tiểu Yêu quát to lên, dùi mặt vào tay tiếp tục khóc.

Lục Ly nóng nảy, xong đến kéo cô lên: "Khuya như vậy rồi em khóc cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?"

Ánh đèn sáng trưng chiếu vào khuôn mặt sưng đỏ của cô, nó đập thẳng vào mắt của Lục Ly, hắn nhìn thấy mà hít khí lạnh, quát: "Là ai đánh?Em nói cho anh biết, có phải là Quan Quý Sâm không?"

----

Truyện càng lúc càng gây cấn. Mọi người hãy ủng hộ thêm nhiều like và phiếu để tụi mình đẩy nhanh tốc độ chương nha. ~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play