Lục Ly đang không biết làm sao, lúc này , trong đám người vây xem chợt có một người phụ nữ khí chất ưu nhã chen vào, cô bá đạo quát lên: "Giải tán đi! Có gì mà nhìn, nên làm gì thì làm đi!"
Cô vừa bảo người phục vụ thu dọn tàn cục, vừa đỡ Diệp Tiểu Yêu dậy, nhìn Lục Ly đứng ngốc ra ở đấy, liền cau mày không vui: "Đông Đông, qua đây phụ một tay!"
Lục Ly lúc này mới phát hiện nữ vương Lộ Lộ tới, hắn nhíu mày, chị hắn quen biết cô gái này sao? Hắn còn chưa đi qua, Diệp Tiểu Yêu đã được Lục Lộ đã dậy. Lục Ly thấy cô đem tay bị thương giấu phía sau áo, hắn nhìn cũng không biết cô bị thương nặng bao nhiêu, theo bản năng sinh ra một cơn tức không rõ, vô cùng muốn phá hư cái gì đó.
"Cám ơn." Diệp Tiểu Yêu cúi thấp đầu, cũng không nhìn Lục Lộ, đi tới nhặt túi của mình, từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ và danh thiếp đưa cho phục vụ nói: "Làm hư vỡ cái gì, tôi sẽ bồi thường, hoá đơn và số tài khoản cứ gửi cho tôi."
Nói xong cô kéo hành lý của mình tập tệnh rời đi, lúc cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô, tâm không khỏi thắt lại.
Chờ đến khi ngồi vào xe cùng với Lục Lộ, Lục Ly cũng chưa nói câu nào.
Xe lại ra khỏi sân bay, ở đầu đường, Lục Ly thấy đại thẩm kia đang kéo hành lý đứng ven đường, cô cũng không bung dù, cứ đứng như vậy trong mưa.
Hắn nhìn lướt qua, mặt không thay đổi nhìn về phía trước, Lục Lộ cũng nhìn thấy nhưng không làm gì cả.
Mãi đến khi vào thành phố, Lục Lộ mới mở miệng nói: "May mắn mà bọn họ vẫn chưa có con!"
Lục Ly quay đầu nhìn Lục Lộ, nữ vương Lộ Lộ trên miệng còn đang treo nụ cười tự giễu, trong trí nhớ vẻ mặt luôn luôn kiên cường này lại có chút yếu đuối. Lục Ly đưa tay, ôm cô vào lòng, cứng rắn nói: "Chị biết rõ, chị còn có em!"
Lục Lộ nở nụ cười, duỗi tay nắm chặt tay hắn: "Đúng vậy, chị có em! Chúng ta còn có lẫn nhau mà!"
Nói những lời an ủi không phải là sở trường của Lục Ly, chỉ có thể chuyển trọng tâm câu chuyện: "Người phụ nữ vừa rồi chị quen biết sao?"
Lục Lộ gật đầu: "Quen biết, bọn họ là ai, chị đều biết. Người đàn ông là tổng tài của tập đoàn Hồng Tường - Quan Quý Sâm, cái cô đi bên cạnh là thiên kim nhà thị trưởng Phạm- Phạm Tư Dư, còn người ở lại là vợ của Quan Quý Sâm - Diệp Tiểu Yêu, cặp đôi này đã là đối thủ của chi suốt ba năm, ha ha... Em đừng thấy bộ dạng chật vật của Diệp Tiểu Yêu hôm nay, thường ngày cô ấy không như vậy đâu!"
"Thật sao? Nhìn không ra đấy!" Lục Ly bĩu môi, trong đầu hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia nằm trong một đống hỗn loạn, lại hiện lên cảnh Phạm Tư Dư cùng Quan Quý Sâm hôn nhau nồng nhiệt, anh cười lạnh một tiếng, thầm mắng trong lòng, cô gái ngu ngốc!
"Thật đó. Không có cô ấy, Quan Quý Sâm chẳng là cái gì cả!" Lục Lộ bĩu môi, dường như nghĩ tới điều gì, không nói gì tiếp, làm hai chị em lại rơi vào trầm mặc.
Xe chạy đến biệt thự Lục gia, Lục Lộ không có xuống xe, kéo tay Lục Ly nói: "Đông Đông, hôm nay chị không về nhà, em tự vào đi! Ngày mai chị phải đi công tác, khả năng mất vài ngày mới về, em phải tự chiếu cố tốt bản thân nha!"
Cô nặng nề ôm Lục Ly một lúc lâu, sau đó xuống xe mở cửa cho hắn.
Lục Ly hai chân đạp xuống nước mưa, tài xế đem hành lý của hắn để ở của chính, hắn quay đầu nhìn Lục Lộ, cô há miệng, dùng khẩu ngữ nói với hắn: "Chị yêu em..."
"Lộ Lộ..." Lục Ly có chút bất an đi vào, Lục Lộ đạp phanh chân ga, thoáng cái liền biến mất trong mưa.
Lục Ly mờ mịt đứng trong mưa, đột nhiên không khỏi có cảm giác lại bị cả thế giới bỏ rơi...