Lục Ly đưa Hành Thái về, vừa vào cửa đã thấy Diệp Tiểu Yêu ngồi trên thảm dưới sàn, bên cạnh máy vi tính còn có rất nhiều tài liệu. Hắn sửng sốt, cô gái này không phải đang nằm ở bệnh viện sao? Sao lại chạy về rồi!
Hắn đang muốn phát hoả lên, Diệp Tiểu Yêu vừa thấy hắn liền hô to: "Lục thiếu, có tin tốt, Tôn tổng đồng ý cho chúng ta một cơ hội rồi, anh mau tới đây cùng chúng tôi làm công tác chuẩn bị nào!"
Chúng tôi? Lục Ly còn chưa kịp phản ứng thì thấy Cố An Dịch bưng ly cafe từ trong bếp ra, thấy Lục Ly chỉ lắc đầu nói: "Tiểu Yêu vừa nghe điện thoại xong liền vội vàng xuất viện, xem ra hai chai rượu có tác dụng!"
Sắc mặt Lục Ly âm trầm, bỏ Hành Thái xuống, bước qua nhắc Diệp Tiểu Yêu: "Cơ hội gì, không muốn! Cô lập tức quay lại nằm viện cho tôi!"
"Lục Ly, đây là cơ hội tốt, tại sao lại không muốn! Anh không muốn tôi cũng làm, anh đi ra ngoài đi!"
Diệp Tiểu Yêu tức giận hất tay của hắn ra, quát lớn: "Đại thiếu gia anh không lo ăn lo mặc đương nhiên có thể nói ung dung, nhưng chúng tôi không giống anh, chúng tôi còn cần công việc để giữ được bát cơm, tôi cũng không muốn lại bị người ta đuổi đến mức không có nhà để về!"
"Giữ được bát cơm cũng phải có sức khoẻ chứ! Cô xem cô đi, khuôn mặt này còn chưa giống quỷ sao!"
Lục Ly bắt lấy tay cô, kéo ra cửa: "Lục Ly tôi còn chưa nghèo đến mức khiến cô liều mạng như vậy, tôi nói cho cô biết, chưa làm kiểm tra xong, cô đừng hòng mà xuất viện!"
"Làm kiểm tra xong thì hợp đồng cũng ký với người khác rồi! Tôi không đi... Lục Ly, anh buông tay ra!" Diệp Tiểu Yêu không kiềm được hắn, không chút do dự cúi xuống cắn lên tay hắn.
Lục Ly đau đớn, cúi đầu thấy tay mình bị cô cắn thành 2 vết máu, hắn nhíu mày, theo bản năng giơ tay lên, chỉ là thấy cô không chịu thua kém mà trừng mắt với hắn, lại vung xuống không được...
Hắn hung hăng chà vết thương một cái, giận đùng đùng đập cửa đi ra...
---
Phòng làm việc của tổng giám đốc Hồng Tường.
Quan Quý Sâm vừa nghe trợ lý báo cáo xong liền kinh ngạc mà kêu to: "Từ chối ký kết? Vọng Giang sao lại từ chối chúng ta, trước không phải vẫn đang hợp tác rất tốt sao?"
Trợ lý nhìn thoáng qua Phạm Tư Dư đang bưng ly cafe vào, chần chờ không nói: "Tôi đã gọi điện, không liên lạc được với Tôn tổng, trợ lý của Tôn tổng bảo đi họp ở nơi khác, ba ngày sau mới về! Nhưng có người nói cho tôi biết, tối hôm qua có người thấy Tôn tổng cùng phu nhân dùng bữa!"
Quan Quý Sâm dựa vào ghế ngồi, cau mày nói: "Ý cậu nói là Tôn Dương đang gạt chúng ta sao?"
Trợ lý xấu hổ cười cười, đứng một bên, nhường chỗ cho Phạm Tư Dư đặt cafe lên bàn.
Phạm Tư Dư thấy mặt mày Quan Quý Sâm ủ rủ, vô tình nói: "Sâm, không muốn ký thì không cần, anh và hắn tính làm gì, chúng ta đổi công ty khác là được, cũng không phải không có hắn không được!"
"Em thì biết cái gì!" Quan Quý Sâm không vui trừng mắt với cô, Vọng Giang là khách hàng lớn của Hồng Tường, mấy năm nay hợp tác giúp hắn kiếm không ít, làm sao hắn có thể bỏ qua mối làm ăn này được.
Bị mất mặt trước mặt trợ lý, Phạm Tư Dư có chút mất hứng, bĩu môi nói: "Sao không hiểu, Vọng Giang lớn hơn nữa có thể lớn hơn Hồng Tường sao? Hắn đùa giỡn quá lố với anh, anh cứ mặc kệ hắn, ước chừng vài ngày hắn ta lại đến xin anh ký hợp đồng!"
"Đừng nói nữa!... Em đi ra ngoài đi!" Quan Quý Sâm không muốn để trợ lý cười nhạo, Vọng Giang cầu xin bọn họ sao? Bọn họ cầu xin Vọng Giang còn nghe được hơn! Vọng Giang không hợp tác, bọn họ còn nhiều hàng như vậy phải làm sao!
Phạm Tư Dư hầm hừ đi ra ngoài, Quan Quý Sâm không nói gì, lắc đầu, xoa xoa trán, có loại cảm giác bất đắc dĩ, nếu là Diệp Tiểu Yêu, không cần phải nói cô cũng đã biết tầm quan trọng của Vọng Giang, tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy!
Nghĩ đến Diệp Tiểu Yêu, hắn có chút buồn phiền, dường như từ lúc cô đi, trong công ty rất nhiều chuyện đều không thuận lợi, cái gì cũng phải đều để mình tự giải quyết, điều này làm hắn hoài nghi những người trước kia không phải chỉ lấy tiền không làm việc sao, nếu không làm sao chuyện rối một chút đều không giải quyết được.
"Quan tổng, có chuyện này không biết có nên nói hay không!" Trợ lý chần chờ, vừa nhìn biểu cảm của Quan Quý Sâm, thăm dò hỏi.
Quan Quý Sâm ngẩng đầu, cau mày nói: "Tiểu Lâm, cậu theo tôi cũng không phải một hai năm, cũng biết tính tôi rồi, có gì không thể nói, nói đi."
Lâm Triết lúng túng nói: "Trợ lý Trương của Vọng Giang ở trong điện thoại mắng tôi một trận, nói là không ký hợp đồng nữa là do không chịu nổi chúng ta, tôi đã dùng rất nhiều cách, hắn mới nói ra một chuyện, là do tháng trước chúng ta cung cấp hàng có vấn đề về chất lượng, hắn liên lạc nhiều lần đều không được đáp lại. Tôn tổng dưới cơn giận, nói sẽ đổi sang ký với công ty khác! Công ty khác... Có người nói có thể là Lục thị!"
"Cái gì?" Quan Quý Sâm kích động, suýt chút nữa làm đổ cafe, đứng lên kêu: "Chẳng lẽ là do Diệp Tiểu Yêu giở trò?"
Lâm Triết là do trước đây Diệp Tiểu Yêu tuyển vào, đối với Diệp Tiểu Yêu rất có cảm tình, nghe Quan Quý Sâm khiển trách, cũng rất công bằng nói: "Quan tổng chờ vội trách tổng giám đốc Diệp, tôi đã đi kiểm tra, hàng của chúng ta thật sự có vấn đề, Vọng Giang liên lạc với chúng ta nhiều lần cũng không ai thèm trả lời, Tôn tổng tức giận cũng phải thôi!"
"Hàng của chúng ta tại sao lại có vấn đề? Không phải có người giám sát sao?" Quan Quý Sâm ngồi xuống, tỉnh táo lại mới hỏi.
Lâm Triết cười khổ nói: "Những hàng này trước là do tổng giám đốc Diệp tự mình quản lý, lúc cô ấy đi Mỹ, Quan tổng không phải bổ nhiệm Chu Cảnh Nguyên giám sát sao?"
Quan Quý Sâm nhíu mày: "Cậu nói là Chu Cảnh Nguyên có vấn đề?"
Lâm Triết nhất thời ngượng ngùng, người nào không biết Chu Cảnh Nguyên là cháu ruột của Chu thái hậu Quan gia, cô có mấy lá gan cũng không dám nói Chu Cảnh Nguyên có vấn đề! Cúi đầu, anh ta trả lời: "Tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra, cụ thể còn đợi Quan tổng điều tra."
Quan Quý Sâm bất mãn trừng mắt với hắn một cái, biết chắc rằng không có chuyện cậu ta không hiểu rõ, nhưng cũng biết hỏi sẽ không tra được gì, không thể làm gì khác hơn, phất tay một cái: "Cậu đi ra ngoài đi, để tôi suy nghĩ!"
"Được, tôi đi làm việc đây!" Lâm Triết đang đi ra ngoài, nhìn thấy Phạm Tư Dư đang gọi điện thoại, đưa tài liệu trong tay nói: "Trợ lý Lâm, những thứ này cậu chỉnh sửa một lát đi, tôi đi ra ngoài một chút!"
"À, được!" Lâm Triết cầm lấy tài liệu, cho dù những tài liệu này không phải do mình quản nhưng ai bảo người ta là phu nhân tổng tài tương lai cơ chứ!
Chỉ là Lâm Triết không nghĩ tới cậu và Quan Quý Sâm nói chuyện đều bị lúc Phạm Tư Dư vào bê cafe, ấn tai nghe Bluetooth nên nghe hết toàn bộ, chờ đến khi hắn đi làm xong, lái xe về nhà đến nữa đường thì lốp xe bị nổ.
Lâm Triết xuống xe xem, chỉ vừa khom lưng đã bị một bao tải trùm lên đầu, vô số cú đá đấm rơi lên người, đánh xong mới có một người nói: "Chỉ trách ngươi nhiều chuyện... Nếu như không muốn chết thì từ chức đi, cút đi càng xa càng tốt..."
Đến khi Lâm Triết giùng giằng gỡ được bao tải xuống, nhìn thấy xe mình bị đập vô cùng thê thảm, mọi người ven đường chỉ trỏ, lại không ai dám lên đỡ hắn dậy.
Lâm Triết nằm trên mặt đất, không lau hết máu chảy trên đầu, cười nhạt, xem ra Hồng Tường này không thể ở lại nữa.
Ngày kế tiếp, Lâm Triết không tới Hồng Tường, Quan Quý Sâm giống như bị gảy một cánh tay, trong lúc phiền não, nhanh chóng nhận được đơn từ chức của Lâm Triết. Quan Quý Sâm vừa nhìn liền bối rối, Lâm Triết ngay cả tiền lương phụ cấp thôi việc cũng không cần, nghỉ ngang, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Quan Quý Sâm trong chốc lát không có để dùng, không thể làm gì khác điều Chu Mai Nhiêu làm trợ lý cho mình.
---
Diệp Tiểu Yêu bên này bận rộn suốt vài ngày, cuối cùng cũng gửi bản kế hoạch đi, làm cho Tôn Dương mở rộng tầm mắt, Tôn Dương xem mà tán thưởng không ngớt, cười nói: "Vẫn là Tiểu Yêu làm việc có hiệu quả, hợp tác với em, anh yên tâm rồi, được rồi, chọn Lục thị các người rồi, em quay về chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ ký hợp đồng!"
Diệp Tiểu Yêu cao hứng cười, trở về phải đi tìm Lục Ly, công tác chuẩn bị hắn có thể không tham dự nhưng ký tên thì phải đi.
Lục Ly từ ngày đập cửa rời đi liền không thấy tăm hơi, điện thoại không gọi được, công việc quan trọng, Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn là ở nhà hắn chờ đợi. Cô đợi đến nửa đêm, đã buồn ngủ mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô kinh ngạc mở to mắt, chỉ thấy một cái bóng đen đung đưa đi về phía phòng ngủ, cô thử thăm dò kêu lên: "Lục thiếu?"
Người kia cũng không quay đầu lại, bóng đen thoáng qua trong phòng ngủ khiến Diệp Tiểu Yêu nhảy dựng cả lên, chỉ thấy Lục Ly ngửa mặt nằm trên giường, ngay cả giày cũng chưa cởi...
Lại chạy đi đây ăn chơi trác táng? Diệp Tiểu Yêu ngửi được mùi rượu nồng nặc, lắc đầu không nói, vốn không muốn quản hắn, nhìn thấy người kia vạt áo mở rộng, đôi giày chưa cởi đặt trên ga giường sạch sẽ, cô lại không nhìn không ưa nổi, tiến lên cởi giày da giúp hắn, kéo chăn đơn đắp lên.
Lại đến phòng vệ sinh lấy chút nước nóng mang tới lau mặt, tay vừa mới đụng tới mặt hắn, đã bị bắt lấy, kiềm chạt, cô chỉ kịp hét lên một tiếng, liền cảm giác như mình bay lên, nặng nề rơi xuống giường, còn chưa kịp phản ứng, Lục Ly như tường sắt đã đè lên, trong miệng lẩm bẩm: "Muốn đánh lén tôi, không dễ vậy đâu!"
"Ai muốn đánh lén anh chứ!" Diệp Tiểu Yêu bị hắn đè một cái, suýt chút nữa không thở nổi, lật đật đẩy hắn ra: "Đứng dậy, nặng chết mất!"
"Đừng làm phiền... Thật là phiền..." Lục Ly đưa tay bịt miệng cô lại, đôi mắt còn chưa mở ra, dưa vào vai cô liền bất động.
Trời ạ, cứu tôi với! Diệp Tiểu Yêu đẩy mấy cái đều không đẩy được, nghiêng mặt nhìn, tên vua lừa đảo này đã vang lên tiếng ngáy khò khò, cô bất đắc dĩ đảo trắng mắt, chẳng lẽ mình cứ bị đè như vậy hết đêm sao?
Cô nỗ lực mấy lần cũng không thấy hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là thất bại, chịu thoả hiếp, nghĩ hắn hắn ngủ khó chịu chút sẽ tự mình cút ra.
Chỉ là đợi đến khi cô ngủ, kế hoạch này cũng không thể thực hiện, mãi cho đến khi nghe tiếng đồng hồ báo thức làm cô tỉnh dậy, cô mới phát hiện tên vua lừa đảo này vẫn còn bò trên người cô.
"Rời giường!" Cô không khách khi đánh vào mặt hắn, ra tay với khuôn mặt đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn cũng không chút lưu tình.
Lục Ly buồn bực giật mình, bắt lấy tay cô, tức giận quát: "Sáng sớm mà ồn ào cái gì chứ!"
Nhìn thấy người này không có chút cảm thấy mình đang làm cái nệm cho hắn ngủ, Diệp Tiểu Yêu tức giận hung hăng nhéo lên mặt hắn, cái này làm Lục Ly đau đớn tỉnh dậy, trợn mắt thấy quá gần mặt của Diệp Tiểu Yêu, lại càng hoảng sở: "Sao cô lại ở đây?"
Diệp Tiểu Yêu tranh cãi vô ích: "Anh nói xem? Nếu như không phải do anh nặng như heo, đè lên tôi cả đêm thì có thể ngủ không ngon sao?”
Heo? Hắn chỗ nào giống heo?
Lục Ly sửng sốt một chút, tức giận trừng mắt với Diệp Tiểu Yêu, cười gian ác nói: "Diệp đại thẩm, vẻ mặt oán phụ này là do oán giận tôi đè cô cả đêm hay là bởi vì tôi đè cô cả đêm không làm gì cả khiến cô thất vọng?"
"Anh... Anh đúng là miệng chó không mọc ngà voi mà!" Diệp Tiểu Yêu lúc này mới phát hiện tư thế hai người rất mờ ám, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, đưa tay đẩy Lục Ly ra: "Anh mau đứng dậy, sáng nay có hợp đồng cần ký..."
"Đã thức dậy... Không tin cô còn dám sờ sờ..." Lục Ly bỏ qua câu nói phía sau của cô, nhìn thấy cô gái này khuôn mặt đã đỏ lừ, bắt đầu giở trò đùa dai, nắng lấy tay cô đặt xuống phía dưới thân anh...
"Lưu manh... Sắc lang..." Diệp Tiểu Yêu sợ hãi, dùng hết sức rụt tay về, chỉ là dưới thân lại nhạy cảm phát hiện thật sự có vật cứng chạm vào mình, trong chốc lát mặt liền biến sắc, há miệng kêu to.
Lục Ly nhìn cô trợn tròn mắt cực giống với con chó ngạo mạn Hành Thái mà cô nuôi, môi đỏ khẽ nhếch lên, bày ra tư thế gọi mời, đầu óc hắn nhất thời nóng bừng, không biết là do trò đùa dai hay gì, hắn được thế liền hôn lên...