Lục Ly tức giận đi tắm, tắm xong theo thói quen mà quấn khăn đi ra, nhìn thấy Diệp đại thẩm đứng trước tủ quần áo chọn chọn lựa lựa, nghe thấy tiếng hắn đi ra cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Sao cậu không có bộ vest nào tử tế hết vậy? Cậu sẽ không nói với tôi cậu sẽ mặc đồ bình thường đi đến công ty nha!"

"Không lẽ tôi mặc đồ gì cô cũng phải quản sao?" Lục Ly tức giận giễu cợt nói: "Cô làm trợ lý cũng quản quá rộng rồi đấy!"

"Không có cách nào, nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta!" Diệp Tiểu Yêu lật tới lật lui, rốt cuộc cũng tìm được một bộ vest có chút đàng hoàng, màu xám bạc, phía trên còn có một cà vạt màu tím sậm sọc ngang.

"Lấy cái này đi! Mặc đồ trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi mua mấy bộ, sau này những trường hợp chính thức sẽ có rất nhiều, loại đồ này không thể thiếu!"

Cô tiện tay đưa qua bên cạnh một áo sơ mi sọc nhỏ màu trắng, xoay người liền bị chặn bởi một bức tường thịt còn dính hơi nước ngay trước mặt cô, mùi sữa tắm hoà lẫn với mùi cơ thể mạnh mẽ của đàn ông ập vào mặt, khiến cô lui về phía sau, ngã vào tủ treo quần áo...

A... Cô có chút buồn bực nhìn thấy khăn lông màu trắng rơi xuống dưới cặp chân dài rắn chắc, theo bản năng la lên: "A, tại sao anh chưa mặc quần áo đã bước ra?"

Lục Ly nghiến răng cầm đồ trên tay cô, quát lên: "Cô tắm mà cũng phải mặc đồ sao?"

"A... Vậy anh thay đi, tôi đi ra!" Diệp Tiểu Yêu liền lăn một vòng, chạy ra ngoài, Lục Ly nhìn thấy mặt cô đỏ tới tận cổ, chớp mắt, nở nụ cười xấu xa.

"Diệp đại thẩm... Tới giúp tôi thắt cà vạt!" Lục Ly mặc đồ tử tế bước ra ngoài, nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu trèo lên cửa sổ cũng không biết đang nhìn gì mà kêu lên.

"Tự anh không thắt được à?" Diệp Tiểu Yêu tức giận nói, quay đầu, nhìn thấy áo sơ mi trắng của Lục Ly chỉ cài ba nút, lộ ra hơn nửa ngực. Quần màu xám bạc bọc lấy đôi chân dài của hắn, giúp hắn nhìn có vẻ nhìn càng cao thêm.

Còn chưa sấy khô tóc, tóc rủ xuống trán, tôn lên vẻ lạnh lùng của khuôn mặt, đẹp trai tới mức nhân thần cộng phẫn(1). Người này nếu cứ như vậy mà ra ngoài nhất định sẽ gây ra vô số tiếng kêu gào...

(1) đến thần tiên, người phàm đều phẫn nộ, ghen ghét.

"Tự nhiên ngẩn người ra đó làm gì, lát nữa trễ cũng không phải lỗi của tôi đâu đó!"

Lục Ly đi tới cầm cà vạt vứt xuống tay cô, khoé môi cười không đứng đắn: "Diệp đại thẩm, không phải bảo tôi phối hợp thật tốt sao? Tôi đã ngoan ngoãn như vậy, cô cũng nên biểu hiện tốt một chút chứ!"

Diệp Tiểu Yêu tức giận, sửa lại cà vạt rồi hướng lên cổ hắn, Lục Ly phối hợp cúi người xuống, làm bộ dáng của một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Diệp Tiểu Yêu không nhìn tới khuôn mặt khiến người khác muốn phạm tội kia, cắn răng nghiến lợi giúp hắn thắt cà vạt, lúc đeo cà vạt lên chạm phải mặt hắn, cảm giác ấm áp làm cho cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên dâng cao, tay không tự chủ được mà run lên.

"Mắt kiếng này thật là khó coi... Cô không phải không đeo kính cũng có thể nhìn thấy đồ vật sao, vứt nó đi!"

Lục Ly không nói lời nào liền vứt nó qua một bên, thấy cô tức giận đến cắn môi, lộ ra hai cái răng trắng, còn đang ở trong tư thế ái mộ gần như thế này làm cho hắn đột nhiên có chút kích thích, rất muốn ôm lấy cô, hung hắn cắn lên môi cô...

"Cô trước đây cũng thắt cà vạt cho chồng sao?" Hắn đột nhiên có chút ghen tỵ với người đàn ông kia, mỗi ngày đều được hưởng thụ đãi ngộ như vầy, tại sao còn muốn vượt quá giới hạn chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play