Diệp Tiểu Yêu tức giận đứng bật dậy, chỉ thấy Phạm Tư Dư kéo tay Chu Uyển Như nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận với cô ta, cô ta muốn mắt mặt là chuyện của cô ta, cô ta với mẹ đã không còn liên quan. Chúng ta vẫn nên chuyển nơi khác, tránh cho lát nữa Quý Sâm đến lại xảy ra chuyện!"

"Dựa vào cái gì chúng ta phải đổi chỗ, muốn đi cũng nên là cô ta đi!" Chu Uyển Như quay đầu nhìn Diệp Tiểu Yêu, cười lạnh nói: "Họ Diệp kia, muốn mất mặt thì đi đến chỗ khác mà ném, đừng có tới gần Hồng Tường. Cô đừng quên lời của tôi và cô đã nói, nếu như để tôi biết cô dây dưa với Quý Sâm, tôi sẽ không tha cho cô! Còn con nữa... Mai Nhiêu, con đừng trách bác không cảnh cáo con, nếu như con còn lui tới với cô gái này, con cũng tự kiếm đường đi đi!"

Mặt mũi Mai Nhiêu trắng bệch, nhanh chóng khom lưng nói với Diệp Tiểu Yêu: "Diệp tỷ, xin lỗi, em không thể giúp chị, em đi đây!"

Cô vội vội vàng vàng mà chạy ra ngoài, Diệp Tiểu Yêu tức giận vô cùng, hung hăng trừng Chu Uyển Như, cầm túi lên đi.

Tới cửa, đụng phải Quan Quý Sâm, hắn nhìn thấy cô liền cau mày, nhìn lướt qua cô thấy Phạm Tư Dư và mẹ, hắn không vui nói: "Diệp Tiểu Yêu, cô lại muốn làm cái gì?"

Diệp Tiểu Yêu lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói: "Muốn biết tôi làm cái gì, tại sao không hỏi người mẹ yêu dấu của anh đấy? Quan Quý Sâm, tôi ở chung với anh mấy năm nay, tôi đối với anh cũng chưa từng thẹn với lương tâm! Anh thử tự hỏi chính anh xem, hôm nay đối với tôi như vậy, hôm nào đó liệu có hối hận hay không! Còn có, tặng cho người một nhà các người một câu, làm nhiều việc thiện vào, bớt làm chuyện trái đạo đức đi! Không phải vì mình thì cũng nên vì con cái mà tích đức, miễn cho sinh đứa bé ra không có lỗ đ*t. "

Nói xong cô mặc kệ sắc mặt Quan Quý Sâm khó coi đến thế nào, một tay đẩy hắn liền nghênh ngang đi ra.

Không mượn được tiền của Mai Nhiêu, Diệp Tiểu Yêu có chút buồn bực, ở trên đường vòng vo cả nửa ngày, từ đầu đến cuối không dám vứt hết mặt mũi đi mượn tiền của bạn học. Trước đây gả cho Quan Quý Sâm, các học sinh đều hâm mộ cô gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân, cô ly hôn đã là một trò chê cười, không muốn cho bạn học thêm đề tài bàn tán nữa.

Nhìn giờ cũng không còn sớm, cô đi đón Hành Thái về nhà.

Đi tới dưới lầu, thấy hàng xóm vây xung quanh chỉ trỏ tầng trên, cô kỳ quái bước lên, vừa nhìn thấy đã tức giận đến mặt đỏ rần.

Chỉ thấy trên cửa của cô đều quét đầy sơn đỏ, trên đó còn ghi bằng sơn đen: "Tiện nhân... Cút khỏi thành phố A..."

Hàng xóm tụ năm tụ ba phía sau, chỉ về phía cô bàn luận: "Cô gái này nhất định không phải thứ gì tốt đẹp, cũng không biết chọc đến người nào, chỉ có chọc người ta mới bị người ta trả thù!"

"Hay là... Làm sao lão Trương còn chưa tới, đánh đuổi cô gái này đi đi, nếu không mọi người ở đây cũng không yên rồi!"

Đang nói thì chủ cho thuê nhà của Diệp Tiểu Yêu - Trương tiên sinh tới, hắn đẩy mọi người ra, vừa nhìn thấy đã hét lớn: "Diệp tiểu thư, đây là xảy ra chuyện gì?"

Diệp Tiểu Yêu cái gì cũng không nói được, xin lỗi cười nói: "Trương tiên sinh, xin lỗi, tôi sẽ sơn lại..."

"Lão Trương, đuổi cô gái này đi đi! Chúng ta không nên làm hàng xóm với người như vậy đâu!" Hàng xóm này nhao nhao nhốn nháo cắt ngang lời Diệp Tiểu Yêu, chỉ trích cô.

Trương tiên sinh mặt mũi không thể hạ xuống, tiến lên mở cửa nói: "Diệp tiểu thư, bây giờ cô dọn đi liền đi! Phòng không thể mướn nữa! Tiền thuê nhà còn lại coi như là để bồi thường vậy!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play