"Thật sự không bò dậy nổi?" Lục Ly nhìn thấy cô giãy dụa hai lần rồi lại ngã xuống, sắc mặt có chút khó coi liền sửng sốt một chút, nghĩ đến lực độ lúc mình xông vào, hắn khẩn trương.
"Gãy sống lưng? Không giống mà!" Mặc dù xem thường lời nói của cô, hắn vẫn đi đến bế cô lên, trong phòng đơn sơ, nhìn không sót thứ gì, hắn trực tiếp ôm cô vào trong phòng ngủ, đặt cô lên giường.
"Tôi giúp cô kiểm tra một chút!" Hắn nói xong liền không chút khách khí theo hông cô sờ vào dọc người một cái, vừa ấn xuống vừa nói: "Nơi này đau sao? Ở đây..."
Diệp Tiểu Yêu nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, rất muốn cho hắn bạt tai nhưng nghĩ đến vóc người cao lớn của người này, đến ngón tay cô cũng không cử động được, tên này không nói lý, tốt nhất vẫn không nên chọc giận hắn.
"Xem sơ qua thì không có việc gì, nghỉ ngơi một lúc sẽ khoẻ!" Lục thiếu kiểm tra xong liền tuỳ tiện nằm xuống giường, ghét bỏ nhìn xung quanh một chút, giễu cợt nói: "Quan gia có tiền như vậy mà ly hôn với cô lại không cho đồng nào sao? Ở phòng cũ như vậy, lúc đi vào tôi còn tưởng là xóm nghèo nào đó!"
"Ai cần anh lo!" Diệp Tiểu Yêu không có mặt mũi nói ra việc mình bị đuổi ra khỏi nhà, khuôn mặt bị đặt ở trên gối, tức giận trào phúng: "Cũng không ai mời đại thiếu gia tới, anh hoàn toàn có thể rời đi tránh khỏi dơ chân vàng!"
"Còn không phải do cô cho tôi leo cây sao! Lại còn dám cúp điện thoại của tôi!"
Lục Ly tức giận mắng một câu, vừa nghĩa đến việc bị mấy cô gái ngu ngốc quấy rầy, không cách nào thoát thân được, cơn tức lại nổi lên, cả giận nói: "Cho dù cô thấy mẹ chồng và em chồng thì sao? Chẳng lẽ có người bạn trai như tôi sẽ để cho cô mất mặt à?"
Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Tôi là sợ anh mất mặt, tìm một đại thẩm giả làm bạn gái, trở lại để những người đó chê cười anh à!"
Chu Uyển Như trong cái vòng kia nhiều chuyện không kém gì giới giải trí, Lục gia lại là danh môn, cô vứt bỏ được mặt mũi, nhưng hắn thì không bỏ nỗi.
Nghe được cô suy nghĩ cho mình, cơn tức của Lục Ly không có chỗ phát, hung hăng trợn mắt trừng cô, trong phút chốc không lên tiếng.
"Quần áo của anh trong ngăn kéo, cơn tức của anh cũng phát rồi, cầm quần áo rời đi đi!" Diệp Tiểu Yêu cho tới bây giờ chưa từng chung đụng với người đàn ông nào trong phòng ngủ ngoại trừ Quan Quý Sâm nên rất không tự nhiên, gấp rút muốn đuổi người.
Lục Ly cũng không rời đi, cười lạnh nói: "Cô quên lời của tôi rồi sao? Dám cúp điện thoại của tôi, đêm nay cũng đừng có mà ngủ! Nghỉ khoẻ rồi thì đứng dậy, theo tôi đi ăn khuya!"
Trong nhà hàng bởi vì có rất nhiều ruồi, nên hắn cũng chưa ăn được bao nhiêu, lúc này thật đói bụng!
"Không dậy nổi!" Diệp Tiểu Yêu nổi giận, tên vua lừa đảo này có biết phân biệt phải trái hay không, đã nói vì muốn tốt cho hắn, vẫn còn chưa được sao!
"Không dậy nổi thì tôi khiêng cô đi, dù sao thì đêm nay cô cũng đừng mong mà được ngủ!" Lục Ly liền đứng dậy, thật muốn khiêng Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu luống cuống, quay đầu kêu lên: "Lục đại thiếu, Lục tiên sinh, anh thương xót tôi đi! Tôi thực sự toàn thân đều đau, anh để cho tôi nghỉ thật khoẻ một chút đi đã!"
Cô khẽ động đậy, làm dây thần kinh trên lưng co lại, toàn thân đau nhất liền ập tới, mồ hôi trên trán cô chảy ra hết, Lục Ly vừa nhìn thấy liền dừng lại, hậm hực mắng một câu: "Được rồi, tôi sẽ để cô nghỉ ngơi thêm nửa giờ, đừng có kỳ kèo trả giá với tôi!"
Diệp Tiểu Yêu mặc kệ hắn, đầu tựa vào gối mềm, mè nheo một cái, hai mắt nhắm nghiền.