"Diệp tiểu thư, có cơ hội chúng ta lại hợp tác! Lần này thật xin lỗi..."
"Không sao, hy vọng có cơ hội hợp tác!" Diệp Tiểu Yêu mỉm cười chào tạm biệtm đi ra khỏi toà cao ốc chỉ có thể chán nản cắn môi dưới, đây đã là lần thứ 8 cô bị từ chối xin việc.
Cô quay đầu nhìn toà nhà cao ốc, cười lạnh một tiếng, Quan gia thật sự muốn tuyệt tình vậy sao? Vì muốn đuổi cô ra khỏi thành phố này, lại không tiếc bất cứ giá nào cản trở cô xin việc, cho rằng như vậy có thể đánh đuổi cô sao?
Không thể, cô quyết sẽ không đi, nguyên thành phố này cũng không phải của Quan gia, cô cũng không tin thành phố lớn như vậy lại không ai dám mướn cô.
Diệp Tiểu Yêu tự cổ vũ mình: "Diệp Tiểu Yêu, mày nhất định làm được, cố gắng lên!"
Cô chậm rãi đi về hướng về trạm tàu điện ngầm, cũng không chú ý phía bên kia đường, một chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường, hai đôi mắt đang nhìn cô.
Thấy cô đến trước chỗ tàu điện ngầm, xe mới chậm rãi rời đi, trên xe có một ông lão đang ngồi, tờ báo đang đặt trên đùi, tài xế xe từ kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ coi báo của ông giống như đang suy nghĩ điều gì, không nhịn được nói: "Lục tiên sinh, nhà này cũng quá đáng quá rồi, tốt xấu gì Diệp Tiểu Yêu cũng làm vợ ở Quan gia ba năm, đuổi người ra ngoài không trợ cấp thôi việc thì tôi, còn cản trở cô ấy tìm việc bằng mọi cách, đây không phải là cố ý muốn đuổi cùng giết tận người ta sao?"
Ông lão lạnh lùng nói: "A Thao, cậu cảm thấy cô ấy có thể sử dụng sao?"
Thường Thao nhìn xấp tài liệu bên cạnh ông, cẩn thận nói: "Năng lực của Diệp Tiểu Yêu rất mạnh, nếu như có cô ấy bảo ban thiếu gia, nhất định sẽ làm ít công to. Chỉ là cô ấy có tình cảm nhiều năm vậy với Quan Quý Sâm, nếu để cô ấy đến Lục thị, liệu cô ấy có chịu không? Còn có, lỡ như về sau Quan Quý Sâm hối hận, cô ấy liệu có phản bội thiếu gia hay không?"
Ông lão gõ lên tờ báo, thở dài nói: "Lo lắng của tôi chính là ở chỗ này, cảm tính của phụ nữ đều là tiêu hà tiêu bại(1)!"
(1) tiêu hà tiêu bại trích từ câu thành sự cũng nhờ tiêu hà, bại sự cũng tại tiêu hà. Dùng để chỉ tình huống thành công cũng nhờ vào một người, thất bại cũng tại người đó.
Thường Thao suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đến đây không phải vì muốn tìm cô ấy sao?"
Ông lão xoa xoa trán, trầm tư một chút mới nói: "Trước tiên hãy gặp cô ta rồi hãy nói!"
"Được!" Thường Thao tăng tốc, chạy về chỗ ở của Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu đã ra khỏi nhà Mai Nhiêu, tìm một phòng trọ nhỏ. Cô xuống khỏi tàu điện ngầm, mua đồ ăn ở gần đó rồi đi về nhà, mới vừa vào cửa thay giày thì nghe tiếng gõ cửa.
Diệp Tiểu Yêu có chút kỳ quái, ai sẽ tìm mình chứ?
Mở cửa ra, nhìn thấy hai người đàn ông ở ngoài cửa, cô sững người mới nhớ đến hai người này cô đã từng gặp, chính là sau cái ngày cô uống rượu say bị người xa lạ nhặt về, ngày hôm sau đã gặp ở thang máy.
Cô tỉnh dậy thấy không có ai trong phòng, cô có để lại số điện thoại, nhưng người đó vẫn chưa hề gọi đến cho cô, nhìn thấy hai người này, cô mới nhớ đến mình mặc đồ của người ta còn chưa đem trả!
"Hai người là?" Cô có chút chột dạ, ngày đó uống say khướt, hại cô sau đó đau dạ dày mấy ngày liền, ngay cả ai đỡ cô về cô cũng không biết, không phải là 2 người này chứ?
"Diệp tiểu thư, tôi là Thường Thao, vị này là Lục Vĩ Lương tiên sinh, chúng tôi có thể vào nói chuyện với cô một chút không?" Thường Thao lễ phép hỏi.
Lục Vĩ Lương? Diệp Tiểu Yêu suy nghĩ nhanh liền trợn to mắt, đó không phải là chủ tịch tập đoàn thương mại quốc tế Lục Thị sao?
Lục Vĩ Lương quan sát căn phòng nhỏ đơn sơ của Diệp Tiểu Yêu, rồi ngồi xuống chiếc ghế salon. Diệp Tiểu Yêu có chút mất tự nhiên, rót hai ly trà đặt trước mặt hai người, chỉ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, có chút nghi hoặc hỏi: "Lục tiên sinh, xin hỏi hai người muốn nói chuyện gì với tôi?"