"Không biết!" Khương Lập Nguyên nhíu mày nói: "Tôi lâu lắm rồi chưa thấy nữ vương nhà cậu, chỉ biết anh em của cậu cùng mẹ kế lấy lại công ty gì đó, tôi thấy tám phần là muốn treo đầu dê bán thịt chó(1), muốn đào rỗng Lục thị thôi! Cậu cũng nên để tâm chút, trở về giúp chị ấy!"
(1) hành động bịp bợm, dùng nhãn hiệu đẹp đẽ để đánh lừa.
"Sau rồi hãy nói!" Lục Ly buông hắn ra, quay lại quán bar lên tiếng chào bọn Trương Di Thành, sau đó liền dẫn A Tương đi ra ngoài. Còn chưa đi bao xa, liền nghe thấy "xoảng" một tiếng, tiếng vỡ của thuỷ tinh, hắn theo bản năng quay đầu, nhìn thấy vị đại thẩm kia đang bị một người đàn ông nắm tóc.
"Xú tam bát(2), dám đánh tôi..." Người đàn ông tức giận đùng đùng kéo tóc côm một cái tát hơi xuống.
(2) chửi thề, ý nói đĩ điếm, người phụ nữ điên
Lục Ly nhíu mày, lấy tốc độ cực nhanh lao đến vặn tay người đàn ông một cái, hắn như heo bị chọc tiết mà kêu lên, theo bản năng buông Diệp Tiểu Yêu ra, cô mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Người đàn ông cũng không dễ đối phó, trong phút chốc, bực bội đánh một quyền lên mặt của Lục Ly, Lục Ly không chút suy nghĩ, nhấc chân, đôi giày lục chiến hung hăng đá vào bụng của hắn.
Tên kia lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đụng ngã hết mấy người, hắn ta nảy sinh ác độc, cầm bình rượu bàn bên cạnh đập vỡ, lấy nửa phần còn lại đánh về phía Lục Ly, trong quán rượu nhất thời vang lên tiếng hét chói tai.
Lục Ly không chờ hắn vọt tới trước mặt mình, cậu nhấc chân đá vào cằm của hắn, trong hỗn loạn có thể nghe rõ được tiếng gãy xương.
Tên kia còn chưa ngã xuống đất đã phun ra một ngụm máu, Khương Lập Nguyên cùng Trương Di Thành bị doạ sợ, cuống quít chạy đến giữ Lục Ly lại.
"Đông Tử, bình tĩnh chút!" Khương Lập Nguyên ôm hắn lui về phía sau, bạn bè khác đứng nhìn nhau, mặc dù đánh người gì đó đối với bọn họ đều là chuyện như cơm bữa, nhưng dáng vẻ hung ác của Lục Ly không giống như chỉ muốn đánh người mà là muốn đá chết người này.
"Mau tránh ra!" Ông chủ quán rượu bị kinh động, tức giận chạy đến, muốn nhìn xem lá gan ai lớn như vậy, dám gây sự trong địa bàn của mình.
Vừa chạy tới, nhìn thấy Khương Lập Nguyên cùng với Trương Di Thành liền sửng sốt, lại nhìn thấy Lục Ly, huyệt thái dương của hắn trực tiếp nhảy lên, nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất không biết sống chết này liền thở dài, chọc người nào không chọc, lại chọc trúng vị thái tử gia này!
Hồi trước lúc Lục Ly chưa đi bộ đội, gây chuyện thị phi như cơm bữa, không ai không biết. Ông ngoại hắn nhất ngoan tâm(3) ném hắn vào bộ đội rèn luyện, mấy năm nay ở bộ đội thu liễm không ít, nhưng tính tình nóng nảy này vẫn còn chạm cái là nổ ngay, người nào biết hắn ai cũng không dám chọc tới, tên này ăn gan hùm rồi à?
(3) quyết tâm, hung ác
"Lục thiếu, bớt giận, có gì không thoải mái cứ nói cho tôi, tôi sẽ bắt hắn bồi tội với cậu!" Ông chủ quán bar vừa kêu thủ hạ kiểm tra thương thế của tên kia, vừa bước qua cười cười.
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Khương Lập Nguyên cười khổ, đẩy đẩy hắn: "Cậu có việc đi trước đi, ở đây giao cho tôi!"
Lục Ly "ừ" một tiếng, muốn bước chân đi, nhìn thấy người phụ nữ kia còn té trên mặt đất, tức giận vuốt một cột tóc rơi xuống lên, bước đến, ôm ngang người một cái, bế bổng người phụ nữ kia lên.
Quay đầu lại, đôi mắt hắn nhìn thấy bình rượu Brandy trên bàn còn dư không bao nhiêu, hắn lạnh nhạt nói: "Tiền rượu của cô ấy tính cho tôi..."
Hắn ôm Diệp Tiểu Yêu đi, A Tương tức giận không cam lòng kêu lên: "Lục thiếu..."
Nhưng Lục Ly vờ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.