Lưỡng Nghi tông, lấy nghĩa từ câu "Thái cực sinh Lưỡng Nghi"[], cho nên huyền ảo là ở chỗ Lưỡng Nghi sinh ra âm dương.
Ở Bắc Sơn Lưỡng Nghi tông xếp thứ hai mà không ngờ còn thâm hậu đến vậy, lại nhớ tới Đông Sơn có Xuy Tuyết lâu, Điểm Thương môn và Chính Khí tông trước kia, thậm chí là Thiên Hải sơn hiện giờ thì Đường Thời đều có cảm giác tự giễu.
Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm, nhưng khí tượng của Lưỡng Nghi tông này đích thật không nơi nào có thể so bằng.
Trong bốn núi, Đông Sơn là bên yếu nhất, mà Bắc Sơn lại là mạnh nhất.
Chúc Hằng nhìn khí tượng quanh Bắc Sơn cũng không khỏi hít một hơi: "Quả thật quá khác biệt..."
Chu Ung không lên tiếng, Đường Thời sờ sờ mũi của mình, nhún vai nói: "Nếu như Nam Sơn có thể thắng liên tiếp sáu năm, vậy thứ khí tượng cường thịnh này sẽ là của Nam Sơn rồi."
Đây là nói thật, chẳng qua bình thường không có ai chấp nhận lời này mà thôi.
Tất cả mọi người đều biết Bắc Sơn mới là đối thủ lớn nhất của bọn họ, bây giờ cũng không thể để thua khí thế ngay tại đây.
Chu Ung cười xoà, "Vẫn là Đường sư đệ sáng suốt, lần này...dù sao vẫn phải có thay đổi."
Bọn họ được an bài ở ba tiểu viện phía Đông Bắc, hội Tứ Phương Đài nửa tháng sau mới bắt đầu, bọn Đường Thời ở đây nghỉ ngơi một thời gian để thích nghi với hoàn cảnh xung quanh, cũng có người của Lưỡng Nghi tông đưa bọn y đi tham quan phong tình bên ngoài Bắc Sơn.
Những câu chuyện trong truyền thuyết kia chẳng hề xảy ra, chẳng qua là mọi người quanh đây khá thẳng thắn, người dân nhanh nhẹn dũng mãnh. Các nữ tử nếu bắt gặp nam nhân trên đường cũng sẽ không thẹn thùng, cả nam lẫn nữ đều ở chung với nhau, phục sức của họ hơi khác bọn y, hoặc viền áo có thêu một vài hồi văn kỳ lạ, hoặc là màu sắc rất diễm lệ.
Mạnh Châu nói cho bọn y biết, màu sắc diễm lệ mới bình thường, nếu như phục sức không diễm lệ thì hơn phân nửa là môn phái của nơi khác đến đây định cư từ lâu.
Đường Thời liền tò mò: "Cách ăn mặc của quý môn hình như cũng không diễm lệ."
Mạnh Châu nói: "Bổn môn chúng ta đã sáng lập từ lâu, cũng là từ nơi khác di chuyển đến đây. Có điều nó liên quan đến một bí mật của bổn môn —— "
Sau đó thì không cần phải nói nữa, mọi người cũng sẽ không hỏi.
Ở nơi cách Lưỡng Nghi tông ba mươi dặm có một tòa thành trì, đó là nơi tu sĩ tụ hợp, bọn Đường Thời nối đuôi nhau mà đi, ngoại trừ vài phong cảnh khác bên ngoài thì thật ra tình trạng của cả đại lục vẫn như thế.
Đường Thời là kẻ duy nhất trong đám bọn họ có dấu chân trải rộng khắp bốn núi, y đến từ Đông Sơn, lại nhập môn sinh sống ở Nam Sơn, cuối cùng bởi vì tham gia hội Tứ Phương Đài mà tới Bắc Sơn. Đến Hội Tứ Phương Đài cũng vì Nam Sơn. Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên y cũng từng đi qua rồi, hình như nơi cuối cùng chưa đến là Bồng Lai tiên đảo và Đất Hoang.
Ban đầu Mạnh Châu đang nói ít chuyện cỏn con, thế nhưng khi đề tài không biết tại sao lại lệch sang hướng so sánh giữa bốn núi Tiểu Hoang thì Đường Thời lại đảo khách thành chủ, y dựa vào phong độ tiện nhân của mình lúc nói chuyện cũng mang theo vài phần hài hước, y ngẫu nhiên nhắc tới hiểu biết của mình về bốn núi, đây là do trước kia đọc được nhiều kinh quyển ở Tiểu Tự Tại Thiên, vậy nên kiến thức của y cũng rộng hơn so với người khác.
Trong mắt người ngoài, Đường Thời vẫn là một tên rất đứng đắn, y vừa dứt lời thì Mạnh Châu đột nhiên bảo: "Có vẻ Đường sư đệ đã đến rất nhiều địa phương."
Đường Thời đảo mắt ra xa: "Đặt chân ở đâu là chỗ đó xui xẻo ngay, thế nên tất nhiên là đi nhiều rồi."
Bởi vì chưa kịp ở lại một chỗ thì đều sẽ bị đuổi đi...
Hiện giờ Mạnh Châu còn chưa cảm nhận được uy lực trong những lời của Đường Thời, hắn chỉ cho rằng y đang nói giỡn, Đường Thời cười cười đầy ẩn ý, cũng không lên tiếng.
Các sư huynh đệ đi phía trước chợt "...".
Tai nạn mang tầm lịch sử của Bắc Sơn hay thậm chí là hội Tứ Phương Đài, bây giờ còn chưa bắt đầu đâu.
Chính Đường Thời cũng không biết y sẽ ở ngay tại đây khuấy lên một vũng nước đục, dù sao mọi người cũng chỉ đang tán gẫu, tiết chế một chút vẫn tốt hơn.
Trong ấn tượng của Mạnh Châu, Đường Thời nhìn qua khá ổn trọng, con người cũng xem như đứng đắn, có điều hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng chưa đoán được là lạ ở đâu, chờ đến lúc hội Tứ Phương Đài kết thúc, Mạnh Châu mới thật sự hiểu được ý vị đó.
Nhưng nó là chuyện của sau này, hiện tại mọi người dạo qua một vòng, Mạnh Châu nói cho bọn y vài tin tức, sau đó chợt lấy ra một cái ngọc giản chứa thông tin, hắn chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua rồi nói: "Những đạo hữu ở Đông Sơn cũng đã đến rồi, Vô Cực môn phụ trách tiếp đãi bọn họ."
Đường Thời chau mày, chợt hơi tò mò, vào lúc y rời khỏi Đông Sơn, Lạc Viễn Thương của Điểm Thương môn là Kim Đan kỳ, trong vòng mười năm hắn có thể chiêu mộ thêm bao nhiêu người? Còn có Xuy Tuyết lâu và Thiên Hải sơn, dường như thực lực của họ quá yếu, căn bản không đủ sức. Vô Cực môn là môn phái đứng nhất Bắc Sơn đến tiếp đãi bọn họ —— không biết Doãn Xuy Tuyết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời là kẻ thù cũ, đột nhiên nghe thấy kẻ thù đến, y liền vuốt cằm.
Lúc trước thực lực chưa bằng Doãn Xuy Tuyết, nhưng cũng không có nghĩa y sẽ bỏ qua, bản lĩnh của Đường Thời rất lớn, khi trước ở mười tám cảnh Tiểu Hoang có thể đoạt lấy một nửa Mộ Kiếm của hắn, vừa sơ xảy đã bị hắn cướp về. Y phải gom tất cả cộng lại mới có thể tìm cách hố chết đối thủ cũ này...
Thù hận kết từ từ, trên người Doãn Xuy Tuyết cất giấu rất nhiều bí mật, nhưng Đường Thời cảm thấy —— so với bí mật của Doãn Xuy Tuyết thì y càng muốn Xuy Tuyết kiếm kia hơn.
Những kẻ ở Đông Sơn đến sau Nam Sơn, thẳng tới khi Đường Thời tiến hành bế quan trong thời gian ngắn, y cũng chẳng nghe được tin báo gì về Tây Sơn.
Mắt thấy hội Tứ Phương Đài gần bắt đầu, bọn Đường Thời lục tục tiến hành tĩnh tâm tu luyện.
Thời khắc quan trọng này càng không nên quá khẩn trương, phải kiềm chế một chút, nhưng khiến người ta không ngờ tới là, mười lăm ngày sau đó, vào nháy mắt Đường Thời bế quan xong, đẩy cửa ra ngoài thì nhìn ra phía đường chân trời của Lưỡng Nghi tông tường vân ngập đầu, kim quang chớp động, dĩ nhiên là có người Kết Đan.
Y ngẩn người, chợt thấy Ứng Vũ đang đứng trước cửa căn phòng thứ ba bên tay phải của mình lại đột nhiên chạy đi.
Người Kết Đan là Âu Dương Tuấn, chuyện như vậy trước đây sẽ không bao giờ xảy ra, đệ tử của Lưỡng Nghi tông đều chấn kinh rồi —— bây giờ đội hình của Tẩy Mặc các thế mà biến thành tổ hợp mạnh nhất, tất cả đều là Kim Đan!
Một đội ngũ tất cả đều là tu sĩ Kim Đan kỳ!
Bách Luyện đường bên kia cũng chỉ có bốn Kim Đan kỳ, Dương Minh môn thì nhiều hơn chút, họ có năm tên Kim Đan kỳ, hiện tại Tẩy Mặc các đến gánh đỉnh nên chuyện này cũng trở thành điều tất nhiên.
Hôm nay vào lúc xuất phát, Bạch Ngọc tiến lên nện cho Âu Dương Tuấn một trận, tiếp đó cười ha ha, nói: "Tiểu tử, lợi hại, lợi hại!"
Ứng Vũ cũng khó được lúc tiến lên kéo lấy tay áo Âu Dương Tuấn, khoé môi cong lên.
Tất cả mọi người đều chúc mừng Âu Dương Tuấn, Đường Thời bên đây lại híp mắt nhìn Ứng Vũ, y cảm thấy chuyện này có liên quan đến Ứng Vũ, chẳng qua y cũng không thể nói rõ được vì sao, có điều Âu Dương Tuấn đột phá là chuyện tốt, hội Tứ Phương Đài đã đến, Đường Thời cũng không muốn nghĩ nhiều thêm.
Lúc này Mạnh Châu đến trước tiểu viện của bọn y, hắn liền mời bọn y cùng nhau đến địa điểm hội hiệp của hội Tứ Phương Đài.
Tứ Phương Đài không nằm hoàn toàn trong Bắc Sơn, mà nó ở phụ cận nơi giao giới giữa Bắc Sơn và Đất Hoang.
Nghe nói Tứ Phương Đài không phải luôn luôn đặt ở nơi đó, chỉ có lúc hội Tứ Phương Đài bắt đầu thì nó mới hiện lên, sau khi hội Tứ Phương Đài có kết quả nó sẽ tự động chìm xuống dưới, rốt cuộc chuyện này là thế nào bọn họ cũng không biết, đây dường như là bí mật mà chỉ có người của Đất Hoang mới biết.
Một đường tiếp tục tiến về hướng Đông Nam, bọn Đường Thời đã đến gần địa điểm hội hiệp.
Cũng không thiếu môn phái nhỏ lướt qua bên cạnh, nhưng rất ít người nói chuyện, có thể trong lòng họ đều có chút kích động chăng?
Địa điểm hội hiệp của hội Tứ Phương Đài ở trên một ngọn núi cao được san bằng phẳng, núi này tên là "Độc Tôn", nhưng không biết nó bị vị tu sĩ đại năng nào chặn ngang cắt đứt, thế là chừa lại trên núi một ngôi cao thật rộng, liền giống như một cái sân khấu, một ngọn núi bị cắt đứt đơn độc giữa chín núi vây xung quanh, chỉ còn lại đài cao được san bằng bóng loáng.
Đường Thời vừa thấy bút tích với khẩu khí lớn như vậy đã có chút líu lưỡi, "Đây..."
"Tương truyền đây là kiệt tác của tui sĩ đại năng Tiêu Hoành Đạo của Hoành Kiếm phái, vào lúc đang ngộ đạo dưới chân núi Độc Tôn thì liền đứng dậy chém một kiếm, cắt đứt luôn một đầu ngọn núi, nên nó mới trở thành đài Độc Tôn này —— Tiêu Hoành Đạo Độ Kiếp ở ngay tại đây, hiện giờ đã là Các chủ của Kiếm các trong Đất Hoang."
Cũng là lần thứ hai Đường Thời thông qua miệng người khác nghe được tên một Các khác trong Đất Hoang ——
Tiêu Hoành Đạo, Các chủ của Kiếm các.
Y bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: "Hoành Kiếm phái hiện tại là tông môn xếp thứ ba của Bắc Sơn, không biết Vô Cực môn và quý môn có nhân vật lợi hại nào khác chăng?"
Điểm này Mạnh Châu ngược lại biết một ít, cũng không phải bí mật gì, giờ nói một vài câu cũng tốt, hắn nói: "Vô Cực môn có một vị cực kỳ lợi hại, chính là Các chủ của Nghịch các trong Đất Hoang. Các này có hơi tà môn, nghe nói tám Các của Đạo tu trong Đất Hoang không hề giống nhau."
Thiên địa Vô cực, Lưỡng Nghi Thái cực...
Vậy Vô Cực môn với Lưỡng Nghi tông chắc là vẫn luôn có một vài ân oán.
Đường Thời nhìn Mạnh Châu lại như chợt nghĩ đến gì đó, y không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều thêm câu nào nữa.
Núi Độc Tôn sau khi bị chém có diện tích trải dài hơn trăm trượng, mà những dãy núi xung quanh lại cao gần ngàn trượng, xuyên thấu cả mây trắng, khí thế bàng bạc, bọn họ xuyên qua những ngọn núi đến dưới chân núi Độc Tôn.
Núi Độc Tôn lấy ý nghĩa từ "Duy ngã độc tôn" [], cũng xem nó như một cái sân khấu,, chín toà núi vây xung quanh chừa ra một con đường, bây giờ bọn họ đang bước vào con đường đó, lúc này đã có thể nhìn thấy núi Độc Tôn, có điều hiện tại thứ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ không phải núi Độc Tôn.
Ở cuối con đường có một phiến đá lớn hình vuông bằng phẳng, lúc bọn họ bước qua đó thì thấy phiến đá loé lên ánh sáng bạc, lát sau đã có chữ được khắc bên trên hiện ra.
Mọi người chăm chú nhìn lại, đây là hạng mục điều lệ của hội Tứ Phương Đài.
Hội Tứ Phương Đài, kỳ hạn một năm.
Tứ Phương Đài hiện thì hội Tứ Phương Đài sẽ mở; Tứ Phương Đài ẩn thì hội Tứ Phương Đài sẽ không còn.
Là cuộc chiến cá nhân để Đất Hoang tuyển chọn người mới, cũng là chiến đấu đoàn đội để sắp xếp lại địa vị của bốn núi Tiểu Hoang, không thể thay đổi.
Điều một: Giả chữ viết xuyên tạc bản điều lệ, giết không tha;
Điều hai: Quyết chiến sinh tử, mỗi người đều dựa vào thiên mệnh, nếu sau khi chiến đấu mà muốn trả thù, giết không tha;
Điều ba: Dám bất kính với người của Tứ Phương Đài, giết không tha!
Hội Tứ Phương Đài năm nay:
Người tham gia: Bắc Sơn, Nam Sơn, Tây Sơn, Đông Sơn.
Bắc Sơn: Vô Cực môn, Lưỡng Nghi tông, Hoành Kiếm phái; Toà thủ - Thành Thư.
Nam Sơn: Dương Minh môn, Bách Luyện đường, Tẩy Mặc các; Toà thủ - Đường Thời.
Tây Sơn: Đại Đạo môn, Vạn Kính môn, Tiểu Phạm tông; Toà thủ - Hoằng Giác.
Đông Sơn: Xuy Tuyết lâu, Thiên Hải sơn, Điểm Thương môn; Toà thủ - Doãn Xuy Tuyết.
Một số môn phái khác...
Lúc Đường Thời nhìn đến mấy chữ "Giết không tha" liên tiếp thì y chỉ cảm thấy chữ viết kia có ẩn chứa sát khí toát ra, hệt như có thể nhìn ra khi người đó viết những chữ này đã chất chứa sát ý dữ tợn, qua hồi lâu y mới bình tĩnh trở lại —— cũng vừa lúc nhìn thấy "Toà thủ" của Đông Sơn là Doãn Xuy Tuyết, y chẳng hề kinh ngạc gì, ngoại trừ Doãn Xuy Tuyết thì không ai làm được "Toà thủ" của Đông Sơn nữa cả.
Quét qua danh sách của Đông Sơn, hầu hết không nhận ra ai.
Xuy Tuyết lâu cũng chỉ biết được một mình Doãn Xuy Tuyết, Điểm Thương môn thì nhận ra mỗi Lạc Viễn Thương, Thiên Hải sơn là biết nhiều nhất, Tần Khê dẫn đầu, thậm chí còn có Đường Uyển trở về Thiên Hải sơn sau khi Chính Khí tông bị diệt, cùng với Khâu Ngải Kiền trước kia cùng Đường Thời lao động vất vả ở vườn rau nữa, y chỉ quen những người này, còn kẻ bên cạnh Đường Thời cũng chẳng hề chú ý tới.
Bên dưới còn có khắc một ít nội dung, nhưng chỉ là vài quy tắt nhỏ, chữ viết cũng không lớn.
Phương hướng bốn núi Tiểu Hoang, tiến đến vị trí bốn núi ở dưới đài Độc Tôn, không được thay đổi tuyến đường.
Trận chiến rút thăm trên đài Độc Tôn sẽ do Thanh Viễn - Tầng chủ tầng thứ bảy của Đạo các trong Đất Hoang chủ trì, lần rút thăm thứ hai trên Tứ Phương Đài sẽ do Chương Huyết Trần - Tầng chủ tầng thứ tám của Nghịch các trong Đất Hoang chủ trì, tất cả sẽ do Thiên Toán - Trưởng lão của những Các khống chế toàn cục.
Đất Hoang năm nay chừa ra các danh ngạch:
Đạo tu trong Đất Hoang: Tàng các hai; Nghịch các một; Đạo các ba.
Yêu tu trong Đất Hoang: Không có.
Ma tu trong Đất Hoang: Âm các một.
Giám khảo cuộc chiến gồm:
Đạo tu trong Đất Hoang: Tầng chủ tầng thứ tám của Tàng các - Thang Nhai; Tầng chủ tầng thứ sáu của Đan các - Tức Phong; Tầng chủ tầng thứ bảy của Nghịch các - Thiên Ngự; Tầng chủ tầng thứ ba của Đạo các - Hư Không.
Yêu tu trong Đất Hoang: Tầng chủ tầng thứ nhất của Phù các - Vu Dự.
Ma tu trong Đất Hoang: Tầng chủ tầng thứ nhất của Âm các - Thường Lâu.
"..."
Bởi vì hội Tứ Phương Đài vừa bí ẩn lại thần bí nên lúc mọi người đọc những quy tắc này chỉ biết được chút ít, họ chưa từng nghĩ đến Yêu tu và Ma tu cũng sẽ tham gia vào, hơn nữa quan trọng hơn là —— mười hai Các trong Đất Hoang sau hội Tứ Phương Đài sẽ chừa ra danh ngạch mới.
Lúc trước Thang Nhai nói với Đường Thời rằng Tàng các sẽ chừa ra hai danh ngạch, giờ đây nhìn thấy những quy tắc được khắc trên đó cũng hoàn toàn đúng, thậm chí Thang Nhai còn là giám khảo của hội Tứ Phương Đài, trong quy tắc khắc ở đây bọn họ được gọi là "Người giám sát", hơn nữa hễ là Các trong Đất Hoang có chừa ra danh ngạch thì đều sẽ phái người đến xem, đoán chừng là vì tuyển chọn ra người thích hợp.
Nhưng mà...Các của Ma tu trong Đất Hoang cũng chừa ra một danh ngạch, điều này rất kỳ quái.
Nhưng mà lúc xem những quy tắc được khắc trên phiến đá thì trong đầu Đường Thời đã có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện kỳ lạ.
Vốn đã cho rằng quan hệ giữa bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma như nước với lửa, nhưng ở trong đây lại có thể nhìn thấy Yêu tu và Ma tu cũng có thể tham dự vào hội Tứ Phương Đài của Đạo môn, chuyện này căn bản không hợp lẽ thường —— thậm chí Yêu tu và Ma tu còn được tuyển chọn người mới thông qua hội Tứ Phương Đài, điều đó hoàn toàn phá hủy tam quan của mọi người.
Tất cả hiểu biết trước đó vào lúc nhìn thấy phiến đá khắc điều lệ đều đột nhiên bị lật đổ sạch sẽ.
Đường Thời lại nhớ đến quan hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo khi trước.
Trong số những người giám sát cuộc chiến có một Yêu tu gọi là "Vu Dự", làm cho y nghĩ đến Ưng tộc trên Thiên Chuẩn Phù Đảo lúc trước, y chợt đưa tay nhấn chặt ấn đường của mình, lệ khí tìm ẩn hồi lâu liền lặng yên xông ra.
Luôn cảm thấy tên Vu Dự này đến là để nhằm vào mình.
Những trận chiến trước đây đều là khó mà tránh khỏi, vào một vài lúc Đường Thời đặc biệt ham sống sợ chết, nhưng cũng có vài lúc y lại đặc biệt hung hãn chán sống. Nói y có tội với Thiên Chuẩn Phù Đảo thì Đường Thời chẳng hề cho là vậy, con người sống trên đời làm sao mới có thể khiến cho người gặp người thích? Có mấy kẻ thù mới là chuyện bình thường ...
Người thù hận Đường Thời vẫn sẽ tiếp tục hận y, nhưng con người Đường Thời sẽ không bởi vì thù hận mà thay đổi.
Trên bản chất, y vẫn là tiện nhân suy nghĩ cực đoan lại thích làm theo ý mình.
Ánh mắt chợt lóe, sắc tối nơi đáy mắt được ẩn đi, Đường Thời cáo biệt với Mạnh Châu: "Nam Sơn chúng ta và Bắc Sơn vừa vặn khác hướng, vậy đành tách ra ở đây rồi."
Mạnh Châu chắp tay nói: "Hẹn gặp lại."
"Gặp nhau ở đài Độc Tôn." Đường Thời cũng chắp tay.
Gặp lại ở đài Độc Tôn, thế thì bọn họ đều là đối thủ của nhau.
Nháy mắt mỗi người quay lưng rời đi, trên người của họ đều bộc phát ra một cỗ chiến ý, tu sĩ chúng ta há lại sợ một trận chiến này?
Giữa bàn tay của Đường Thời cuồn cuộn khí nóng, chẳng qua rất nhanh đã được áp chế xuống.
Trên núi Độc Tôn cây cỏ rất thưa thớt, nham thạch ở đây đỏ tươi như máu, Đường Thời nhìn núi này lại cảm giác được sát khí dày đặc, nhưng có một chút hơi thở tang thương.
Vô số người trước đã chiến đấu trên núi này, sau đó san bằng đài Độc Tôn.
Duy ngã độc tôn, dữ dội bá đạo, làm sao để hào khí vượt mây?
Đường Thời cúi thấp đầu đi đường, liền thuận theo thông đạo phía dưới đài Độc Tôn đến một nơi trước sơn đạo.
Sơn đạo này chỉ rộng khoảng chừng một trượng, kéo dài từ chỗ bọn y đến chân núi, thẳng tắp phô bày nơi cao nhất.
Đường Thời và bọn Chúc Hằng, Chu Ung liếc mắt nhìn nhau, liền trực tiếp đi lên phía trên cùng, bọn họ để y đi đầu tiên.
Cảm giác này rất dễ khiến Đường Thời liên tưởng tới lúc đến mười tám cảnh Tiểu Hoang, quả nhiên là hai loại đãi ngộ —— thực lực quyết định tất cả, cho nên không cần nói thêm gì nữa.
Một bậc thang trên sơn đạo nối dài gần ba trăm trượng, đối với đám người Đường Thời nó chẳng qua là chút công phu, chỉ cần vận lực chút đỉnh đã đến bên rìa đài Độc Tôn.
Toàn bộ ngôi cao phạm vi ba trăm trượng, vô cùng rộng lớn, liếc mắt nhìn lại chỉ cảm thấy người đối diện cực kỳ nhỏ bé.
Bọn Đường Thời ở hướng Nam, ba môn phái của Bắc Sơn ở hướng Bắc, dường như là tiến lên cùng lúc.
Ở phía xa, Đường Thời không chỉ thấy được mỗi Lưỡng Nghi tông mà còn bảy người khác nữa, chắc hẳn bọn họ đã hội hợp ở đối diện rồi, đoán tầm hai mươi mốt người, đứng ở trước nhất là một tên mặc đạo bào màu trắng tay không tấc sắt, hai hàng lông mày như kiếm, vẻ mặt nho nhã ôn hòa, có chút phong độ của người trí thức. Nếu không phải đôi mày người kia quá sắc sảo, cho người ta cảm giác quá cao siêu thì có lẽ Đường Thời đã tự cho rằng người này chính là thư sinh.
Vậy chắc đó là "Toà thủ" của Bắc Sơn - Thành Thư.
Chỉ còn lại Hạ Vọng nọ, vì cách quá xa nên y chẳng thể nhận ra.
"Thứ này là cái gì...?"
Âu Dương Tuấn chợt thấp giọng hỏi một câu, đưa tay chỉ mặt đất dưới chân bọn họ, đã thấy có vô số điểm sáng đỏ như máu tụ tập đến, rất nhanh đã ngưng kết lại dưới chân bọn y.
Tất cả mọi người nhìn xuống theo, lúc những vệt đỏ như máu đó cùng ngưng kết lại biến biến thành chữ triện rất cổ xưa ——
Là tên của bọn họ.
Tên của Đường Thời không giống những người khác, nó còn có một cái khung màu vàng bao bọc bên ngoài chữ viết đỏ như máu, tên này in dưới chân của y, y thử tiến lên một chút lại không ngờ cái tên này thấy y di chuyển mà biến mất, chỉ cần y dừng lại một chút nó liền lập tức đuổi kịp.
Tên của mọi người đều như vậy, trong lòng Đường Thời nhủ thầm cái đồ chơi này vẫn còn rất tân tiến, liếc mắt nhìn tên của mình không giống với người khác thì y cũng liền biết đây là phúc lợi của "Toà thủ."
Nhưng y vẫn không hiểu, thứ này rốt cuộc có chỗ lợi nào.
Giờ phút này chỉ có hai núi của y và Bắc Sơn, chẳng qua đợi không được bao lâu thì người của Đông Sơn cũng đã đến.
Đám người Doãn Xuy Tuyết từ lúc xem những quy tắc chi tiết được khắc trên phiến đá bên kia cũng biết được Đường Thời là "Toà thủ" của Nam Sơn.
Doãn Xuy Tuyết phía xa vừa bước lên đã nhìn về phía Đường Thời, Đường Thời kéo lên một nụ cười không rõ ý nghĩa liếc sang bên đó một cái, trái lại Tần Khê hệt như rất thân mật mà quơ tay với Đường Thời, mà Lạc Viễn Thương lại là gật đầu chào hỏi.
Không ít kẻ của Đông Sơn nhận ra Đường Thời, cho dù là người của Nam Sơn hay người của Bắc Sơn tuy rằng nghe nói qua rất nhiều nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Được nhiều người biết đến, kẻ thù cũng nhiều.
Đường Thời nhận ra Đường Uyển của Đông Sơn trong ánh mắt nhìn mình có hơi chán ghét, y cũng nhìn thấy Khâu Ngải Kiền ngày xưa, có điều thời gian dần trôi, đã hoàn toàn chẳng còn tâm tình năm đó nữa.
Bên này có rất nhiều người đều ngồi xếp bằng, chín tòa xung quanh chín ngọn núi lớn dường như cũng nghiêm cấm không cho bọn họ tiến vào, chỉ có thể ở quanh trên núi vây xem, không ít người ngự kiếm đứng ở giữa không trung nhìn Tứ Phương Đài.
Người của Tây Sơn còn chẳng biết đến bằng cách nào, giờ đây cũng đã ngồi xếp bằng tại chỗ với mọi người, điều chỉnh trạng thái cho thích hợp.
Lần lượt từng thân ảnh xuất hiện ở sườn núi dưới chân chín toà núi xung quanh, bọn họ hoặc là đột ngột dừng chân trên bệ đá, hoặc là trực tiếp dẫm lên ngọn cây.
Các trưởng lão của ba môn phái ở Nam Sơn gần đây cũng đã an bài xong chuyện trong bổn môn, nên cũng sắp xếp người đến đây.
Lúc này Tô Hàng Đạo và Yến Hồi Thanh liền trực tiếp dừng ở một ngôi cao trên sườn núi, Xích Viêm đạo trưởng của Bách Luyện đường cũng ở ngay đó, mọi người hàn huyên một hồi rồi nói: "Không biết năm nay sẽ có kết quả gì."
"Ngươi xem người của Tây Sơn kìa, giờ này mới đi lên."
"Thực lực của nhóm Đông Sơn...Có vẻ còn mạnh hơn cả năm nước?"
"Thiên Hải sơn coi như bình thường, bốn tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng mà...Không phải nghe nói Điểm Thương môn chỉ có mỗi Lạc Viễn Thương sao? Làm sao ta thấy còn có ba tên nữa..."
"Kỳ lạ."
"Khà, mau nhìn tiểu tử Âu Dương Tuấn kìa, vậy mà đã Kết Đan rồi!" Yến Hồi Thanh bỗng nhiên phát hiện, ông cười ha ha hai tiếng, có chút đắc ý.
Bọn họ bên này lựa chọn vị trí tương đối gần, bởi vì các đại môn phái đã sớm chiếm vị trí tốt hơn, cũng không ai dám đến đoạt địa bàn.
Lướt qua người của Nam Sơn ở bên cạnh, Thu Khúc Nguyên - chưởng môn của Vô Cực Môn ở Bắc Sơn liền mang người lại đây, xa xa mà chắp tay về phía Thiên Dương đạo trưởng của Dương Minh môn: "Thiên Dương đạo hữu nhiều năm không gặp, ngươi cũng rất khoẻ mạnh nha."
Hai người này là lão đối đầu, lập tức đã nghe Thiên Dương cao giọng mỉm cười: "Lần này Bắc Sơn ngươi cũng có đội hình rất mạnh nha."
Hạ Vọng không trở thành "Toà thủ" cũng là chuyện ngoài dự đoán của mọi người, chẳng qua vẫn hợp tình hợp lý lắm, dù sao Thành Thư cũng là Kiếm tu, trong Đạo tu Kiếm tu luôn được xếp vào lực công kích mạnh mẽ nhất, thế nên việc Thành Thư lãnh vị trí "Toà thủ" thật ra mọi người đã sớm nghĩ đến.
Thu Khúc Nguyên chính là chưởng môn của Vô Cực môn, ông cực kỳ yêu thích đệ tử Hạ Vọng kia của mình, hiện giờ hắn không nhận được vị trí "Toà thủ" cũng chẳng quan trọng, Hạ Vọng nhất định sẽ được tiến vào Đất Hoang. Có điều một năm này Nam Sơn cũng mạnh lên bất thường, nhất là một nhà bên phía Tô Hàng Đạo —— vậy mà toàn bộ đều đến Kim Đan kỳ, Kim Đan hậu kỳ có những ba tên, vô cùng đáng sợ.
Tuy rằng chiến lực phổ biến của Tẩy Mặc các không cao, nhưng sau một lần nữa đột phá Kết Đan, tốc độ tu luyện của Đỗ Sương Thiên càng tăng thêm, sớm đã lên Kim Đan hậu kỳ, rồi sau đó là Bạch Ngọc, mặc dù trước đây tu vi của Bạch Ngọc vẫn luôn đứng đầu Tẩy Mặc các nhưng chẳng biết gần đây vì sao lại chậm xuống, cảnh giới hiện tại cũng đạt đến Kim Đan hậu kỳ, lại càng đừng nói còn có một tên thứ ba là "Toà thủ" - Đường Thời.
Bây giờ Tô Hàng Đạo có thể xem như nở mày nở mặt, chẳng qua thắng bại của Nam Sơn không thể chỉ trông cậy vào một mình Đường Thời, chẳng ai biết được trước kết quả cả, Tô Hàng Đạo kìm nén lại. Kéo thêm nhiều thù hận cũng không tốt...
Người xung quanh càng nhiều hơn, thậm chí còn có kẻ vì để xem hội Tứ Phương Đài mà lặn lội đường xa đến từ sớm.
Thời gian cho cả hội Tứ Phương Đài rất dài, bởi vì tu vi của nhóm tu sĩ đều không thấp, nhưng nó sẽ được cử hành theo từng trận —— dù sao mục đích của cả Tứ Phương Đài thật sự vẫn là câu thông liên lạc tình cảm giữa bốn núi Tiểu Hoang, tiếp theo mới là lựa chọn người mới thích hợp để tiến vào Đất Hoang.
Số lượng người tham gia Tứ Phương Đài tổng cộng tám mươi bốn người, mỗi núi có hai mươi mốt người, theo lý nhiều người như vậy sẽ không thể xắp sếp ổn thỏa việc thực hiện đối chiến, tám mươi bốn người, nếu như đối chiến một đấu một thì sẽ xuất hiện số lượng lẻ dư ra —— nhưng mà dù sao đây cũng là tỷ thí thực chiến, trong quy tắc đã sớm nói rồi, sống chết có số, người chết lại trên đài Độc Tôn này cũng chẳng hề ít.
Thế nên trong khi đối chiến sẽ luôn có người mất mạng, hoàn toàn dựa theo trình tự đã dự định an bài người tiến hành đối chiến là không có khả năng, người chủ trì do Đất Hoang phái đến sẽ căn cứ vào tình hình thế nào rồi sẽ tùy cơ điều chỉnh.
Người bên Tây Sơn cuối cùng cũng đến, Đại Đạo môn và Vạn Kính môn cũng chẳng phải nơi xuất chúng gì cho cam, ngược lại là đám hoà thượng của Tiểu Phạm tông đi phía sau rất hấp dẫn ánh mắt người ta.
Ánh mắt băn khoăn của Đường Thời khẽ liếc qua đám người đó một cái, lại lần nữa thu trở về.
Vào ngay lúc này người đã đến đông đủ, lấy núi Độc Tôn làm trung tâm, vây quanh tụ tập vô số người, sáu mươi năm mới có một lần thịnh hội, cho nên rất có lực hấp dẫn với những tu sĩ trên đại lục, nói không chừng bên trong còn có người của Đất Hoang lặng lẽ đến quan sát.
Gần giữa trưa khi ánh sáng cùng nhau chếch về một phía, nơi trung tâm của cả đài Độc Tôn lại thoáng hiện lên một trận quang mang, một cái trận pháp phức tạp huyền ảo xuất hiện, ngay sau đó liền hiện ra bóng dáng của một ông lão.
Thiên Toán trưởng lão - trưởng lão của tất cả Các trong Đất Hoang sẽ là người kiểm soát toàn bộ hội Tứ Phương Đài, người này nhìn qua nhỏ gầy xốc vác, nhưng cũng chẳng khác gì người thường, nhìn không ra dấu hiệu tu vi cao thâm gì đó, có điều đôi mắt ông hệt như đã khám phá hết hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, mang đến cảm giác tang thương vô cùng.
Người này xuất hiện thì mọi người đều đứng lên.
Thiên Toán trưởng lão cũng không phải lần đầu tiên chủ trì hội Tứ Phương Đài, ông mỉm cười, chắp tay xoay một vòng, trả lễ rất nhiều người ở chín núi xung quanh, bọn Đường Thời cũng là ôm quyền hoàn lễ.
Bấy giờ thanh âm bình thản của Thiên Toán trưởng lão vang lên: "Lão phu tên là Thiên Toán, may mắn trở thành người chủ trì của hội Tứ Phương Đài, thời gian đã đến, Tứ Phương Đài hiện ra."
Giờ phút này, ông đứng ở chính giữa, lưng quay về phía Nam mà xoay mặt sang hướng Đông, lại chợt cao giọng hô: "Mở! Khối mây bay —— "
Sau một tiếng đó, dùng đài Độc Tôn làm trung tâm, ở một nơi cách đây ba mươi trượng liền xuất hiện bảy ngôi cao màu trắng không nhỏ, sáu ngôi cao trong đó dày chừng một trượng, dài chừng ba trượng, bề rộng chừng một trượng, chia ra ba hướng Đông, Tây, Bắc, một hướng có hai ngôi cao. Còn thừa một ngôi cao còn lại có hơi khác, dài chừng mười trượng, bề rộng chừng ba trượng, cao khoảng hai trượng, nó oanh liệt hướng về Đất Hoang ở phía Nam.
Bảy ngôi cao này gọi là khối mây bay, nó chỉ lơ lửng ở giữa không trung, hiện lên quay xung quanh nhau.
Sau khi khối mây bay xuất hiện, chỉ qua thời gian ba tức thì khối mây bay này đã lần lượt xuất hiện bóng người.
Đại đa số đều là những khuôn mặt xa lạ, Đường Thời chỉ nhận ra được Thang Nhai ở phía Tây —— Tầng chủ tầng thứ tám của Tàng các, kẻ lúc trước còn bảo cho Đường Thời thương lượng đi cửa sau.
Lúc ánh mắt Đường Thời lướt qua Thang Nhai, Thang Nhai cũng nháy mắt một cái, tựa hồ là mỉm cười.
Trên mỗi khối mây bay đều chỉ ngồi xếp bằng một người, mà khối mây bay dài chừng mười trượng lại có hai người ngồi ở hai đầu, một tên mặc áo bào màu xanh, một tên mặc đạo bào màu đỏ, màu sắc tươi sáng đối lập. Ở giữa chừa ra một ngôi cao trống không, Đường Thời đoán đó là vị trí dành cho Thiên Toán trưởng lão.
Thiên Toán bấm ngón tay tính toán thời gian, rồi đột nhiên giẫm mạnh chân xuống, ông bay ra xa để chừa vị trí chính giữa lại, gào to một tiếng: "Mở! Tứ Phương Đài —— "
Một cảnh rung động lòng người cuối cùng cũng xuất hiện, một dải hàn quang đẹp mắt lóe lên, lại có khí tức bàng bạc cuồn cuộn tỏa ra, âm thanh chấn động dưới chân vang không dứt bên tai, kết hợp với nó là những cái tên đỏ như máu dưới chân bọn họ bắt đầu vặn vẹo, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một toà Tứ Phương Đài cao gần trăm trượng ở chính giữa trung tâm đột ngột mọc lên từ mặt đất, giây lát đã đâm thẳng mấy tầng mây, một vạn tám ngàn trượng chắc cũng chẳng đủ!
Khí tức nặng nề như thế dường như khiến người ta không thở nổi.
Đường Thời gắt gao mà nhìn thẳng đài cao này, đây chính là Tứ Phương Đài trong truyền thuyết, sau đó y lại nghe thấy Thiên Toán trưởng lão cất cao giọng nói: "Tứ Phương Đài mở thì hội Tứ Phương Đài sẽ bắt đầu, lần rút thăm đầu tiên sẽ do Thanh Viễn - Tầng chủ tầng thứ bảy của Đạo các trong Đất Hoang chủ trì."
Người mặc thanh bào đang ngồi trên khối mây bay lớn nhất đứng lên, hắn phi thân đứng lơ lửng trên không rồi phất tay nói: "Rút thăm sẽ lấy tên họ bằng máu dưới chân của mọi người làm tiêu chuẩn, hai người đối chiến, chiến đấu vì bản thân mình, hình thức một đấu một, diễn ra theo từng trận. Dùng nơi mọi người đang đứng để làm chuẩn, sau khi chữ bằng máu kia quay lại Tứ Phương Đài thì nó sẽ dừng lại ở ba nơi, từ rìa của Tứ Phương Đài để tiến hành rút thăm."
"Trả lại chữ bằng máu!"
Thuật pháp trong tay của Thanh Viễn bắn ra, tên họ bằng máu trong khung vuông dưới chân mọi người đột nhiên hóa thành huyết quang lần nữa, chạy đến dồn chung một chỗ rồi lui đến chính giữa, chui vào dưới Tứ Phương Đài.
Tứ Phương Đài cao một vạn tám ngàn trượng liền che dấu tất cả vết máu đó, rốt cuộc cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Lúc này Thanh Viễn mới nhắc nhở mọi người, có thể đi đến Tứ Phương Đài để tiến hành rút thăm.
Mọi người bên Nam Sơn nhìn nhau, chiến đấu cá nhân là chuyện riêng của mỗi người, thế nên sẽ do từng người tự hành động, Đường Thời đứng trên đài Độc Tôn ngửa đầu nhìn Tứ Phương Đài cao ngất đâm thẳng mấy tầng mây, y chỉ cảm thấy áp lực nặng nề.
Tứ Phương Đài này rất cao, khiến người ta chẳng có cảm giác thoải mái gì cả.
Bên môi y treo lên vài phần lãnh ý, mím môi, đi tới phía Bắc đã thấy Lạc Viễn Thương cũng đang ở gần đó, hai người không nói chuyện, chỉ có từng người đưa ngón tay chạm lên tấm bảng bên cạnh, sau đó Đường Thời đã cảm giác được chữ bằng máu kia một lần nữa trở về dưới chân của mình, vẫn mang theo cái khung vàng bên ngoài như trước, chẳng qua cái tên màu đỏ sậm đang thẳng tắp mà chỉ về một cái tên đang ở hướng khác, Đường Thời giương mắt nhìn lên, liền thấy được cách đó không xa Đường Uyển cũng ngẩng đầu nhìn mình.
Đường Uyển - Đường Thời, hai cái tên bị sợi dây màu đỏ gắn kết tràn ngập sát khí.
Theo những lần tiến hành rút thăm tiếp theo thì càng có nhiều sợi dây màu đỏ lần lượt thay đổi, rồi sau đó vô số cái tên trở thành sáu tấm bảng giản lược ở đặt bên cạnh Tứ Phương Đài.
Đường cong màu đỏ sậm thể hiện liên hệ đối chiến của mỗi người, mà căn cứ theo liên hệ đó, nó sẽ trực tiếp sắp xếp ra bản đồ đối chiến.
Thanh Viễn: "Hoàn tất rút thăm thì mỗi người trở về vị trí cũ. Chiến đấu từng cá nhân tất nhiên sẽ có sống chết, thế nhưng Đạo gia chúng ta nhân từ, vào lúc chữ bằng máu biến thành màu xám tro thì người đó sẽ mất đi tư cách chiến đấu. Vẫn là câu nói - sống chết có số...Nếu đến lượt của người nào mà người đó không có mặt, vậy thì trong một canh giờ không xuất hiện sẽ công nhận thắng lợi cho đối thủ đã có mặt từ trước để người đó tiến vào vòng tiếp theo. Sau khi rút thăm hoàn tất thì mọi người có một canh giờ để điều tức."
Đây là giải nghĩa triệt để những quy tắc nọ, quả nhiên công dụng của chữ bằng máu dưới chân bọn họ đã đầy đủ hết.
Đường Thời híp mắt một chút, nhìn về bảng tên của mình trên Tứ Phương Đài, mỗi một mặt đều có một cái bảng đồ đối chiến, cùng một sơn môn sẽ không đối chiến với nhau, Tứ Phương Đài này lúc tiến hành rút thăm sẽ tự động tránh ra.
Trận của Đường Thời xếp thứ tám, đối chiến Đường Uyển.
Hai người đánh trận đầu thì Đường Thời không biết, một người của Vạn Kính môn ở Tây Sơn và một người của Điểm Thương môn ở Đông Sơn, Đường Thời còn đang bận hứng thú nghiên cứu tấm bản đồ đối chiến kia.
Giản lược qua, Doãn Xuy Tuyết đối chiến với một tu sĩ của Vô Cực môn, đối chiến với Lạc Viễn Thương lại là Chu Kỷ của Dương Minh môn, Tần Khê đối chiến với một tu sĩ của Đại Đạo môn...
Y rốt cuộc cũng tìm trong đó thấy được Hạ Vọng.
Hạ Vọng đối chiến —— Âu Dương Tuấn.
Ánh mắt Đường Thời chuyển đến trên người Âu Dương Tuấn, vẻ mặt của Tứ sư huynh hay ngại ngùng này ngay bây giờ cũng rất ác liệt thuận theo một sợi dây máu, tầm mắt thật ra đã bị che chắn bởi Tứ Phương Đài, có điều vào lúc này toàn bộ Tứ Phương Đài hay thậm chí là cả đài Độc Tôn đột nhiên lắc lư một trận, đã thấy được Tứ Phương Đài cao gần một vạn tám ngàn trượng vô cùng hùng hậu chậm rãi hiện ra!
Tốc độ này cực kỳ thong thả, nhưng mắt thường lại có thể thấy được, từng chút một, từ từ chậm rãi bay lên từ trong khe hở dưới đất...
Mọi người nhìn đến trợn mắt há mồm, một tấc, hai tấc, một thước, hai thước, một trượng, hai trượng, mười trượng, hai mươi trượng...
Khoảng cách từ từ kéo cao, trên đỉnh đầu mọi người bao phủ một bóng ma, ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy dưới đáy Tứ Phương Đài cũng có một tấm bản đồ đối chiến, nhưng nó phản xạ lên đài Độc Tôn thì chẳng giống như những bản đồ đối chiến khác, chấm tròn màu đỏ và tên của mọi người được căn cứ sắp xếp từ nơi đứng của bọn họ, ở giữa có rất nhiều tia sáng đỏ liên kết lại.
Đường Thời không thích trên đỉnh đầu của mình sẽ có cái gì giống như thế, Tứ Phương Đài cho y cảm giác —— tóm lại là rất áp lực.
Địa điểm đối chiến thật sự là đài Độc Tôn được bao phủ bởi Tứ Phương Đài.
Hạ Vọng đối chiến với Âu Dương Tuấn - trận thứ mười bảy; Thành Thư đối chiến với Giản Qua của Bách Luyện đường - trận thứ hai mươi mốt...
Tổng cộng có bốn mươi hai trận tỷ thí, một trận tiếp một trận, thời hạn của hội Tứ Phương Đài còn dài hơn cả bọn họ tưởng tượng.
Khắp nơi trên đài Độc Tôn cực kỳ an tĩnh, những khối mây bay đều đã có người ngồi, Thang Nhai liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, tính toán đến các loại khả năng, lúc này đây hắn là phụng mệnh Các chủ tới, nhưng chưa từng nghĩ...vậy mà còn sẽ thấy Yêu tu của Phù các cũng phái tu sĩ đến đây.
Chuyện Đường Thời đại chiến ở Tiểu Tự Tại Thiên những người khác thì không biết, nhưng Đất Hoang cũng chẳng phải không biết, có điều giữa Đất Hoang và bốn núi Tiểu Hoang mỗi nơi có quy củ riêng, mặc dù Thiên Chuẩn Phù Đảo bên kia bị diệt nhưng Yêu tu trong Đất Hoang cũng chỉ có thể nén giận, không dám công khai trả thù, chẳng qua khẳng định sẽ lén lút ghi hận.
Vu Dự cũng chỉ là một tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bình thường, cho dù trên người Thang Nhai có vết thương đi nữa thì cũng có thể dùng một ngón tay bóp chết hắn.
Có điều....Hiện tại Thang Nhai cần phải suy sét đến một chuyện, nói Yêu tu đến đây bởi vì Đường Thời thì có thể thông cảm được, nhưng ngay cả hai Các của Ma tu rất hiếm khi tham gia hội Tứ Phương Đài cũng tới, còn có Âm các sẽ chừa ra một danh ngạch để lựa chọn tu sĩ của Đạo tu ở hội Tứ Phương Đài nữa chứ, đây chẳng phải là chuyện rất nực cười hay sao?
Mười hai Các trong Đất Hoang có quan hệ rất phức tạp, cũng chưa phải hoàn toàn phân chia theo đạo lý bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma gì hết, nói theo nghĩa rộng thì Đạo tu, Yêu tu, Ma tu quá khác nhau, đương nhiên bọn họ cũng sẽ có đối lập, nhưng trên thực tế mười hai Các trong Đất Hoang đều bàn về lợi ích —— cho nên chuyện đối lập nhau gì đó rất ít khi xảy ra.
Chỉ là không tránh được việc đấu tranh ngầm mãnh liệt mà thôi.
Lúc này Thang Nhai hoài nghi Yêu tu và Ma tu bên kia có mờ ám, Đường Thời ở dưới thật ra cũng gần nghĩ như vậy.
Một canh giờ trôi qua, trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu.
Mở màn không phấn khích lắm, chỉ là trận chiến giữa hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, chẳng qua chém giết có hơi thảm thiết, kết quả của trận đầu là tên họ bằng máu của cả hai đều biến thành màu xám tro, sau đó sợi dây màu đỏ liên kết giữa hai người đứt đoạn, hai cái tên cùng nhau rơi xuống Tứ Phương Đài.
Trận đầu, một người bước tiếp cũng chẳng có.
Thế là mọi người liền cảm thấy áp lực hẳn lên.
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ chiến đấu tuy rằng không tính là rất lợi hại nhưng lại vô cùng thảm thiết, ngay trận đầu đã thảm như vậy, cũng có thể đoán trước những cuộc chiến tiếp theo sẽ thế nào rồi.
Tên bằng máu có biến thành màu xám tro hay không hình như là căn cứ vào mức độ bị thương và linh lực còn thừa lại trong cơ thể để cân nhắc, Đường Thời ngay từ đầu đã cho rằng như thế, nhưng mà lúc y xem đến trận thứ hai thì đã quyết đoán phủ định ý nghĩ này —— tên họ bằng máu là dựa vào chiến lực còn thừa lại của tu sĩ để cân nhắc.
Đối thủ của Đường Thời là Đường Uyển, một người ở Nam Sơn, một người ở Đông Sơn.
Bọn họ đều đến từ Đường gia, chẳng qua lúc này Đường Thời căn bản sẽ không nương tay với Đường Uyển, Đường Uyển cũng chán ghét Đường Thời đến cùng cực, nhưng tu vi hiện tại của Đường Thời cao hơn Đường Uyển một bậc, lần này Đường Uyển sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt chứa sát khí của Đường Uyển, Đường Thời chậm rãi quay sang, đối mặt với khuôn mặt cạn lời vì sợ hãi và thù hận mà vặn vẹo của Đường Uyển câu lên một nụ cười, lại vừa lúc Đường Uyển muốn đáp trả thì ung dung quay mặt nhắm mắt, rồi bắt đầu ngồi xuống.
Đường Uyển thiếu chút nữa bị người này chọc cho tức lệch mũi, cũng muốn đứng lên làm gì đó thì Tần Khê ở phía sau mỉm cười, dặn dò: "Đường Uyển sư muội vẫn nên ngồi xuống tiếp tục xem đi."
Cuối cùng cũng đã có kết quả của trận chiến thứ bảy.
Thế là trận thứ tám của Đường Thời cũng sắp bắt đầu.
[]: Thái Cực khi chưa phân ra âm dương thì hoàn toàn là một khối được xem như vũ trụ toàn bộ. Thể hiện bằng 1 vòng tròn khép kín, Vô cực sinh thái cực, tiếp đến thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái. Thể hiện sự biến hóa thay đổi của vũ trụ và vạn vật.
Tính của Dương là Phù, là Động, là đi lên. Tính của Âm là Trầm, là Thuận, là đi xuống. Trong Thiếu Dương, Dương đi lên và Âm đi xuống giao lưu, bổ xung cho nhau tạo nên sự hình thành của vũ trụ, biểu tượng của mùa xuân.
Trong Thái Dương quẻ Toàn Dương, biểu tượng của mùa Hạ.
Dương đã thịnh thì sẽ sinh ra Âm. Trong Thiếu Âm, Âm giáng Dương thăng hoàn toàn cách biệt, mọi vật nằm trong trạng thái Suy, biểu tượng của mùa Thu. Âm cách biệt không giao lưu với Dương, mọi vật hoàn toàn ở trạng thái Hủy, quẻ Thái Âm, toàn Âm, biểu tượng của mùa Đông. Con đường tuần hoàn thứ tự Thành Thịnh Suy Hủy – Xuân, Hạ, Thu, Đông.
[]: Duy ngã độc tôn: Được cho là câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh.
Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
"Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn."
Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn (trên trời dưới trời, Ta là bậc tôn quý hơn cả". Con người "tối linh ư vạn vật". Bởi chỉ có con người mới có thể có đầy đủ tình cảm, trí tuệ và ý chí (Bi, Trí, Dũng). Chỉ có con người mới có khả năng siêu việt mọi ràng buộc, vượt thoát mọi thống khổ, dục vọng và khoái lạc để tự trở thành" đóa sen" bất nhiễm tinh khôi một khi quyết chí xuất trần thượng sĩ, thung dung trên bước đường tu đạo Thất Bồ đề phần. Thái tử Tất Đạt đã gióng lên tiếng chuông thức tỉnh những cái ta còn đang ngủ quên miên man trong giấc trần tục, hãy nhìn lại giá trị đáng tôn xưng vào bậc nhất mà ngay cả cõi trời (thiên thượng) hay súc sanh (thiên hạ), không chúng sanh nào có được.
Đó là huyền thoại trong những huyền thoại về Phật Thích Ca, một huyền thoại vốn không phải là huyền thoại lại được hiểu theo huyền thoại để thích ứng với trí óc hạn hẹp, phân chia, cố chấp, tị hiềm của số người. Với chúng ta, những người học đạo, Đức Phật không là gì cả, và nếu có chăng chỉ là bậc thầy sáng suốt trong các vị thầy, đã qua rồi trên 25 thế kỷ. Song dấu chân Ngài đến bây giờ vẫn còn hiện thực để dẫn bước bao kẻ mê lầm. Cho dẫu đời Ngài nếu là huyền thoại thì cũng là một huyền thoại của muôn đời để đi vào huyền sử.