Tẩy Mặc các nằm trên sườn núi Chiêu Diêu Sơn, bên dưới cây cối thấp thoáng, cũng cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh xa xăm.

Từ lúc bước lên đường núi Đường Thời đã thấy được ao Tẩy Mặc quen thuộc, nước ao vẫn một màu đen như cũ, Mặc Khê trên đỉnh núi chậm rãi chảy xuống dưới, hoà vào trong ao nước.

Có đệ tử bên sân đang tu bổ trận pháp bảo vệ ban đầu lại, trận pháp bên cạnh ao Tẩy Mặc đều là dùng mực để lấp vào khe hở, thỉnh thoảng sẽ tiến hành bổ sung, Đường Thời cũng chậm rãi đi qua bọn họ.

Từ khoảng sân này một mạch bước lên trên, tu vi y rất cao, thế cho nên khi đi ngang qua người bọn họ đều đổi giọng gọi y là "Sư huynh", nhưng sau khi nhìn rõ bộ dạng y lại lập tức ngậm miệng không biết nói gì.

Tiểu sư đệ vậy mà trở lại? Đùa gì vậy trời...

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Đường Thời cũng đã vấn an với bọn họ, sau đó đi mất.

Y dùng mặc giới của mình để thông qua trận pháp ngoài núi, cũng đã có người biết y trở về.

Trước điện, xa xa có một luồng ánh sáng bay tới, là người lúc trước Đường Thời bái làm sư tôn, Tô Hàng Đạo.

Đường Thời cũng không che dấu cảnh giới của mình, bây giờ núi hồn địa mạch chỉ còn là một cái xác kén mỏng manh bao lấy bên ngoài Kim Đan, linh lực của Đường Thời cũng đã khôi phục hơn nửa. Một mạch đi đến trước điện cũng đã thấy được Tô Hàng Đạo.

"Đệ tử lịch lãm trở về, bái kiến chưởng môn sư tôn."

Tô Hàng Đạo nhìn Đường Thời, cũng cảm nhận được tu vi hiện tại của y, trong mắt chợt loé ra tia sáng, sau đó ha ha cười, "Tiểu tử ngoan, một chuyến đi ra ngoài trở về thế mà đã lên Kim Đan trung kỳ, trong Tẩy Mặc Các chúng ta sợ là chỉ có ngươi mới có bản lĩnh thiên tài như vậy, còn chưa họa thường cũng đã có thực lực này! Tẩy Mặc Các thật sự sắp có người kế tục nha!"

Trong lòng Đường Thời bây giờ rất phức tạp, từng cọng cây ngọn cỏ trên núi Chiêu Diêu Sơn, mặc dù cũng không ở chung với họ hai năm nhưng lại khiến y có cảm giác khác, có lẽ khi lần đầu y nhìn thấy bức tranh hồ Tẩy Mặc kia cũng đã nhận định nơi này là nơi thích hợp nhất với mình. Cái cảm nhận này với Đường Thời mà nói thì không bình thường, y trời sinh bản tính không dễ dàng gì có cảm tình với người khác, nhưng Tẩy Mặc Các thì nằm riêng ở một bên.

Bộ dáng của Tô Hàng Đạo vẫn còn y hệt lúc mình rời đi, Đường Thời nhịn không được cong cong khóe môi, nói: "Đệ tử cũng không ngờ ra ngoài một lần lại gặp nhiều chuyện đến như vậy, chỉ sợ chuyện đệ tử danh tiếng xấu truyền xa, bôi nhọ sư môn."

Tô Hàng Đạo làm sao có thể không nghe nói qua chuyện đã xảy ra ở Đông Sơn chứ, khi ấy cũng đã biết Đường Thời muốn trở về, hắn nhớ tới thì cười to hai tiếng, lại khen y: "Tiểu tử ngoan, việc bên kia xử lý rất đẹp, tin tức này sớm đã lan tràn khắp tứ phương, ai cũng biết, đợi ngày sau tham gia hội Tứ Phương Đài, ngươi cũng là nhân tố khiến mọi người phải nhìn đến Tẩy Mặc Các. Đã lịch lãm trở về, không biết việc họa thường chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Đã sớm chuẩn bị thỏa đáng." Đường Thời dừng một lát, nghĩ đến thời gian mình ở Đông Sơn làm xằng làm bậy, còn có thái độ hiện tại của Tô Hàng Đạo, lại nói, "Có điều tu vi hiện giờ của đệ tử có hạn, lúc ở núi Hạo Nhiên bị núi hồn địa mạch chui vào, tuy có bằng hữu giúp đỡ nhưng muốn khôi phục còn phải cần hai ngày nữa. Cho nên đệ tử nghĩ nghi thức họa thường sợ là phải lùi lại một chút."

"Đây không phải chuyện gì lớn. Nghi thức hoạ thường vốn yêu cầu thì mới chuẩn bị, lúc cần họa thường thì làm, lấy tu vi của ngươi hiện tại, họa thường không còn là chuyện đáng kể." Tô Hàng Đạo sờ sờ râu mép của mình, cười đến có vài phần đắc ý, "Lần này họa thường ta nhất định phải mời danh môn Nam Sơn cùng xem, đời trước Bạch Ngọc họa thường cũng là vạn chúng xem qua, nếu muốn so ngươi với Bạch Ngọc thì càng ——"

Có thể là cảm thấy lời mình nói như vậy không thích hợp, Tô Hàng Đạo ha ha hai tiếng, không tiếp tục nói nữa, chỉ hít một hơi "Tóm lại vẫn là anh hùng xuất thiếu niên", lại nói: "Ta thấy trong cơ thể ngươi có vẻ hơi khác chút, ngươi trở về nghỉ ngơi một đêm thì đến Mặc đường phía sau núi, ba lão già chúng ta chắc là còn muốn gặp ngươi."

Là núi hồn địa mạch trong cơ thể y sao?

Đường Thời rất muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt bỗng nhiên ngưng trọng của Tô Hàng Đạo, khoát tay chặn y lại, muốn y tạm thời không cần hỏi nhiều, chỉ bảo y đi nghỉ ngơi một lát.

Đường Thời khom người hành lễ, cũng xoay người rời khỏi điện Mặc đường.

Tô Hàng Đạo nhìn chăm chú vào bóng lưng của y, chợt thở dài, bóng ma phía sau đại điện lại hỏi: "Là y sao?"

Bên trong là trưởng lão Chu Mạc Vấn, trong tay hắn cầm một vật rất kỳ quái giống như cái bàn tính, lại coi như châu mà chậm rãi chuyển động, nói: "Chắc là không sai."

"Ba ngàn tiểu, ba mươi ba thiên, mười pháp giới, rất nhiều lần luân hồi..."

Vào lúc Tô Hàng Đạo xoay người, thân hình cũng đã ẩn ẩn có chút còng xuống, Chu Mạc Vấn đáp: "Cuối cũng vẫn là cảnh giới chúng ta không thể đạt đến."

Tô Hàng Đạo không trả lời, chỉ đi vào.

Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống, vì thế lúc Đường Thời đi xuống trên đường bắt gặp vài tên đệ tử, "Đường Thời sư đệ trở về rồi à?"

"Vâng." Đường Thời chắp tay, cười đáp lại.

Mọi người ha ha mỉm cười, cũng rời đi.

Tựa như kinh ngạc ban đầu qua đi, bọn họ hiện tại cũng không có suy nghĩ gì khác.

"Đường Thời sư đệ, ngươi không phải chuẩn bị họa thường sao? Sao lại quay về nhanh như vậy? A —— chẳng lẽ?"

"Đa tạ Cao sư huynh quan tâm."

"Lợi hại, ha ha, lợi hại, chúc mừng tiểu sư đệ."

"Hà hà, tên Bạch Ngọc kia chắc sẽ đau đầu lắm đây."

...

Trên đường đi mọi người thấy y nhanh như vậy đã trở về cũng đều cảm thấy ngạc nhiên, dù sao trước kia bọn Bạch Ngọc rời khỏi cũng là mất một khoảng thời gian dài, sau khi quay lại thì Tẩy Mặc Các có thay đổi lớn vốn là chuyện bình thường, chẳng qua Đường Thời nhanh vậy đã về, rời khỏi còn chưa đến nửa năm, lúc trở về Tẩy Mặc Các vẫn như cũ.

Bây giờ tất cả mọi người vẫn nhận ra y, thậm chí khiến Đường Thời có cảm giác y chưa từng rời khỏi nơi này.

Núi non trùng điệp, một đóa hoa một cái cây, hết thảy đều in vào đáy mắt y.

Đường Thời đứng trên Mặc Khê giữa sườn núi, nhìn dòng suối dài màu mực ánh lên tia sáng kéo ra xa, sắc trời mây ảnh biến mất dưới sườn núi, cây cối xanh um, đã không còn nhìn rõ dáng hình dưới chân núi là gì.

Y bỗng nhiên thì thào một câu: "Quả nhiên ta vẫn chưa đủ vô sỉ, đáng lý nên đánh cắp tuyệt kỹ thu túi trữ vật kia..."

Thân ảnh Thị Phi sớm đã biến mất, Đường Thời lấy ngàn phật hương trong hộp ra xem một chút, ngón tay nhẹ nhàng phất qua, rất linh hoạt đẩy nó đứng lên, thoáng nhìn qua rồi cuối cùng vẫn thu vào túi trữ vật của mình.

Lúc quay người lại thì đã có thể nhìn thấy nhà tranh của y thong dong ẩn dưới tàng cây.

Nhưng Đường Thời trăm triệu lần không ngờ được, có lẽ vì vui quá hóa buồn, cũng có lẽ vì tiện nhân tự nhiên cũng có ma tiện nhân, y vừa mới đi đến bên cạnh nhà tranh của mình đã cảm thấy không đúng, bên trong rõ ràng có người, còn chưa kịp rời đi, cũng đã nghênh tiếp một chậu thuốc nhuộm đủ loại màu sắc hất lên người mình, hơn nữa trong đó ánh sáng chớp động, giam chân Đường Thời một lát.

Mặc dù Đường Thời bây giờ là Kim Đan trung kỳ, thế nhưng kẻ động thủ với y tuyệt đối không chỉ một người, bất ngờ không kịp đề phòng cũng như căn bản không nghĩ sẽ xảy ra việc này, Đường Thời bị dội đến đầy đầu máu chó.

Thuốc nhuộm đủ loại màu sắc chảy xuống người Đường Thời, khiến cho khuôn mặt dù không đẹp đến kinh thiên động địa nhưng cũng hết sức thanh tú dính đầy thuốc nhuộm.

Tách tách, mực nước rơi từ người Đường Thời xuống, chảy thành một dòng suối nhỏ dưới chân y.

Khoé miệng Đường Thời run rẩy, nhìn lại hai vị sư huynh sư tỷ đang đứng trước nhà tranh, cắn răng nói: "Các ngươi —— "

"Ôi, kìa, ngươi nhìn, tiểu sư đệ có phải tức giận rồi không?" Ngũ sư huynh Diệp Thuấn vẻ mặt có hơi sầu nhẹ, vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc bên cạnh mình, "Ngươi nhìn đi, sắc mặc của ngươi năm đó cũng không đẹp được như vậy."

Năm đó? Con mẹ hắn còn dám nói đến năm đó? ! Bạch Ngọc cười lạnh trong lòng, yên lặng xoa xoa cái vết màu đỏ trên trán Ngũ sư đệ đáng yêu, lại xoay qua nhìn gương mặt kia, bộ dáng làm người tốt mà an ủi Đường Thời: "Tiểu sư đệ, trở thành đệ tử nội môn là thảm trọng, trở thành đệ tử nội môn xuất sắc nhất càng là việc vô cùng tàn ác, năm đó là sư huynh, hôm nay đến phiên sư đệ. Đây là truyền thống tốt đẹp của Tẩy Mặc Các chúng ta, đời đời truyền lại, ngươi cũng phải kế thừa."

"..."

Đường Thời đen mặt, im lặng không đáp.

Tẩy Mặc Các vào lúc nào có quy củ như này? Vừa mới trở về đã trực tiếp hứng một chậu mực nước, thật sự là dọa người...

"Được rồi, đừng đùa nữa, tiểu sư đệ mới quay về, thanh tẩy cũng là chuyện tốt." Lần này người nói chuyện vẫn là Đỗ Sương Thiên, chẳng qua khi Đường Thời nhìn về phía hắn cũng đã chú ý tới Đỗ Sương Thiên vậy mà tới Kim Đan trung kỳ, hiện tại Đỗ Sương Thiên và Bạch Ngọc tu vi đều sánh ngang với Đường Thời.

"Thanh tẩy?" Đường Thời có chút sững sờ.

Tống Kỳ Hân đi đến đưa khăn mặt cho y, không nỡ nhìn những tên xú nam nhân đó khi dễ tiểu sư đệ trong môn, tiếp lời: "Đừng nghe bọn họ nói bừa, Đại sư huynh cũng không phải hạng người đứng đắn gì —— chỉ là nếu trở thành đệ tử nội môn trước tiên phải có lễ rửa tội, lúc trước ta cũng bị bọn họ dội —— có điều..."

Vẻ mặt trong sạch của Tống Kỳ Hân bỗng nhiên có chút thả lỏng, vậy mà cười như không cười nói: "Sau khi chấm dứt nghi thức họa thường thì các sư huynh sư tỷ cũng nên trả lễ cho ngươi. Ngươi có thể tùy ý chọn ra một người để dội...Đương nhiên, ngươi xem sư tỷ của ngươi thiện lương như vậy, nhớ kỹ không cần chọn sư tỷ đâu."

Tứ sư huynh Âu Dương Tuấn ở sau lưng nhỏ giọng nói một câu: "Nhị sư tỷ vô sỉ..."

"Ba" Bạch Ngọc vỗ một bàn tay lên sau gáy Âu Dương Tuấn, lại nói: "Ngươi cũng không được vô lễ với sư tỷ."

Đỗ Sương Thiên liếc nhìn Bạch Ngọc một cái, trầm ổn không tiếp lời.

Đường Thời bên cạnh nhận lấy khăn mặt trên tay của Tống Kỳ Hân, lau mặt thật sạch sẽ, tuỳ tiện sử dụng linh thuật thanh tẩy, đã trở về nguyên dạng. Y thở dài, nói: "Chư vị sư huynh đối đãi với ta nhiệt tình như thế, đến lúc đó Đường Thời nhất định không cô phụ nguyện vọng mãnh liệt muốn dùng nước mực rửa mặt của chư vị sư huynh."

Mặt mọi người đều đen, trừng mắt nhìn về phía Tống Kỳ Hân.

Nữ nhân Tống Kỳ Hân này nhìn thì âm lãnh nhưng thật ra là âm hiểm á!

Diệp Thuấn bỗng nhiên cảm thấy tiểu sư đệ tu vi rất cao, cũng không phải dạng dễ đối phó, sau nghi thức họa thường chắc mình cũng không đủ khả năng né tránh công kích của tiểu sư đệ đâu?

Thật là một vấn đề nan giải...

Tống Kỳ Hân nói: "Lúc ngươi tiến vào sơn môn thì chúng ta đã nhận ra, khi tin tức ở Đông Sơn truyền đến đây còn tưởng ngươi đã thiếu một cánh tay gãy một cái chân quay về, không ngờ vậy mà vẫn còn lành lặn. Ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Ánh mắt của Tống Kỳ Hân lộ ra điểm thân thiết, tuy rằng rất nhanh đã biến mất nhưng Đường Thời vẫn cảm nhận được.

Vào lúc này trên người y đều là mặc khí, cũng mím môi cười một tiếng: "Vâng."

Mọi người không tiện tiếp tục quấy rầy Đường Thời, chuẩn bị rời đi.

Đường Thời đứng trên bậc thang nhìn theo bóng dáng bọn họ hồi lâu, thấy Bạch Ngọc và Đỗ Sương Thiên đứng ở giữa, Tống Kỳ Hân có chút ngại ngùng cùng Tứ sư huynh Âu Dương Tuân đang nói gì đó, Diệp Thuấn phúc hắc vuốt cằm của mình nhìn đường đi phía trước, ngẫu nhiên đáp lại Bạch Ngọc mấy câu.

Sâu trong nội tâm y hiện lên cảm giác kỳ quái không cách nào áp chế, tóm lại cảm thấy ánh mắt của bản thân nhìn Tẩy Mặc Các hình như khác xa khi xưa.

Đi vào trong phòng mới phát hiện bên trong không dính một hạt bụi nhỏ nào, có vẻ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhớ tới mấy vị sư huynh sư tỷ mới vừa từ phòng mình đi ra, lại nhìn mấy đồ vật đã được đổi mới kia, y nhịn không được cười một tiếng.

Họa thường...

Nghi thức họa thường không phải muốn là có thể lập tức tiến hành, trước tiên Đường Thời vẫn phải giải quyết núi hồn địa mạch này đã.

Y khoanh chân ngồi xuống đã cảm thấy linh lực lưu động trong kinh mạch ngày càng nhiều, chậm rãi chuyển động theo quỹ đạo mười ba sách Ấn Tuyên, mặc khí cũng thuận theo kinh mạch của y mà di chuyển.

Kể từ lần cuối cùng rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên, Đường Thời đã có thể hút mặc khí từ Trùng nhị bảo giám hoà vào ngón tay mình, mười ba sách Ấn Tuyên dường như cũng có thể liên hợp được với Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút, lúc ấy Đường Thời còn cảm thấy kỳ quái, chẳng qua khi lo lắng tâm pháp của Tẩy Mạc Các đối với Trùng nhị bảo giám và Phong nguyệt thần bút có đặc thù, nhưng Đường Thời cũng cảm thấy bọn nó rất hoà hợp —— dù sao bản thân cũng có cảm giác chúng là cùng một loại.

Y vận chuyển hết ba tầng mười ba sách Ấn Tuyên, cảm nhận lượng lớn linh lực và vài phần mặc khí màu đen lưu động trong kinh mạch mới thu hai tay về.

Sau vài vòng Chu Thiên thì Đường Thời khoát tay, nhìn đám mây đen nhẹ nhàng nổi trên ngón tay của mình, chuyển động ngón tay một cái đám mây đã tản mất, chỉ là sau hiện tượng này ngón tay Đường Thời đều giống như bị bôi đen.

Y cau mày nhìn kỹ một lần nữa, mặc khí màu đen cũng đã biến mất tăm.

Có người nói nếu tiếp xúc với bút mực thời gian dài, ngón tay và móng tay sẽ nhiễm đen, y xem như là ứng nghiệm với câu nói kia, khí chất mười phần văn nhân.

Đồ vật yêu cầu để họa thường coi như đã chuẩn bị đầy đủ hết, bút là chế tác từ gốc cây Tam Chu, mực là mực của cành cây Mặc Sơn, giấy là dùng tơ dệt từ Băng tàm ti, ấn là Thanh thiết ấn. Sau cùng chỉ cần cân nhắc làm thế nào để họa thường thành công.

Cũng chẳng qua chỉ là biện pháp chế tác quyển trục, Đường Thời từ lúc bắt đầu lịch lãm cũng đã tìm được phương pháp, huống chi gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ an tĩnh ngồi trong phòng nhỏ lại có cảm giác ý chí sục sôi hỗn loạn dần lắng xuống.

Y lấy ra một cái hộp nhỏ, thấy được ngàn phật hương giống như viên ngọc màu đen bên trong, trước đó Thị Phi đã dạy cho y cách sử dụng, sau khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh trở lại thì cởi bỏ ngoại bào, tiếp đó ngón tay nhẹ nhàng lay động, ngàn phật hương cũng chậm rãi bốc hơi, mùi hương vây xung quanh y, lại từ từ xuyên qua làn da y chui vào trong thân thể, xuyên thấu qua từng tấc huyết nhục rồi mới chậm chạp tiến vào kinh mạch.

Trong thức hải lần nữa ánh lên kim quang, Đường Thời vốn tưởng rằng lần cuối cùng này sẽ rất thuận lợi, lại chưa từng nghĩ đến ngàn phật hương sau khi tiếp cận núi hồn địa mạch, vật kia như là cảm giác được tận thế sắp ập xuống đầu mình thì bắt đầu dùng hết sức mà ôm lấy Kim Đan Đường Thời giãy dụa.

Thứ này tuỳ lúc có thể dẫn đến nguy hiểm cho tính mạng của mình, Đường Thời sao có thể chấp nhận nó?

Sát tâm lập tức nổi lên, có vẻ núi hồn địa mạch này bị tác dụng của ngàn phật hương kích thích, nhưng vào lúc nó bắt đầu vặn vẹo thì cũng vừa lúc lộ ra khe hở, lộ ra một phần Kim Đan.

Cơ hội chính lúc này!

Chỉ cần Kim Đan lộ ra thì núi hồn địa mạch cũng không thể ngăn cản được linh lực và Kim Đan trong kinh mạch Đường Thời giao hoà.

Bắt lấy cơ hội này, linh lực trong cơ thể Đường Thời như công tắc nước mãnh liệt chảy vào Kim Đan, một ngọn lửa màu tím kỳ quái trước kia bao lấy Kim Đan hiện giờ sáng lên giống như bùng cháy, ngay sau đó linh lực của Đường Thời rốt cuộc được chảy vào Kim Đan.

Núi hồn địa mạch thuộc tính hàn, bao lấy Kim Đan lâu như vậy thì màu sắc cũng đã có chút ảm đạm, lửa này nếu đột nhiên đốt lên thì giống như thiên lôi địa hỏa, trong nháy mắt cũng đã dấy lên trận lửa trong thức hải của y.

Vì vậy xung quanh đều bị bỏng, tích tắc ngọn lửa vây lấy núi hồn địa mạch, vật này dù sao cũng đã bám vào tâm thần Đường Thời khá lâu, trong nháy mắt đó y có thể cảm nhận được cảm xúc của núi hồn địa mạch, nhưng trong lòng cũng không có nửa phần dao động, tiếp tục tàn nhẫn đốt cháy.

Núi hồn địa mạch kia cuối cùng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, như chú sóc đáng thương buông lỏng một hạt thông, buông Kim Đan Đường Thời ra, trong thức hải Đường Thời lại an tĩnh, nó cũng không biết nên tìm đường ra từ đâu, vì thế chui ra thức hải Đường Thời, chạy theo sống lưng của y xuống dưới, rất nhanh đã đến một chỗ sau lưng y.

Trong mắt Đường Thời loé ra ánh sáng, nhắm mắt kiểm tra thì đột nhiên sửng sốt, vốn không biết vào lúc nào, một cái ấn ký đã hình thành từ cổ đến sống lưng y, hệt như một lốc xoáy đang chậm rãi chuyển động, núi hồn địa mạch kia sau khi chạy thoát đã bị hút vào trong đó.

Hồn của núi này là màu trắng, mà ấn ký dạng như lốc xoáy kia là màu đen, hai thứ bỗng nhiên hợp lại cũng như hắc bạch giao thoa chia ra hai bên, Đường Thời nhìn màu trắng đen này một hồi đã nhận ra nó rất giống một cái Thái Cực ấn.

Tiếp sau đó đã có một giọng nói từ nơi sâu nhất trong đầu y vang lên, âm thanh rất thanh thuý lại mơ hồ: "Ta không có ác ý."

Da đầu Đường Thời rung lên, đệt, núi hồn địa mạch này thành tinh ?

"Ta là nửa linh tinh." Thanh âm kia lại nói, "Ngươi hủy diệt núi Hạo Nhiên khiến ta mất đi chỗ ở, giờ tìm đến mượn thân thể ngươi nghỉ tạm, thù cũ coi như xóa bỏ."

"..."

Thân mến, ngươi không cần tự tiện làm ra quyết định như vậy đâu?

Đường Thời rất muốn chửi má nó, giọng nói non nớt như bóp chẹt này, gì mà ta ngươi, bộ dạng ra vẻ nho nhã quả thật khiến y muốn giết chết.

Vật này nói gì mà không có ác ý với y, Đường Thời mới không tin —— trước đó Thị Phi đã nói qua, núi hồn địa mạch này ngay từ đầu phong toả Kim Đan của y nhất định không có lòng tốt, nếu không phải dùng Đại Hoàn đan và ngàn phật hương của Thị Phi thì hiện tại Đường Thời đã là một khối thi thể, núi hồn địa mạch giờ nói như vậy chẳng qua bởi vì lúc này Đường Thời ở thế mạnh mà nó thế yếu, rơi xuống hạ phong, thuận theo xảo trá mà thôi.

Trong lòng y rất rõ ràng, lại lặng lẽ vận chuyển linh thức của mình thăm dò thứ giống như Thái Cực ấn kia, lốc xoáy màu đen này trước đây có lẽ là hình thành từ mặc khí của mình, nhưng Đường Thời cũng không nhớ rõ bản thân vào lúc nào có một cái ấn ký như vậy...

Y nhíu mày suy tư một lát lại phát hiện vô luận linh thức đi vào thăm dò nhiều hay ít cũng như muối bỏ bể, nó giống như linh lực vậy, một hồi sau linh lực trong cơ thể Đường Thời lại tựa như bị thứ đó cắn nuốt.

Đáy mắt y loé ra sắc lạnh, lại cảm thấy núi hồn địa mạch thật ra cũng bị thứ này vây khốn, cười lạnh một tiếng: "Tự làm tự chịu."

Núi hồn kia cũng không có phản ứng gì quá khích, chỉ đáp: "Nhữ tâm tựa như Phật, thân là đạo, tính như ma, bản chất chính là yêu. Thế gian có ngàn vạn đại đạo, chọn một cái cũng có thể thông thiên, cùng tu chư đạo, khác nào tự hủy đâu."

Ngược lại Đường Thời còn không biết bản thân tu nhiều như vậy, sau khi âm thầm nhiều lần thăm dò núi hồn đã bị ấn ký lốc xoáy sau sống lưng y khoá lấy thì cũng yên tâm hẳn.

Lốc xoáy hình thành từ mặc khí chắc sẽ có liên quan đến mười ba sách Ấn Tuyên, ngày mai lúc y trở về Mặc đường thì hỏi chưởng môn một chút là được.

"Người ngoài tu đạo thì ta tu chư đạo, với ta mà nói chư đạo cũng không khác gì nhau, không hao tổn tu hành. Thiên hạ chia ra ngàn vạn đạo, một người đi ngàn vạn đạo thì có gì không thể?"

Cõi lòng Đường Thời cuối cùng vẫn có vài phần ngông cuồng, tu sĩ khắp thiên hạ này nếu như không có một điểm ngông cuồng thì sao có thể nghịch thiên mà tu?

Bản lĩnh của núi hồn sinh ra từ thiên địa, thuận theo ý trời mà làm, dĩ nhiên khác với tu sĩ nhân loại, không thể hiểu nổi tư duy của Đường Thời, cũng không có cách nào hiểu được tư duy của tu sĩ khác.

Có thể tu sĩ khác cho rằng mình thuận theo ý trời mà tu, thực chất vẫn luôn nghịch trời mà đi —— chỉ là tội danh nghịch trời quá lớn, lại có mấy người dám thừa nhận đây?

Đường Thời cũng là số ít người trong đó, nghịch trời mà tu, làm như vậy cũng không tính là sai.

Núi hồn kia có vẻ cảm thấy không thể nói rõ với Đường Thời thì cũng đành im lặng.

Hai màu trắng đen lần lượt thay đổi, Thái Cực ấn chậm rãi xoay tròn, cực kỳ hồn nhiên.

Đường Thời ấn một cái lên huyệt thái dương, tạm thời không nghĩ đến nó, một lần nữa tu luyện mười ba sách Ấn Tuyên —— y nhớ rõ, mười ba sách Ấn Tuyên này hình như không đầy đủ...

Nói là của lão tổ trong Đất Hoang, có vẻ là khi đạt cảnh giới mới đã tạo ra.

Suy cho cùng, Đất Hoang vẫn là một nơi rất thần bí.

Một đêm tu luyện buồn tẻ cũng trôi qua, cảm giác được sự mạnh mẽ của Kim Đan được giải phóng, bột phấn xám trắng của tàn hương rơi bên cạnh Đường Thời, vẫn còn mùi hương lưu lại.

Ngón tay y liên tục kết ấn, đã có từng dòng mặc khí xuyên qua giữa kẽ ngón tay, cũng có xu hướng càng ngày càng nhiều thêm.

Trải qua hơn nửa tháng bị khoá Kim Đan, linh lực và liên hệ giữa Kim Đan của Đường Thời lần nữa khôi phục, y đã cảm nhận được loại sức mạnh trước nay chưa từng có. Y có thể tự điều khiển cơ thể mình, thậm chí tự khống chế hướng đi của linh lực, chuẩn xác khống chế chúng —— tinh thần lực là tu luyện từ "Tâm Kinh", linh lực dạng mặc khí là tu luyện từ "Mười ba sách Ấn Tuyên."

Đến bình minh, Đường Thời mở mắt ra, tròng mắt đen như mực, vào sáng sớm càng khiến người ta cảm giác cực kỳ lạnh lùng.

Y giật giật ngón tay của mình, trên đầu ngón tay cái có mặc khí lượn lờ, nhưng y chỉ nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng phất tay, hủy diệt mấy dòng mặc khí yêu dị này đi.

Lúc bước ra ngoài, giọt sương đọng trên phiến lá to nhỏ xuống, Đường Thời há miệng hứng trên đầu lưỡi, rồi lại mỉm cười khó hiểu.

Xoay người kéo cửa lại rồi trực tiếp đi đến Mặc đường phía sau núi, ba vị trưởng lão đang chờ y ở đó.

Nhưng nháy mắt nhìn thấy Đường Thời, đáy mắt ba người không hẹn mà cùng dần hiện ra một tia khiếp sợ.

Chân trước của Đường Thời vừa mới bước vào cửa Mặc đường đã cảm giác dưới chân mình loé ra sắc lạnh, một cái trận pháp sáng lên như đang rọi sáng cái gì đó. Đường Thời có vẻ cảm thấy mình sắp gặp nguy hiểm nên nổi lên tâm tình đề phòng, chẳng qua trận pháp kia không có tổn hại Đường Thời, mà là hiện rõ ra một cái Thái Cực ấn chuyển động dưới chân Đường Thời, bên cạnh đó Đường Thời cũng cảm thấy ấn ký lốc xoáy sau lưng mình cũng chuyển động cùng tần suất với Thái Cực ấn này.

Y có chút kinh ngạc xong lại cảm thấy mình hẳn đã đoán đúng —— thứ này quả nhiên có liên hệ với mười ba sách Ấn Tuyên?

Mặc kệ tâm pháp tu hành khác nhau ra sao, Tẩy Mặc Các suy cho cùng cũng thuộc vào đạo môn, đạo tu lấy dấu hiệu là Thái Cực ấn, phật tu lấy dấu hiệu là Vạn Tự ấn, còn về phần ma tu thì luôn không lường được, vốn là tà đạo, không có mới là bình thường.

Đường Thời tạm thời không dám động, chỉ liếc mắt nhìn ánh mắt hoảng hốt của hai vị chưởng lão và chưởng môn.

Tô Hàng Đạo nói rằng: "Không cần hoảng sợ, đây chẳng qua là trận pháp kiểm tra tu vi của Mặc đường khi có người đến thôi."

Trước kia ở trong Tàng Kinh Các cũng có mấy trận pháp kiểm tra tu vi này nên Đường Thời cũng không xa lạ, chẳng qua cái trận này hình như hơi khác.

Bây giờ Đường Thời là một tên Kim Đan trung kỳ, mấy vị trưởng lão đều là Nguyên Anh kỳ, quả thật chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra tu vi của Đường Thời đến đâu.

"Đệ tử bái kiến chưởng môn, hai vị trưởng lão." Đường Thời hành lễ xong nâng mắt nhìn bọn họ.

Tô Hàng Đạo vừa thấy Đường Thời đã cảm nhận được biến hoá trong cơ thể của y, kỳ lạ nói: "Hôm qua lúc ta xem trong cơ thể ngươi còn có núi hồn địa mạch bám sát Kim Đan mà, hôm nay đã chuẩn bị lấy ra cho ngươi, sao giờ lại không thấy nữa?"

Đường Thời cũng đang muốn hỏi chuyện này, nhưng y đột nhiên không biết có nên nói ra hay không, y nhìn về phía Tô Hàng Đạo, chần chừ một lúc rồi phân thích nhiều lần, vẫn cảm thấy lốc xoáy kia có quan hệ với mười ba sách Ấn Tuyên, cũng tinh tường nhận ra người này không có ác ý với mình mới nói: "Bằng hữu của đệ tử ở Tiểu Tự Tại Thiên đã từng dùng ngàn phật hương giúp đệ tử trừ núi hồn, hôm qua đệ tử dùng nhánh ngàn phật hương còn lại đuổi nó đi nhưng không nghĩ tới xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn —— đồng thời cũng phát hiện sau lưng xuất hiện một cái ấn ký hình lốc xoáy. Núi hồn kia đã trực tiếp chui vào trong lốc xoáy kia, bây giờ làm cách nào cũng không lấy ra được. Ấn ký này cực kỳ cổ quái, đệ tử cũng không biết nên xử lý thế nào..."

Yến Hồi Thanh đang uống trà cũng đột nhiên phun hết trà trong miệng ra, không đợi Tô Hàng Đạo và Chu Mạc Vấn ngăn cản đã trực tiếp hỏi ra một câu: "Ngươi thế mà tu luyện Đan Thanh ấn?!"

Khoé miệng Tô Hàng Đạo không nhịn được hơi run rẩy, hắn cảm thấy Yến Hồi Thanh quá lỗ mãng, còn chưa xác định có phải Đan Thanh ấn hay không thì hắn đã nói ra. Có điều cũng khó trách, Yến Hồi Thanh cả ngày đều ở trong vườn rau, sợ rằng đã quên mất Tẩy Mặc Các bọn họ tồn tại vì cái gì. Hắn thở dài nhìn về phía Đường Thời, lại vẫy tay một cái, bảo: "Có phải Đan Thanh ấn hay không còn rất khó nói, ngươi tiến lại đây."

Đây là lần đầu tiên Đường Thời nghe được cái tên này, chỉ đi tới, cũng đã từ cái tên này và vẻ mặt của mấy trưởng lão phỏng đoán ra thứ này xác thật có liên quan đến mười ba sách Ấn Tuyên.

Tô Hàng Đạo gọi y đi đến bên cạnh mình, sau đó xoay lưng y lại, kéo ngoại bào của y xuống một chút, chỉ liếc mắt nhìn ấn ký giờ đã trông như Thái Cực ấn một cái, Tô Hàng Đạo giật mình lúc lâu, tựa như muốn cười lại không thể cười nổi, khóc thì cũng có vẻ không thích hợp.

Đường Thời nghi hoặc: "Chưởng môn, làm sao vậy?"

Tô Hàng Đạo phất tay, chỉ đáp: "Ấn ký này của ngươi cũng là dạng Đan Thanh ấn mà người thường không có cách nào tu luyện ra được, là...Bây giờ nên gọi là Đan Thanh Thái Cực ấn mới đúng."

Yến Hồi Thanh liếc nhìn ấn ký kia của Đường Thời, lúc này mới hít một ngụm khí lạnh, tâm trạng hoảng sợ đã từ lâu không xuất hiện rốt cuộc nổi lên, nhưng lúc Đường Thời xoay người lại đã kịp thời điều chỉnh vẻ mặt.

"Đan Thanh Thái Cực ấn?" Đường Thời có chút không hiểu, xoay tay ấn xuống cổ của mình.

Tuy rằng y đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng kiến thức vẫn kém xa so với mấy lão quái Nguyên Anh kỳ, dù sao mười ba sách Ấn Tuyên này cũng không được ghi lại trong kinh quyển của Tiểu Tự Tại Thiên, xem qua chỉ là xem qua, vốn khác xa so với việc tự mình trải nghiệm.

Đây gọi là đọc vạn quyển sách không giống với đi ngàn dặm đường.

Tô Hàng Đạo giải thích: "Mười ba sách Ấn Tuyên là do tiên nhân tạo ra, Đan Thanh ấn này kỳ thật là đồ vật trong truyền thuyết, chỉ có thiên tài có thiên phú tu luyện được mười ba sách Ấn Tuyên mới có thể luyện được, còn phải nhìn cơ duyên và ngộ tính của mình nữa, hình như đến nay chỉ có người chế tạo mới có thể tu ra. Về phần Thái Cực, ngươi hủy núi Hạo Nhiên thì núi hồn địa mạch chui vào cơ thể ngươi —— nó mặc dù thuộc linh yêu tinh quái, nhưng cũng là sinh ra từ thiên địa, núi Hạo Nhiên đã tồn tại ngàn vạn năm, thuộc về dương khí."

Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, vậy nhưng cũng hơi khó hiểu.

Yến Hồi Thanh bên cạnh cau mày nói: "Không đúng, núi hồn của núi Hạo Nhiên là dương khí, khác với Đan Thanh ấn trong mười ba sách Ấn Tuyên của Tẩy Mặc Các chúng ta, chẳng lẽ không phải nghịch âm à?"

Thái Cực của đạo môn là âm dương điều hòa, tóm lại vẫn thuộc về chính đạo, ít nhất phần lớn đạo tu luôn tu chính đạo, dựa theo phân tích này mà suy đoán thì ngược lại đạo tu bọn họ là tà ma, đây không phải đang nói giỡn hay sao?

Không chỉ có Yến Hồi Thanh cảm thấy nghi hoặc, cả Chu Mạc Vấn cũng thấy rất kỳ lạ, quả nhiên nói đến chuyện này toàn là cổ quái.

Trong lòng Đường Thời nghĩ ba vị này sẽ không cho rằng mình là tà ma ngoại đạo đấy chứ? Có điều việc y làm...quả thật có khác gì tà ma ngoại đạo đâu...

Đường Thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn ba người, qua một lúc lâu mới hỏi: "Vậy Đan Thanh ấn này biến thành như vậy thì nên làm thế nào đây?"

Yến Hồi Thanh nói: "Chấp nhận đi."

Tô Hàng Đạo: "..."

Chu Mạc Vấn: "..."

Đường Thời: "..."

Ôi, người có thể đừng không đáng tin như vậy không!

Tốt xấu gì cũng đã tu luyện mười ba sách Ấn Tuyên, bây giờ phương hướng tu luyện lại đi sang hướng kỳ lạ, vậy mà trưởng bối trong sư môn đều bó tay hết cách, các ngươi xác định bản thân không phải đang đùa ta chứ?

Sư phụ sư thúc, cầu ngươi đừng làm rộn, công pháp xuất vấn đề sẽ chết người đó!

Có thể ánh mắt Đường Thời kích thích lòng đồng cảm của Tô Hàng Đạo, hắn ho khan một tiếng, cũng có chút xấu hổ nói: "Thật ra trong môn phái chúng ta ngươi là người duy nhất tu luyện ra được Đan Thanh ấn, nếu hỏi thứ này rốt cuộc phải xử lý thế nào thì ta cũng không rõ lắm, bản thân ngươi thiên phú dị bẩm, tu luyện một lần đã thành công, có lẽ không có đi sai đường đâu."

"..." Đây là sư môn không đáng tin nhất khắp Tu Chân giới đi...

Đột nhiên Đường Thời sâu lắng cảm thấy bản thân đang bị thế giới này đùa giỡn không thể kháng cự, người khác tu luyện đều có mục đích, chỉ riêng y là tự mình tìm đường.

Khi trước ở Đường gia thì thôi đi, bí quyết Luyện Khí cũng không có người dạy, là tự y nhặt được trên tảng đá cạnh bờ sông, tiến vào Thiên Hải sơn vốn cũng chẳng học được thứ hữu dụng gì, vật duy nhất mở ra được là Trùng nhị bảo giám, mình còn chưa kiểm tra hết nó thì ngược lại đến Tẩy Mặc Các tu luyện mười ba sách Ấn Tuyên và Phong nguyệt thần bút, nhưng mà con mẹ nó —— con đường tu luyện lúc này lại nghe nói là chưa từng có ai đạt được. Y cho rằng mình rốt cuộc vẫn tu luyện theo thứ có sẵn, kết quả...

Thế giới vẫn là một cái hố trước sau như một.

Đường Thời quả thực muốn đưa tay che mặt mình, trời sinh vận mệnh nhấp nhô, không có biện pháp —— ai kêu y giỏi đến quỷ thần trong thiên hạ cũng phải khiếp sợ chớ?

Tốt, đều đến đây.

Tóm lại hôm nay gặp được việc này, triệt để quét mới tam quan Đường Thời.

Y mơ màng hỏi một câu: "Sư tôn, ngươi có cho rằng ta sẽ vì tu luyện con đường này mà chết không?"

Tô Hàng Đạo nghiêm túc cam đoan với y: "Mặc kệ ra làm sao thì đây cũng là con đường không có người đi, ngươi nên biết khắp Tu Chân giới này có ngàn vạn công pháp, có cái đã bị hủy, có cái là được sửa từ bản cũ, khắp Tu Chân giới vẫn luôn phồn vinh như thế. Nếu như ngươi có thể tự mình vạch ra một con đường thì ngày sau Phi Thăng vượt ra khỏi giới này cũng không phải là chuyện không thể. Cho dù có chán nản thất vọng, mệnh từ ta không từ trời, nói dễ nghe một chút thì là phụ thuộc vào chính ngươi. Việc tu hành vốn là nghịch trời mà đi, nếu không có nghị lực lớn thì cho đến tận cuối đời cũng chẳng qua chỉ là tu sĩ cấp thấp."

Bỗng nhiên hơi ngơ ngẩn, Đường Thời giương mắt nhìn Tô Hàng Đạo.

Lần đầu tiên từ trong miệng tu sĩ khác nghe được lời như vậy —— tu hành vốn là việc nghịch trời mà đi.

Đột nhiên Đường Thời cảm thấy mình thật sự đã tìm đúng nơi, y thừa nhận mình chỉ tin tưởng vào chính bản thân, bây giờ nghe được Tô Hàng Đạo nói lời này, vậy mà có chút cảm động khó hiểu.

"Thuận lòng trời hay nghịch ý trời cho tới bây giờ cũng là đề tài nghị luận khắp Tu Chân giới. Ngay cả Tẩy Mặc Các chúng ta cũng luôn dùng ý nghịch trời mà tu. Xu Ẩn tinh này có hàng vạn tu sĩ, trong Đất Hoang cũng có vô số tu sĩ, có người nhìn như thuận theo ý trời nhưng kỳ thật vẫn đang nghịch ý trời, trong lòng đa số tu sĩ vẫn có ý nghĩ nghịch trời mà tu." Giọng nói của Tô Hạng Đạo từ nơi xa truyền đến, hắn nói về đề tài này rằng, "Tu sĩ có kiếp số, thậm chí còn có giai đoạn đặc biệt để phân chia tu vi gọi là "Độ Kiếp", để trời cao thử nghiệm ý chí tu hành của chúng ta, ta không biết trong bốn tu Tiên, Phật, Yêu, Ma có ý nghĩ gì —— nhưng ít nhất ta xác định Đạo tu là đi nghịch ý trời. Nhiều tu sĩ cấp thấp trên đại lục Linh Xu này cho rằng thuận lòng trời mới là chính đạo, lại không nghĩ tới một khi thuận lòng trời, bọn họ cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm tu sĩ cấp thấp."

"Tu sĩ đấu với người cũng là đấu, đấu với trời cũng là đấu."

Tô Hàng Dạo bất giác mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Đường Thời, nhìn ra được trong lòng y có hơi rung động, cuối cùng lại hít một hơi nói: "Ngươi đã đến Kim Đan trung kỳ, chuyện Hoá Anh chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể tu ra được Đan Thanh ấn đã là người không tầm thường rồi —— vả lại sau còn có hội Tứ Phương Đài, ngươi cũng nằm trong danh sách được cử đi, nếu có thể tiến vào Đất Hoang thì sẽ thấy được thật nhiều cách tu hành của các tu sĩ trên đại lục Linh Xu chúng ta."

Trong lời nói cũng có một lòng kính ngưỡng và khát khao khôn cùng về Đất Hoang.

Mấy người như Tô Hàng Đạo cũng tạm thời không có có hộ này, bọn họ tu luyện tới Nguyên Anh kỳ đã tiêu phí mấy trăm năm, dù sao cơ hội ngộ đạo đột phá cũng không lớn, muốn gia nhập vào Đất Hoang không biết còn phải tốn bao lâu.

Đường Thời khép hờ mắt, ở trong lòng tưởng tượng hình dạng của Đất Hoang, lại nhớ đến trên đường trở về nghe được đủ loại tin đồn về hội Tứ Phương Đài và Đất Hoang, khắp đại lục đều lấy Đất Hoang làm trung tâm, tu sĩ nhiều hay ít gì cũng đều có giấc mộng cuộc đời này của mình sẽ được đặt chân lên Đất Hoang một lần —— chẳng qua cả Tu Chân giới so ra như cái Kim Tự Tháp, người có thể tiến vào Đất Hoang chỉ có vài kẻ mà thôi.

Mặc kệ Đất Hoang là trung tâm của cả đại lục thì cho tới nay đều có một tầng thần bí như chiếc khăn che mặt, người ngoài khó có thể biết nó là hình dạng gì.

Từ Thái Cổ đến hiện tại cứ mãi mãi như thần linh, mang theo một thân hùng hậu tang thương đứng giữa trung tâm của đại lục, tiếp nhận cúng bái đến từ khắp bốn phương tám hướng.

Loại cảm giác này đối với những kẻ mạnh trên Tu Chân giới mà nói không thể nghi ngờ là miếng thịt béo.

Đường Thời cũng không ngoại lệ, tâm trí y quanh quẩn lời nói kia của Tô Hàng Đạo —— đấu với người cũng là đấu, đấu với trời cũng là đấu.

"Núi hồn địa mạch trong cơ thể ngươi xem ra cũng không cần chúng ta phải đuổi đi giúp nữa, thực lực của ngươi bây giờ đã quay về trạng thái mạnh nhất, nhanh chóng chuẩn bị nghi thức họa thường thôi."

Tô Hàng Đạo cuối cùng vẫn dời đề tài này sang cái khác, Mặc đường thực chất là từ đường của Tẩy Mặc Các, bên trong còn có hương khói thờ phụng. Ở mấy chỗ như thế luôn có cảm giác âm khí u ám, ngay cả Tẩy Mặc Các cũng như vậy.

Đứng ở giữa điện, không thấy rõ hình dáng phía sau điện.

Việc họa thường Đường Thời tự có quyết định của mình, y nói: "Bởi vì ra ngoài lịch lãm nên thủ pháp của đệ tử có chút mới lạ, nghĩ lại vẫn là nên bế quan tu hành trước, sau khi ra ngoài thì lập tức chuẩn bị nghi thức họa thường."

"Như vậy cũng tốt. Ta còn nghĩ muốn phát thiệp mời đến khắp Nam Sơn, nếu ngươi không nắm chắc thành công thì có thể nói cho ta biết."

Ngụ ý là tránh cho Đường Thời cảm thấy áp lực quá lớn. Trên bản chất Tô Hàng Đạo thật ra là một lão nhân rất biết chăm sóc người khác.

Đường Thời mỉm cười, nói: "Chưởng môn sư tôn vẫn nên mở tiệc chiêu quần hùng đi."

"Ha ha, Được!"

Tô Hàng Đạo cười to một tiếng, vẻ mặt mơ hồ hơi vui mừng, mối duyên phận sư đồ này tuy giả dối, nhưng hắn quả thật có cảm tình với Đường Thời, tiểu tử này, tựa như mang theo lòng thương tích chất chồng đến Tẩy Mặc Các của hắn, mặc kệ không ai hiểu được nội tâm của Đường Thời thì mấy lão già bọn họ không phải là người trải đời cả rồi sao? Lòng trung thành của Đường Thời với Tẩy Mặc Các cũng làm cho mấy người bọn họ hơi cảm động. Tuy rằng biết chuyện này vốn rất bình thường, nhưng người ở trong đó lại có ai có thể phá vỡ cục diện này?

Không muốn lại nghĩ nhiều thêm, Tô Hàng Đạo vỗ bả vai Đường Thời, nhân tiện nói: "Tẩy Mặc Các từ nay về sau cùng ngươi hứng chịu vinh nhục."

Đường Thời quỳ xuống dập đầu với Tô Hành Đạo, người Tô Hàng Đạo chấn động, thở dài thật lâu, vừa cười vừa nói, "Được rồi! Đứng lên đi, ngươi chuẩn bị đi bế quan, hy vọng sau khi ra ngoài sẽ đạt được kết quả như mong đợi."

Hắn nhất định phải để cho cả Nam Sơn, thậm chí khắp cả đại lục Linh Xu đều biết tin tức này, biết Tẩy Mặc Các bọn hắn mang đến thời đại vinh quang.

Cơ hội có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho nên mới có một từ viết là "Kỳ ngộ". Ngay cả Tô Hàng Đạo tu hành mấy trăm năm cũng không nhịn được mà mong đợi, hội Tứ Phương Đài——

Đường Thời thi lễ với ba người rồi lui ra.

Nhìn y đã rời đi, Tô Hàng Đạo cũng phun ra một ngụm máu tươi, Yến Hồi Thanh và Chu Mạc Vấn đều quá sợ hãi, Tô Hàng Đạo khoát tay chặn lại, nói: "Việc này thật sự rất giảm thọ..."

Yến Hồi Thanh cười một tiếng, chỉ tiếp lời: "Cái cục diện này tu sĩ cấp thấp như chúng ta chỉ xứng làm quân cờ, còn có thể trở thành quân cờ đã là vinh hạnh."

"Ngươi ngược lại lúc này mới tỉnh táo." Chu Mạc Vấn thở dài, nói, "Chưởng môn, vẫn nên xuống chữa thương đi."

"Ừm." Tô Hàng Đạo lên tiếng.

Ba người rời khỏi điện, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, dừng trên mấy bài vị trên kia, trong góc khuất có một cái bóng nhìn không rõ ràng.

Đường Thời sau khi rời khỏi thì trực tiếp đi đến cách vách, nâng bút bắt đầu họa lên vách tường, lúc đầu hơi vướng víu nhưng sau đó lại tìm được cảm giác.

Tin tức y sắp họa thường trong vòng ba ngày đã truyền khắp cả Nam Sơn, Tẩy Mặc Các không chút e dè mà khắc tên và tu vi của y lên ngọc giản vàng dùng làm thiệp mời, tuý ý để mấy tin tức này chạy khắp Nam Sơn.

Thế là Tẩy Mặc Các càng thêm nhiều người chú ý —— tất cả mọi người đều muốn đi xem họa thường.

Một người rất lợi hại, tên là Đường Thời, người này trùng tên với sát thần ở Đông Sơn kia không nói, ngay cả tu vi cũng ngang nhau. Bây giờ muốn họa thường ở Tẩy Mặc Các —— sau khi họa thường thì chính là đệ tử nội môn của Tẩy Mặc Các rồi.

Nhưng trước đây đệ tử ngoại môn của Tẩy Mặc Các chưa họa thường mà đã có tu vi cao nghe vậy sao? Trưởng lão của môn phái khác tu vi so ra còn kém hơn vị này.

Người ngoài thường hay nói đùa rằng, đệ tử nội môn của Tẩy Mặc Các như nơi hội tụ các trưởng lão vậy, việc này cũng không hẳn là không có lý.

Chẳng qua trong mắt của bọn họ, Tẩy Mặc Các dù sao cũng là môn phái nằm ngoài biên giới, không chú trọng vũ lực như những môn phái khác, cho dù là tu sĩ cảnh giới cao cũng chưa chắc có lực công kích mạnh, nhưng chuyện tốt duy nhất là cho dù làm sách hay là họa thường thì đều là một loại hưởng thụ.

Nam Sơn có phong cách của Nam Sơn, yêu mực thành phong trào, thế là vô số người chen chúc tới.

Tẩy Mặc Các cũng rất hào phóng mà tiếp đãi.

Yến Hồi Thanh chụp lấy túi tiền một mực thở dài, chỉ nói: "Mấy người này quả nhiên không khách khí mà."

Tô Hàng Đạo lại đáp: "Y là người ngoài, cũng là kỳ ngộ mà Tẩy Mặc Các chúng ta ngàn năm cũng không chờ được, ở hội Tứ Phương Đài Tẩy Mặc Các đi mấy chuyến cũng thất bại trở về, còn y lại có thể tìm ra con đường hoàn toàn khác, Đan Thanh Thái Cực ấn cũng là một sự đột phá. Vả lại chúng ta cũng mỏi mắt mong chờ..."

"Y vẫn còn đang bế quan sao?" Tô Hàng Đạo hỏi một câu.

Chu Mạc Vấn nói: "Đã đến tầng cuối cùng rồi, chắc là muốn đạt tới trình độ cao hơn trước đây."

"Nơi tu luyện đó của chúng ta mặc dù vẫn còn kém so với toà bên trong Đất Hoang nhưng ít nhất cũng có thể tu luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ, bây giờ y mới đến Kim Đan trung kỳ, nếu không phải cảm thấy tâm cảnh của y vượt xa người thường thì ta nhất định sẽ không tin tưởng." Tô Hàng Đạo vuốt vuốt chòm râu của mình, trong mắt có vài phần chờ mong.

Đường Thời xác thật đã đến một tầng cuối cùng.

Từ sau khi tu luyện mặc khí, Đường Thời phát hiện, độ khó của nơi dùng để tu luyện này cũng đang dần dần giảm lại, bởi vì y quyết định sử dụng Phong nguyệt thần bút để họa thường, cho nên dùng Phong nguyệt thần bút mang mặc khí đến phá trận, thật sự hiệu quả vô cùng.

Chẳng qua độ khó vẫn sẽ tăng lên, Đường Thời đột phá tầng nào thì nắm chắc tầng đó, hơn nữa gần đây phương pháp tu luyện cũng gần đúng rồi, vậy là một hơi đi tới cảnh giới hiện tại.

Y đã nghỉ ngơi từ tầng thứ hai đếm ngược một lúc lâu, bây giờ tay phải phất lên một cái, gốc cây Tam Chu mộc tâm dùng để làm bút đã xuất hiện trong tay y, theo linh lực rót vào mà phát ra lam quang, mặc khí mãnh liệt tiến vào trong bút như một đám mây lớn.

Đưa mắt nhìn về phía bức tường thật dài này, hệt như một bức tranh được mở ra, càng nhìn lên thì mặt của vách tường càng bóng loáng, cũng dễ hiểu thôi, vì người đặt chân đến đây thật sự quá ít...

Y nhắm nghiền hai mắt, chỉ cảm thấy Đan Thanh Thái Cực ấn sau sống lưng đang xoay tròn, vậy mà còn toát ra một dòng mặc khí tản ra xung quanh người mình, y nhất thời có chút vui mừng, nhớ lại tâm tình mới vừa rồi của mình thì cũng hiểu ra được —— lúc người và bút dung hợp đến trình độ nhất định thì có thể cảm giác được lốc xoáy kia mở ra.

Trong tiếng hít thở y lại thì thào nói một câu: "Phá trận."

Không lại nhụt chí do dự như trước đó vì thất bại nhiều lần nữa, đáy mắt Đường Thời mặc khí cuồn cuộn tựa như triều thuỷ triều, trên ngón tay xuất hiện ấn của một đóa hoa mặc vân, y cũng đã nâng bút mà viết tên của mình lên mặt vách tường ——

Đường Thời.

Cuồng thảo.

Trong nháy mắt đó khắp vách tường đều phát ra tiếng vang "Ù ù ù", từ dưới lên trên, một dải đen bay thẳng lên xuyên qua hai chữ "Đường Thời" viết rõ to, giống như mực nước dưới đáy biển, điên cuồng thổi khắp mọi nơi, khi đã lên đến đỉnh điểm đột nhiên lại chảy xuống hai bên vách tường, giống hệt núi lửa phun trào, cả vách tường đều như cuốn ngược hồng thủy, hệt người nào đó dùng mực tạt lên bức tường, nhiễm đen cả một mặt tường ——

Động tĩnh của vách tường phía sau núi này kinh động đến cả Tẩy Mặc Các, thậm chí ảnh hưởng đến vô số quần chúng xung quanh.

Bạch Ngọc hừ một tiếng: "Tiểu tử này còn rất lợi hại."

"Chua." Tống Kỳ Hân châm chọc hắn, ánh mát mang theo vài phần mong đợi mờ nhạt "Thật sự không biết người này họa thường là dạng gì..."

"Sợ là muốn lập tức bắt đầu luôn? Trước điện Mặc đường đã chuẩn bị kỹ càng." Diệp Thuấn liếc mắt một cái nhìn vách tường như Bích Hải Triều Sinh[1] kia, sau đó đi đến điện Mặc đường.

[1]: Bích Hải Triều Sinh Khúc (碧海潮声曲) là bài tiêu khúc của Đông Tà Hoàng Dược Sư.

Theo truyện Anh Hùng Xạ Điêu, khúc nhạc Bích Hải Triều Sinh Khúc này có ma lực rất lớn. Khúc tiêu này mô phỏng biển cả mênh mông, vạn dặm phẳng lì, xa xa sóng biển từ từ tiến tới, càng gần càng mau, sau cùng thì cuồn cuộn dâng lên, sóng trắng như núi nối nhau, mà trong làn sóng thì cá nhảy kình bơi, trên mặt biển thì gió thổi âu bay, lại thêm yêu ma quỷ mị, quái vật giỡn sóng, thoắt thì núi băng trôi tới, thoắt thì biển nóng như sôi, biến ảo đủ vành, mà sau khi triều lui thì mặt nước phẳng lặng như gương, dưới đáy biển lại là những dòng chảy ngầm rất xiết, trong chốn không có tiếng động hàm chứa sự hung hiểm, càng khiến người nghe khúc nhạc này bất giác rơi vào chỗ mai phục, lại càng không thể đề phòng.

Đường Thời đang đắm chìm trong thanh âm man diệu kia, đã ngộ ra được, lúc này đang ở trong trạng thái cường thịnh, thậm chí y còn có một cảm giác "Người tức là bút, bút tức là người."

Kiếm tu có người kiếm hợp nhất, mà Đường Thời y cũng là người bút hợp nhất.

Người y hoá thành một phần của cây bút, thông thấu, xanh lam —— cây bút của gốc Tam Chu mộc tâm.

Hư ảnh của Phong nguyệt thần bút xuất hiện trên bàn tay y, trên thân bút có một vòng màu mực chuyển động quay quanh đầu bút, vì vậy cây bút này đột nhiên trở nên huyền ảo khó lường.

Trên vách tường có vô số mặc khí vọt vào Phong nguyệt thần bút được chế tác từ gốc cây Tam Chu của Đường Thời ——

Đột nhiên y mở to hai mắt, dưới đáy mắt kim quang lóe lên, bên trong bóng tối vô tận cuối cùng cũng có ánh sáng.

Họa thường vào lúc này là tốt nhất!

Đâu có ai ngờ Đường Thời không ra bài theo lẽ thường cũng không dựa theo lẽ thường để họa thường, người này vậy mà trực tiếp đứng sau vách tường tát mực Mặc Sơn tâm lên trên đó, xuất hiện vô số ảo ảnh.

Khắp vách tường vẫn là lần đầu tiên xuất hiện dị tượng như vậy, ngay cả Tô Hàng Đạo và hai vị trưởng lão đều chưa từng thấy qua, bây giờ cũng xem như là mở rộng tầm mắt.

Mặc Sơn tâm rơi xuống vách đá hệt như mở ra cái van, giống như một giọt nước tiên bỏ vào chảo dầu, nhất thời khiến cho toàn bộ mặc khí cuồn cuộn trên tường đều sôi trào, ồn ào náo động, phía chân trời mây đen che lấp rồi lại có kim quang xuyên qua đám mây, vừa âm trầm áp lực, lại cảm giác như thông suốt xuyên thấu qua bóng tối.

Người tụ tập ở trước điện Mặc đường chỉ có thể đứng ở núi bên này nhìn qua vách đá nhỏ của Đường Thời bên kia ——

Thiếu niên mặc thanh y, trong tay cầm một cây bút như uông bích hoằng, tay trái vung lên là đã có thể toát ra ảo ảnh như một quyển chuyện kể, lại vung lên một cái thì là tấm vải Băng tàm ti trắng như tuyết, khi thổi bút đặt bút, trên ngón tay lại tỏa ra một đóa hoa mặc vân quá mức chói mắt, nhưng mà nói chói mắt hơn phải là Thái Cực ấn đang hiện ra sau lưng Đường Thời!

Cũng không phải Thái Cực ấn, mà là Đan Thanh Thái Cực ấn ẩn sau lưng của y, nó như được toàn bộ ánh sáng bảo lấy, theo động tác đưa tay chậm rãi của Đường Thời, thứ này lại chậm rãi trầm xuống, trong vòng ba trượng xuất hiện một cái Đan Thanh Thái Cực ấn, hệt như một tòa ngôi cao mà Đường Thời đang đứng trên đó.

Vô số mặc khí này trong cái phất tay của Đường Thời giống như phong vân, tất cả chúng đều đến từ vách tường!

Mực ở đây chính là lấy từ trên vách tường nọ!

Gốc cây Tam Chu dưới linh lực của Đường Thời thúc dục thì hệt như nước chảy, xanh xanh mà trong suốt, càng làm nổi bật thêm màu mực bên trong của cây bút.

Cổ tay run lên, hư ảnh của Phong nguyệt thần bút chế tác từ gốc cây Tam Chu lần nữa hiện ra, vì vậy mà một đầu bút bình thường bỗng dưng lại dài ra, đồng thời lông ở đầu bút cũng nhiễm đầy màu mực.

Ở nơi xa xa mọi người nhìn thấy y giống như đang cầm một cây bút thon dài quá mức.

Ngón tay kia vô cùng hữu lực, nhẹ nhàng xoay chuyển đầu bút một chút, mặc khí trên vách tường ồ ạt được kéo đến, bay vào tấm vải đặt ở bên kia. Một cái ảo ảnh Trùng nhị bảo giám lật qua lật lại với tốc độ trước nay chưa từng có, mặc kệ có phải đã mở ra phong ấn của bài thơ hay không thì ngay lúc này cũng đã xuất hiện toàn bộ, một dãy chữ mực từ trong trang sách nhảy ra, hợp thành một, lít nha lít nhít, lúc nhỏ lúc lớn, hoà vẫn vào ảo ảnh nước mực, ngòi bút của Đường Thời chấm xuống thì đã có một chữ trong đó bị y kéo đi, kéo vào tấm vải trắng như tuyết ——

"Họa chữ!"

Từ thứ nhất, chính là "Phong" !

Thế là y nhớ đến "Dạ lai phong vũ thanh, Hoa lạc tri đa thiểu?" ( Đêm nghe tiếng gió mưa, Hoa rụng nhiều hay ít?), lại nhớ đến "Tương kiến thì nan biệt diệc nan, Đông phong vô lực bách hoa tàn" [2] (Gặp nhau đã khó, chia lìa nhau lại càng khó, Gió xuân không đủ sức, để trăm hoa tàn héo) cũng lại nhớ đến "Trường phong kỷ vạn lý, Xuy độ Ngọc Môn quan." [3] (Gió đâu muôn dặm chạy dài, Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.)...

Vô số ý tưởng câu thơ có từ "Phong" này cũng mặc kệ là đến từ đâu, có phải Đường Thời vẫn còn nhớ rõ hay không thì trong đầu y cũng đều nháy mắt xuất hiện những câu đó, vì vậy y nặng nề viết chữ đó xuống, viết lên trên tấm vải trắng như tuyết kia.

Trắng đen giao nhau, từ xưa đến nay luôn rất hài hoà.

Dưới chân Đường Thời là Đan Thanh Thái Cực ấn đang chậm rãi xoay tròn, cũng chia thành hai khí tức hoà vào lúc hoạ thường.

Nguyệt.

Vì thế có "Núi cao nguyệt tiểu, tra ra manh mối" [4] cũng có "Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì, Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!" [5] (Trời xanh có trăng từ thuở nào? Ngừng chén đêm này hỏi một câu!), lại có thêm "Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì." [6] (Vầng trăng mọc ở biển khơi, Cùng chung một lúc góc trời soi chung.)...

Phong, nguyệt, sơn, thủy, hoa, thụ, tuyết, vũ, sương, vân, phong...

Từng chữ một được Đường Thời viết lên, ngay lúc này y chính là chúa tể của tất cả ý tưởng này, dùng những chữ thuộc về mình để họa thường.

Dáng vẻ kia ban đầu hơi hờ hững nhưng về sau lại càng bình thản, thậm chí giống như y đang nhàn nhã đi dạo trên đường.

Khoé miệng y hơi mỉm cười, mực trên khắp vách tường đều bị y kéo ra, lại hệt như bị đánh tan, tựa như "Khí ngã khứ giả, Tạc nhật chi nhật bất khả lưu. Loạn ngã tâm giả, Kim nhật chi nhật đa phiền ưu." [7] ( Bỏ ta đi mất, Ai mà giữ được ngày qua ngày. Làm lòng ta rối, Bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay), cũng tựa như "Quân bất kiến: Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai, Bôn lưu đáo hải bất phục hồi! Hựu bất kiến: Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết." [8] (Há chẳng thấy:Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống, Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về, Lại chẳng thấy: Thềm cao gương soi rầu tóc bạc, Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?), lại giống "Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu." [9] (Có khi lên tận đỉnh, Vọng xuống đám núi xanh), cũng là giống "Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên."[10] (Khói buồn cao đại mạc, Ráng chiều phơi trường hà), cũng giống như "Đi đến nơi nước ít, ngồi xem vân khởi túc."

Bất kể là động tác kia có bao nhiêu tiêu sái, mỗi một câu được viết lên, mỗi một lần giơ tay nhấc chân khiến tay áo tung bay, thong thả tự nhiên như nước chảy mây trôi, Đường Thời múa bút vẩy mực, tựa như mặc khách lại như văn nhân đang uống rượu, say rượu khinh cuồng còn tuỳ lúc có thể hô to "Ngũ hoa mã, Thiên kim cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu." (Đây ngựa gấm, Đây áo cừu, Này con, đổi rượu hết.), cũng có thể tuỳ ý thương tâm mà hát vang "Người như tài tử, dĩ nhiên là phải mặc bạch y"...

Cảnh thơ muôn đời tựa như đều bị y nhét vào dưới ngòi bút.

Đợi đến lúc thu bút, Đường Thời đã không còn phân biệt rõ đâu là chân thật đâu là ảo ảnh, y chỉ cảm giác mình hệt như lại trở về bờ biển kia, hệt như con kiến đứng trước Vô Bi Tự, đề bút, cũng muốn dùng hết toàn lực tì xuống, viết tên của y lên!

Thế nặng ngàn cân hạ xuống, đột nhiên trong miệng Đường Thời chảy ra máu tươi, thân thể lắc lư lay động như đang cố gắng chịu đựng.

Trong chốc lát Đan Thanh Thái Cực ấn dưới chân xoay chuyển càng nhanh, quanh người y toàn là màu trắng đen giao hoà, tay Đường Thời chưởng ra một cái, cái ấn dùng làm thiệp mời đã rơi vào trong bàn tay y, y dùng máu tươi chảy trên tay, dùng máu của chính mình để mở ấn!

Ba chữ "Đường Thời ấn" được khắc lên, mang theo uy thế chấn động che lên tấm vải trắng như tuyết đang có mặc khí chuyển động xung quanh.

Họa thường đã hoạ, thế là ngón tay nhẹ nhàng bôi lên môi, ngón tay Đường Thời phất một cái, xem nó như đao, tất cả mặc khí trên vách tường cũng đã tiêu tán đi mất, lúc này tấm vải kia nhất thời biến thành một bộ y phục, cuối cùng kim quang phía chân trời phá tan mây đen, tỏa xuống người Đường Thời.

Cây bút làm từ gốc cây Tam Chu biến mất, mực đã hết thì vách tường cũng tự động tiêu tan, Thanh thiết ấn cũng đã mất, cũng như đang vẻ điên cuồng vừa rồi của Đường Thời cũng bị ẩn lấp.

Y nhắm mắt lại, mở ra song chưởng, y phục chỉ có hai màu trắng đen kia tự động đứng thẳng lên.

Giữa lúc gió núi thổi qua, y phục họa thường, có chữ không có họa, bóng chữ trên mặt vải ẩn hiện lập loè, như có như không, huyền diệu vô cùng.

Mặc khí cuồn cuộn trên ngón tay chậm rãi xuyên qua tay áo, hai tay đang cầm bút cũng tự động cuộn lại, mặc khí trên ngón tay cũng rõ ràng như thế, Đường Thời mở mắt ra, lại cảm thấy tất cả chỉ như một giấc chiêm bao.

Chú thích:

[2]: Tương kiến thì nan biệt diệc nan,
Đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can.
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng Lai thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vị thám khan.

[]: Dịch nghĩa: Gặp gỡ nhau đã khó, chia lìa nhau lại càng khó
Gió xuân không đủ sức, để trăm hoa tàn úa
Tằm xuân đến chết mới nhả hết tơ
Ngọn nến thành tro mới khô nước mắt
Sớm mai soi gương, buồn cho tóc mây đã thay đổi
Ngâm thơ ban đêm chợt nhận ra ánh trăng lạnh lẽo
Đường từ đây tới Bồng Lai dù không xa
Chim xanh hãy vì ta mà ân cần thăm dò tin tức

Dịch thơ: Gặp nhau, ly biệt, khó muôn trùng,
Kiệt sức, hoa tàn oán gió Đông.
Đến chết xuân tằm tơ đứt đoạn,
Thành tro ngọn nến lệ vơi dòng.
Gương soi buồn sớm đầu phơ bạc,
Thơ hứng ngâm đêm trăng lạnh lùng.
Đây đến Bồng Lai xa mấy đỗi,
Cậy chim dẫn lối giúp ta cùng.

( Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan) - Lý Thương Ẩn )

[3]: Minh nguyệt xuất Thiên San,
Thương mang vân hải gian.
Trường phong kỷ vạn lý,
Xuy độ Ngọc Môn quan.
Hán há Bạch Đăng đạo,
Hồ khuy Thanh Hải loan.
Do lai chinh chiến địa,
Bất kiến hữu nhân hoàn.
Thú khách vọng biên sắc,
Tư quy đa khổ nhan.
Cao lâu đương thử dạ,
Thán tức vị ưng nhàn.

[] Dịch nghĩa: Trăng sáng mọc trên núi Thiên San
Trong cảnh mênh mông giữa mây và biển
Gió bay mấy ngàn dặm về
Thổi đến cửa ải Ngọc Môn
Nhà Hán đồn binh ở lộ Bạch Đăng
Rợ Hồ ngấp nghé ở vũng Thanh Hải
Xưa nay vẫn là bãi chiến trường
Không thấy có ai được trở về
Người lính thú nhìn đăm đăm cảnh sắc xa xa
Lòng nhớ nhà gương mặt lộ vẻ buồn khổ
Đêm nay có ai đang ngồi trên lầu cao
Hẳn phải than thở mà không dám nhàn nhã

Dịch thơ: Vừng trăng ra núi Thiên San,
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi.
Gió đâu muôn dặm chạy dài,
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.
Bạch Đăng quân Hán đóng đồn,
Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt Hồ.
Từ xưa bao kẻ chinh phu,
Đã ra đất chiến, về ru mấy người ?
Buồn trông cảnh sắc bên trời,
Giục lòng khách thú nhớ nơi quê nhà.
Lầu cao, đêm vắng, ai mà,
Đêm nay than thở ắt là chưa nguôi.

( Quan San Nguyệt - Lý Bạch )

[4]: Hiện tại mình chưa tìm được nguồn chính xác hay cách lý giải cụ thể của câu thơ này, nó có vẻ là một câu văn miêu tả hoặc cũng có thể là một câu thơ, trong khá nhiều truyện cũng có nhắc đến, khi nào thật sự tìm hiểu được mình sẽ bổ sung sau.

[5]: Hải thượng sinh minh nguyệt,
Thiên nhai cộng thử thì.
Tình nhân oán dao dạ,
Cánh tịch khởi tương ti (tư).
Diệt chúc liên quang mãn,
Phi y giác lộ ti.
Bất kham doanh thủ tặng,
Hoàn tẩm mộng giai kỳ.

[]: Dịch nghĩa: Trăng sáng mọc trên biển,
Lúc này soi chung cả chân trời.
Người có tình buồn oán đêm xa cách,
Suốt đêm trường thương nhớ nhau.
Tắt nến đi vì yêu ánh sáng chan hoà,
Khoác áo vào mới biết sương móc thấm ướt.
Khó lòng lấy tay vốc ánh sáng để tặng nhau được,
Ngủ đi may được gặp nhau trong giấc mơ.

Dịch thơ: Vầng trăng mọc ở biển khơi,
Cùng chung một lúc góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong,
Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?
Tắt đèn yêu bóng nga soi,
Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.
Khôn đem ánh sáng cho mà,
Ngủ đi trong mộng hoạ là gặp nhau.

( Vọng nguyệt hoà viễn - Trương Cửu Linh )

[6]: Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì,
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!
Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc,
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tuỳ.
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,
Lục yên diệt tận thanh huy phát
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,
Ninh tri hiểu hướng vân gian một.
Bạch thố đảo dược thu phục xuân,
Thường nga cô thê dữ thuỳ lân.
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ,
Cộng khan minh nguyệt giai như thử.
Duy nguyện đương ca đối tửu thì,
Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý.

[] Dịch nghĩa: Trời xanh có vầng trăng đã bao lâu rồi?
Nay ta ngừng chén hỏi trăng đây!
Người thường không thể vin với được vầng trăng sáng,
Trăng đi đâu thì vẫn cứ theo người.
Ánh sáng trắng như gương vút tận cửa son,
Khói biếc tan đi hết, để lộ vẻ trong trẻo lan tỏa ra.
Chỉ thấy ban đêm trăng từ biển tới,
Nào hay sớm lại tan biến giữa trời mây.
Thỏ trắng giã thuốc mãi thu rồi lại xuân,
Thường Nga lẻ loi cùng ai bầu bạn?
Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa.
Trăng nay thì đã từng soi người xưa.
Người xưa nay tựa như dòng nước chảy,
Cùng ngắm vầng trăng sáng như vậy đó.
Chỉ mong trong lúc ca say trước cuộc rượu,
Ánh trăng cứ mãi sáng soi vào chén vàng.

Dịch thơ: Trời xanh có trăng từ thuở nào?
Ngừng chén đêm này hỏi một câu.
Người với lên trăng, vin chẳng được,
Khi đi, trăng lại mãi theo nhau.
Trăng như gương lượn bên đan khuyết,
Xoá sạch mây xanh, soi vằng vặc.
Chỉ thấy đêm từ mặt biển lên,
Hay đâu đến sáng vào mây khuất.
Thỏ ngọc giã thuốc thu lại xuân,
Thường Nga quạnh hưu ai người gần?
Người nay chẳng thấy trăng thời trước,
Người trước, trăng nay soi đã từng.
Người trước, người nay như nước chảy,
Cùng xem trăng sáng đều thế đấy.
Chỉ ước vui ca thưởng chén quỳnh,
Be vàng, trăng sáng vào rọi mãi.

( Bả tửu vấn nguyệt - Lý Bạch )

[7]: Khí ngã khứ giả,
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu.
Loạn ngã tâm giả,
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu.
Trường phong vạn lý tống thu nhạn,
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu.
Bồng Lai văn chương Kiến An cốt,
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát.
Câu hoài dật hứng tráng tứ phi,
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt.
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu,
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu.
Nhân sinh tại thế bất xứng ý,
Minh triêu tán phát lộng biên chu.

[] Dịch nghĩa: Người bỏ ta đi mất,
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta,
Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.
Gió thổi dài muôn dặm tiễn nhạn thu,
Trước cảnh có thể chuốc rượu say trên lầu cao.
Văn chương Bồng Lai, cốt cách Kiến An,
Trong đó có Tiểu Tạ là người cao nhã.
Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên,
Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.
Rút dao chém nước, nước càng chảy,
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
Người sống ở đời không được như ý,
Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông.

(Năm 753)
Tuyên Châu nay là huyện Tuyên Thành, tỉnh An Huy. Tạ Diễu người Dương Hạ thuộc Nam Tề thời Nam Bắc triều, tự Pháp Huy, văn chương thanh tú, hoa lệ, giỏi làm thơ ngũ ngôn, từng làm thái thú Tuyên Thành. Lầu Tạ Diễu mang tên ông. Hiệu thư thúc Vân tức quan hiệu thư lang là chú của tác giả, tên Lý Vân 李雲.

Dịch thơ: Bỏ ta đi mất
Ai mà giữ được ngày qua ngày
Làm lòng ta rối
Bao nhiêu phiền muộn chất hôm nay
Gió đưa cánh nhạn thu muôn dặm
Đối cảnh, lầu cao dốc chén say
Văn vẻ Kiến An phong cách nhã
Thanh cao nổi bật thơ ông Tạ
Lòng tràn hứng dật, tứ hùng bay
Trời xanh lên bắt vầng trăng lạ
Rút đao chém nước, nước càng trôi
Nâng chén tiêu sầu, sầu khó nguôi
Cuộc sống đời này không thoả ý
Sớm mai xoã tóc dạo thuyền thôi.

( Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân - Lý Bạch )

[8]: Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử,
Đan Khâu sinh.
Thương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:
"Chung cổ soạn ngọc hà túc quý,
Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh!
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước."
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

[] Dịch nghĩa: Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.
Anh lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc,
Sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết.
Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.
Mổ dê giết trâu cứ vui cái đã,
Uống một lần ba trăm ly rồi hãy tính.
Này ông bạn họ Sầm,
Này ông bạn Đan Khâu.
Xin mời uống rượu,
Chớ có ngừng chén.
Tôi xin ca một khúc cho các anh,
Xin các anh vì tôi lắng tai nghe:
"Chuông trống cỗ bàn nào có đáng quý,
Chỉ xin được say hoài không muốn tỉnh.
Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm,
Chỉ có kẻ uống rượu mới để lại tên tuổi.
Trần vương hồi xưa mở yến hội ở Bình Lạc,
Mười ngàn đấu rượu tha hồ mà hoan lạc vui cười."
Tại sao chủ nhân lại nói ít tiền,
Hãy mau mau mua rượu mời các anh uống.
Này ngựa hoa năm sắc,
Này áo cừu giá ngàn vàng.
Kêu đứa nhỏ ra đem đổi lấy rượu,
Cùng bạn tiêu mối sầu vạn cổ.

Bài này được sáng tác khoảng năm Thiên Bảo thứ 11 (752). Đề mục Thương tiến tửu vốn là tên một điệu Nhạc phủ đời Hán, thuộc Đoản tiêu nao ca có nội dung là lời phóng ngôn khi uống rượu, có sách chép là Tích tôn không 惜罇空.

Chữ trong tên bài ở đây đọc âm "thương" (tương ứng âm "qiāng" trong tiếng Trung hiện đại) với nghĩa xin mời, hãy.

Dịch thơ:
Há chẳng thấy:
Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống
Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,
Lại chẳng thấy:
Thềm cao gương soi rầu tóc bạc
Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?
Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.
Mổ dê, giết trâu, cứ vui đi,
Uống liền một mạch ba trăm chén!
Bác Sầm ơi,
Bác Đan ơi!
Sắp mời rượu,
Chớ có thôi!
Vì nhau tôi xin hát,
Hãy vì tôi hai bác nghe cùng:
"Này cỗ ngọc, nhạc rung, chẳng chuộng,
Muốn say hoài, chẳng muốn tỉnh chi!
Thánh hiền tên tuổi bặt đi,
Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!
Xưa Trần Vương yến nơi Bình Lạc,
Rượu tiền muôn đùa cợt tha hồ"
Chủ nhân kêu thiếu tiền ru?
Để cùng dốc chén, ta mua đi nào!
Đây ngựa gấm,
Đây áo cừu,
Này con, đổi rượu hết,
Cùng nhau ta giết cái sầu nghìn thu!

( Thương tiến tửu - Lý Bạch )

[9]: Ðại Tông phù như hà?
Tề Lỗ thanh vị liễu.
Tạo hoá chung thần tú,
Âm dương cát hôn hiểu.
Ðãng hung sinh tằng vân,
Quyết tý nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính,
Nhất lãm chúng sơn tiểu.

[] Dịch nghĩa: Núi Ðại Tông như thế nào?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó,
Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm.
Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé

(Năm 740)

Bài này làm khi Đỗ Phủ đến Lạc Dương, thi hỏng rồi đi chơi Tề, Triệu trong khoảng 736-740. Trung Quốc có năm ngọn núi cao (ngũ nhạc), ở đây là núi Thái Sơn.

Dịch thơ: Thái Sơn biết thế nào
Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hoá
Trắng đen vẽ như mơ
Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim lạc mắt trừng nhìn
Có khi lên tận đỉnh
Vọng xuống đám núi xanh

( Vọng nhạc (Đại Tông phù như hà) - Đỗ Phủ )

[10]: Đơn xa dục vấn biên,
Thuộc quốc quá cư duyên.
Chinh bồng xuất Hán tái,
Quy nhạn nhập Hồ thiên.
Đại mạc cô yên trực,
Trường hà lạc nhật viên.
Tiêu quan phùng hậu kỵ,
Đô hộ tại Yên Nhiên.

[]: Dịch nghĩa: Ngồi trên xe hỏi đường đi,
Thân làm quan ta đi tới biên thuỳ.
Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán,
Nhạn bay về vào trời Hồ.
Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa (đi trinh sát),
(Báo rằng) quan đô hộ đang ở Yên Nhiên.

Dịch thơ: Xe hướng về biên cương
Qua thuộc quốc Cự Duyên
Cỏ bồng dời đất Hán
Chim nhạn về trời Hồ
Khói buồn cao đại mạc
Ráng chiều phơi trường hà
Tiêu quan gặp binh mã
Bình định đất Yến Nhiên.

( Sứ chí tái thượng - Vương Duy )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play