《 Bần nữ 》 Tần Thao Ngọc:

" Bồng môn vị thức ỷ la hương, Nghĩ thác lương môi diệc tự thương.

Thuỳ ái phong lưu cao cách điệu? Cộng liên thời thế kiệm sơ trang.

Cảm tương thập chỉ khoa châm xảo, Bất bả song mi đấu hoạ trường.

Khổ hận niên niên áp kim tuyến, Vị tha nhân tác giá y thường." [1]

[1] Dịch thơ:

"Lụa là chưa được bén mùi sang, Muốn cậy băng nhân ngại bẽ bàng.
Ai quý thanh cao giàu cách điệu? Cùng thương mộc mạc kém thời trang
Dám khoe mười ngón đường kim khéo. Không cậy đôi mi nét kẻ trường.
Ngán nỗi hàng năm thêu áo cưới, Cho người làm dáng với tân lang."

[1] Dịch nghĩa:
"Ở chốn lều tranh chưa biết đến mùi là lượt, Định nhờ mối lái cũng chỉ thương mình.
Ai là kẻ quý người có cách điệu thanh cao? Cùng thương những người ở đời phải sơ sài trang điểm.
Đâu dám khoe mười ngón tay khéo đường kim chỉ. Không muốn kẻ dài đôi lông mày để đua xinh tươi
Tủi hờn về nỗi năm nào cũng phải ấn lên sợi kim tuyến, Để thêu quần áo cưới cho người khác!"

[*]: Tác giả ví mình như con gái nhà nghèo có tài sắc thanh cao, tự trọng không muốn nhờ người mai mối, chỉ đem tài năng của mình phục vụ thế gian. Trong thời Vãn Đường nhiễu nhương, người tài giỏi cũng đành cam tâm ngậm miệng làm ngơ với thời thế.

Ai vì người khác thêu áo cưới đây?

Ánh mắt Đường Thời có chút u oán, nhưng lúc nhìn về phía Lận Thiên lại hơi kỳ lạ ——

Thác Sơn Ấn quả thật rất lợi hại, nhưng cũng không thể đánh lại một tuyệt chiêu này của Đường Thời!

Trên đỉnh đầu Đường Thời, Thanh Sơn biến lớn, chỉ trong giây lát bóng tối đã bao trùm khắp nơi ở Tiểu Tự Tại Thiên, nặng nề mà ngột ngạt, khiến đáy lòng mọi người hoảng sợ.

Đường Thời đề bút, theo động tác đưa tay của y nét mực đen tuyền xoay tròn quanh người y, lập tức có vô số thủy mặc[2] phiêu đãng, giống như áng mây phía chân trời đang trôi nhẹ, cũng giống như gợn sóng trong nước, là sát khí sâu nhất trong lòng Đường Thời ——!

[2] Thủy mặc: thủy có nghĩa là nước, mặc là mực. Đây là phong cách vẽ tranh chỉ dựa vào hai chất liệu chính là nước và mực tàu (mực nho), chỉ với độ đậm nhạt của mực, độ loang nước ít nhiều của giấy là đủ tạo ra ánh sáng và màu sắc trong tranh.

" Khổ hận niên niên áp kim tuyến,
Vị tha nhân tác giá y thường..."

Trong đó y thích chữ "Thường" nhất, đơn giản vì Tẩy Mặc Các có nghi thức họa thường.

Họa thường họa thường, là người nào họa thường vậy?

Đường Thời nhẹ nhàng đề bút, nhanh chóng viết xuống chữ "Thường" áp dưới đáy Thanh Sơn, nét mực màu đen, tay trái của Đường Thời đánh một chưởng lên chữ "Thường" bản thân vừa mới khắc xuống, nét mực giống như rải rác ở trong nước rất nhanh đã bao phủ cả ngọn núi, như ánh sáng được phóng ra chỉ nháy mắt đã bao trùm toàn bộ chân núi.

Chữ " Thường" thật lớn in dưới đáy Thanh Sơn!

Lận Thiên căn bản không biết Đường Thời muốn làm gì, cảm thấy cây bút của y rất kỳ lạ, vừa rồi viết ra hai chữ đã biến thành ba tên Đường Thời, hiện giờ viết xuống từ này là muốn làm gì nữa?

Hắn không biết, cho nên hắn không sợ!

Phải xử lý y trước khi y thi triển thuật pháp của mình.

Tư duy của cường giả[3] đều rất đơn giản thô bạo, nhưng hắn không ngờ Đường Thời còn có tư duy càng đơn giản thô bạo hơn!

[3] Cường giả: kẻ mạnh. Thường được hiểu thêm nghĩa rộng hơn để nâng tầm cường giả đó. Ví như cường giả không chỉ mạnh về sức mà còn cần trí tuệ cao.

Mặc kệ linh khí pháp bảo hay linh thuật có bao nhiêu mạnh mẽ, chỉ cần thi triển trước mặt ta, bị ta nhìn trúng, thì đều sẽ trở thành của ta!

Vị tha nhân tác giá y thường (Vì người khác thêu áo cưới), Lận Thiên, ngươi nhọc nhằn khổ sở để hoá thành người, dựa vào lực truyền thừa để sử dụng Thác Sơn Ấn này, nhưng chỉ là con cò!Không thấy bần nữ mỗi ngày đều phải ấn lên sợi kim tuyến để thêu áo cưới cho người khác hay sao——

Lúc mặc khí bao quanh chữ "Thường" mạnh mẽ tiến vào trong Thanh Sơn, Đường Thời đã đẩy pháp quyết của mình vào đó, một loại sức mạnh xa lạ truyền đến từ chữ mình vừa viết xuống.

Kỳ thật viết chữ hoàn toàn là tùy tâm sở dục[4] chỉ cần là chữ y nhìn trúng, trong lúc viết chữ đem linh lực tu luyện từ Trùng nhị bảo giám rót vào giữa chữ đó, liền có hai sức mạnh của Phong nguyệt thần bút và Trùng nhị bảo giám tác dụng với chữ kia, khi nổi lên cảm giác này, hai thứ đồ vật càng như là hai loại pháp bảo đặc biệt, có thể trong lúc y thi triển thuật pháp đưa đến tác dụng tăng cường.

[4]: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm

Chỉ tiếc hiện tại trong tay không có gốc cây Tâm Chu, nếu dùng gốc cây Tam Chu để chế tác bút, nhất định có hiệu quả tương đối kinh người.

Dù sao cũng là tăng cường mà...

Đường Thời không cẩn thận lại nghĩ đến Ân Khương, chỉ là Ân Khương lúc này còn ở dưới mặt biển, một nơi mà mọi người cũng không ai biết.

Trận chiến diễn ra đã đến thời khắc mấu chốt, loại sức mạnh xa lạ bên trong thân thể càng ngày càng mạnh, nhưng Đường Thời cũng không phải không có bất cứ chuẩn bị gì, y ngẩng đầu, nhìn Lận Thiên phía trước, nhẹ nhàng nói một câu: "Đồ ngốc."

Lận Thiên bỗng nhiên chợt hoảng hốt, sức mạnh bên trong thân thể của hắn nhanh chóng trôi tụt —— không, trôi tụt không phải sức mạnh, là liên kết giữa hắn và Thác Sơn Ấn! Đây là một linh thuật cao cấp, hắn thi triển linh thuật này rất hao tổn khí lực, nói như vậy lúc linh thuật chưa hoàn thành cũng chưa có thoát ra ngoài, thì linh thuật vẫn do tu sĩ khống chế, nhưng linh thuật kia chỉ vừa mới hoàn thành, còn chưa kịp thi triển để nhằm vào Đường Thời, hiện tại cũng đã mất đi liên kết với Lận Thiên!

Loại chuyện này, làm sao có thể?

Lận Thiên cực kỳ hoảng sợ, chẳng qua tươi cười bên môi Đường Thời lại càng lúc càng rộng.

Vì thế một màn tối tăm quỷ dị trên chiến trường cũng đã xảy ra, trên bãi đất cao, Đường Thời nâng tay mình lên, hai tay nâng núi, lại nói: "Lấy núi áp ta, tư vị bị núi đè này, ngươi tới nếm thử!"

Ngươi tới nếm thử!

Lận Thiên sắc mặt âm tình bất định[5] "Yêu thuật!"

[5]: Sắc mặt thay đổi liên tục

Đường Thời đã không còn tâm tình nói cái gì mà "Yêu thuật mẹ ngươi" nữa, nói chuyện với người bướng bỉnh như Lận Thiên thật sự quá mức lãng phí biểu tình.

Vào lúc này, Đường Thời trực tiếp thông qua một câu " Vị tha nhân tác giá y thường", đoạt đi quyền khống chế Thác Sơn Ấn, tính toán thời cơ đặc biệt chuẩn, trong khi Thác Sơn Ấn được y áp chế chuyển về y, hình dạng cũng đã hoàn thành—— dưới tình huống này, như là địch nhân đánh một viên đạn pháo lại đây, mắt thấy đạn pháo muốn nhắm vào ngươi, lại bị người kia một phen nắm chặt, hoàn toàn bị đối phương khống chế được.

Ngay lúc này, trong tay Đường Thời nâng lên, đó là một ngọn núi.

Lực bạt sơn hề, khí cái thế [6] ——

[6]: Bá Vương Biệt Cơ là một vở kinh kịch dựa trên câu chuyện tình giữa Hạng Vũ và nàng Ngu Cơ thời Hán Sở Tranh Hùng.

Vở kịch Bá Vương biệt cơ: Hạng Vũ cùng Lưu Bang tranh thiên hạ sau khi nhà Tần sụp đổ. Ngu Cơ là thiếp của Hạng Vũ, thường cùng Hạng vương ra trận. Vở kịch mở màn khi quân Sở bị quân Hán vây ngặt ở Cai Hạ. Hàn Tín là tướng của Lưu Bang biết quân Sở chinh chiến lâu ngày, lòng nhớ cố hương bèn cho quân Hán hát những bài ca nước Sở. Quân Sở nghe xong không còn tinh thần chiến đấu, bỏ trốn rất nhiều. Biết tình thế nguy ngập, Hạng Vũ kêu thả con ngựa quý của mình để cho nó được sống. Ngựa không chịu đi. Hạng vương lại gọi người thiếp yêu quý của mình là nàng Ngu Cơ đến trướng. Hạng vương đau đớn cảm khái làm thơ:

Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.
Dịch:

Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Hạng vương ca mấy lần. Ngu Cơ múa kiếm, hoà theo:

Hán binh dĩ lược địa,
Tứ diện Sở ca thanh.
Trượng phu ý khí tận,
Tiện thiếp hà liêu sinh.
Dịch:

Quân Hán lấy hết đất,
Khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn,
Tiện thiếp sống làm chi.
Rồi nàng xin được chết cùng Hạng Vũ. Hạng Vũ hết lực ngăn cản. Lựa lúc tướng sĩ không để ý, nàng lấy gươm của Hạng Vũ cắt cổ tự vẫn. Hạng vương khóc rơi nước mắt. Đến mờ sáng cùng 800 kỵ binh liều chết phá vòng vây, chạy đến sông Ô Giang thì cùng đường, bèn tự vẫn.

Giơ lên một ngọn núi này, vốn không tốn bao nhiêu sức lực, bởi vì bây giờ y là người khống chế linh thuật, cục diện trước đó lập tức đảo ngược trở về.

Núi, hai núi!

Dãy núi thật lớn bị Đường Thời nâng lên, cũng không tốn sức như Lận Thiên nâng lên lúc trước, Đường Thời ước lượng sức nặng của ngọn núi trong tay, mọi người đã thấy được một bóng dáng toà núi thật lớn ở trên đỉnh đầu quơ quơ, khung cảnh này không khỏi quá mức rợn người, ngọn núi trong tay Đường Thời lại như món đồ chơ xếp gỗ rất nhẹ nhàng.

" Này, ngươi không phải vừa mới dọa người sao? Núi này có nặng bao nhiêu đâu? Nhìn ngươi còn công lưng không đứng dậy, chắc là ngươi quá già rồi, cần phải bồi bổ thận..."

Đường Thời không chút khách khí mà châm chọc.

Lận Thiên trực tiếp nhổ ra một búng máu, hắn điên cuồng mà đánh thủ quyết, hô: "Núi về ta!"

Đây là muốn đoạt lại quyền khống chế ngọn núi này, Đường Thời chỉ cảm thấy ngoài núi có một cổ lực lượng luôn luôn dao động, tựa hồ muốn chui vào cùng y tranh tài một phen, chỉ là từ chữ "Thường" đã dần mơ hồ lại bắt đầu có một vệt sáng như sương mù tản phát ra, bao phủ cả tòa núi, vì thế Thanh Sơn ánh sáng trắng đan xen vào nhau, cho người ta có cảm giác man diệu uyển chuyển, nhưng mà núi này lại khiến người ta có cảm nhận khác, lại càng thêm đáng sợ.

Ánh sáng của sương mù cản trở Lận Thiên phát ra linh lực, làm chúng nó vô công mà phản[7] (tay trắng trở về), không thể đoạt lại quyền khống chế!

"Núi về ta! Núi về ta —— Núi ta —— về —— "

"Về cái đầu quỷ à—!"

Đường Thời nghe đến phiền, chỉ cảm thấy người cứ luôn lặp lại một câu phiền muốn chết, còn một tiếng so với một tiếng càng thêm thảm thiết, lúc này đã mắng ra tiếng.

"Không biết còn tưởng rằng ngươi giết heo đó!"

Lận Thiên "Phốc" mà lại phun ra một ngụm máu tươi, không phải nội thương, là bị Đường Thời chọc giận, người này mở miệng, thật sự là tiện đến muốn cho người lấy đồ vật nhét vào miệng y!

Kỳ thật bình thường thì ổn, chỉ cần vừa bắt đầu đánh nhau, bản tính này của Đường Thời lại bại lộ, kỹ năng trào phúng mở ra khẳng định là mỗi câu đều có thể khiến người ta hộc máu.

Tăng nhân và Yêu tu phía dưới căn bản chưa thấy qua đánh nhau như vậy, trong nhất thời đều trợn mắt há hốc mồm.

"Ngươi khinh người quá đáng!" Lận Thiên giận dữ.

Đường Thời mắt trợn trắng lên: "Lão tử bắt nạt chính là người chim!"

Mọi người: "..."

Thật sự đã không biết nói cái gì cho phải...

Đường Thời ngoài miệng khinh miệt, nhưng không có thật sự không đem Lận Thiên đặt ở đáy mắt, y mân môi, nghĩ đến hành vi mới vừa rồi của Lận Thiên, lại nhìn thoáng qua chữ "Thường" đang dần mờ nhạt phía dưới Thác Sơn Ấn, cũng biết hiện tại mình phải chấm dứt tất cả.

Chậm thì sinh biến!

"Ngươi nghĩ muốn Thác Sơn Ấn này, hôm nay ta liền phát từ bi, đem nó trả lại cho ngươi —— Bằng vương, tiếp tốt!"

Bên trong ánh mắt hoảng sợ của Lận Thiên, Đường Thời lại giống như vui đùa mà nhẹ nhàng đem dãy núi thật lớn trên tay ném đi, Thanh Sơn khuynh đảo, liền có bốn vạn tám ngàn trượng ảo ảnh ngang dọc trên biển, che mây, che lấp mặt trời, tốc độ rơi xuống của ngọn núi nhìn như rất chậm, nhưng bởi vì nó khổng lồ, dừng ở trong mắt Lận Thiên, đã trở thành một loại sợ hãi!

Một ngọn núi, hướng về một người nện xuống, trầm trọng mà ngưng trệ, khiến người ta hít thở không thông!

Lận Thiên hai cánh mở ra, muốn nhảy sang bên cạnh trốn thoát, chẳng qua hắn ở giữa không trung, mặc dù trốn, cũng đã chậm!

Một toà núi Thác Sơn Ấn tự tay hắn chế tạo ra nặng nề như vậy mà đập lên trên người hắn, đánh ngã hắn.

Người ở trước núi cũng như con kiến với thái sơn!

Ầm ầm rơi xuống, rồi sau đó một ngọn núi nện vào diện phía bắc ở Nhị Trọng Thiện của Tiểu Tự Tại Thiên, cả khoảng sân một trận lay động, mọi người đứng không vững, thậm chí ngã trái ngã phải, rồi sau đó có một tiếng vang "Xoạt xoạt" thật lớn, toàn bộ sân phía bắc có một khe nứt thật to, chạy dọc theo dãy núi rơi xuống kia đến bờ biển, bắn lên bọt nước màu trắng, toàn bộ biển rộng đều nổ vang, chưa từng yên tĩnh...

Đường Thời vừa ra tay, đã trực tiếp phá hủy nửa tòa Nhị Trọng Thiên!

Các tăng nhân trong sợ hãi cũng liên tục thấp giọng nỉ non "A di đà phật" " Tội lỗi tội lỗi."

Ảnh một ngọn núi, phút chốc biến mất trong biển rộng, cái này dù sao chỉ là linh thuật, cũng không phải núi thật.

Sắc mặt Đường Thời kỳ thật đã tái nhợt đến hoàn toàn không có huyết sắc, linh lực đặc biệt bên trong thân thể đã bị " Thuật giá y" mới vừa rồi lấy làm mẫu, hiện giờ còn có thể đứng ở giữa không trung hoàn toàn là dựa vào nội tâm kiên định chí khí trang bức —— nói dễ nghe hơn một chút, muốn cường mà thôi.

Trời sinh không chịu yếu thế, chính là loại đê tiện như y.

Lận Thiên bị đập ở bên cạnh, thân thể đã biến thành một bãi thịt nát, nhìn qua máu tanh đến cực điểm.

Nhưng mà vào lúc ảnh Thanh Sơn biến mất, toàn bộ Tiểu Tự Tại Thiên có được ánh sáng, bỗng nhiên lại sinh ra một loại vui sướng sống sót sau tai nạn.

Có điều Lận Thiên không cam lòng, không cam lòng cứ chấm dứt như vậy!

Trận đánh bất ngờ này bày ra lâu như vậy, Yêu tộc yên lặng ngàn vạn năm thì đều muốn cả đời yên lặng như thế sao? Không cam! Hắn không cam!

Khí tức hung lệ lập tức bao quanh cả người hắn.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, là trải qua Kim Đan hoá thành Anh, một người nhỏ ngồi xếp bằng bên trong thức hải, khi thân thể bị hủy diệt thì trực tiếp chui ra khỏi đầu Lận Thiên.

Người nhỏ này toàn thân loang loáng, giương cánh muốn bay đi.

Vào lúc này không có thân thể, thực lực giảm mạnh, Đường Thời nếu có chút sức lực như vừa rồi thì chỉ cần trong nháy mắt đã có thể trực tiếp chém giết người nọ.

Chẳng qua hiện tại Đường Thời đã lực bất tòng tâm, y nhìn về phía Nguyên Anh bay trên không của Lận Thiên, tốc độ đối phương lại càng nhanh, đơn thuần dựa vào Đại bàng nguyên anh phi hành, tốc độ này Đường Thời làm sao có khả năng so sánh?

Hai mắt Lận Thiên cũng sớm đã bị nhiễm hồng, cảm giác được Đường Thời đang suy yếu, liền hướng về tất cả nhóm Yêu tộc phía dưới bởi vì vừa rồi nghiêm túc xem cuộc chiến mà quên mất tiến công, hô: "Giết! Giết! Giết sạch!"

Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo đều hướng tới đoàn kết, nhìn thấy Đại bàng cánh vàng Lận Thiên thân thể cũng đã tổn thất, cảm thấy phẫn nộ rồi, thân thể Yêu tu là bản thể của bọn họ, vốn dĩ đã mạnh hơn so với tu sĩ nhân loại. Thực lực Yêu tu sở dĩ có thể so với tu sĩ cấp cao cùng loại càng mạnh hơn, không chỉ bởi bọn họ có bản thể như vậy, mà còn bởi vì bản thể có đủ loại kỹ năng thiên phú, hủy diệt bản thể của một Yêu tu, chính là hướng về tất cả Yêu tu tuyên chiến!

Bọn họ không dung thứ thất bại như vậy!

Giết, giết, giết giết sạch!

Bọn họ không có cách nào đối phó Đường Thời, chỉ có thể đem tất cả phát tiết lên người các tăng nhân đang đối chiến phía trước.

Tình hình chiến đấu vừa mới tạm ngừng, trong phút chốc lại càng thảm thiết.

Mắt thấy Nguyên Anh kia bắt đầu thoát khỏi tầm mắt của mình, Khổng Linh trước còn chưa chết cũng bay lên ôm Lận Thiên vào trong ngực, Đường Thời mới là thật không cam lòng, làm sao có thể thất bại trong gang tấc?

Y cắn răng, tròng mắt đã đỏ ngầu, mặc dù liều cái mạng ngọc nát đá tan, cũng không muốn buông tha cơ hội giết chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ này, linh hồn con người khi bị chiến đấu châm lên, thì sẽ không đi bận tâm hậu quả.

Hiện tại Khổng Linh cũng không còn mạnh mẽ như trước, chỉ cần Đường Thời ——

Y chưa từng nghĩ qua, thế nhưng còn dưới tình huống như vậy sử dụng một lần "Xuân phong xuy hựu sinh".

Trong khi lực lượng trong thân thể của mình sắp khô kiệt, sử dụng "Xuân phong xuy hựu sinh" không thể nghi ngờ là một loại tự mình hại mình, mà Đường Thời càng thật sự nếm mùi vị trong đó.

Cảnh giới cao nhất của tự hại là tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh, cho nên bây giờ trong cơ thể Đường Thời —— dấy lên lửa rừng bất tận!

Lửa rừng đốt vô tận, đó là muốn đốt cháy tất cả linh lực bên trong thân thể mình mới có thể chân chính phát huy ra bản lĩnh của xuân phong xuy hựu sinh đi?

Trùng nhị bảo giám thật ra là kết quả của trí tưởng tượng, thứ này dùng như thế nào, phải dựa vào bản thân Đường Thời tự lĩnh ngộ.

Lần trước bắn ra linh lực vô tận là bởi lúc ấy linh lực của y ở trạng thái khô kiệt, bức hết tiềm lực lớn nhất của mình ra, hiện tại cũng gần như thế, cường địch ở phía trước, không cho phép Đường Thời do dự!

Y cắn chặt răng, mang theo vẻ mặt cười gằn, phóng đến chỗ Khổng Linh và Lận Thiên.

Khổng Linh nhìn bộ dáng y kiên cường chống đỡ, nhịn không được cười lạnh một tiếng, "Dầu hết đèn tắt, ngu xuẩn không biết sống chết!"

Bàn tay trắng nõn của nàng vừa nhấc, một cái quạt lông vũ bảy màu lần nữa xuất hiện ở trong tay, liền có thất hải*(bảy màu) gió phơn đập tới Đường Thời.

Chỉ là ngay sau đó, sắc mặt nàng đã thay đổi.

Nụ cười trên mặt Đường Thời quả thực có thể nói là yêu ma, y bây giờ cũng đúng là bên trong một loại trạng thái yêu ma, thất thải* gió phơn tính là cái gì? Bên trong thân thể y lửa rừng thiêu đốt, thiêu nướng Kim Đan vừa mới ngưng kết của y.

Phía trên Kim Đan in hoa văn màu tím bị thiêu cháy càng ngày càng sâu, Đường Thời cảm thấy bản thân lợi hại nhất không phải một thân tu vi Kim Đan kỳ, cũng không phải linh thuật ùn ùn bách bức, càng không phải bàn tay vàng Trùng nhị bảo giám ở tay trái cùng Phong nguyệt thần bút tay phải, mà là —— vẻ quyết tâm tự ngược tự mình hại mình!

Muốn giết người, trước hết giết mình!

Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, không phải tốt xấu gì còn kiếm lời được hai trăm sao?

Chỉ hai trăm này, đáng giá!

Làm một phiếu, cho dù y phải đối đầu với núi lở đất rung!

Đường Thời ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, gió động mây chuyển, chiến ý hướng thẳng trời cao!

Y hóa thành một vệt ánh sáng tiến về phía Khổng Linh, "Lận Thiên cho ta, ngươi cút!"

Một câu, Lận Thiên chết, Khổng Linh sống —— trạng thái lúc này của Đường Thời thật đáng sợ, linh lực trong thân thể tăng vọt, cả người giống như kẻ điên.

Chiến đấu, cũng là chuyện rất thú vị.

Không đánh cược sinh tử, hà tất nói nó là chiến đấu chứ?

Ánh mắt Đường Thời sáng ngời lại hung ác nhìn về phía Khổng Linh—— Khổng Linh là Nguyên Anh kỳ, trong lúc chạm phải ánh mắt như thế, đã biết mình hôm nay không có cơ hội lựa chọn đường sống.

Nàng liếc mắt nhìn Lận Thiên được mình ôm vào trong ngực, giãy dụa mà dao động.

Sinh tử trước mặt, muốn lựa chọn như thế nào?

Nếu là trước đây, Khổng Linh tuyệt đối sẽ dứt bỏ người trong ngực mình, bất luận là ai, đều không có tư cách làm cho Khổng Linh nàng phải trả giá bằng sinh mệnh! Chẳng qua người lúc này nàng che chở, là Lận Thiên.

Lận Thiên không động, Khổng Linh cũng thật lâu không động.

Một kích trước của Thị Phi đã gieo vào thân thể nàng phục Ma Phật lực, đấu đá với tâm pháp của bản thân nàng tu luyện, cho nên Khổng Linh hiện tại có thể ngưng tụ ra linh lực đã ít lại càng ít, chỉ là...

Muốn buông ra sao?

Làm sao...Có thể buông ra...

Làm sao, có thể buông ra? !

Khổng Linh giương mắt, nhìn thẳng Đường Thời, chỉ lạnh như băng mà phun ra hai chữ: "Nằm mơ!"

Tốc độ Đường Thời vẫn không giảm, mặc kệ Khổng Linh hay Lận Thiên, hay sát cục phía dưới, đều không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với y, y chỉ là muốn —— giết chết Lận Thiên mà thôi!

Một tay thành trảo, lúc tiến lên phía trước cũng đã nắm chặt một thanh kiếm, khi chui kiếm được y nắm trong tay, khí thế của Đường Thời lần nữa nổi lên, người y cũng hóa thành kiếm!

Một kiếm, Trảm Lâu Lan!

Trường kiếm ngưng tụ ra một vệt sáng, vô số điểm sáng từ bốn phương tám hướng dâng lại đây, làm kiếm quang trong tay y này, chói mắt không thể nhìn gần!

Nhớ lại năm đó, y còn vừa mới đến Thiên Hài sơn ở Đông Sơn, lúc trở thành đệ tử vườn rau, ở bên ngoài xem qua một màn như vậy. Tiểu Bắc sư thúc Trúc Cơ kỳ ngưng tụ ra một đạo kiếm khí, ngay lúc đó y còn cho rằng đó là oai đến hủy thiên diệt địa, chỉ là hiện giờ Đường Thời đã đến Kim Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ ở trong mắt mình, lại đáng là cái gì?

Lồng ngực kích động, tầm mắt kia bao quát hiếu kỳ với non sông, chỉ là sát ý chưa bao giờ tiêu giảm.

Trường kiếm y đâm lên trời, đã đứng cách trước người Khổng Linh một trượng, đưa tay, sót kiếm!

Kiếm quang thật lớn đánh vào người Khổng Linh, Khổng Linh lại ôm chặt lấy Lận Thiên, không chịu buông tay.

Khoé mắt Lận Thiên nước mắt ướt đẫm, lại khàn khàn mà hô một tiếng —— "Khổng Linh..."

Bọn họ là hai vương của Thiên Chuẩn Phù Đảo, dĩ vãng nói cái gì luyến ái* (yêu say đắm) là giả, song tu là giả, đều là mỗi người đi một đường, hiện giờ nàng lại muốn nguyện ý bản thân chết, cũng không buông mình ra...

Lận Thiên còn không rõ cái gì nữa?

"Phốc" mà nhổ ra một ngụm máu tươi, hai tay bảo vệ Nguyên Anh kia của Khổng Linh đã yếu ớt không ít, gắt gao mà nhìn thẳng Đường Thời, nhưng vào lúc này Nguyên Anh trong ngực nàng lại kịch liệt run rẩy, một trận dao động khủng bố muốn bắt đầu phát ra.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không có thân thể sẽ không thật sự chết, còn có Nguyên Anh, nhưng nếu không có Nguyên Anh, đó mới là chân chính biến mất khỏi thế gian.

Mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ có một kỹ năng rất đáng sợ, đó là —— tự bạo!

Lúc kiếm Đường Thời đánh ra thì tay chỉ giơ kiếm cách khoảnh một trượng, mũi kiếm chỉ vào bên môi rướm máu của Khổng Linh.

"Thiên Chuẩn Phù Đảo, nuôi ra một kẻ có tình sao?"

Khổng Linh chỉ cười thảm một tiếng: "Không ai nguyện ý thành người có tình."

Chỉ là tình cảm thâm sâu, không có cách nào kềm chế thôi.

Nàng từng cho mình tu chính là Vô Tình đạo, cuối cùng lại thành Cực Tình đạo...

Thời điểm vậy, mệnh vậy.

Ngón tay Đường Thời thon dài mà xinh đẹp, trong ánh mắt nhìn như bình thường của mọi ngày, bây giờ đã nhuộm đẫm chiến ý, trở nên sáng ngời, giảm đi màu sắc tầm thường của ngày trước, có vài phần hương vị khí phách phấn chấn, khóe môi y cong lên, thủ đoạn cũng nhẹ nhàng xoay một cái, trường kiếm Trảm Lâu Lan có vẻ thu hẹp kia lại kéo kiếm hoa, xoay tay lại thu đến bên tay y.

Cũng không thèm liếc mắt một cái, thật giống như chán ghét, Đường Thời liền xoay người rời đi.

Y như là khối thiên thạch thật lớn mang theo khí mình từ trên trời rơi xuống, vô số dòng khí vờn quanh thân thể y, thoáng như thần linh.

"Phanh" một tiếng, Đường Thời nện lên mặt đất, linh lực bên trong thân thể bởi vì "Xuân phong xuy hựu sinh" như trước ở trong kinh mạch y tàn sát bừa bãi, y lại bắt đầu khiêu vũ trên mũi đao.

Linh lực trong cơ thể rất nhiều, không tìm một chỗ phát tiết thì chút nữa người chết chính là mình.

Khổng Linh và Lận Thiên đều không ngờ Đường Thời thế nhưng trực tiếp buông tha bọn họ, đi xuống.

Nàng sửng sốt một chút, mới hiểu được, Đường Thời là muốn làm gì.

Vào lúc này cuối cùng vẫn là chiến trường giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo, phía dưới máu chảy thành sông, tất cả mọi người rơi vào bên trong một loại giết chóc điên cuồng.

Tăng bào các hòa thượng đã không còn sạch sẽ, dưới vết máu lại càng thấy thảm thiết.

Nhóm Yêu tu trước được Lận Thiên chỉ thị, bây giờ đã giết người đến điên rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết cục chính là lưỡng bại câu thương[8].

[8]: Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

Lận Thiên trước đó nghĩ muốn tự bạo, Đường Thời cũng không phải kẻ ngu dốt, lãng phí thời gian tranh tài cùng Lận Thiên tự bạo, còn không bằng xuống dưới giải quyết chuyện này.

Đường Thời không muốn giết Lận Thiên sao? Không chắc.

Y muốn giết người này tới cực điểm, nhưng là giết không được!

Lận Thiên là một Nguyên Anh hậu kỳ, nếu vào lúc này tự bạo, vốn chỉ còn dư lại nửa Nhị Trọng Thiên còn có thể dư lại nhiều hay ít sẽ rất khó nói.

Thật sự không biết mình nếu như thật sự bức bách Lận Thiên tự bạo, hôm nào Thị Phi có thể bóp chết mình hay không.

Y cảm thấy mình như quả khí cầu bị lửa nướng, không biết vào lúc nào bởi vì bành trướng mà nổ tung, trong lúc y rơi xuống, một tay chống đỡ, liền có vô số vết rạn giống như mạng nhện từ dưới chân y kéo dài ra toàn bộ mảnh đất.

Đường Thời nhìn không thấy người, chỉ có thể thấy máu, giết chóc vô tận, máu tươi vô tận, vĩnh viễn không có điểm dừng, cũng không ngừng nghỉ.

Y còn có ba bài thơ ——《 Trong đêm đầu hàng ngoài thành nghe sáo 》.

Đây có lẽ là một bài thơ bản thân không thể nào thích, chỉ là thơ đặc biệt thích hợp trong tình hình chiến đấu lúc này, cơ hồ là vì chế tạo riêng cho y.

Trường kiếm biến mất, tay phải đặt bút, hư ảnh văn chương lần thứ ba xuất hiện, chẳng qua đã không còn người nào dám coi thường thủ đoạn này.

Giết chóc vẫn còn tiếp tục, máu tươi từ khoảng sân bên cạnh nhiễu xuống, lại rơi xuống núi, thậm chí trực tiếp nhiễm vào trong biển.

Một toà Nhị Trọng Thiên giữa không trung, đã không trọn vẹn còn không được đầy đủ, lây dính đầy máu tươi, địa ngục nhân gian!

Vô số tăng nhân vì bảo hộ Nhị Trọng Thiên này mà huyết vẩy trời cao, cũng có vô số Yêu tu, vì không biết cái gọi là chiến tranh này mà chôn thây nơi đây!

Yêu tu Thiên Chuẩn Phù Đảo, chết trên địa giới của Tiểu Tự Tại Thiên, diều này có bao nhiêu châm chọc?

Ý cảnh thơ từ kia đã lặng yên buông xuống, trong mắt Đường Thời vô cùng bình tĩnh thâm trầm.

"Hồi nhạc phong trước sa như tuyết, đầu hàng ngoại thành nguyệt như sương..."

Ngày xưa thế ngoại đào nguyên, hôm nay địa ngục nhân gian, hồi nhạc phong trước, sa trắng như tuyết, ngoài thành kia có vạn trượng âm thanh bi ai. Mấy ngày miệt mài chiến đấu dưới trăng, chậm chạp mài trường thương trong tay, khiến bảo đao bên hông chiến sĩ cũng uốn nhận.

Nguyệt thượng trung thiên, thái dương hài truỵ (Trăng lên giữa trời, mặt trời cũng phải rơi xuống.)

Đường Thời mơ hồ ngâm tụng, ngẩng đầu trông, cảnh tượng mê huyễn lại từ bên tay y mở rộng ra.

Y họa chính là ngọn núi trước sa tuyết, y họa chính là sương trăng ngoài thành, y họa chính là bảo đao trường thương, y họa chính là chiến ý cao chót vót! Y họa giang sơn như nước mặc, y họa lại ngoại tựa Giang Nam...

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại như vậy, ngàn dặm giang sơn đều dừng ở dưới ngòi bút.

Tay phẩy lên cao y nhấc bút họa xuống một nét mực, trong ánh mắt mọi người, bỗng nhiên sơn hà mỹ lệ( núi sông xinh đẹp) thoải mái...

Thơ này, chính là với đêm, với thành, nghe được tiếng sáo, mới phát động tình cảm, hiện giờ hết thảy đều có, có thể nào không có tiếng sáo?

Ngòi bút ở trên bài thơ này của Trùng nhị bảo giám đề xuống, đó là hai chữ "Nghe sáo."

Vào lúc này, tiếng sáo truyền tới, một giai điệu có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng mà theo đầu bút lông của Đường Thời xoay một cái, vẽ từng khô lâu màu xám kia, sa trường màu nâu, máu tươi màu đỏ, tất cả cũng đã cải biến.

Tiếng sáo sụt sùi, xuyên thấu tường thành kiên định, xuyên thấu khôi giáp[9] lạnh như băng, xuyên thấu cơn gió ám dạ, xuyên thấu thi nhân, tâm thê lương!

[9]: Mũ và áo giáp mặc khi ra trận thời xưa. Mặc khôi giáp lên đường.

Nhiều tiếng lô quản, lại không biết nó từ đâu mà đến, vì thế bi thương vô tận từ trong ngực dâng lên.

Giết chóc từ đâu đến? Đồ đao ở nơi nào?

Đánh trận đã thất bại, vô số người chôn cốt tha hương, không được về.

Một bức tranh thật dài này, mỗi một bút đều là linh lực cực hạn của Đường Thời, cũng là lĩnh ngộ cực hạn của y.

Y ít có từ bi, hiếm thấy có lúc ôn nhu ôm ấp tình cảm.

Đường Thời không thích từ bi, cũng không hy vọng mình là một người từ bi, lúc này lại khiến y họa từ bi vào, y lại dùng đến vô cùng nhuần nhuyễn!

Đề bút, sót chữ!

"Không biết nơi nào thổi lô quản, một đêm chinh nhân tẫn vọng hương..."

Tiếng sáo của lô quản, dư vị dần giảm, đồ đao Yêu tộc, buông xuống, đồ đao các tăng nhân, buông xuống.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn bức tranh sơn hà bi thương kia, chân trời tường thành cao ngạo, xa xa sương nguyệt sắc sa, đó là trong lời thơ nói "Hồi nhạc phong trước sa như tuyết, đầu hàng ngoại thành nguyệt như sương", Thiên Chuẩn Phù Đảo vừa bại, làm sao chôn vùi vô số sinh linh khốn khổ?

Không biết nơi nào thổi lô quản, một đêm chinh nhân tẫn vọng hương...

Hà tất chết phải ở Tiểu Tự Tại Thiên? Thiên Chuẩn Phù Đảo mới là " Hương" của bọn họ...

Bút Đường Thời xa xa câu ra một vệt màu mực dẫn dắt tầm mắt của mọi người, tất cả Yêu tu giống như bị cái gì mê hoặc.

Người chấp nhất ngọn bút kia, bên môi treo nụ cười mang vài phần thương xót, nếu như nụ cười này bọn họ luôn luôn chán ghét thì lúc này lại cảm thấy không có cách nào kháng cự. Đó là nam nhân ôn nhu như hương, nữ nhân say giấc mộng...

Đường Thời đưa tay, tay áo bào rộng lớn xẹt qua một đường cong, sau đó ngón tay thon dài xoay chuyển, nâng ngọn bút lên hướng về phương xa ném đi, ngòi bút kia mang theo âm thanh xa xưa chạy về phía Bắc, lôi ra một vết mực mảnh khảnh, như nước sông lưu về, lại như sợi tơ dẫn dắt.

Bút kia chỉ chốc lát sau đã không thấy nữa, hệt như thuyền nhỏ lung lay, biến mất trong mây mù.

Một đoạn dây mực từ khoảng sân chạy đến trong bức tranh thủy mặc hướng về phương xa, hướng về Thiên Chuẩn Phù Đảo trong sương mù, sâu kín mà rơi xuống như dư âm yên lặng...

Ở cuối Thiên Chuẩn Phù Đảo.

Nơi thuộc về bọn hắn.

Chiến ý vốn mãnh liệt bỗng nhiên toàn bộ rút hết, không chỉ Yêu tu, còn có Phật tu, cũng cảm thấy mỏi mệt.

Trận chiến đột nhiên này liên tục duy trì không đến một ngày, đã làm cả Tiểu Tự Tại Thiên tử thương vô số, Yêu tu đến tấn công, cũng tổn thương thật lớn.

Buông xuống binh khí trong tay, thu lại thủ quyết, trở về bản thể vô hại của mình.

Lận Thiên với Khổng Linh, bỗng nhiên cảm thấy vô lực.

Một trận, triệt triệt để để mà thất bại.

Ánh mắt chuyển hướng đến Đường Thời không biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh chiến trường, y nhìn qua tựa hồ có chút suy yếu, luôn luôn là ánh mắt lạnh như băng, ôn nhu dư lại không biến mất nhìn chiến trường đổ máu kia, nhìn mọi người thối lui, nhìn bọn họ dừng tay, nhìn trận chiến tranh trong vết mực chấm dứt.

Trước người Đường Thời, xuất hiện một bức tranh thuỷ mặc, vốn đó là nét mực ngưng tụ trên không từ linh lực, ngay lúc này gió biển lạnh lùng thổi thì bay bay lắc lư như mây khói, bay xa, biến mất...

Những mặc khí lung lay này chạy qua bên cạnh y, chảy qua trước mắt y, tâm y, mãi mãi khắc thành một bài thơ, vĩnh viễn không mục nát.

Mọi người thối lui, hệt như thủy triều tán đi, lộ ra Đường Thời đứng ở giữa, y đi ra, một mình y lẻ loi mà đứng, nhưng không phải là người cô độc.

Cô độc là để cho cô độc giả, mà y là một người.

Y quen một thân một mình, cũng không biết cô độc là cái gì.

Có lẽ không biết cái gì là cô độc, đây mới là cô độc thật sự.

Thân mình Đường Thời lay động một chút, lại không có ngã xuống.

Di chứng của Xuân phong xuy hựu sinh chung quy vẫn khiến y vô cùng chán ghét, lần trước khiến y gần như chết, bây giờ nếu ngã xuống trước mắt mọi người đó mới là ném hết mặt mũi.

Đến chết vẫn chú ý sĩ diện bản thân á...

Đường Thời cong môi châm chọc, hộc ra một hơi, cơ hồ cả khí lực để đưa tay lên cũng không có.

"Đương —— "

Chung cổ trên lầu, chuông đồng khổng lồ kia, bỗng nhiên vang lên!

Tiếng chuông thanh minh, giống như muốn đem khí tức huyết tinh trên khoảng sân gột rửa hoàn toàn.

Ánh vàng lấp loé trên đỉnh toà tháp mang theo sóng âm, có vô số gợn sóng lợi dụng chuông lớn làm trung tâm, xa xa mà chảy ra Tiểu Tự Tại Thiên đến tận vùng biển rộng.

Thanh âm này quá dài, lâu lắm, cũng quá vang, trong đầu Đường Thời một mảnh vù vù, cho nên nhất thời y cơ hồ không biết mình đang ở chỗ nào, cũng không biết mình trôi về phương nào, chỉ có tiếng chuông này, xa xưa lại có thể nói là tiếng chuông hùng vĩ!

Thời khắc này, như là thần chung mộ cổ*(chuông sớm trống chiều) nhìn hết sóng lên sóng xuống...

Phía trên Nhị Trọng Thiên thì còn có Tam Trọng Thiên, vào lúc này một cái cầu thang dài bỗng nhiên xuất hiện trước Thiên vương điện, nối từ Nhị Trọng Thiên.

Tam Trọng Thiên mở ra, tất có chuông vang.

Kim Quang lan tỏa, trên Tam Trọng Thiên có một tòa điện phủ cao cao lấp thành bạch ngọc rộng lớn vô cùng, giống như thánh cảnh, lúc Tam Trọng Thiên mở ra thì phạm âm vang lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lại.

Yêu tu muốn rút đi lúc trước giờ này đều đình chỉ, trận địa sẵn sàng đón quân địch, Khổng Linh lau khô máu tươi bên môi, cảm giác được một loại áp lực trước nay chưa từng có.

Tiểu Tự Tại Thiên, muốn xé bỏ minh ước sao?

Khổng Linh cắn răng, hô về phía Tam Trọng Thiên không có một bóng người: "Các ngươi muốn xé bỏ minh ước sao? !"

Tranh đấu giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo, không có tu sĩ nào trên Xuất Khiếu kỳ nhúng tay, huống chi giờ đây bọn họ bên này ra tay chỉ có hai tên Nguyên Anh kỳ, mà Tiểu Tự Tại Thiên đã có một Tuệ Định thiền sư ra tay.

Nếu lúc này nhóm thiền sư ở Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên ra tay, thì chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, huống chi bọn họ còn là Tam Trọng Thiên đó?

—— minh ước đã như vậy, bọn họ không thể phá vỡ minh ước như vậy!

Về phần minh ước này rốt cuộc định ra vì cái gì, kỳ thật đã rất ít người biết, trừ bỏ Khô Tâm thiền sư lúc này chậm rãi từ Tam Trọng Thiên đi đến bậc thang ở giữa.

"Tiểu Tự Tại Thiên ta chưa từng xé bỏ minh ước, đại chiến vừa ngừng, chư vị thí chủ Thiên Chuẩn Phù Đảo, đi đi."

Thanh âm già nua này có một loại thê lương nói không nên lời, như đã khắc sâu vào trong xương cốt hắn.

Tăng nhân vừa xuất hiện nhìn qua cực kỳ già cỗi, thậm chí vô cùng gầy guộc.

Thị Phi phía dưới lúc nhìn thấy Khô Tâm thiền sư xuất hiện, lại bỗng nhiên chấn động toàn thân, như là thấy được trường hợp bất khả tư nghị* (không cách nào kháng cự).

Đã có rất ít người có thể khiến Thị Phi chấn kinh rồi...

Hiện tại...

Khô Tâm thiền sư chính là tu sĩ Đại Thừa kỳ, làm sao có thể biến thành như vậy?

Hắn gầy giống như chỉ còn một bộ khung xương, bây giờ lại giống như tay phải của Thị Phi, bạch cốt âm u...

Đáy mắt Thị Phi bỗng nhiên lại chảy ra lệ, Tiểu Tự Tại Thiên khổ thủ nhiều năm, đổi lại cũng là Thiên Chuẩn Phù Đảo bội bạc, xé bỏ minh ước? Lại là người nào xé bỏ minh ước?

Thị Phi cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa, hắn cơ hồ chỉ dùng ánh mắt chết lặng nhìn Khô Tâm.

Áo cà sa màu đỏ thẫm của Khô Tâm thiền sư phất một cái, đã càn quét tất cả Yêu tu trên Nhị Trọng Thiên, bên trong biển rộng mênh mông vô tận, mọi người thối lui, vì thế toàn bộ khoảng sân cũng chỉ còn sót lại các tăng nhân lẻ loi cô độc của Tiểu Tự Tại Thiên.

Đại môn Thiên vương điện, đại môn Khẩn Na La điện, đại môn Giới Luật đường, cửa điện Đại Hùng bảo điện...Toàn bộ mở ra...

Vô số thi thể chồng chất, vô số máu tươi giàn giụa, vô số tứ chi không trọn vẹn...

Tu La địa ngục lại thỏa mãn che lấp ánh nắng đẹp đẽ, ánh mặt trời ấm áp kia, dừng ở trên người Đường Thời, lại ấm không được tâm của y.

Từ bi nơi đáy mắt y cuối cùng tan hết, vì thế để lại một loại mỏi mệt lạnh như băng, ánh mắt kia từ trên bậc thang vô tận, rơi xuống người tăng nhân khô gầy.

Trực giác nói cho y biết, hòa thượng này có gì đó không đúng, nhưng mà rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.

Ánh mắt lần đầu nhìn thấy hòa thượng này rất giống ánh mắt y lần đầu nhìn thấy Ân Khương.

Vì cái gì giữa Tiểu Tự Tại Thiên với Thiên Chuẩn Phù Đảo có minh ước cổ quái như vậy?

Vốn là đạo không giống nhau, như tranh đấu không ngừng giữa ma tu và đạo tu, giữa Phật tu và Yêu tu dựa vào cái gì chung sống hoà bình? Yêu tộc trời sinh hiếu chiến, Phật tu thiên tính bình thản, căn bản là không đi cùng đường, khi nào có thể bình thản chung sống như thế? Chỉ đơn giản là cùng truyền thuyết sâu xa có ngọn nguồn sao?

Đường Thời không tin.

Y là một người lấy lợi ích để bàn luận.

Thời điểm Tiểu Tự Tại Thiên sắp lật đổ, nhóm thượng sư trong Tam Trọng Thiên ở Tiểu Tự Tại Thiên này lại còn ngồi yên không động? Đợi đến đại chiến sắp kết thúc trở ra đưa tất cả Yêu tu đi, thậm chí không làm bị thương tính mạng.

Đường Thời mới thật sự nghĩ muốn phun ra một búng máu, thống khổ giống như lăng trì quanh thân y lại nổi lên, nghĩ đến Nguyên Anh Lận Thiên bị mình phá huỷ lại còn chưa kịp giết chết, trong lòng nhất thời một mảnh tối tăm.

Tiểu Tự Tại Thiên a...Địa phương nhìn không thấu...

Huyền cơ bên trong dù sao không phải Đường Thời hiện tại có thể khai phá.

Y chỉ chẳng qua chỉ có thể làm một người đứng giữa mảnh đất đầy ắp huyết tinh nhìn những Yêu tu bị hòa thượng kia đưa đi, huyết tinh trống không đầy đất.

Trong mắt người xung quanh, Đường Thời là một anh hùng, cũng là một ma thần.

Chỉ là ôn nhu mới vừa thoáng hiện, rồi lại khiến người ta cảm thấy Đường Thời trước mắt mới là ảo giác.

Rất nhiều người không biết y là ai, chỉ biết là tiểu hòa thượng Thời Độ bỗng nhiên biến thành người này, mà còn ở trên chiến trường tỏa ra hào quang.

Chẳng qua họ không biết, bọn họ cũng sẽ không gây trở ngại dùng loại ánh mắt sống sót sau tai nạn thân mật nhìn Đường Thời.

Nhưng Đường Thời, nhìn Khô Tâm thiền sư.

Khô Tâm thiền sư lại khoát tay, đá vụn và sàn nhà của Nhị Trọng Thiên vừa rơi vào đáy biển chợt nổi lên toàn bộ, còn chắp đến nơi ban đầu, vì thế trên quảng trường một nam một bắc, một bên trắng, một bên đỏ.

Một mặt là bích lạc, một mặt là hoàng tuyền.

Khô Tâm thiền sư tựa hồ hít một hơi thật dài, kêu: "Thị Phi."

Thị Phi biết Khô Tâm thiền sư vì sao gọi mình, giữa vô số tầng bậc thang có một ngôi cao nhỏ, lúc này là nơi Khô Tâm thiền sư đứng, Khô Tâm thiền sư không có cách nào xuống dưới, chỉ có thể để hắn đi qua.

Thị Phi một lần nữa về tới Kim Đan kỳ, chỉ là một cái Kim Đan này bất đồng với dĩ vãng, nó là đen đỏ.

Từng bước một, mọi người nhìn Thị Phi đi lên, an tĩnh cực kỳ.

"Ngươi cũng biết sai?" Khô Tâm thiền sư khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, mắt nhìn chăm chú vào hắn, một người tăng nhân trẻ tuổi, lại như nhìn chăm chú vào Khô Diệp sư đệ năm đó.

Nhìn không thấu người ở hồng trần này, quá nhiều.

Thị Phi lại quỳ xuống, cụp mắt, cúi đầu trước người Khô Tâm thiền sư, "Đệ tử biết sai, lại nhìn không thấu."

"Ngươi còn không chịu nói —— thứ gì là tâm ma của ngươi? !"

U mê không tỉnh, vì sao phải u mê không tỉnh? Tiểu Tự Tại Thiên đã đến nguy cảnh như vậy, ngươi còn ——

Khổ Tâm thiền sư đưa tay, đã muốn đánh một chưởng lên đỉnh đầu Thị Phi, hắn là giận dữ không sao hiểu nổi, lại nghĩ tới Khô Diệp năm đó, cảm thấy hết thảy đều vô dụng, khí thế trên tay lập tức yếu đi ——

Nhưng mà trong một tích tắc này, một âm thanh trong trẻo vang lên: "Thượng sư chậm đã."

Khô Tâm thiền sư dừng tay, ánh mắt từ tay phải xương khô của Thị Phi đã không có huyết nhục chuyển dời, nhìn về người đứng ở trung tâm bãi đất.

Người thanh niên kia đạo bào nhiễm máu.

Đường Thời loạng chà loạng choạng bước đi, như là mệt cực kỳ, mỗi một bước của y đều bước trên mũi đao, chỉ là tươi cười trên mặt lại như trước đó chưa từng có mà châm chọc sáng lạn.

Y từng bước một đi lên bậc thang, ngón tay mới vừa nắm bút chảy xuống máu tươi, từ bậc thang một đường hướng lên trên, đứng ở ngôi cao, khiến mọi người ngưỡng mộ.

Sống lưng Đường Thời thẳng tắp, dừng lại phía xa sau lưng Thị Phi, gió lạnh thổi qua vạt áo choàng của y, có vài hương vị huyết tinh, y thanh âm bình tĩnh, lại truyền khắp toàn bộ Nhị Trọng Thiên.

"Ta, chính là tâm ma của hắn."

____

Editor: Thật sự dịch chương này tôi rất đau lòng, cũng day dứt không thôi, thương Đường Thời, thương Thị Phi, thương kiếp khổ nạn của các tăng nhân, thương mỗi nhân vật, tóm lại cũng chỉ vì một chữ tình

Ai nói hồng trần khổ...khổ cũng là mấy bận hồng trần...

( Với nội dung của bài thơ kia là tôi tự mình dịch, tại vì đây là tác giả viết, tôi không biết dịch có đúng hay không, cúi đầu mong mọi người lượng thứ a.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play