Thuyền cập bến tại một bến tàu không quá tấp nập, Đường Thời vừa xuống thuyền, Chu Quyền đã gọi y lại: "Chắc là ngươi cũng không hiểu rõ tình hình trên Thiên Chuẩn Phù Đảo lắm đúng không, hay là tới Tỳ Hưu lâu trước?"
Đường Thời gật đầu đồng ý, sau đó đi cùng Chu Quyền.
Ân Khương vẫn luôn im lặng ở trong hộp, không hề phát ra âm thanh nào. Đường Thời hơi không yên tâm về nàng, hỏi mấy câu nhưng không thấy trả lời, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Vừa lên bến tàu đã thấy người của Tỳ Hưu lâu đứng chờ sẵn, một nhóm người lên thuyền vận chuyển hàng, còn một đội tu sĩ đứng bên đường canh gác, mỗi người đều dùng khăn đen che kín, không để lộ khuôn mặt.
Chu Quyền có vẻ đã quen với việc này, lên bờ xong thì cái gì cũng mặc kệ, chỉ dẫn Đường Thời đi dọc theo đường núi, tiến thẳng vào đảo. Quang cảnh Đường Thời thấy lúc này thực ra cũng không khác gì với thế giới nhân loại, chỉ khác là hầu hết công trình đều bằng đá, nhưng được điêu khắc khá tinh xảo, phảng phất khiến người ta tưởng mình đang vào nhầm cửa hàng điêu khắc.
Có điều phong cách kiến trúc nơi đây khá thô cứng, không tinh tế như của nhân loại mà có thêm hơi thở thiên nhiên, hơn nữa hầu hết kiến trúc đều có vật tổ* ở bên ngoài, đủ cả chim ưng, sư tư, chuột...
*Vật tổ: (tiếng Hán là "đồ đằng", tiếng Anh là "totem") là một linh hồn, vật linh thiêng hoặc biểu tượng được một nhóm người – tỉ như một thị tộc hoặc một bộ lạc thờ cúng. Vật tổ thường có hình dạng một loài thú, ví dụ như vật tổ của Trung Quốc là rồng, Hoa Kỳ là chim ưng, Ấn Độ là voi.
Sau khi đi một hồi, trên đường dần đông đúc hơn, hầu hết người qua lại đều có dạng người, tất nhiên vẫn có người mang đôi tai nhọn hoặc có móng vuốt lông xù, cũng có người mọc đuôi dài sau lưng, hay là đôi mắt không giống nhân loại bình thường.
"Yêu tộc có bản thể và huyễn thể*, hầu hết thời gian họ đều hoá thành hình người, như những người ngươi đang thấy bây giờ. Nhưng nếu Yêu tu đó tu vi không đủ thì như ngươi thấy đó... biến hình không thành công lắm..." Chu Quyền vừa đi vừa giảng giải, "Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng có Các ở Đại Hoang, vậy nên trên đảo này không có Yêu tu từ Xuất Khiếu kỳ trở lên, nếu có thì cũng ở trong ảo cảnh của Thiên Yêu, sẽ không xuất hiện ở bên ngoài."
*Huyễn thể: hình dáng được biến hoá ra
"Ảo cảnh của Thiên Yêu?" Đường Thời thắc mắc.
Chu Quyền dùng tẩu thuốc chỉ về phía trước, đảo nổi này có dạng kim tự tháp, địa thế thuộc dạng ở giữa cao xung quanh thấp, tựa như một lục địa thu nhỏ, hắn đang chỉ tới vị trí cao nhất, "Ở nơi cao nhất có ảo cảnh của Thiên Yêu, địa vị tương tự với Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên. Dưới ảo cảnh Thiên Yêu là phòng nghị sự, chính là nơi thương nghị đại sự của Yêu tộc, tiếp đó là phạm vi thế lực của bốn tộc lớn, xuống dưới nữa là Yêu tộc bình thường. Ở bình nguyên mà chúng ta đang đứng đây đều là Yêu tộc bình thường."
Quả nhiên chỗ cao mới là chỗ tốt sao? Đường Thời ngước mắt nhìn về phía trước, ánh mắt có gì đó xa xăm khó dò.
"Nghe nói Tiểu Tự Tại Thiên không có bất cứ tu sĩ nào ở Đại Hoang, vậy tu sĩ đẳng cấp cao của họ đều ở bên đó sao?"
Chỉ cần chuyển mắt là có thể thấy bóng dáng xa xa mơ hồ của Tiểu Tự Tại Thiên, cách một eo biển mù sương, nơi đó nhìn thật nhỏ bé, cũng thật xa vời.
"Đều ở cả, nhưng để đảm bảo cân bằng thực lực, theo lệ thì tu sĩ đại năng sẽ không được ra tay. Nghe nói các cao tăng bên đó đều thích đả toạ, ngồi một lần là ngồi hàng chục hàng trăm năm, không cần lo về họ."
Giọng điệu Chu Quyền có ý chế nhạo.
Trên đường đi, thực ra cũng có thể thấy quán rượu, tiệm cơm, cửa hàng các loại, không khác gì thị trấn bình thường của nhân loại, chỉ khác là chữ viết có hơi lạ, hẳn là ngôn ngữ của Yêu tu. Cũng có vài Yêu tu trên đường hơi cảnh giác với Đường Thời và Chu Quyền, nhưng khi bọn hắn đi qua cũng không thấy người ta làm gì cả.
"Yêu tu không chỉ có ở trên đảo, mà ở dưới nước cũng có, trong vùng biển bên dưới Thiên Chuẩn Phù Đảo có rất nhiều Yêu tu. Trên núi có Yêu, dưới biển cũng không thiếu." Những lời này của Chu Quyền xem như đã hoàn toàn đổi mới nhận thức của Đường Thời.
"Trong biển?" Đến giờ Đường Thời mới phản ứng lại được, trước đây vì mọi người cứ luôn nói "Yêu tu trên Thiên Chuẩn Phù Đảo" nên hắn mặc định là Yêu tu đều tụ tập trên đảo, nhưng giờ Chu Quyền lại nói...
Chu Quyền cười cười, không nói tiếp. Hai người tiếp tục đi thẳng khá lâu mới rẽ sang một lối rẽ, sau đó liền nhìn thấy một tấm biển quen thuộc, đã tới phân lâu của Tỳ Hưu lâu ở Thiên Chuẩn Phù Đảo rồi.
Chu Quyền mời Đường Thời vào, bên trong có một nữ tử trông rất dịu dàng nhưng dáng người nóng bỏng, hơn nữa trang phục còn khá hở hang. Nàng nhìn thấy Chu Quyền trước, liền lên tiếng chào hỏi: "Chu tiên sinh đưa hàng hoá tới sao, ngài vất vả rồi, có thể nghỉ ngơi — Ủa, vị này là ai?"
Hiển nhiên là chỉ Đường Thời ở sau.
Chu Quyền hút một hơi thuốc, thuận miệng đáp: "Du khách đi theo thuyền."
Nàng kia hiểu ngay, "Không biết nên xưng hô thế nào?"
Đường Thời liền chắp tay, gật đầu: "Tại hạ là Đường Thời."
"Chu tiên sinh, Đường công tử, mời đi theo ta." Cô nàng khách khí nói, rồi xoay người đi vào trong, Đường Thời cũng theo sau.
Ở phía sau Tỳ Hưu lâu còn có một hậu viện, cũng được xây bằng đá, trên tường còn khắc cả hình quái thú* của Tỳ Hưu lâu, trông đầy vẻ cổ xưa dữ tợn.
Nữ nhân sắp xếp Đường Thời vào phòng cạnh Chu Quyền, sau đó liền rời đi.
Chu Quyền hỏi: "Ngươi muốn ở lại đây bao lâu? Tỳ Hưu lâu mỗi tháng vận chuyển hàng hoá một lần, nếu ngươi muốn đi cùng chuyến hàng lần tới thì cần chờ một tháng nữa."
Đường Thời nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi làm xong việc của mình thì ta mới đi."
Chu Quyền cảm thấy Đường Thời khá thần bí, trông thì có vẻ bình thường nhưng vẫn có gì đó khiến người ta nhìn không thấu. Hắn nhắc nhở: "Khi đi qua Đông hải, chỉ có thuyền của Tỳ Hưu lâu là không bị tấn công, còn thuyền người khác thì ta chịu."
Nói cách khác, tuyến đường mà bọn họ đi qua luôn có nguy hiểm, chẳng qua là Tỳ Hưu lâu đã giải quyết nguy hiểm đó mà thôi.
"Sao lại thế?" Đường Thời không hiểu lắm, Tỳ Hưu lâu thì có chỗ nào đặc biệt?
Chu Quyền chỉ tay lên vật tổ trên tường, cười nói: "Linh thú của các chủ nhà chúng ta chính là Tỳ Hưu. Đó là loài thú trong truyền thuyết, có huyết mạch của Yêu tộc thượng cổ."
Đường Thời liên tưởng tới sự ảnh hưởng của huyết mạch mà Chu Quyền nói trước đó, cũng xem như hiểu đôi ba phần. Hẳn là huyết mạch và uy thế của Tỳ Hưu gây ra sự áp chế đối với yêu thú cấp thấp hơn đúng không? Có điều... dòng dõi cao quý của Yêu tộc lại trở thành linh thú của các chủ Tỳ Hưu lâu, các Yêu tộc khác trong Đại Hoang sẽ nghĩ thế nào?
Hiển nhiên vấn đề này nằm ngoài phạm trù mà Đường Thời có thể lo lắng lúc này, y chỉ cười cười, không nói nữa.
Một lát sau, Chu Quyền nói: "Trước mắt ngươi có thể tìm hiểu một chút về Yêu tu, rồi có gì tính sau. Họ cũng không phải khó ở chung đâu, chỉ có điều mỗi loại Yêu tu lại có một kiểu tính tình thôi."
Nói chuyện xong, Đường Thời trở về phòng, nhìn trong phòng mà cảm thấy mình cứ như về tới xã hội nguyên thuỷ, nhưng mà bàn ghế chạm trổ cũng không tệ. Y dạo một lượt quanh phòng, sau đó bắt đầu khoanh chân đả toạ.
Linh khí trên Thiên Chuẩn Phù Đảo dồi dào hơn ở đại lục rất nhiều, ngay từ khi đặt chân lên đảo Đường Thời đã cảm nhận được điều đó. Nhưng giờ sau khi hấp thụ một đợt linh khí, y lại cảm thấy có chút xao động mơ hồ, kiểm tra mới biết linh khí nơi đây có phần dữ dội, tựa như trời sinh đã mang trong mình luồng khí hung bạo — quả đúng là vùng đất của Yêu tu.
Y cười cười, đổi sang tu luyện bằng linh thạch. Bóp tay một cái, một viên linh thạch liền hóa thành tro bụi, linh lực được Đường Thời hấp thụ và chuyển hóa.
Vào lúc hoàng hôn, Đường Thời ra khỏi phòng, thấy Chu Quyền đang bưng chén trà uống ở ban công nhỏ trên tầng hai. Vừa thấy Đường Thời đi ra, Chu Quyền liền gọi y lên ngồi cùng.
Đường Thời cũng không khách khí, y đi lên rồi ngồi xuống đối diện Chu quyền. Nơi đây cũng coi như là ở chỗ cao trên đảo nên tầm nhìn khá tốt, có thể nhìn đến nơi giao nhau giữa thị trấn và rừng rậm ở xa xa, khung cảnh rất đỗi hài hòa.
"Ngày mai ta sẽ đi luôn để đưa một số đồ của Yêu tộc về đại lục Linh Khu, còn ngươi thì sao?" Đã trò chuyện với Đường Thời suốt quãng đường, nên giờ Chu Quyền cũng hơi lưu luyến.
Đường Thời còn chưa bắt tay vào việc cần làm, từ khi đến Thiên Chuẩn Phù Đảo tới giờ Ân Khương vẫn không có phản ứng gì, y có hơi lo lắng, nếu bây giờ rời đảo thì sợ là phải chờ đến lần sau. "Việc của ta còn chưa đâu vào đâu, có lẽ là phải tạm ở lại Thiên Chuẩn Phù Đảo một tháng."
"Cũng được, giờ ta phải đi xử lý hàng hóa mang theo, ngươi cứ thong thả uống trà."
Chu Quyền chỉ có thể thở dài, cầm tẩu thuốc đi xuống lầu.
Đường Thời đang ngồi trên lầu, chợt nghe thấy một tràng tiếng chuông lanh lảnh từ xa vọng lại. Y vừa mới nhìn về hướng âm thanh, không ngờ chiếc hộp trong túi trữ đồ lại đột nhiên chấn động, có vẻ Ân Khương vừa chợt tỉnh, nàng kêu lên the thé: "Là người cùng tộc với ngô!"
Đường Thời nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
... Ân Khương chỉ là cảm nhận được người cùng tộc đang ở gần mà thôi. Từ lúc lên Thiên Chuẩn Phù Đảo nàng đã luôn thấy hoảng hốt, chuyện cũ từ mấy ngàn năm trước lần lượt hiện lên trong tâm trí, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh khi nàng bị phong ấn.
Ân Khương hơi khàn giọng: "Ngươi đi xem thử xem, Thiên Chuẩn Phù Đảo giờ đã thay đổi quá nhiều, ký ức của ta cũng không có tác dụng gì."
Đường Thời do dự một chút, cuối cùng vẫn ra khỏi Tỳ Hưu lâu, đi về phía phát ra tiếng chuông.
Có vài cô nàng mặc trang phục lộng lẫy đang đứng bên đường, hai người trong đó có đôi tai nhọn dựng thẳng lên, nhìn có vẻ là Miêu tộc. Đường Thời thả chậm bước chân, chỉ đứng từ xa nhìn lại, nhưng chẳng bao lâu sau vẫn khiến người ta chú ý.
Trong mấy cô nàng đó có người tu vi cao hơn Đường Thời một chút, lập tức ngạc nhiên nói: "Tu sĩ nhân loại?"
Ân Khương nói: "Tạm thời không cần để ý đến các nàng, cứ đi qua họ đi, rồi sau đó dùng thuật ẩn thân mà ta dạy cho ngươi để đi theo sau họ về chỗ ở. Ta không tin được những người này, phải tìm Yêu tu cấp bậc trưởng lão mới được."
Trong lúc Ân Khương nói chuyện, Đường Thời đã làm như không có việc gì mà đi lướt qua nhóm nữ Yêu tu này, rẽ vào một lối rẽ, sau đó thi triển thuật ẩn thân rồi quay trở lại. Y đi theo mấy Yêu tu này, thấy họ dạo phố trong chốc lát, sau đó ra khỏi khu vực thị trấn, đi thẳng vào rừng. Đường Thời cứ thế theo sau từ xa, không dám đến quá gần.
Càng đi tiếp, cây cối càng rậm rạp, chẳng bao lâu sau Đường Thời đã phải hoài nghi rằng mình đã vào sâu trong rừng rậm. Thẳng đến khi y sắp cho rằng khu rừng này không có điểm cuối, lại đột nhiên thấy không gian thoáng đãng hẳn lên, thì ra ở phía trước có một sườn núi nhỏ, bên trên cây cối khá thưa thớt, có điều...
Bóng dáng của mấy nữ tu kia đột nhiên biến mất, Đường Thời giật mình, mà Ân Khương chỉ nói: "Là tấm chắn bao quanh chỗ ở của Yêu tộc, tạm thời ngươi đừng đi vào, để ta dạy cho ngươi –"
Ân Khương còn chưa nói xong, hai người chợt nghe thấy một giọng nam vọng lại từ phía sườn núi: "Chỉ là một tu sĩ nhân loại mà cũng dám tự tiện xông vào nơi ở của Yêu tu sao!?"
Đường Thời chỉ thấy mắt hoa lên một chút, ngay sau đó cảnh tượng trước mắt đã đột nhiên biến đổi, y thấy mình đang đứng trong một mảnh rừng khác hẳn lúc trước, vị trí của cây cối hoàn toàn thay đổi. Quan trọng nhất là xa xa phía cuối tầm mắt có một khu nhà gỗ rất tinh xảo, bên trong có không ít người đi lại.
Đứng trước mặt Đường Thời là một người đàn ông vạm vỡ với làn da ngăm đen, xung quanh còn có bảy tên Yêu tu, tất cả đều nhìn Đường Thời chăm chăm như hổ rình mồi.
Người này chính là một trưởng lão của Yêu tộc, trong khi Đường Thời vẫn còn đề phòng thì Ân Khương đã thở phào nhẹ nhõm: "Không tốn công đã gặp được rồi..."
"Giờ sao đây?" Đường Thời hỏi Ân Khương.
Ân Khương trả lời: "Người này hẳn là trưởng lão, ngươi chỉ cần nói thật mục đích của mình là được."
Thấy vẻ mặt Đường Thời kỳ lạ, tựa như đang chuẩn bị làm gì, trưởng lão kia bèn vung tay lên, định ra hiệu cho mọi người động thủ, không ngờ ngay lúc đó một tia sáng loé lên trên tay Đường Thời, rồi một chiếc hộp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đám Yêu cho rằng đây là một pháp bảo nào đó nên đều có chút đề phòng, sắp sửa ra tay tới nơi, may mà trong lúc mấu chốt vẫn còn gã trưởng lão biết nhìn hàng, gã lập tức hô to: "Khoan đã! Ngươi là người phương nào!?"
Đường Thời cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, má nó chứ, tên trưởng lão này ít nhất cũng phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu thật sự ra tay thì người chịu thiệt nhất định là y.
"Ta là tu sĩ nhân loại, có người nhờ ta đưa vật này tới đây."
Gã trưởng lão băn khoăn nhìn chiếc hộp một hồi lâu, cuối cùng nói: "Ngươi để hộp xuống, sau đó có thể rời đi."
Nào ngờ Đường Thời lại cười lạnh một tiếng: "Yêu tu trong hộp cũng có chút giao tình với ta, sao ta có thể tin tưởng các ngươi được."
"Ngươi..." Ánh mắt trưởng lão loé loé, có vẻ thực sự không ngờ Đường Thời lại nói vậy, cuối cùng gã hỏi một câu: "Ngươi có được cái hộp này từ đâu?"
Đường Thời trả lời đúng sự thật: "Mười tám cảnh Tiểu Hoang."
Nghe vậy, gã trưởng lão ngửa mặt lên trời cười ha hả, "Ngươi chính là đồng loã của tên hoà thượng Thị Phi đã giết một người thuộc Miêu tộc chúng ta trong mười tám cảnh Tiểu Hoang đúng không?"
"Trưởng lão cần gì phải nói khó nghe như vậy?" Đường Thời thầm nhủ mình thành đồng loã của Thị Phi từ hồi nào vậy? Vả lại, dù thế nào cũng không nên dùng cái từ khó nghe như "đồng loã" chứ.
"Nếu ngươi không tin được ta, vậy thì đi theo ta. Có điều, nếu trên đường ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ thì bất kể ngươi là ai, ta cũng sẽ thẳng tay tiêu diệt." Đôi tay của trưởng lão đã biến thành vuốt mèo, lại còn để lộ ra móng vuốt sắc bén.
Việc Đường Thời đi vào nơi này vốn đã rất mạo hiểm, nên y cũng đã chuẩn bị tâm lý với tất cả những gì có thể phát sinh. Y đi theo trưởng lão, mấy Yêu tu còn lại có vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám ra tay với Đường Thời.
Vì lẽ gì mà tên kia vừa lấy một cái hộp ra, bọn họ liền không được ra tay? Các Yêu tu có hơi kiêng dè, nên cũng đều đi theo.
Trên đường đi, Đường Thời cũng không gián đoạn việc trao đổi với Ân Khương: "Miêu tộc của ngươi có đáng tin không?"
"Không có chuyện đáng tin hay không đáng tin, ta là Miêu yêu chín mạng của Miêu tộc, sự tồn tại của ta chính là tấm bùa phù hộ lớn nhất đối với toàn thể Miêu tộc, không một ai là không hy vọng ta trở về." Đó chính là sức mạnh của huyết mạch. Thanh âm của Ân Khương rất nhẹ, rất mơ hồ, nhưng lại làm Đường Thời yên tâm.
Đoàn người đi về phía trước tới khu nhà gỗ, trên đường đi vào, trong phòng ngoài phòng lầu trên lầu dưới đều có Yêu tộc ló đầu nhìn ngó, xì xào bàn tán, dường như ở nơi này, Đường Thời mới là kẻ bị vây xem.
Nhân loại ở giữa đám Yêu tu đặc biệt đến vậy sao?
Bọn họ vẫn tiếp tục đi, sau đó Đường Thời nhìn thấy một thứ làm y chấn động...
Cây Tam Chu!
Rễ cây mọc chằng chịt thành chùm, nhìn như sắp chết khô đến nơi, xung quanh còn có một ít dây leo khô quấn quanh, tận trên ngọn cây mới điểm xuyết vài chấm xanh lục, mỗi chiếc lá đều chỉ lớn cỡ đồng xu, so với thân cây cao vài mét thì nhỏ bé đến mức buồn cười.
Từ thân cây chĩa ra ba nhánh lớn, mỗi nhánh vươn dài về một phía.
Ánh mắt của Đường Thời nán lại trên cây Tam Chu một hồi lâu.
Trưởng lão đi đằng trước quay đầu lại nhìn hắn đầy cảnh cáo, "Ngươi cũng đến đây vì cây Tam Chu sao?"
Đường Thời cười cười, không trả lời. "Không biết là ai có bản lĩnh lớn vậy, lại có thể dời cây Tam Chu đến đây."
Quan trọng là còn có thể làm nó sống ổn định ở nơi này. Ngay khi Ân Khương hứa tặng lõi cây cho y, Đường Thời liền biết rằng ngay từ lúc Ân Khương còn ở Thiên Chuẩn Phù Đảo thì cây Tam Chu đã được di dời đến đó rồi, chỉ không ngờ là cây Tam Chu lại ở ngay địa bàn của Yêu tộc, bảo sao Ân Khương có thể chắc chắn đến vậy.
Y đi theo gã trưởng lão lên một lầu gỗ nhỏ, trưởng lão dừng lại ở ngoài cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nói già nua: "Võ Phi, sao ngươi lại mang một người ngoài vào... Mà khoan, đó là tu sĩ nhân loại sao?"
Trưởng lão nói: "Y đưa lão tổ tông tới."
"..."
Lúc này Đường Thời thật sự rất muốn cười.
Ân Khương chỉ giữ yên lặng.
Cửa mở ra, bên trong là một gian phòng không lớn, chỉ có mấy chiếc ghế tựa đặt xung quanh một cái bàn đá. Đường Thời bị đẩy vào phòng, vừa xoay người liền nhìn thấy một lão già đầu bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi xếp bằng ở đó. Một đôi mắt đục ngầu mở ra, dường như chưa thích ứng với ánh sáng đột ngột tiến vào nên con ngươi hơi co rụt lại, lão già nói: "Võ Phi, ngươi ngồi đi, dẫn tên nhân loại kia vào đây."
"Chính là người này." Võ Phi khom người hành lễ xong rồi mới ngồi xuống.
Đường Thời đứng đó, nắm chặt chiếc hộp đá trong tay. Y còn chưa nói gì, chiếc hộp đã đột nhiên toả sáng rực rỡ, ngay sau đó bóng mờ của Ân Khương chậm rãi bay ra từ trong hộp, nhìn tựa như thần tiên trên chín tầng trời.
Lão già đang ngồi xếp bằng vừa nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt già nua vẩn đục lập tức trào dâng nước mắt. Lão vội vàng quỳ xuống trước mặt Ân Khương: "Lão tổ, đúng là lão tổ rồi!"
Ân Khương rầu rĩ nhìn đồ đạc bài trí trong căn phòng, chỉ nói: "Ngươi là tộc trưởng đời thứ bao nhiêu?"
Lão già khóc lóc đáp: "Vãn bối tên Thiên Dương, là tộc trưởng đời thứ một trăm ba mươi tám, xin được nghênh đón lão tổ trở về!"
Gã Miêu tộc đứng sau thấy tộc trưởng quỳ, cũng vội vàng quỳ xuống hô theo, thoáng chốc trong phòng chỉ có Đường Thời còn đứng, cùng với một nửa thân hình của Ân Khương đang trôi nổi giữa không trung.
Ân Khương im lặng một lúc lâu, dường như đã bị con số "một trăm ba mươi tám" làm chấn động, "Chỉ chớp mắt đã trôi qua hơn ba ngàn năm sao... Đường Thời, đặt ta lên bàn đá kia."
Đường Thời làm theo, Ân Khương xoay người lại nhìn y, sau đó phân phó: "Thiên Dương, gọi người đưa Đường Thời xuống. Y là khách quý của ta, không được sơ suất. Sau đó tập hợp trưởng lão của cả tộc tới trợ giúp ta thoát khỏi khốn cảnh."
"Vâng." Thiên Dương dập đầu, sai tạp vụ ở bên dưới đưa Đường Thời xuống. Bây giờ mọi người đã biết Đường Thời đưa đến tin tức cực tốt nên lập tức trở nên vui sướng phấn khởi, đồng thời cũng có thiện cảm hơn với y.
Đám Yêu túm tụm quanh Đường Thời, đưa y rời đi, nhưng trong lòng Đường Thời vẫn nghĩ đến chuyện của Ân Khương.
Đột nhiên không còn người ở bên cạnh, bỗng thấy có chút không quen.
Một nam nhân có mấy sợi râu mèo trên mặt lại gần y, hỏi: "Sao lão tổ lại ở chỗ ngươi? Một nhân loại như ngươi, vì muốn đưa lão tổ trở về nên mới đến Thiên Chuẩn Phù Đảo hả? Ngươi đi bằng cách nào? Tên ngươi là gì?"
"Ta..."
Đường Thời còn chưa kịp mở miệng, đã có người hỏi tiếp.
"Nghe nói ngươi là đồng loã của cái tên hoà thượng Thị Phi trên Tiểu Tự Tại Thiên đúng không?"
"Sao lão tổ lại không giết ngươi? Chẳng phải giữ ngươi đến bây giờ là tai hoạ sao?"
"Ta cảm thấy lão tổ giữ y đến hiện tại là để giết y..."
Này này, các huynh đệ có thể đừng nói mấy chủ đề dã man như thế được không!?
Nếu Ân Khương thực sự muốn giết ta —
Nếu Ân Khương thực sự muốn giết y...
Đường Thời chợt nghĩ đến khả năng này. Nhưng nhớ tới biểu tình của Ân Khương khi đó, y liền cười — nếu một chút tự tin cũng không có, y còn lên hòn đảo này làm gì?
Nụ cười của Đường Thời tất nhiên là khiến đám Yêu khó hiểu.
Cuối cùng y được sắp xếp vào ở tại nhà gỗ dành cho khách quý, đó cũng là một căn lầu nhỏ, nhìn khá sạch sẽ, Đường Thời ở lại đây vài ngày.
Mỗi ngày đều có các thiếu nữ của Miêu tộc đến tặng đồ cho y, có khi là trái cây, có khi là mấy loại đồ ăn nhìn thì đẹp nhưng ăn vào thì rất dị, có vẻ mọi người đều rất tò mò về y.
Dần dần Đường Thời cũng nghe ngóng được một số tin tức, có vẻ như toàn bộ Miêu tộc đều đã biết chuyện vui sắp xảy ra là gì.
Đến ngày thứ năm, tộc trưởng Thiên Dương đích thân tới chỗ Đường Thời ở, mời hắn đến đàn tế để xem lễ, ngay sau khi Ân Khương giải trừ phong ấn sẽ thực hiện lời hứa với y.
Đường Thời đi theo lão già qua khu nhà gỗ, liền thấy ở cuối đường có ba cây cột đá, trước đó là một đàn tế cao cao, xung quanh có mười một gã Yêu tu nhìn có vẻ tu vi rất tinh thâm đang ngồi xếp bằng, cùng với vô số Yêu tu của Miêu tộc đứng trước đàn tế. Đường Thời được dẫn tới vị trí gần đàn tế nhất.
Lão tộc trưởng còn hành lễ với Đường Thời một cái, sau đó mới bước lên phía trước, ngồi xuống bên tay trái của người thứ mười một rồi hô to: "Bắt đầu thi pháp!"
Mười hai người đồng thời giơ tay vẽ một cánh cửa giữa không trung, lập tức mọi người liền thấy một tia chớp xẹt qua cuối chân trời, sau đó là sấm sét đùng đùng, chỉ một động tác này thôi đã khiến trời đất biến động.
Trong đám Yêu phía dưới đã có người hét to, nhưng giữa tiếng sấm hỗn loạn thì âm thanh này nhỏ bé đến không đáng kể, không khiến một ai chú ý. Đến cả Đường Thời cũng cảm thấy tâm trí chấn động, mới chỉ là bước đầu giải phong ấn thôi mà đã cần đến trận thế lớn như vậy, từ đó có thể thấy người phong ấn Ân Khương trước đây có năng lượng lớn tới mức nào.
Đường Thời nhìn không chớp mắt, thấy khi tiếng sấm tắt dần thì động tác tay của các trưởng lão Miêu tộc cũng đồng thời thay đổi, biến thành ngón trỏ chỉ lên trời. Trong miệng họ phát ra âm thanh gì đó mà Đường Thời nghe không hiểu, khiến chiếc hộp đá đặt trên đàn tế nhẹ nhàng bay lên, ngay sau đó một dấu ấn hình chữ "Vạn" (卐) toả ánh sáng vàng kim hơi ảm đạm từ từ hiện ra — kẻ phong ấn Ân Khương là người của Tiểu Tự Tại Thiên!
Đồng tử Đường Thời co rụt lại, y biết việc này có lẽ đã trở thành trận đấu pháp giữa Yêu tu với Phật tu.
Quả nhiên, chữ Vạn từ từ xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, mà bắt đầu từ trưởng lão thứ nhất, các trưởng lão lần lượt đánh vô số thủ quyết vào chữ Vạn đó. Từ người đầu tiên đến người cuối cùng, tần suất của mỗi người không giống nhau, nhưng biểu tình của mọi người đều rất nghiêm túc, đồng thời mỗi dấu tay đều đánh thẳng vào dấu vết phong ấn kia.
Trong lúc đó, Đường Thời dường như thoáng nghe thấy tiếng Ân Khương hét lên thảm thiết, có lẽ đối với nàng, hành động này cũng là một loại tra tấn.
Án sáng màu lam bao quanh hộp mãnh liệt dần lên, dường như muốn đối kháng với ánh sáng vàng. Ánh sáng quanh hộp càng lúc càng mạnh, đồng thời ánh sáng vàng của chữ Vạn cũng càng lúc càng ảm đạm.
Mỗi một thủ quyết đánh ra, dấu ấn chữ Vạn liền ảm đạm đi không ít.
Đường Thời nhìn thôi cũng thấy hồi hộp, đến khi chữ Vạn đã lung lay sắp đổ, tộc trưởng Thiên Dương hét lên: "Một kích cuối cùng, thu tay!"
Trên tế đàn ánh sáng chớp loạn, giờ phút này động tác của mọi người cuối cùng cũng đồng bộ, họ đồng thời nâng tay, múa ngón tay kết ấn, song chưởng đẩy ra, khiến tiếng sấm lại vang lên cuối chân trời, nhưng dường như có một âm thanh còn vang vọng hơn tiếng sấm —
Sau một kích do mười hai Yêu tu hợp lực tạo thành, ánh sáng vàng lấp loé quanh dấu ấn chữ Vạn rốt cuộc cũng ảm đạm dần, ảm đạm dần... rồi dập tắt.
Dập tắt.
Tựa như âm thanh mỏng manh khi ngọn nến bị thổi tắt, lại tựa như một tiếng nức nở bật ra từ đáy lòng...
Thế giới tĩnh lặng đến như vậy, ngay cả một cơn gió thổi qua cũng thoang thoảng hương thơm.
Trên đàn tế, ánh sáng lam bao quanh chiếc hộp cuối cùng cũng đậm hơn, đồng thời còn lấp lánh như ánh nước. Tiếng cười của Ân Khương vọng ra từ trong hộp, đầy trào phúng, đầy thê lương...
Một bóng đen lặng lẽ phủ xuống.
Đường Thời đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, y quay đầu nhìn về một hướng, đồng thời hô to: "Nguy hiểm!"
Các vị trưởng lão vừa thi pháp xong, làm gì còn tinh thần để đề phòng bóng đen không biết xông từ đâu ra, vậy nên đều kinh hoảng trong thoáng chốc.
Phong ấn đã bị phá bỏ, lúc này chính là thời điểm mấu chốt để Ân Khương thoát khỏi khốn cảnh, kẻ này không có ý tốt!
Khi bóng đen đến gần, Đường Thời liền cảm thấy bóng dáng này cực kỳ quen thuộc, đặc biệt là thân hình và tốc độ đó!
— Ưng tộc!
Y nhớ tới trước đây khi mình giết một gã Ưng tộc ở Tẩy Mặc các, dựa vào những lời Ân Khương nói khi đó, nhất định là có người không muốn Ân Khương trở lại Miêu tộc.
Một con Miêu yêu chín mạng trở về, sẽ khiến thế cục của cả Yêu tộc thay đổi đến mức nào?
Y còn chưa kịp nghĩ nhiều, tên Ưng tộc kia đã tới trước đàn tế. Điểm mạnh nhất của Ưng tộc chính là tốc độ, hai cánh vừa giương ra liền nhanh như ảo ảnh.
Tên Ưng tộc này đang ở hình dáng thật nên tốc độ càng nhanh, trong móng vuốt của hắn đã tụ sẵn tia chớp màu tím, vừa đến đàn tế liền bắn thẳng về phía chiếc hộp chứa Ân Khương!
Theo sát phía sau hắn là mười mấy bóng đen khác, không chỉ có một kẻ tấn công, mà là một đội!
Đường Thời lạnh cả người, nhưng cũng lập tức ra tay — trường kiếm vừa dựng lên, một luồng kiếm quang ngập trời liền đập xuống, hướng thẳng về phía đám Ưng tộc đánh lén kia!
Nhưng đám Yêu tu đằng sau đã không còn cơ hội ra tay.
Chiếc hộp đá vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, tựa như một đoá Phật Nộ liên đang nổ tung —
Tiếp đó, một bóng dáng lộng lẫy vụt loé ra từ đoá hoa vụn vỡ. Ân Khương xuất hiện, cùng một nụ cười tràn ra từ khoé môi tươi đẹp vô ngần.
Cùng lúc đó, tên Ưng tộc đánh lén kia vừa vặn ở ngay trước mặt nàng, liền thấy đôi tay Ân Khương duỗi ra, lập tức bắt được hai cánh của hắn, rồi xé toạc sang hai bên!
Tức thì chỉ thấy lông vũ rơi rụng, máu tươi văng tung toé, một Yêu tu Kim Đan kỳ, cứ như vậy mà bị tiêu diệt!
Ân Khương hơi hé miệng, viên yêu đan ám màu vàng kim của tên kia liền bị nàng nuốt vào trong bụng.
Nàng cười duyên: "Các ngươi tính toán hay lắm, chọn đúng ngày hôm nay, lúc ta yếu ớt nhất để lợi dụng, đúng lúc lắm, ha ha ha..."
Đường Thời bị cảnh này doạ đến mức da đầu tê rần, một khi nữ nhân này điên lên thì đúng là không màng tất cả.
Mấy tên Yêu tu theo sau cũng đã để lộ dấu vết, giờ sự tình đã bại lộ, chúng liền xông lên bất chấp mạng sống, gặp ai cũng giết.
Năm tên hướng về phía Ân Khương, ba tên hướng tới các trưởng lão, còn hai tên thì tiếp cận Đường Thời!
Đậu má, ông đây chỉ là nhìn không vừa mắt nên ra tay một tẹo, thế mà cũng nhằm vào ông.
Thời khắc này có thể coi là nguy hiểm lớn nhất mà Đường Thời gặp phải từ lúc bước vào giới tu chân đến giờ, vì hai tên tấn công hắn đều là Yêu tu Kim Đan kỳ.
Hai gã Ưng tộc, với mỏ cong nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén, và cả ánh mắt đầy sát khí.
Một trong hai tên vỗ cánh một cái, lập tức liền có lưỡi dao gió sắc bén lao về phía Đường Thời, y vừa nghiêng người né tránh, lại không ngờ tên Yêu tu sau lưng đã nhân cơ hội giơ móng vuốt đánh úp lại đây!
Đường Thời vừa nâng Trảm Lâu Lan lên định đâm trả, không ngờ lại có một luồng sức mạnh cực lớn tràn tới từ phía đàn tế, y quay đầu lại, thấy Ân Khương đang bận rộn xử lý mấy tên Yêu tu nhưng vẫn tranh thủ truyền âm cho hắn: "Thiên Chuẩn Phù Đảo sắp xảy ra hỗn loạn rồi, lão nương thương ngươi, đưa ngươi rời khỏi đây!"
Đường Thời còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình đột nhiên bị đẩy vụt về phía khu nhà gỗ phía sau, cũng thoát luôn khỏi nguy cơ bị hai gã Yêu tu đánh gọng kìm. Lực đẩy này rất mạnh, cứ thế đẩy y bay liên tục về phía sau, cho đến khi không biết đụng phải thân cây nào, y liền thấy mình bị hút vào một không gian rất quái dị.
Hỗn loạn xung quanh đột nhiên biến mất, trước mắt không còn trời xanh mây trắng cùng đàn tế kia, mà chỉ là tối tăm ngập tràn.
Cảm giác này... Cực kỳ giống trong truyền tống trận...
Đường Thời cảm thấy toàn thân mình đang bị kéo đi cực nhanh về một hướng, quá trình di chuyển cao tốc này kéo dài rất lâu, chờ đến khi y có lại được cảm giác, lại đột nhiên đâm phải một người nào đó.
"Rầm" một tiếng, đầu óc y hoàn toàn hỗn loạn, lập tức ngất xỉu luôn.
— Ân Khương vừa thoát khỏi phong ấn, sức mạnh không ổn định, ra tay không biết nặng nhẹ, Đường Thời chưa chết đã là may lắm rồi.
Đây là một hang đá, bốn phía đều có hành lang, trên vách đá bày kinh quyển*, ở giữa hang là một ngọn đèn dầu toả sáng mịt mờ.
*Kinh quyển: quyển trục ghi chép kinh Phật.
Đầu óc Đường Thời mơ mơ hồ hồ, cũng không biết qua bao lâu, y mới yếu ớt tỉnh lại, vừa mở miệng liền mắng: "Con mụ này ra tay độc ác thật đấy... Dù không muốn cho ta lõi cây Tam Chu thì cũng không cần làm vậy chứ..."
Có điều... Sao giọng nói của y nghe cứ sai sai thế nào?
Đường Thời hơi sửng sốt, "Hử?"
Đờ mờ, giọng lần này cũng không đúng!
Sao tự nhiên nghe non nớt hơn hẳn vậy? Cứ như là giọng của thiếu niên...
Chắc là do bị kéo đi lâu quá nên căng thẳng thôi đúng không?
Y sờ sờ cổ, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là một hang đá, trông giống như một chỗ giấu bảo vật, đồ đạc đều làm bằng gỗ, nhìn có vẻ đã từ rất lâu rồi.
Đường Thời đang định ngồi dậy, lại chợt nhìn thấy bên trái mình có một bóng người.
Nhìn quen mắt ghê...
Áo màu xanh, thân hình hơi gầy, túi trữ đồ đeo ở eo là của... Hả? Tẩy Mặc các?
Nhìn đến mặt... Đờ mờ, nhìn quen vãi!
Sao y lại thấy chính mình?
Mẹ nó chứ, vừa tỉnh dậy đã thấy "thi thể" của chính mình đang nằm bên cạnh là thế quái nào? Có thể đừng đáng sợ như vậy được không, chẳng lẽ bây giờ lão tử chỉ còn là một u hồn sao?
Đường Thời nâng tay lên, cúi đầu quan sát chính mình, bấy giờ mới phát hiện — hình như không giống bình thường...
Lúc này y đang mặc một thân áo vải thô màu xanh xám với đường viền màu trắng, trên cổ còn đeo một chuỗi tràng hạt — nhìn trên dưới trái phải đều thấy không phải cách ăn mặc của người bình thường...
— Ta biến thành một tiểu hoà thượng rồi?
Đường Thời mặc tăng bào, thử thi triển một pháp thuật, bấy giờ mới phát hiện trạng thái của mình khá bất thường. Từ ngoài nhìn vào thì tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí kỳ tầng hai, nhưng hắn lại có thể dễ dàng thi triển pháp thuật, chứng tỏ tu vi thực sự của y vẫn là hậu kỳ Trúc Cơ.
Y nhắm mắt lại, quan sát bên trong thân thể, thấy trong thức hải hiện tại có tới hai linh thể*, một là của chính y, còn một cái khác có vẻ vô cùng yếu ớt. Trong đầu y chợt hiện lên hai chữ — đoạt xá?
*Linh thể của một người là cơ thể tinh thần/tâm linh của người đó, phân biệt với cơ thể vật chất
Bởi vì cơ thể là của người khác, hơn nữa trong một cơ thể có hai linh thể, từ ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy tu vi của cơ thể gốc là Luyện Khí kỳ tầng hai, mà linh thể của bản thân Đường Thời là hậu kỳ Trúc Cơ nên tu vi thực tế của y vẫn được giữ lại.
Nhưng sao y lại... chạy từ cơ thể mình sang một cơ thể khác vậy?
Đầu óc Đường Thời đờ cả ra rồi, đậu má y có biết đoạt xá đâu!
Y ép buộc bản thân bình tĩnh lại, rồi kiểm tra cẩn thận trạng thái cơ thể của chính mình, thấy ngoài việc đầu bị đâm đến xanh tím ra thì không còn gì bất thường. Còn về "thân thể" hiện tại...
Khả năng chứa đựng linh lực chỉ đến tầng hai Luyện Khí kỳ, tình trạng bây giờ của Đường Thời là cảnh giới của nguyên thần rất cao, nhưng tu vi của thân thể lại cực kém.
Y cũng không biết rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào, về phần linh thể yếu ớt kia...
Để đảm bảo an toàn, Đường Thời thẳng tay khiến nó hôn mê.
Y thuận tay sờ sờ mặt, chỉ là một khuôn mặt hơi thanh tú mà thôi, lại mở tay ra xem, hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ, chỉ có một ít vết chai ở lòng bàn tay.
Đường Thời còn chưa kịp nghĩ xong bây giờ phải làm thế nào, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, sau đó là tiếng một người hơi kéo dài giọng gọi: "Chú tiểu, chú tiểu? Nhóc con này chạy đi đâu rồi?"
"Sao đến cả chú tiểu vừa đến mà ngươi cũng bắt đi vậy?" Một giọng nói khác xen vào.
Đường Thời sởn cả tóc gáy, đừng bảo đây là tình tiết ăn thịt Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh đấy nhé?
Y nhìn thoáng qua thân thể đang nằm một bên của chính mình, thầm nghĩ bây giờ cơ thể này cũng không được xem như là vật sống, bèn hạ quyết tâm, cầm lấy túi trữ đồ của bản thân. Vật này đã nhận chủ, mà dấu ấn của linh thức sẽ không bị thay đổi nên Đường Thời dễ dàng mở túi ra, y mấp máy môi đọc khẩu quyết, nhét thân thể của chính mình vào trong túi trữ đồ.
"Sao chứ... Chẳng qua là do kinh quyển nhiều quá, mình ta không bê hết được nên mới nhờ chú tiểu đó tới giúp ta... Nhóc đó chắc là tiểu hoà thượng được chùa miếu ở bên dưới đưa lên, còn chưa đi đăng ký thông tin nữa, cùng lắm thì lát nữa ta dẫn hắn đi là được."
"A di đà phật, ngươi lên đây đã được một năm rồi mà không có tí tiến bộ nào, vẫn ham ăn biếng làm như trước, thân là sư huynh của ngươi, ta quả thực thấy thẹn với Phật..."
"Sư huynh..." Giọng nói ban đầu kêu rên.
Một lát sau, Đường Thời thấy được bọn họ.
Tên hoà thượng béo vừa kêu rên lúc nãy lập tức vui vẻ ra mặt, bước tới kéo ngay Đường Thời đang ngồi dưới đất dậy, "A di đà phật, cuối cùng cũng tìm được ngươi, sao ngươi lại chui vào trong hang chứa kinh vậy? Đi ra ngoài cùng ta nào, ta còn chưa cảm ơn ngươi vì đã giúp sư huynh vận chuyển kinh thư đâu. À, tên ngươi là gì?"
Đường Thời khựng lại, nhớ tới cuộc đối thoại vừa nghe, bèn thuận miệng bịa một cái tên, "Tiểu tăng là... Thời Độ."
Đến nước này thì y cũng mặc kệ luôn, không lo nghĩ gì nữa cho mệt. Hai gã Phật tu trước mắt y lúc này, một người là sơ kỳ Trúc Cơ, một người là trung kỳ Trúc Cơ, Đường Thời hẳn là có thể xử lý bọn họ...
Chỉ có vấn đề là nơi này khá lạ lẫm, linh khí cũng không hung bạo như ở Thiên Chuẩn Phù Đảo, hơn nữa qua cuộc đối thoại của hai tên tăng nhân thì có vẻ như là hắn đã vào trong chùa.
Hai tăng nhân một béo một gầy, gã béo tên Viên Thông, gã gầy tên Viên Cơ.
Viên Thông kéo Đường Thời đến bên cạnh, nhìn Đường Thời chằm chằm, thoáng thấy vết bầm tím trên đầu y: "Ngươi bị đâm vào đâu vậy?"
Đường Thời đảo mắt, liếc qua kinh thư trên vách đá, bèn trả lời: "Bị kinh thư trên tường rơi xuống đập vào, nhưng ta đã đặt kinh thư về chỗ cũ rồi."
Viên Thông gật gật đầu, cười híp cả mắt, nhìn y như Phật Di Lặc, "Được rồi, bây giờ chắc là đã qua giờ đăng ký rồi, ra ngoài cùng ta đi, ta sẽ giúp ngươi đi cửa sau."
Vừa nghe hắn nói vậy, Viên Cơ ở đằng sau liền niệm một tràng "Tội lỗi tội lỗi, A di đà phật."
Đường Thời hơi buồn cười, nhưng cũng có chút lo lắng. Thôi thì đi đến đâu tính đến đó, y bèn bọc thân xác này đi ra ngoài.
Bọn họ đi qua một loạt cửa đá thắp đèn dầu mù mịt ở hai bên, sau đó chuyển sang một hành lang rộng rãi hơn. Tới khi đi hết hành lang đó, Đường Thời liền thấy được một cảnh tượng đời này khó quên.
Nơi này giống như một ngọn núi bị đào rỗng bên trong, họ đang đứng ở trên vách hang động, dưới chân là vực sâu vạn trượng trong lòng núi, trên vách vực khắc vô số tượng Phật, rậm rạp chi chít, có lớn có nhỏ, có vui có giận... Trong khoảnh khắc bước ra khỏi hành lang, hắn liền bị cảnh tượng này làm chấn động.
Vực sâu vạn trượng, thế mà lại phủ kín tượng Phật!
Xa xa có tiếng chuông không biết từ đâu vọng lại, khiến tâm linh hắn thanh tỉnh hắn lên, đến cả ánh mắt tối tăm cũng trở nên trong trẻo hơn.
Viên Thông không nhận ra sự khác thường của Đường Thời, vẫn đi tiếp về phía trước, rồi dừng lại ở giữa một trận pháp, nói: "Trở về Nhất Trọng Thiên thôi."
Bấy giờ Đường Thời mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, bèn đi theo hắn vào trong trận pháp. Sau đó là cảm giác của truyền tống trận, ánh sáng đột nhiên bao phủ trước mắt, đến khi nhìn lại thì đã thấy mình đang đứng trên một quảng trường rộng lớn.
Xa xa dưới quảng trường, ở phía cuối các bậc thang là một toà lầu bia* hùng vĩ, cách đó không xa là một lư hương bằng đồng khổng lồ, còn bên trên những bậc thang đỏ thắm là một toà bảo điện lặng lẽ đứng trang nghiêm, ở trong toàn là tăng nhân mặc tăng bào.
*Lầu bia là một loại lầu đơn giản dùng để đặt bia đá, thường thấy ở trong chùa.
Đường Thời liếc nhìn về một hướng nào đó, thấy xa xa một hòn đảo nổi mờ ảo trong mây, mí mắt bỗng hơi co giật.
"Tiểu Thời Độ, mau đi đăng ký nào..."