Thị Phi vừa đi, Đường Thời liền gặp phải phiền phức, chỉ có điều tình cảnh khó khăn này cũng chẳng thể kéo dài lâu.

Tuyết Hoàn và Tần Khê, có vẻ quyết tâm muốn giết Đường Thời.

Bây giờ Tuyết Hoàn đã bình tĩnh lại, dù cực kỳ kiêng dè Đường Thời, nhưng trước khi đến Tiểu Hoang cảnh cô ả đã từng được dặn dò, nếu Đường Thời có thể may mắn sống đến lúc đi ra, nhất định phải xuống tay với y.

Hiện tại, chính là lúc đó.

Vì vậy Tuyết Hoàn lặng lẽ nâng kiếm lên, đâm thẳng về phía Đường Thời. Đường Thời từ lúc tiễn Thị Phi đã luôn đề phòng, lập tức định xoay người bổ một chưởng ngăn trở, nhưng cuối cùng y lại không thể ra tay.

Một thanh kiếm trồi ra khỏi ngực Tuyết Hoàn, mũi kiếm nhỏ xuống ba giọt máu tươi.

Biểu tình đông cứng lại trong nháy mắt, chuyển biến này hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán của Tuyết Hoàn, kiếm trong tay cô ả cứ như vậy mà vô lực rũ xuống, ngay sau đó thứ ngã xuống là toàn bộ thân thể.

Biến chuyển thần kỳ như vậy, nói thật là Đường Thời chưa hề nghĩ tới.

Cơ thể Tuyết Hoàn gục xuống, thân hình Tần Khê đứng phía sau cũng lộ ra.

Hắn không nhanh không chậm thu kiếm, nhìn Đường Thời, huýt sáo một cái, "Sao nào? Ta vừa giúp ngươi đó, còn không mau cảm ơn?"

Đường Thời chỉ cảm thấy như có một vạn con thảo nê mã trồi lên trong lòng, cảm ơn cái đầu ngươi!

"Tần Khê sư huynh đang..."

Có phần không rõ ý đồ của gã là gì, giết Tuyết Hoàn rồi, tên này trở về môn phái còn có quả ngon để ăn* sao?

*Không có quả ngon để ăn: ý chỉ kết quả không có lợi cho mình do hành động ngu ngốc nào đó bản thân gây ra.

Tần Khê nhìn ra nghi ngờ trong lòng y chỉ tra kiếm vào bao, nói: "Người là ta giết, tiếng xấu thì ngươi ôm, tự giải quyết cho tốt đi, đừng trở về nữa."

Chắc chắn Tần Khê có mục đích không thể cho ai biết, nhìn Tuyết Hoàn nháy mắt đã mất mạng đang nằm trên mặt đất, Đường Thời chỉ cảm thấy tình tiết bị kịch hóa nghiêm trọng rồi, tên này tới đây để giỡn chơi sao?

Đường Thời vốn không có ý định trở về Thiên Hải sơn, dù hiện tại tu vi của y đã là Trúc Cơ kỳ, nhưng chắc chắn Thiên Hải sơn sẽ không chỉ vì một đệ tử Trúc Cơ kỳ là y mà đối đầu với toàn bộ Chính Khí tông, dù sao nhà người ta cũng là môn phái lớn số một Đông sơn, Đường Thời ở lại Đông sơn nhất định sẽ bị đuổi giết, vì vậy dự định của y là đến nơi khác.

Lúc này đây, lệnh bài chữ "Quy" vừa khéo rơi xuống ranh giới giữa Đông sơn và Nam sơn, do đó Đường Thời quyết định đến Nam sơn, đổi một hoàn cảnh mới, không chừng có thể có một khởi đầu mới.

Bốn vùng núi Đông Tây Nam Bắc có thể nói là khá cô lập, mỗi nơi đều có một hệ thống phân chia thế lực riêng.

Hiện tại y cũng coi như là có năng lực tự vệ nhất định rồi, dù tu vi chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng lực công kích đã có thể đạt đến đẳng cấp cao hơn, nếu liều mạng bộc phát thì không chừng còn có thể tiệm cận Kim Đan kỳ — chỉ có điều, Kim Đan kỳ dù sao cũng là cảnh giới trong truyền thuyết, đến bây giờ hắn còn chưa từng chứng kiến tu sĩ Kim Đan kỳ thực sự ra tay.

Dù Thị Phi là một tu sĩ Kim Đan kỳ, thế nhưng trong suốt hành trình mười tám cảnh Tiểu Hoang lại chưa từng thực sự ra tay một lần nào, dường như hắn đã áp chế thực lực trong một phạm vi nhất định. Mà sau đó, theo như lời của Yêu tộc, có vẻ tu vi của Thị Phi đã bị hạ cảnh giới xuống Trúc Cơ kỳ, lại càng không thể biểu diễn năng lực của Kim Đan kỳ .

Hiện tại Đường Thời cũng không biết thực lực của mình chênh lệch bao nhiêu với tu sĩ Kim Đan kỳ chân chính, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi.

Lúc này, y nhìn về phía Tần Khê, vẫn là dáng dấp hơi mập mạp đó, nhưng lại có cảm giác không còn béo như ngày đầu họ gặp nhau.

Khi đó, Đường Thời vừa lên Thiên Hải sơn, nhìn thấy gã mập này, còn chưa biết sau này mình sẽ bước đi trên con đường nào.

"Ta muốn biết, tại sao ngươi giết Tuyết Hoàn?"

"Ta giết Tuyết Hoàn khi nào chứ? Không phải là ngươi giết sao?" Gương mặt Tần Khê tràn đầy kinh ngạc, toàn thân đều thể hiện vẻ mình rất vô tội, dáng vẻ tiện nhân này của hắn, thực sự còn gợi đòn hơn cả Đường Thời.

Tâm tư Đường Thời nhanh chóng xoay chuyển.

Tuyết Hoàn chết, Tần Khê trở về nói là Đường Thời giết, mà Đường Thời lại chạy trốn, sự tình sau đó sẽ phát triển như thế nào? Thiên Hải sơn mặc kệ chuyện này, hay là mâu thuẫn càng trở nên gay gắt?

Nếu cứ mặc kệ chuyện này, vậy mục đích của Tần Khê lại càng khó lý giải, nhưng nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt, thì cũng chỉ là mâu thuẫn giữa Đường Thời với Chính Khí tông và Thiên Hải sơn mà thôi, đến cùng thì tại sao Tần Khê lại muốn giết Tuyết Hoàn?

Đây là một câu đố tạm thời còn chưa có lời giải.

"Tính toán của Tần Khê sư huynh, ta thực sự không hiểu, có điều... Cho dù ngươi không giết Tuyết Hoàn, ta cũng sẽ không trở về Thiên Hải sơn..." Ở Thiên Hải sơn y căn bản là không sống nổi, Đường Thời hiểu rất rõ tình cảnh của mình.

Hiện giờ còn không rõ thái độ của Tần Khê là gì, nhưng không biết vì sao, có lẽ bởi vì... phong cách nói chuyện quái dị của tên này, khiến ấn tượng của Đường Thời với gã cũng không đến nỗi quá tệ.

Tần Khê lười giải thích, xoay người phất tay một cái rồi đi xa, "Tự giải quyết cho tốt đi, đừng xuất hiện tại Đông sơn nữa."

Nếu không... nghênh đón Đường Thời có thể sẽ là kiếm của Tần Khê.

Tần Khê đi đến là phóng khoáng, để lại một mình Đường Thời đứng tại chỗ.

Y ngẩng đầu nhìn lệnh bài chữ "Quy" đã hỏng hẳn, cũng xoay người, lại đạp lên thanh kiếm nát của mình mà bay đi.

Một vật to như thế rơi xuống, nếu có người ở xung quanh thì nhất định sẽ chú ý tới, do đó Đường Thời không muốn chần chờ lâu ở nơi này, y xác nhận phương hướng một chút rồi tiến về phương nam.

Sơn Hải Kinh có viết, phần cuối Nam sơn là núi Nam Ngu, nơi đó trên đầy vàng ngọc, dưới nhiều sông nước. Nam sơn gồm ba dãy núi lớn, tổng cộng bốn mươi ngọn núi lớn nhỏ, trải dài một vạn sáu ngàn ba trăm tám mươi dặm.

Giờ khắc này, Đường Thời đưa mắt nhìn quanh, bốn phía đều là một màu xanh um tươi tốt, y đạp lên thanh kiếm rỉ sét loang lổ, chao lượn giữa những tầng mây lưng chừng núi, nhìn thấy xung quanh đều là núi sông tráng lệ, lòng dạ cũng trở nên thoáng đãng vô ngần.

Một đường bay hơn trăm dặm, mây mù mờ mờ ảo ảo lướt qua bên người, Đường Thời nghĩ đã đi xa như vậy rồi, có lẽ sẽ không bị ai phát hiện, vì vậy liền hạ xuống.

Trong suốt hành trình mười tám cảnh Tiểu Hoang, thần kinh y vẫn luôn ở trong trạng thái cực kỳ khẩn trương, Đường Thời cảm thấy mình cần phải thả lỏng một chút.

Nơi này hẳn là núi Nam Ngu, nước biếc bao bọc quanh non xanh, cảnh sắc tươi đẹp tuyệt trần, vách núi dựng đứng quanh co gió luồn, Đường Thời cưỡi kiếm bay tới bổ ra một chưởng, lập tức tạo thành một hang động giữa vách núi cheo leo vạn trượng. Y bay vào, lại dùng kiếm cắt gọt từng khối đá lớn, ném xuống khỏi vách núi, rất nhanh đã làm xong một hang núi đơn sơ.

Y nhớ lại mấy trận pháp thô sơ vụng về mình tự học, bố trí một thuật ẩn giấu đơn giản, bên trong thì làm một cái giường đá đơn giản. Đường Thời cũng lười để ý có thoải mái hay không, vừa nằm lên liền ngủ say như chết, ngay cả mơ cũng không mơ lấy một giấc.

Đến khi tỉnh lại đã là hai ngày sau, y đứng lên, men theo hành lang đá do mình đục ra mà đi tới bên vách núi, dõi mắt nhìn ra xa. Nơi y đang đứng là vách núi cao vạn trượng nên tầm nhìn không hề bị che chắn, bốn bề vắng lặng, chỉ có từng cơn gió lạnh lẽo phất qua mặt.

Trời đêm trong vắt, sao giăng kín trời.

Trên vách đá dựng đứng cheo leo, đứng tại nơi gió lạnh xoay vần, dõi mắt ngắm nhìn trời sao xán lạn, trái tim của thiếu niên, cũng theo đó mà dần trầm tĩnh lại.

Y cứ đứng đó nhìn trọn một đêm, thái dương lại từ phía sau ló dạng, y bèn đi ra khỏi hang động lưng chừng vách núi rồi ngự kiếm bay lên thẳng một đường, dừng lại nơi cao nhất trên đỉnh núi, để rồi trong khoảnh khắc mặt trời đỏ rực ló ra khỏi đường chân trời, y nhìn thấy.

Lập tức một luồng hào khí lan tràn trong lồng ngực, y bật một hơi thét dài. Vô số tầng mây cuồn cuộn quanh y, trong nháy mắt bị tiếng gầm đẩy dạt ra xa, bầu trời quang đãng không khí trong lành, tất cả vũ trụ càn khôn đều gói gọn trong quang cảnh rực rỡ tinh khiết này.

Đường Thời cảm thấy mình phát điên xong rồi, mới xuống khỏi đỉnh núi, trở về hang động nho nhỏ kia, ngồi xếp bằng điều tức một hồi, sau đó bắt đầu kiểm kê đồ đạc.

Dù gì cũng là người sống sót ra khỏi mười tám cảnh Tiểu Hoang, thứ tốt Đường Thời lấy được cũng không ít — đương nhiên phần lớn đều là cướp được.

Làm dân lành có chỗ tốt của dân lành, làm giặc cướp có món lãi kếch sù của giặc cướp.

Tiết tháo của Đường Thời thuộc loại không đáng giá một đồng, lại còn có thể tùy ý đem đi đầu cơ trục lợi.

Vào mười tám cảnh Tiểu Hoang một chuyến, Đường Thời giết ba người, đầu tiên là nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ Ôn Oánh của Chính Khí tông, đoạt túi trữ đồ của nàng, một kiếm chém trọng thương Tằng Bỉnh Hoa, sau đó lại ám hại Dương Văn trong lòng đất dưới chân núi Tiểu Côn Lôn. Một đám đệ tử nội môn xếp hàng đầu Chính Khí tông lại bị hạng tép riu như Đường Thời giết mất vài người, không biết nếu người của Chính Khí tông biết chuyện thì có tức đến hộc máu hay không?

Thích hộc máu thì cứ hộc, dù sao ta đây cũng không nhìn thấy.

Đồ đạc trong túi trữ đồ của Ôn Oánh thực ra không nhiều lắm, toàn mấy thứ linh tinh vụn vặt của nữ nhi, thứ có tác dụng với Đường Thời cũng chỉ có năm viên Trúc Cơ đan lấy ra trước đó, bị y ăn mất ba, còn thừa lại hai viên Đường Thời đã cất đi rồi. Ngoài ra còn có một chiếc chuông nhỏ xanh biếc, tựa hồ có tác dụng làm bình tâm tĩnh khí, nhưng phẩm cấp chỉ là hạ phẩm pháp khí thấp nhất mà thôi. Và cuối cùng là một chiếc lông chim phượng.

Đường Thời vừa nhìn thấy nó, liền có chút kinh ngạc.

Bốn đạo Tiên Phật Yêu Ma, phượng và hoàng* đều thuộc về Yêu tu, nhưng sức mạnh và thậm chí là địa vị của chúng đôi khi còn cao hơn con người, đây vốn chính là một thế giới coi trọng thực lực hơn hết thảy, người và yêu tuy rằng khinh thường lẫn nhau, nhưng dưới nguyên tắc thực lực là trên hết, cũng không phải không có trường hợp yêu quái được con người tôn kính.

*Phượng và hoàng: cùng là phượng hoàng, phượng là chim trống, hoàng là chim mái.

Những giống loài như long và phượng đều thuộc hàng ngũ này.

Chiếc lông phượng trong tay Đường Thời màu vàng nhạt, có vẻ được lấy xuống từ trên người một con phượng hoàng có tu vi không tệ, nhưng không biết cấp bậc là bao nhiêu.Y ngắm nghía trong chốc lát rồi cất chiếc lông chim đi, hắn không biết luyện khí, cũng không hiểu biết nhiều, đối với mấy thứ này, cũng chỉ có thể nhìn rồi thôi.

Về sau có cơ hội, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ xem nó có thể làm gì.

Túi trữ đồ tiếp theo là của Tằng Bỉnh Hoa, môt thanh đoản kiếm, một chiếc hồ lô nhỏ kỳ quái làm từ ngọc bích, bên trong chứa một ít chất lỏng, Đường Thời ngửi thấy một mùi thơm ngát, tuy vậy một chiếc hồ lô nhỏ bằng bàn tay lại chỉ có một chút chất lỏng dính tại đáy, màu sắc gần như trùng với màu hồ lô.

Đường Thời chau mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, đây có lẽ chính là loại nước uống vào có thể nhanh chóng bổ sung linh lực trong truyền thuyết, màu sắc, hình dạng cùng mùi hương đều là có một không hai. Ngón tay y hơi chấm một chút, nếm thử một giọt, liền cảm thấy hai mắt bừng sáng, linh lực từ đầu lưỡi lan tràn đến toàn thân, quả nhiên là hiệu quả rất nhanh.

Tuy vậy, thứ này nên để dành đến thời điểm nguy cấp mới dùng thì thích hợp hơn.

Chỉ là, Tằng Bính Hoa có vật như vậy, cuối cùng lại vì bị thương quá nặng mà chưa kịp dùng đã chết, cũng chỉ có thể nói là quá xui xẻo.

Ngoài ra còn một ít đan dược, có vẻ cũng nhiều loại, trong đó thế mà lại có một viên tên là "Hoan Hỉ đan", Đường Thời bật cười, không biết tên Tằng Bính Hoa đó giữ thứ này trong người làm gì.

Đường Thời kiểm kê lại đan dược của Tằng Bính Hoa, có một viên Trúc Cơ đan, hai viên Hạnh Lâm đan dùng để giải độc, một viên thuốc độc là Độc Long đan, một viên Hoan Hỉ đan, còn có một lò luyện đan nho nhỏ làm từ đồng thau, dùng linh thức tra xét ra cũng chỉ là hạ phẩm pháp khí kém cỏi. Tuy nhiên thu hoạch lớn nhất có lẽ là tấm thẻ ngọc mà y đang cầm trên tay, hắn dùng thần thức thử thăm dò, không ngờ lại là tâm pháp Hạo Nhiên Chính Khí của Chính Khí tông, khiến y cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ, tuy chỉ có ba tầng đầu, nhưng dù sao cũng là tâm pháp tương đối cao cấp đó.

Tu chân coi trọng cái gì? Công pháp, pháp bảo, đan dược, linh lực...

Công pháp tốt chính là bước đầu của thành công, phương pháp tu chân có vô số loại, công pháp khác nhau sẽ dẫn dắt những người khác nhau đi theo các con đường khác nhau.

Đối với người tu Đạo, tất cả công pháp đều biến hóa từ tâm pháp cơ bản của Đạo môn, mà ban đầu Đường Thời chỉ được luyện tâm pháp tu hành cơ bản nhất của Thiên Hải sơn, nhưng hiện nay y đã lên đến Trúc Cơ kỳ, tốt xấu gì cũng nên chọn cho mình một công pháp đàng hoàng chứ?

Đẳng cấp của công pháp chia làm chín bậc, cũng giống như hệ thống phẩm cấp của đan dược, Đường Thời nhìn qua tâm pháp Hạo Nhiên Chính Khí liền thấy trên bề mặt có đánh dấu phẩm cấp của nó, là tam phẩm.

Chỉ có ba tầng đầu, nên đẳng cấp cũng chỉ là tam phẩm, vậy nếu có phần sau thì sao?

Đường Thời cũng không rõ lắm, đặt thẻ ngọc xuống.

Tu sĩ luyện đến Trúc Cơ kỳ mới nghĩ đến chuyện mình nên lựa chọn hoặc thu thập các loại công pháp nào, sợ là chỉ có mình Đường Thời.

Những người khác đều luyện một quyển tâm pháp từ đầu đến cuối là đủ, còn y thì...

Trùng Nhị bảo giám... chắc cũng có thể coi là một quyển công pháp, nhưng nó ít nhiều có điểm khác biệt, mỗi khi xuất hiện ý tưởng mới, trong Trùng Nhị bảo giám sẽ xuất hiện một số thủ quyết mang theo quỹ đạo vận hành linh lực đặc thù, khiến cho thuật pháp của Đường Thời có được hiệu quả rất lớn, chỉ có điều...

Đường Thời cảm thấy, "Trùng Nhị bảo giám" giống một quyển bách khoa toàn thư về thuật pháp hơn, về phần tâm pháp, y vẫn nên tiếp tục tìm kiếm thì hơn.

Cuối cùng là túi trữ đồ của Dương Văn, thực ra cũng không có gì, bởi vì khi đó Dương Văn rất thông minh, cũng rất quyết đoán, hai người bọn họ đều liều chết tới cùng, gã sử dụng không ít tuyệt kỹ bảo mệnh, tuy nhiên cuối cùng vẫn chết dưới tay Đường Thời.

Vật còn lại trong túi trữ đồ, chỉ có một viên Kết Kim đan cực kỳ quý giá — lợi dụng đan dược để trùng kích cảnh giới tiếp theo, đã là phương pháp được toàn bộ giới tu chân công nhận.

Dù sao Dương Văn cũng là tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ, có lẽ chỉ còn cách kết đan vài bước chân, chỉ tiếc... Cuối cùng lại rơi vào kết cục này...

Đường Thời thổn thức một hồi, sau đó lại nhớ ra đầu sỏ gây tội chính là mình, liền chẳng còn cảm giác gì nữa.

Tiếp tục kiểm kê mấy thứ linh tinh, Đường Thời nhìn thi thể của Lê Linh thi và miếng thịt heo trong túi trữ đồ của mình mà thấy buồn nôn. Da của Lê Linh thi rất cứng rắn, hắn dùng Trảm Lâu Lan lột da nó ra để sang một bên. Căn cứ vào "Sơn Hải Kinh dị thú lục" (ghi chép về dị thú), máu đầu tim của Lê Linh thi có kịch độc, vì thế Đường Thời chọc kiếm vào giữa đống thịt bầy nhầy, mổ buồng tim của nó ra, cuối cùng vì thi thể đã lưu giữ quá lâu nên máu đầu tim còn lại chỉ vừa đủ một lọ nhỏ, y cũng cất luôn vào túi trữ đồ. Sau cùng là cái sừng nhọn làm Thị Phi bị thương ngày đó, cùng hàm răng đầy nanh nhọn của Lê Linh thi, tất cả các thứ có thể tháo đều tháo sạch, Đường Thời tạo một ngọn lửa đốt sạch sẽ máu thịt còn lại, lại dùng phong quyết thổi hết tro tàn ra khỏi hang động.

Y còn có một thanh kiếm gỗ Tam Chu chưa hoàn toàn mục nát, vài thứ hỏng hóc vụn vặt linh tinh, còn thu hoạch lớn nhất, đương nhiên chính là mộ kiếm.

Nghĩ đến mộ kiếm, trong lòng Đường Thời cũng có chút kích động, song khi hắn mở mộ kiếm ra, mới phát hiện bên trong — không hề có ngàn vạn thanh kiếm!

Đệt, mẹ nó đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Đường Thời liền nổi điên, đứng trước mộ kiếm bị bổ ra chỉ còn một nửa, nhìn vô số gò đất trống rỗng cùng không gian tăm tối, cảm giác như mình đang nằm mơ.

... Lão tử có thể chửi bậy được không?

Từ giữa không trung bay tới một tờ giấy trắng, Đường Thời bắt lấy, nhìn một cái mà thiếu chút nữa hộc máu.

Thế giới này thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn, tiện nhân ắt có tiện nhân xử. Đường Thời thật không ngờ trên đời còn có kẻ ti tiện hơn mình! Doãn Xuy Tuyết! Tên khốn này còn chưa chết!

"Tiểu hữu Đường Thời, tâm địa khá cay độc, ngô tu hành ngàn vạn năm cũng chưa từng thấy, ngày sau chắc chắn không tầm thường. Vốn định tặng tiểu hữu một hai thanh kiếm trong mộ để bày tỏ tình hữu nghị, nhưng lại sợ túi tiền xấu hổ* nên đành lặng lẽ thu hồi, xin tiểu hữu chớ trách. Sau này nếu gặp, nhất định sẽ tặng binh khí phi phàm*, xin đừng mong nhớ. Đạo tâm không đổi — không cầu vang danh."

*Túi tiền xấu hổ: nguyên văn là "nang trung tu sáp", ý là trong túi không có tiền nên cái túi xấu hổ. Đây là cách nói uyển chuyển để thể hiện mình nghèo rớt mùng tơi.

*Binh khí phi phàm: nguyên văn là "Ngô câu" (câu của nước Ngô) – một loại loan đao lưu hành trong thời kỳ Xuân Thu, là kiểu mẫu trong hệ thống vũ khí lạnh, rong ruổi sa trường tạo nên vô số truyền kỳ, trở thành biểu tượng cho thần binh lợi khí.

Phi phàm con mẹ mày! Mong nhớ thằng cha mày! Đạo tâm cả nhà mày!

Lão tử bây giờ muốn ân cần thăm hỏi cả họ nhà ngươi!

Mộ kiếm đã tới tay lại bay mất, đống kiếm bên trong một thanh cũng không còn, mẹ nó ngươi đùa ta sao?!

Đường Thời tức giận đến hộc máu, trực tiếp kéo tên tiện nhân Doãn Xuy Tuyết vào sổ đen. Không biết tên khốn này lấy hết kiếm trong mộ đi bằng cách nào, dù sao thì Côn Lôn kiếm đang nằm trong tay hắn, mà lệnh bài chữ "Quy" của Đường Thời đã vỡ nát trên đỉnh núi, nên nếu xét về khả năng khống chế mộ kiếm, Đường Thời nhất định không thể so được với Doãn Xuy Tuyết — cứ như vậy vấp ngã mà không hiểu ra sao, Đường Thời âm u suốt cả buổi sáng, nguyền rủa Doãn Xuy Tuyết chết đi sống lại, mãi đến buổi chiều mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Thu hoạch lớn nhất vậy là bay mất rồi, Đường Thời đột nhiên cảm thấy như được giác ngộ, lẽ nào cả đời y đều chỉ có thể mang mệnh bần cùng sao?

Nhờ vụ này mà đến khi nhìn lại viên linh tinh to bằng trứng chim cút cùng ba mươi hai miếng linh thạch hạ phẩm cướp được trước đó, Đường Thời cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.

Ổn định cảm xúc xong, Đường Thời tu luyện một lát để củng cố cảnh giới, vững vàng đứng ở sơ kỳ Trúc Cơ, lúc này trời cũng đã tối, y mới ra khỏi hang núi bắt đầu hành trình.

Lúc rời đi, Đường Thời nghĩ đến sự biến hóa của tâm cảnh trong mấy ngày nay, nhớ lại khung cảnh sao giăng kín trời một đêm nọ, bèn dùng Trảm Lâu Lan khắc một hàng chữ "Tinh hà động phủ" (động tiên sao trời) trên vách hang, sau đó nhanh chóng rời đi.

Giờ khắc này Đường Thời không hề biết rằng, sẽ có một ngày y quay lại nơi đây.

Y men theo dãy núi mà đi, dưới chân núi Nam Ngu thấp thoáng bóng dáng một vài thị trấn, hiện tại y đã đổi sang mặc đạo bào thông thường màu xanh, không có đặc trưng của bất cứ môn phái nào, cũng không ai có thể căn cứ vào tâm pháp của y mà nhận ra, dù sao thì Đường Thời vốn đang sử dụng tâm pháp tu hành phổ biến nhất.

Một đường đi dọc theo núi Nam Ngu, đôi lúc cũng xuất hiện một vài vết tích của môn phái tu chân, nhưng không rõ ràng lắm, Đường Thời cũng không dừng lại, hiện nay trừ thông tin được ghi lại trên Sơn Hải Kinh, Đường Thời không biết gì nhiều về tình hình tại Nam sơn. Vì thế, thứ y cần bây giờ không phải môn phái tu chân, mà là chợ hoặc là trấn nhỏ, tốt nhất là loại có cả người tu chân và người thường tụ tập.

Đến khi tới chân núi Lệnh Khâu, Đường Thời mới tìm được thị trấn vừa ý, bèn dừng lại ven sơn đạo, dùng nước suối rửa mặt, ngâm hai tay trong dòng suối chảy qua khe núi, khóe môi khẽ nhếch, liền nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

"Theo ta nghĩ, Dịch sư huynh chỉ là rảnh quá không có gì làm, chúng ta có phát hiện tung tích gì của Ma tu đâu?"

"Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi, nếu có thể phát hiện ra Ma tu mới là kỳ quái đó!"

"Ta thấy Dịch sư huynh cũng đâu có gì lợi hại? Kỳ lạ thật..."

"Đừng nói nữa, phía trước có người kìa."

Người ở phía trước, đương nhiên là Đường Thời.

Đường Thời quay đầu lại, bỗng nhiên cảm thấy là lạ — khi còn ở Luyện Khí kỳ, y thường suy nghĩ Trúc Cơ kỳ rốt cuộc là như thế nào, nhưng giờ lên Trúc Cơ kỳ rồi, quay đầu nhìn lại Luyện Khí kỳ, bỗng có một cảm giác vi diệu rất khó nói.

Phía sau là ba đệ tử mặc đạo bào đen trắng, tu vi đều chỉ khoảng tầng sáu đến tầng bảy Luyện Khí kỳ, trông khá giống đệ tử ngoại môn phổ thông của Thiên Hải sơn trước đây.

Bọn họ không thấy được tu vi của Đường Thời, tự nhiên đoán ra tu vi y cao hơn họ, một người lập tức đứng ra chắp tay với y: "Không biết tiền bối..."

Dù sao thì Đường Thời đang mặc đạo bào, chắc cũng là người tu Đạo.

Y mới chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà đã bị người ta gọi là tiền bối, vậy về sau nếu y may mắn đến Kim Đan kỳ hoặc Nguyên Anh kỳ, có khi nào sẽ biết được cảm giác bị gọi là lão quái chăng?

Đối mặt với mấy tên đệ tử có vẻ đang nghi ngờ, Đường Thời giải thích: "Ta có việc từ Đông sơn mà đến, dừng lại nghỉ chân một lát, uống ngụm nước vậy thôi."

Nói xong y còn giơ hai bàn tay đang dính nước lên, một đệ tử có vẻ khá trẻ tuổi và ngây ngô trong ba người liền nhịn không được, ánh mắt mang chút đắc ý nói: "Đó là nước suối núi Lệnh Khâu của chúng ta, nổi danh khắp mấy trăm dặm xung quanh đó."

"Quả thật không tồi." Đường Thời khẽ cười một tiếng.

Nhận ra mấy tên đệ tử này đang cảnh giác, Đường Thời thuận tiện dời trọng tâm câu chuyện, "Không biết ba vị là người của môn phái nào? Khi ta tới thấy phía dưới có thị trấn, không biết đa số là người thường hay tu sĩ?"

"Ngươi thế mà không biết sơn môn của chúng ta sao?" Biểu tình một người trong đó như đang nhìn thấy quỷ, bấy giờ mới biết Đường Thời quả thực là người tới từ bên ngoài, bắt đầu giải thích, "Nam sơn có ba môn phái lớn, ba chúng ta thuộc Dương Minh môn ở trung tâm. Nơi này là núi Lệnh Khâu, sơn môn của Dương Minh môn. Thị trấn phía dưới có cả người tu chân và người thường..."

Thật không ngờ người đầu tiên gặp được lại là người của một trong ba tông môn lớn, Đường Thời sờ sờ mũi, gật đầu, chắp tay nói: "Đa tạ mấy vị đã cho hay, tại hạ đang vội, phải đi rồi."

Dứt lời, lập tức ngự kiếm bay đi, không lâu sau đã tới sát rìa thị trấn.

Đường Thời chạy nhanh như vậy, đơn giản vì t sợ mình bị nghi là Ma tu trong lời bọn họ lúc trước, ba người kia sau khi hắn đi quả thật cũng có nghi ngờ, nhưng lại không đuổi theo. Không có chứng cứ rõ ràng, huống chi kể cả là Ma tu thật, thì với thực lực của bọn họ cũng không thể ngăn cản.

Đường Thời hạ xuống gần cổng trấn, nâng mắt liền thấy phía bên phải có người đang uống nước dưới một cây đại thụ, y suy nghĩ một chút rồi không để ý đến nữa, mà người nọ lại nhìn y chằm chằm nửa ngày, đáy mắt như có vài phần nghi hoặc.

Đường Thời vừa tới một khu vực mới, còn trong trạng thái cảnh giác, nhưng không thấy người nọ đuổi theo nên cũng không quan tâm nữa.

Tìm bừa một quán rượu đông đúc mà ngồi xuống, Đường Thời dựng lỗ tai lên, nghe ngóng tin tức xung quanh, vốn đang nghe đến vui vẻ, chỉ có điều... Khi thấy người uống nước dưới tàng cây kia cũng tiến vào, Đường Thời cảm thấy thật là ảo diệu đến quái đản.

Người nọ mặc một thân đồ đen cực kỳ khoa trương, chậm rãi bước vào, sau đó đi lên lầu ba, Đường Thời nghĩ nơi này dù sao cũng là chân núi của Dương Minh môn, một trong ba môn phái lớn, xuất hiện những người như vậy thực ra cũng rất bình thường.

Nghe một hồi, Đường Thời cũng sàng lọc được tin tức mình cần từ đống chuyện vụn vặt linh tinh kia.

Mỗi phân khu đều có ba môn phái lớn, đây tựa hồ là một loại quy củ cố định, mỗi vài thập niên sẽ tuyển chọn một lần, nhưng quá nửa đều là những môn phái cũ ngàn năm không đổi.

Ba môn phái lớn của Nam sơn, Dương Minh môn mà Đường Thời vừa gặp là một trong số đó, nghe nói cũng là môn phái có giá trị vũ lực cao nhất, mà hai môn phái kia lại có chút thú vị.

Một môn phái là Bách Luyện đường, nghe nói chỉ chú trọng luyện khí, đôi khi kèm thêm luyện đan, không phải là dạng môn phái lấy vũ lực làm chủ, nhưng lại rất được hoan nghênh ở Nam sơn, dù sao thì các tu sĩ có ai không muốn có pháp bảo thuận tay? Một môn phái luyện khí khổng lồ, sẽ có lực thu hút tới cỡ nào? Đường Thời dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Bách Luyện đường này tuyệt đối là một đại đại gia.

Môn phái cuối cùng lại càng thú vị, nghe đâu người của môn phái này vũ lực không nổi trội, cũng không có giá trị thực tế như Bách Luyện đường, họ là môn phái kỳ quái nhất Nam sơn, thậm chí là trong Tiểu Hoang tứ sơn, hay phải nói là toàn bộ đại lục Linh Khu.

Môn phái này, tên là Tẩy Mặc các.

Bọn họ đang nói chuyện, đúng lúc phía dưới có một nam tử ăn mặc nho nhã đi qua, lập tức có người kích động hô lên: "Thấy không, thấy không?! Tẩy Mặc các đó!"

"Sao ngươi biết người ta thuộc Tẩy Mặc các? Chuyện này mà cũng có thể nhận ra được?" Có người thấy lạ.

Người vừa kêu lớn nói: "Một thân áo bào này, chính là y phục của đệ tử nội môn Tẩy Mặc các, hoa văn đen trên nền vải trắng, mỗi bộ y phục đều do đệ tử Tẩy Mặc các tự mình vẽ nên, trang phục mỗi người không ai giống ai, ta không chỉ có thể nhận ra đó là Tẩy Mặc các, mà còn có thể biết người kia là ai."

Đường Thời lập tức cảm thấy thú vị, cũng nhìn xuống y phục của người nọ, quả nhiên không giống bình thường.

Bởi vì bộ y phục này, trên nền tơ lụa màu trắng lại có một bức tranh — là tranh sơn thủy theo phong cách vẩy mực*, nếu không phải vì vẽ lên áo choàng nên có vài nếp nhăn quần áo, có lẽ sẽ thấy được rõ ràng, chính là một bức tranh sơn thủy phong cách vẩy mực hoàn chỉnh. Đường Thời vừa nhìn thấy liền có ấn tượng tốt, hắn cúi đầu nhìn "Trùng Nhị bảo giám" trong lòng bàn tay, lại ngẩng đầu nhìn người đang chậm rãi đi qua bên dưới quán rượu, không nhìn thấu tu vi của hắn, vậy hẳn là cao hơn mình.

*Vẩy mực: nguyên văn là "bát mặc", một phong cách vẽ tranh thủy mặc mà họa sĩ dùng bút chấm mực nước rồi vẩy từng mảng lớn lên giấy hoặc lụa, từ đó vẽ nên hình dáng của vật thể. Phong cách này thường mang vẻ hào sảng, khí thế ngời ngời.

Tẩy Mặc các, thật đúng là một nơi đặc biệt.

Người vừa bàn tán lại nói tiếp: "Đây hẳn là đại đệ tử nội môn của Tẩy Mặc các Đỗ Sương Thiên, bức tranh trên áo kia, có lẽ chính là tác phẩm mang lại danh tiếng cho hắn "Như mặc sơn thủy" (núi sông như mực), chà... Nghe nói hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ, chẳng mấy chốc sẽ kết đan..."

"Chuyện này ta cũng từng nghe nói, Tẩy Mặc các có cực ít đệ tử nội môn phải không? Hiện giờ chỉ có năm người, áo choàng của mỗi người đều là tự vẽ, mỗi bộ y phục đều có công dụng như một quyển trục* ảo thuật, thật sự quá lợi hại..."

*Quyển trục: một bức vẽ hoặc viết được gắn hai đầu vào hai thanh dài rồi cuộn lại thành trục.

"Y phục đó được gọi là 'Họa thường'*, vốn chỉ có trong nội môn, về sau không biết vì sao lại phổ biến ra ngoại môn, đệ tử ngoại môn cũng học theo tự vẽ xiêm y cho mình, dù không thể lợi hại như đệ tử nội môn, nhưng đôi khi cũng xuất hiện một số tác phẩm xuất sắc. Có điều đệ tử ngoại môn không được mặc màu trắng, chỉ riêng đệ tử nội môn mới được dùng màu này, đó chính là dấu hiệu nhận biết bọn họ."

*Họa thường: 'họa' là vẽ, 'thường' là y phục, 'họa thường' nghĩa là y phục được vẽ lên, hoặc là hành động vẽ lên quần áo. Từ này về sau xuất hiện khá nhiều, chuyển ngữ thành 'áo vẽ' hoặc 'vẽ lên áo' .

"Thì ra là thế..."

"Tẩy Mặc các chỉ bằng năng lực này mà nổi danh, có thể không lợi hại sao? Hầu hết quyển trục tại Nam sơn đều do bọn họ làm."

"Ai bảo người Nam sơn chúng ta ưa chuộng phong nhã, nên những thứ như quyển trục, dù là quyển trục ảo thuật hay các loại quyển trục khác, đều cực kỳ được yêu thích."

"Nói thì nói thế, nhưng ở Nam sơn này, Tẩy Mặc các tồn tại nhiều năm như vậy, sao có thể không có ảnh hưởng gì? Có thể coi là tác động qua lại lẫn nhau nhỉ?"

"Cũng đúng..."

Hết thảy những lời giới thiệu này, đều tràn ngập cảm giác thần kỳ.

Ánh mắt Đường Thời chuyển về phía đại đệ tử nội môn Tẩy Mặc các trong truyền thuyết đã dần đi xa kia, nhìn gió nhẹ thổi bay tà áo tương ứng với một ngọn núi thật cao, đột nhiên có cảm giác như bị mê hoặc, gần như cho rằng mình thấy được một ngọn núi đích thực, phảng phất như Tiểu Côn Lôn nơi Tiểu Hoang cảnh ngày nào.

Chỉ có điều, chớp mắt sau Đường Thời đã tỉnh táo lại, cũng gần như toát mồ hôi lạnh.

Không ngờ y lại bị tranh vẽ trên áo mê hoặc trong nháy mắt...

Y phục của mỗi đệ tử Tẩy Mặc các đều là tác phẩm tạo nên tiếng tăm cho họ, cũng là dấu hiệu nhận biết thân phận, có thể nói là sự kết hợp của thực lực và danh tiếng.

Môn phái này, dường như có tiếng tăm không tầm thường ở Nam sơn...

Đường Thời mới tới Nam sơn nên còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của Tẩy Mặc các, một thời gian sau y mới có thể hiểu được.

Lúc này, Đường Thời nghe ngóng tin tức xong, cơm nước cũng ăn được kha khá, đang định rời đi, không ngờ lại có một đám người xuất hiện, bàn luận về vài chủ đề mà Đường Thời có hứng thú.

"Theo ta thấy, tình hình trong Tiểu Hoang cảnh vốn không chỉ như vậy, chuyện của Nam sơn chúng ta đâu có liên quan gì tới nơi khác?"

"Không phải lần này Nam sơn chúng ta ra khỏi Tiểu Hoang cảnh mà không có thương vong sao?"

"Thì bởi, Bách Luyện đường và Tẩy Mặc các không thể coi là môn phái vũ lực, lực lượng chiến đấu thực ra chỉ có Dương Minh môn, nên người ta hỗ trợ lẫn nhau, đâu có giống như mấy nơi khác? Nghe nói lần này Đông sơn thảm nhất, không có lấy vài người sống sót đi ra."

"Thê thảm như vậy sao? Trước giờ không phải có Chính Khí tông dẫn đầu Đông sơn sao? Các hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên từ bi như vậy, sao có thể thấy người khác gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn chứ?"

Mười tám cảnh Tiểu Hoang!

Bàn tay cầm chén rượu của Đường Thời hơi siết chặt lại, y ý thức được lúc này bộ dáng mình có lẽ rất khác thường, có thể để lộ dấu vết, bèn im lặng nâng tay lên, uống cạn rượu trong chén, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại.

Những người này có vẻ muốn đi lên lầu, nên không dừng lại ở tầng này bao lâu.

Nhưng tiếng nói chuyện của bọn họ, Đường Thời vẫn có thể nghe rõ.

"Ngươi biết Chính Khí tông của Đông sơn không? Đi bốn người, bốn người chết sạch ở bên trong. Xuy Tuyết lâu cũng không một kẻ trở về, Thiên Hạ môn đi được nửa đường đã bị Yêu tu giết chết... Bây giờ toàn bộ Đông sơn tổn thương nguyên khí trầm trọng, không biết bao giờ mới có thể hồi phục... Ba môn phái lớn đều mất sạch mặt mũi, ha ha..."

"Họ rốt cuộc đã gặp nguy hiểm gì trong Tiểu Hoang cảnh, sao có thể chết nhiều người như vậy?"

"Ai biết được? Đến cả Tiểu Tự Tại Thiên cũng chết mất một người, còn có môn phái nào không thể chết được?"

"Ta có nghe nói về chuyện của Tiểu Tự Tại Thiên rồi, mà ta cũng vừa nghe được, là tin tức mới hôm qua thôi, Tiểu Tự Tại Thiên tựa hồ có xung đột với Thiên Chuẩn Phù Đảo, sau đó... Hình như có một đệ tử bị phạt..."

"Còn là một đệ tử rất quan trọng... Vừa ra khỏi mười tám cảnh Tiểu Hoang..."

...

Bọn họ đi lên rồi, mà Đường Thời ngồi ở nơi này, lại có chút thấp thỏm không yên.

Dù sao nơi này là Nam sơn, tin tức từ Đông sơn muốn truyền đến, không thể không dùng tới ngọc truyền tin, nhưng ngọc truyền tin lại là vật vô cùng quý giá, môn phái bình thường không thể có được, vì vậy tin tức lưu truyền trong giới tu chân rất khó khăn.

Y đặt chén rượu xuống, lại nghe phía trước có tiềng ồn ào.

"Không còn chỗ cái khỉ gì? Vậy gã đó đang ngồi chỗ nào kia? Người thường cút hết sang một bên!"

Tiếp đó là con nít tiếng khóc, tiếng tranh cãi ầm ĩ loạn xà ngầu.

Đường Thời nhíu mày, đi ra ngoài.

Tại nơi quy tụ cả người tu chân và người thường, những tình huống như thế này rất khó tránh khỏi.

Đường Thời rời khỏi quán rượu, nơi này vẫn ồn ã trước sau như một.

Trên lầu ba, nam tử áo đen kia ngồi ở một góc, nâng chén rượu thong thả uống, nhóm người mới tới kia đã đuổi người thường không có linh lực đi, chiếm vị trí của người ta, gọi lên một bàn đồ ngon rượu tốt, bắt đầu đánh chén.

Người tu tiên cái khỉ gì, cũng chỉ là một lũ đầu trâu mặt ngựa.

Thường Lâu đã tới nơi này được một thời gian, hôm nay suýt nữa bị người của Dương Minh môn phát hiện, may mà chạy trốn nhanh mới tới được đây, thay một bộ quần áo liền không ai có thể nhận ra hắn.

Dưới lầu một bóng người mặc áo bào xanh đi qua, có vẻ là sơ kỳ Trúc Cơ, cũng coi như là tu vi cao ở chốn này.

Thế giới của người tu Tiên quả nhiên rộng lớn, không giống người tu Ma bọn họ, chỉ có thể sinh tồn trong khe hẹp giữa Tiểu Hoang tứ sơn và vòng tròn do các thế lực lớn của Đại Hoang tạo thành.

Trên đại lục Linh Khu, không tính bốn góc thì ở giữa là một khối hình vuông, mà Đại Hoang các lại ở chính giữa hình vuông này, vây quanh Đại Hoang các trong vòng ngàn dặm là các thế lực Đại Hoang, và phạm vi của những thế lực này cũng quây thành một hình tròn.

Một hình tròn nằm trong hình vuông, thì dù là hình tròn lớn nhất cũng sẽ để thừa lại bốn góc. Bốn góc này không bị thế lực của Tiểu Hoang tứ sơn thẩm thấu, Đại Hoang cũng không quản nơi đó, Yêu tu thì ở Thiên Chuẩn Phù Đảo, Phật tu xa tại Tiểu Tự Tại Thiên. Lâu ngày dần trở thành quy định bất thành văn, bốn góc nhọn thừa ra này trở thành phạm vi hoạt động chủ yếu của Ma tu.

Phần lớn những người biết chuyện đều gọi nơi này là Thiên Ma tứ giác (bốn góc).

Thực ra Ma tu cũng là người, chẳng qua đi con đường tương tự Yêu tu, mà bản thân lại là con người, nên mới được xếp vào một nhánh đặc biệt, gọi là "Ma".

Trong đầu Thường Lâu đang nghĩ chuyện này nên cũng không để ý những người xung quanh nói gì, không ngờ lúc này bỗng nghe thấy gần đó vang lên một tiếng hét thất thanh.

"Cái quái gì đây?!"

Thường Lâu quay sang, liền nhìn thấy đồ ngon rượu tốt của bàn bên cạnh nháy mắt biến thành một đám ốc xanh lúc nhúc như vừa vớt từ trong nước ra! Khả năng chịu đựng của Thường Lâu không tệ, thế mà cũng nhịn không được co rụt tròng mắt!

Đám ốc xanh này vẫn còn sống, còn bò qua bò lại trong đĩa, khiến người ta buồn nôn không chịu được.

Mà đáng sợ hơn là, những kẻ mới vừa rồi còn đang la hét, không hiểu sao lại từ từ an tĩnh lại.

Thường Lâu ngồi một bên, đột nhiên có dự cảm kỳ quái rằng, sắp có một chuyện xảy ra khiêu chiến tam quan của mình.

Quả nhiên... Thực sự có chuyện...

Mấy tên mới vừa rồi còn phách lối kia, giờ đây như bị trúng tà, cùng ngồi xuống khóc rống lên với đám ốc xanh trong đĩa, bi thương như chết cha chết mẹ.

"Chúng ta thật lãng phí, đồ ăn ngon như vậy sao có thể lãng phí chứ?!"

"Chúng ta phải ăn sống bọn chúng mới được!"

"Đám ốc xanh xinh đẹp tới chừng nào..."

"Ăn sống luôn!..."

Trúng tà rồi!

Thường Lâu chỉ cảm thấy da đầu mình bắt đầu tê dại, hắn sợ đến mức ném luôn chén rượu của mình, người xung quanh cũng bị cảnh tượng này dọa sợ mất mật, đồ ăn thức uống của đám người này biến hết thành ốc còn chưa nói, thế mà chúng còn dám cầm đũa gắp lên bỏ vào mồm sao?!

Đến lúc có người gần như ói ra, cảnh tượng ghê tởm này lại đột nhiên trở về nguyên dạng, đồ ăn vẫn là những món ăn kia, không hề có ốc xanh gì hết. Nhưng những kẻ vừa cầm đũa ăn, lại cảm giác cổ họng mình khó chịu kinh khủng...

Lúc này đã có người ọe ra, nôn đến tối tăm mù mịt.

Thường Lâu như có cảm giác, đột nhiên quay xuống, nhìn thoáng qua dưới lầu, thấy người mặc áo xanh quay đầu liếc mắt về phía lầu ba, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay mình, rồi đi thẳng về phía trước.

Không nói hai lời, Thường Lâu đặt xuống một nén bạc, xoay người rời khỏi quán rượu, cách một đám người chậm rãi đi theo.

Đường Thời chẳng qua là tùy tiện thí nghiệm uy lực khi kết hợp "Vọng Động Đình" với "Mẫn nông (nhất)", xem ra những câu thơ này về sau còn có thể dùng theo cách khác — ví dụ như tổ hợp câu, tổ hợp khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau, tất cả hoàn toàn dựa vào sự khai phá của Đường Thời.

Đương nhiên, có sự kết hợp sẽ mang đến hiệu quả chấn động kinh người, mà cũng có thể giống như hôm nay, khiến người ta dở khóc dở cười...

"Bạch ngân bàn lý nhất thanh loa" (trên mâm trắng bạc có một con ốc xanh) khiến tất cả mọi thứ hóa thành "Ốc", sau đó là "Thùy tri bàn trung xan, Lạp lạp giai tân khổ" (Có ai biết rằng bát cơm trong mâm, Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ). Nhìn những thứ trên bàn kia, các ngươi có thể nhẫn tâm lãng phí lương thực sao? Không đành lòng thì mau ăn đi!

Vì vậy bọn chúng đều trúng chiêu...

Y cười cười tiếp tục bước đi, bỗng cảm giác có người đang theo chân mình, nhưng nháy mắt sau đã có chuyện thú vị càng thu hút sự chú ý của y.

Trên mặt tường ven đường có dán một tấm bảng, viết mấy chữ lớn rồng bay phượng múa, bút lực mạnh mẽ —

Hội ao Tẩy Mặc!

Hàn mặc chi bảo, tẩy mặc vi trì*.

*Báu vật của nghệ thuật hội họa và thư pháp, rửa bút nghiên trong ao đến mức trở thành ao mực

Núi Thước ở đầu Nam sơn, Tẩy Mặc các núi Chiêu Diêu.

Chỉ có mấy chữ đơn giản này, Đường Thời không hiểu lắm, lại thấy người xung quanh có vẻ đều hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Y tùy ý hỏi một người bên cạnh: "Đây là ý gì?"

"Chậc, nghe là biết ngươi là người từ nơi khác tới, hoặc là nhóc con vừa bước vào giới tu chân. Hội ao Tẩy Mặc mỗi ba năm một lần của Tẩy Mặc các tại Nam sơn, đệ tử nội ngoại môn cùng tam đại trưởng lão, thậm chí cả chưởng môn cùng ra ngoài vẽ tranh, tạo ra một quyển trục ảo thuật khổng lồ, có thể coi là ngày hội linh đình của Nam sơn, mặc kệ ngươi là người nơi khác hay vừa bước vào giới tu chân, đều không thể bỏ qua sự kiện trọng đại này nha!"

Hội ao Tẩy Mặc sao?

Đường Thời nhớ tới những lời nghe được trong quán rượu, họa thường, chỉ có năm đệ tử nội môn, Đỗ Sương Thiên, một bộ quần áo... "Núi sông như mực"...

Có lẽ, là một nơi rất thú vị đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play