Edit by Thanh tỷ

Chương 188: Dương Tình Thiên

Không biết xe chạy bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại. Mỗi người của tiểu đội Vân Hoán đều được trang bị đầy đủ. Đối với trận mưa màu đen có chút quỷ dị này, bọn họ không thể không phòng bị.

Tiểu đội của Cao Viễn cũng chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên cũng không sợ hắc vũ. Chỉ là đám người may mắn sống sót cứng rắn muốn đi theo đoàn bọn họ thì có chút đáng thương. Không có áo, không có ô, bọn họ liền bị mưa rơi ướt đầu, chỉ có thể mau chóng chạy tới tránh ở xó xỉnh nào đó mà run lẩy bẩy.

Cao Viễn nhìn thấy bộ dạng thảm thương của đám người đó, trong lòng thở dài một hơi. Thế nhưng anh ta cũng bất lực, ô và áo choàng mặc dù nhiều, nhưng cũng chỉ vừa đủ cho người trong đội anh ta, anh ta sẽ không vì những người xa lạ này mà để cho đồng đội có nguy cơ lâm vào nguy hiểm.

Tần Kiều Kiều bên này cũng xuất hiện khó khăn, ba người không một ai mang theo ô hay áo choàng cả. Đối mặt với hắc vũ không biết là gì nhưng cảm thấy có chút kinh khủng, Tần Hàn Mạt cắn răng, cởi áo khoác ra che mưa cho Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng cũng làm theo.

Trong đêm tối, thân hình đơn bạc của Tần Hàn Mạt càng lạnh run. Những hạt mưa màu đen không chút lưu tình xối ướt người anh ta. Tần Kiều Kiều cẩn thận nhích từng bước ra xa, muốn giữ một khoảng cách an toàn với Tần Hàn Mạt. Cô ta không muốn bản thân bị những giọt nước màu đen không biết là gì này dính vào người.

Tần Nhất bị Vân Hoán nửa ôm, đoàn người nhanh chóng tụ hợp. Như Tần Nhất sở liệu, Dương Tình Thiên là người bình thường, nhưng cô ấy cố chấp chỉ dùng một chiếc ô che mưa, kiên trì nhường áo choàng lại cho Đặng Bảo Bình và những người khác.

Ánh mắt Tần Nhất hơi ngưng, Vân Hoán nửa ôm lấy cô đi qua. Cao Viễn trông thấy tiểu đội Vân Hoán võ trang đầy đủ, càng khẳng định trận mưa này có vấn đề.

Không nhìn thấy đội người ta lợi hại như vậy mà còn bọc cực kỳ chặt chẽ, hiện tại Cao Viễn đối tiểu đội Vân Hoán là có một loại sùng bái mù quáng cùng tự tin.

Đi tới nơi, thừa dịp Cao Viễn và Vân Hoán nói chuyện, Tần Nhất từ trong ba lô lấy ra một cái áo choàng dự bị, tiện tay phủ lên người Dương Tình Thiên.

Dương Tình Thiên bỗng cảm thấy trên người ấm áp, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một bên mặt trắng nõn hoàn mỹ của thiếu niên.

Tần Nhất chỉ chỉ áo choàng trên vai Dương Tình Thiên, cười dịu dàng: "Cái này tôi chưa dùng qua, cô có thể khoác lên, con gái mắc mưa dù sao cũng không tốt."

Tần Nhất nhớ đời trước cô bị bạn học cô lập, lúc tất cả mọi người không tin cô, là Dương Tình Thiên đứng ra thay cô nói một câu. Tuy rằng với cô ấy mà nói có lẽ việc này không đáng nhắc tới, nhưng đối với Tần Nhất lúc ấy mà nói, là cô ấy đưa sự ấm áp, dù không tính là nhiều.

Dương Tình Thiên phủ thêm áo choàng lên người, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Cô mỉm cười nói lời cảm ơn với Tần Nhất: "Cám ơn cậu, nam thần công tử."

Bốn chữ cuối cùng, thanh âm của Dương Tình Thiên có chút thấp, mưa rơi lại lớn, hoàn toàn át đi tiếng của cô ấy. Tần Nhất cũng không nghe thấy, cô cười khẽ với Dương Tình Thiên. Nhận thấy Vân Hoán hướng cô ngoắc tay, liền chậm rãi đi tới.

Tốc độ của Tần Nhất khá chậm, mặc dù đã tốt lên một chút, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh. Việc đi đường đối với cô bây giờ cũng khá vất, chóp mũi cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.

Vân Hoán nhìn tốc độ như rùa bò của thiếu niên, bên trong khoảng trời đêm đen kịt, thị lực siêu quần của Vân Hoán vẫn có thể nhìn thấy chóp mũi thiếu niên xuất hiện mồ hôi, hàng lông mày bất giác nhíu lại. Thế nhưng Vân Hoán vẫn không động, đôi mắt đào hoa lãnh đạm lại xa cách chợt sáng chợt tối.

Cao Viễn đang biểu đạt sự kính nể với Vân Hoán, bỗng nhiên ánh mắt khẽ chuyển, nhìn thấy Tần Nhất đang chậm rãi đi tới. Anh ta lên tiếng kinh hô: "A, Tần Nhất tiểu huynh đệ, tổn thương còn chưa có tốt, sao lại tự mình đi bộ thế."

Nói xong, tiến lên nghênh đón, chuẩn bị đỡ lấy Tần Nhất. Anh ta biết dị năng hao hết khó chịu như thế nào, cho dù là đi đường, toàn thân cũng vô lực mất sức, rất khó nhọc.

Cao Viễn vừa vươn tay ra, chỉ nghe thấy có tiếng gió vụt qua. Sau đó thiếu niên anh ta muốn đỡ đã vững vàng được Vân đội trưởng nửa ôm vào trong ngực.

Chương 189: Tham muốn chiếm hữu đáng sợ

Tần Nhất ngẩng đầu, sườn mặt hoàn mỹ của Vân Hoán đập vào mắt. Chỉ là môi mỏng mím chặt, tỏ rõ chủ nhân của nó đang không vui.

Tần Nhất cúi đầu, vẫn còn nổi lên sự nghi ngờ à?

Cái tay vươn ra của Cao Viễn có chút lúng túng dừng ở giữa không trung, không biết tại sao, anh ta cảm thấy ánh mắt Vân Hoán nhìn mình có chút nguy hiểm.

"Không làm phiền Cao đội trưởng, tôi mang Thất Thất tiến vào trước." Giọng nói lạnh nhạt của Vân Hoán vang lên, không đợi Cao Viễn có bất kỳ động tác gì, anh nửa ôm lấy Tần Nhất, trước một bước tiến vào trạm xăng dầu.

Cao Viễn có chút mờ mịt không hiểu, không biết khí lạnh trên người Vân Hoán từ đâu mà tới.

Một bên khác, Dương Tình Thiên vuốt ve áo choàng mềm mại trên người, cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, chóp mũi tràn đầy hương vị sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng của thiếu niên. Nhớ đến nụ cười của thiếu niên lúc rời đi, Dương Tình Thiên cảm thấy trái tim được ủ ấm, thiếu niên này rất ấm áp.

Bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, Dương Tình Thiên giật mình, quay đầu liền thấy gương mặt tròn trịa của Đặng Bảo Bình, vỗ vỗ ngực: "Bảo Nhi, là em à, làm chị sợ muốn chết. Đi đường sao lại không phát ra tiếng chứ?"

Đặng Bảo Bình cười hì hì nhìn Dương Tình Thiên: "Chị Tình Thiên, em có gọi chị mấy tiếng, là chị nghĩ quá chuyên tâm mới không có nghe được em gọi chị. Thế nào, nam thần công tử có phải rất dịu dàng hay không?"

Đặng Bảo Bình chỉ chỉ áo choàng trên người Dương Tình Thiên.

Dương Tình Thiên tâm tư khẽ động, lập tức lại nghĩ tới nụ cười tựa như ánh mặt trời của thiếu niên lúc rời đi: "Đúng vậy, rất dịu dàng."

Cô là người khá hướng nội, cô nhớ mình và Tần Nhất chưa từng nói chuyện hay cùng xuất hiện. Trước đó, lúc Bảo Nhi và Vương Ổn Ổn buôn chuyện trên trời dưới đất, mặc dù cô không gia nhập, nhưng vẫn nghe hai người nói chuyện phiếm. Khi đó cô liền biết thiếu niên này vô cùng ấm áp.

Đặng Bảo Bình ôm lấy bả vai Dương Tình Thiên, vẻ mặt tự hào: "Đương nhiên, anh ấy chính là nam thần công tử của bọn em. Hì hì, về sau cũng là nam thần của chị Tình Thiên."

"Nha đầu này." Dương Tình Thiên cười vỗ vỗ đầu Đặng Bảo Bình, hai người nháo loạn thành một đoàn.

Hai người đang đùa nghịch nên không chú ý tới Tần Kiều Kiều với vẻ mặt âm trầm đang đi tới đằng sau. Tần Kiều Kiều khẽ cắn chặt hàm răng, hai tiểu tiện nhân này câu dẫn anh Tần Nhất, còn có cả Vương Ổn Ổn kia cũng thế. Chờ cô ta trở về căn cứ, cô ta nhất định sẽ khiến bọn họ đẹp mặt. Tần Kiều Kiều cô ta không có được, người khác cũng đừng hòng có được!

Trở thành nam thần nhưng Tần Nhất giờ phút này cũng không mấy dễ chịu. Mặc dù Vân Hoán nửa ôm lấy cô, thế nhưng cô có thể cảm nhận được từng đợt khí lạnh liên tục không ngừng tỏa ra trên người anh. Cô có thể cảm giác người này hiện tại đang rất khó chịu, thế nhưng Tần Nhất lại không biết nguyên nhân.

Vân Hoán không lên tiếng đi thẳng vào bên trong trạm xăng dầu. Trạm xăng dầu này cũng không nhỏ, đủ cho ba mươi mấy người bọn họ ở. Đầu tiên Vân Hoán lựa chọn điểm góc khá sạch sẽ ở hướng tây, sau đó từ trong ba lô lấy ra gói bột chống ẩm ướt rắc rắc trên mặt đất, sau đó lại lấy túi ngủ ra.

"Ngồi." Vân Hoán đỡ Tần Nhất ngồi xuống, sau đó mặt không thay đổi quay người rời đi.

Góc áo chợt bị người níu lại, sau đó thanh âm trong trẻo mát lạnh của Tần Nhất vang lên: "Hoán ca, tại sao anh lại tức giận?"

Xen lẫn trong giọng nói còn có một chút đáng thương, Vân Hoán thậm chí có thể nghe được sự nũng nịu bên trong.

Bước chân Vân Hoán dừng một chút, cuối cùng nhịn không được quay đầu. Thiếu niên mở to mắt phượng mông lung, có chút vô cùng đáng thương. Giống như chú mèo con đang mở to mặt mèo tròn trịa vô tội nhìn chủ nhân.

Con ngươi Vân Hoán hơi co lại, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, thanh âm anh có chút thấp: "Tôi không tức giận, em ngồi yên ở đây đi, tôi đi giúp Đại Bạch chuyển đồ vào."

Thấy Tần Nhất ngoan ngoãn gật đầu, Vân Hoán mới xoay người rời đi. Thế nhưng vừa quay người, nhiệt độ ấm áp trong mắt vừa rồi khi đối diện với Tần Nhất lập tức biến mất vô tung, khôi phục lại một mảnh lạnh lẽo, như là bông tuyết trời đông giá rét, từng phiến rơi xuống, khí lạnh từng tia tập kích đến.

------

Áo choàng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play