Edit by Thanh tỷ

Chương 182: Lên án

Tần Hàn Mạt ngẩn người, hoàn toàn cảm nhận được lửa giận của Cao Viễn. Việc này đúng là Kiều Kiều làm không đúng, anh quay đầu trực tiếp hỏi Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, em vượt quyền rồi."

Tần Kiều Kiều có chút ủy khuất: "Anh hai, em chỉ là muốn để cho đám người này đi theo chúng ta trở về mà thôi. Dù sao cũng nhiều sinh mệnh như vậy, chúng ta sao có thể mặc kệ họ."

Tần Hàn Mạt nhìn thấy nước mắt Tần Kiều Kiều đảo quanh hốc mắt, lập tức liền thỏa hiệp. Quả thực cũng không thể trách Kiều Kiều, em ấy chính là quá thiện lương, nhưng em ấy lại không biết có một số việc là không thể quản.

Là con trai út của Tần Miễn, Tần Hàn Mạt cũng rất được sủng ái. Có một anh cả tính tình ổn trọng kế thừa gia nghiệp của cha, vợ chồng Tần Miễn đối với đứa con út này khó tránh khỏi nuông chiều hơn một chút, điều này cũng dẫn đến tính cách ngay thẳng chính trực dễ xúc động của anh ta.

Thế nhưng mấy tháng sống trong tận thế, Tần Hàn Mạt trưởng thành lên không ít, cũng đã nếm qua không ít thua thiệt từ những người may mắn sống sót. Thế nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ từ chối em gái điều gì, Tần Hàn Mạt nhất thời cảm thấy có chút khó làm.

Tần Hàn Mạt thở dài, thân thể gầy yếu vô cùng mệt mỏi: "Kiều Kiều, chuyện này giao cho Cao đội trưởng giải quyết đi, chúng ta vẫn là không nên tham dự."

Quản thế nào đây, anh ta nhìn ra Cao Viễn không nguyện ý mang theo đám người này, xe của bọn họ cũng không đủ chỗ, chuyện này chính là quản không nổi.

Tần Kiều Kiều lập tức có chút bất mãn, cô ta thế nhưng đã cam đoan với đám người này, bọn họ đây là cùng nhau vả mặt cô ta à, bảo cô ta sau này làm người như thế nào đây?

"Anh hai, chúng ta không thể thấy chết không cứu, đây chính là mạng người đó, sao anh có thể đành lòng bỏ mặc bọn họ? Anh hai, anh thay đổi, anh bây giờ sao lại nhẫn tâm độc ác như vậy chứ." Tần Kiều Kiều có chút gấp, lời nói ra có chút nặng.

Nghe thấy Tần Kiều Kiều lên án mình, hô hấp của Tần Hàn Mạt hơi trì trệ: "Kiều Kiều, tại sao em có thể..."

Trái tim Tần Hàn Mạt bị tổn thương, anh không nghĩ tới đứa em gái mình tâm tâm niệm niệm, luôn nâng niu trong lòng, thế mà lại có một ngày vì những người xa lạ mà chỉ trích anh.

Tần Kiều Kiều cũng biết mình nói không lựa lời, cô ta ngượng ngập cười khan một tiếng: "Anh hai, Kiều Kiều không phải ý đó. Chỉ là, chỉ là em muốn giúp đỡ những người này."

Cao Viễn hờ hững nhìn hai anh em nhà này, trong mắt không ngừng tiếc hận. Anh cũng đã nhìn ra, tên tiểu tử Tần Hàn Mạt này chính là bị đứa em gái này chà đạp, làm chậm trễ bản thân. Người ngày thường lanh lợi cơ trí, thế mà lại cam tâm tình nguyện bị em gái nắm mũi dắt đi.

Mấu chốt nhất là, Tần Kiều Kiều ngụy trang thật sự là quá vụng về. Một đóa bạch liên hoa lớn như vậy, chỉ cần không phải mắt mù đều có thể nhìn ra.

Nhưng Cao Viễn không ngờ tới, trên đời này đúng là có vài người mắt bị mù.

Trịnh Trọng thấy Tần Kiều Kiều và Tần Hàn Mạt lâu như vậy chưa trở về, đành phải xuống xe tìm bọn họ. Ai ngờ vừa đến liền thấy bộ dáng rưng rưng nước mắt của Tần Kiều Kiều.

Kể từ lúc cùng Tần Kiều Kiều có tiếp xúc da thịt, Trịnh Trọng đối xử với cô ta càng ngày càng như bảo bối quý giá. Mặc dù lúc trước anh ta từng có vài cô bạn gái, nhưng lại không hề mê luyến giống như hiện tại, thậm chí còn muốn cùng Tần Kiều Kiều bên nhau trọn đời.

Cho nên đối với Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng vô cùng đặc biệt quan tâm. Lúc này chứng kiến bộ dạng đáng thương của Tần Kiều Kiều, không khỏi bước nhanh đến, nắm chặt lấy tay Tần Kiều Kiều hỏi: "Kiều Kiều, làm sao vậy, ai bắt nạt em?"

Đúng lúc này, Lan Hương vẫn luôn một mực yên lặng quan sát tình huống bước lên mấy bước. Dáng dấp cô ta không tệ, so với con gái cưng trong nhà như Tần Kiều Kiều thì nhiều hơn vài phần quyến rũ. Cô ta hơi mỉm cười, mở miệng nói chuyện với Trịnh Trọng: "Là do chúng tôi không đúng, khiến mọi người làm khó cô ấy. Cô ấy chỉ là có lòng tốt muốn cứu chúng tôi một mạng mà thôi."


Chương 183: Đồng ý

Nói đến đây, Lan Hương lại cười ngượng ngùng: "Tôi biết là chúng tôi yêu cầu quá đáng, chúng tôi đều là người già và trẻ em, cũng không giúp được gì cho mọi người. Quên đi, chúng tôi vẫn là nên rời đi, chúng tôi chết rồi, ngược lại vì mọi người tiết kiệm được chút lương thực."

Đôi mắt xinh đẹp của Lan Hương lưu chuyển, đáy mắt là một mảnh chân thành, dường như thật sự không tức giận, không bắt buộc bọn họ, Tần Kiều Kiều lập tức bị làm cho cảm động.

"Chị Hương, chị đừng như vậy, người tốt như chị, lão thiên gia sẽ không bắt chị đi đâu. Em không tin Cao đội trưởng là người máu lạnh như vậy, có thể thấy chết không cứu."

Nói xong, Tần Kiều Kiều lại nhìn về phía Cao Viễn: "Cao đội trưởng, anh nói một câu đi, anh thật sự cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy?"

Cao Viễn muốn cười ha ha vào thẳng mặt Tần Kiều Kiều. Anh đã không muốn để ý đến cô ta nữa rồi, đối với loại người như Tần Kiều Kiều, mặc kệ người nói cái gì, cô ta đều có thể lý giải theo ý mình. Loại người này, không để ý tới là tốt nhất.

Cao Viễn hít sâu một hơi, hán tử thô kệch mặt có chút lạnh, anh nhìn về phía Lan Hương đang bày ra vẻ mặt ôn nhu, mắt sắc nhàn nhạt: "Các người muốn đi theo, có thể. Nhưng phải nghe mệnh lệnh của chúng tôi, nếu không tôi sẽ lập tức đuổi các người xuống xe. Đương nhiên, sau khi đến căn cứ các người không cần nghe theo, mọi người đường ai nấy đi là tốt nhất."

Lan Hương nhu hòa cười, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười cảm kích: "Được, tôi đã biết, chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho đội trưởng. Tôi là Lan Hương, phía sau là dì Tuệ, cám ơn Cao đội trưởng."

Lan Hương gọi Trương Tuệ đang đứng ở phía sau: "Dì Tuệ, mau tới, Cao đội trưởng đồng ý dẫn theo chúng ta cùng đi."

Khuôn mặt có phần ngu ngơ của Trương Tuệ nở ra nụ cười tươi như hoa, bà khẩn trương đi đến trước mặt Cao Viễn, không ngừng cúi đầu nói: "Thật sự là quá cảm ơn các người, các người đều là người tốt, là người tốt, cám ơn, cám ơn."

Chuyện xảy ra phía trước đương nhiên đã bị Vương Ổn Ổn đến xem náo nhiệt báo cáo lại cho đám người Tần Nhất. Biết được Cao Viễn thỏa hiệp, Tần Nhất và Vân Hoán cũng không kinh ngạc, đều nằm trong dự liệu.

Khi Vương Ổn Ổn nhắc tới Tần Kiều Kiều, vẻ mặt cô ấy rất ghét bỏ. Quay người nhìn sắc mặt thiếu niên vẫn có chút tái nhợt như cũ, "máy hát" thế nào cũng không ngăn được, mở miệng bắt đầu bát quái: "Nam thần nam thần, cậu nói xem tại sao có thể có một đóa kỳ hoa như vậy ở đây? Cậu không nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Cao đội trưởng đâu, tôi chưa từng gặp qua người nào ngu xuẩn như vậy. Hừ, suốt ngày giả bộ đáng thương, tôi ghét nhất chính là bạch liên hoa như cô ta."

Trong mắt phượng xinh đẹp xen lẫn lấm tấm ý cười, khóe môi như có như không cong lên. Tần Kiều Kiều đương nhiên là ngu xuẩn, nhưng cô ta lại biết giẫm lên cô để tuyên truyền sự tốt đẹp của bản thân. Đời trước bị nhốt trong phòng thí nghiệm mấy năm, để cô hận cũng nhìn thấu Tần Kiều Kiều so với cô còn ngu ngốc hơn kia.

Đời trước Tần Kiều Kiều diễn trò trước mặt mọi người làm ra vẻ lương thiện, thế nhưng cuối cùng về sau cũng trưởng thành, học được cách đâm sau lưng người khác. Đời này, cô sẽ không cho cô ta cơ hội trưởng thành.

Lâm Thanh cười nhạo: "Tôi nói này bạn học Ổn, nói đến bạch liên hoa, thế nhưng không ai qua được cô đâu. Cô nhìn bộ mặt điềm đạm đáng thương này của cô đi, chậc chậc chậc, thật sự là một đóa bạch liên hoa lớn nha."

Vương Ổn Ổn ghét nhất bị người dán lên người nhãn hiệu bạch liên hoa, đây cũng là nguyên nhân cô không quá thích khuôn mặt mình. Thấy Lâm Thanh nói như vậy, cô trực tiếp xù lông: "Hồ Ly thối nhà anh, con mắt nào của anh thấy hả? Lão tử là hán tử, à, nữ hán tử, mới không phải cái loại bạch liên hoa làm bộ làm tịch kia. Hừ, thiệt là, rõ ràng là anh em song sinh, thế nào lại khác biệt lớn như thế."

Lâm Thanh nuốt một ngụm nước miếng, vừa định cãi lại, dư quang khóe mắt lạnh lùng của Vân Hoán bắn tới, anh ta lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn lái xe.

Lâm Bạch nhìn anh trai nhà mình ăn quả đắng khẽ cười, khuôn mặt ôn nhuận như nước: "Ừm, đó là bởi vì tôi mới là anh trai. Ổn Ổn, nhớ kỹ chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play