Edit by Thanh tỷ

Chương 168: Zombie dị năng

Cao Viễn quay đầu nhìn về phía tiểu la lỵ Cốc Tiệp, cô gái nho nhỏ, gương mặt em bé tinh xảo giống như búp bê. Chỉ là búp bê có khuôn mặt than, ngược lại khiến người ta cảm thấy buồn cười không thôi.

"Bé con, Zombie mọi người gặp được có hình dáng gì? Có thể miêu tả cho chú được không?" Cao Viễn không tự chủ được giảm âm lượng xuống, sợ dọa đến bé con nhà người ta.

Cốc Tiệp vẫn gương mặt than tê liệt như cũ, mắt không gợn sóng nhìn chằm chằm Cao Viễn: "Tôi không phải bé con, chú không cần nói chuyện với tôi như vậy. Con Zombie đó tôi cũng nhìn thấy, nó quả thật biết phun lửa, còn mặc đồng phục y tá. Chỉ là không hiểu sao sau đó lại không đuổi theo chúng tôi nữa."

Cao Viễn nghe xong không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó cảm thấy vô cùng đau đầu. Zombie cũng có dị năng, vậy tương lai nhân loại bọn họ phải sống sót bằng cách nào.

Tần Nhất cũng có chút kinh ngạc, đời trước Zombie có dị năng phải một năm sau mới xuất hiện. Thời điểm đó nhân loại đã hoàn toàn thích ứng với tận thế, dị năng giả cũng nhanh chóng quật khởi, đối với Zombie dị năng đã có thể đối phó được.

Nhưng hiện tại tận thế mới đến chưa được bốn tháng, Zombie dị năng đã xuất hiện, Tần Nhất có chút bất đắc dĩ, xem ra việc cô sống lại thật sự đã thay đổi rất nhiều chuyện. Nhân loại bây giờ căn bản không có khả năng đối phó với Zombie dị năng.

Càng làm cho cô lo lắng hơn chính là động thực vật biến dị, mấy thứ này so với Zombie dị năng còn nguy hiểm hơn. Tần Nhất có dự cảm, động thực vật biến dị chỉ sợ là cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.

Cao Viễn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vân Hoán, mở miệng hỏi ý kiến: "Vân đội trưởng, anh thấy thế nào?"

Cao Viễn rất tin tưởng vào thực lực của Vân Hoán. Nói như thế nào đây, nó là một loại kính nể và tin tưởng từ trong linh hồn, chính là cảm giác giống như chỉ cần có người này ở đây thì không có bất kỳ vấn đề gì cả.

"Đương nhiên là đi vào xem thử."

Nhiệm vụ cỡ lớn không nhất định phải hoàn thành một trăm phần trăm, bọn họ có thể tùy thời từ bỏ nhiệm vụ. Nhưng Cao Viễn là người nhiệt huyết từ trong xương, dĩ nhiên là muốn đi vào nhìn một chút xem Zombie sở hữu dị năng là như thế nào.

Cao Viễn suy nghĩ giây lát liền đồng ý: "Ok, Zombie có dị năng đương nhiên phải đi gặp mặt một lần, trở về cũng có thể nói cho cấp trên. Đúng rồi, ba người các cậu nếu muốn đi cùng có thể đi chung. Dù sao người nhiều lực lượng cũng lớn, nếu không muốn thì mau rời khỏi nơi này đi."

Ba người này không phải người của tiểu đội bọn họ, anh ta không thể cưỡng ép người ta. Nghĩ đến vấn đề này, Cao Viễn đột nhiên nhớ tới còn có một người không phải thanh viên đội bọn họ.

Cao Viễn lại nói: "Tần Hàn Mạt, cậu có muốn ở lại không, quay lại trạm xăng dầu chờ chúng tôi. Dù sao dị năng không gian của cậu không có lực sát thương, đi theo chúng tôi sẽ rất nguy hiểm."

Tần Hàn Mạt còn chưa mở miệng nói, bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm có chút chói tai: "Anh là Tần Hàn Mạt?"

Tần Nhất nhìn sang, là Đường Quất.

Cô vuốt vuốt lông ngốc của Tiểu Lam trong ngực, khóe miệng như có như không nhếch lên, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Tần Hàn Mạt nhíu mày nhìn vẻ mặt tức giận của Đường Quất, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Anh ta khẳng định mình chưa từng gặp người tên Đường Quất này, thế nhưng không biết tại sao sau khi thiếu niên này nghe thấy tên anh ta lại kinh ngạc như vậy, thậm chí là tức giận?

"Tôi là Tần Hàn Mạt, nhưng hình như chúng ta không quen nhau."

Đường Quất cắn răng nghiến lợi nhìn tên nhân mô cẩu dạng* Tần Hàn Mạt trước mặt, lửa giận trong mắt bắn ra bốn phía: "Cậu không biết tôi, nhưng tôi không tin cậu không biết..."

(*nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người (thành ngữ TQ), một cách nói mỉa mai, nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra nội tâm hèn hạ nhát chết hoặc đang âm mưu suy tính gì đó.)

Lời Đường Quất còn chưa nói hết, Cốc Tiệp bên cạnh đã nhanh chóng kéo góc áo cậu ta, sau đó mặt than nhìn vẻ mặt không hiểu ra sao của Tần Hàn Mạt: "Không có gì, anh trai nhận nhầm người, hai người không quen biết."


Chương 169: Tôi cũng muốn đi

Đường Quất hít sâu vài hơi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tần Hàn Mạt, cũng không nói gì nữa.

Tìm được người liền dễ làm, đáy mắt Đường Quất tản ra nồng đậm u ám.

Mặc dù có chút không hiểu ra sao, nhưng Tần Hàn Mạt vẫn quay sang nói với Cao Viễn: "Cao đội trưởng, tôi muốn đi cùng mọi người. Tuy rằng dị năng không gian của tôi không có lực sát thương, nhưng từ nhỏ tôi đã luyện tập võ thuật, tự bảo vệ tính mạng mình không thành vấn đề."

Anh ta đương nhiên phải đi, không đi thì thuốc của mẹ phải làm sao đây, lấy tình huống hiện tại của nhà bọn họ, căn bản không mua nổi thuốc.

"Nếu bản thân cậu đã nghĩ kỹ rồi, vậy tôi cũng không nhiều lời, chỉ là nói cho cậu một tiếng. Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, chúng tôi không chắc có thể bảo vệ cậu."

Tần Hàn Mạt cũng không phải thành viên trong đội anh ta, trong lúc ốc còn không mang nổi mình ốc, anh ta khẳng định sẽ chọn thành viên đội mình. Cao Viễn tin Vân Hoán cũng sẽ làm vậy, cho nên Cao Viễn mới đánh tiếng trước với Tần Hàn Mạt.

"Tôi biết." Tần Hàn Mạt cố chấp muốn cùng đi. Mẹ đang ở nhà chờ anh ta, anh ta phải mang được thuốc về cho bà.

Đường Quất im lặng chốc lát, sau đó nói với Cao Viễn: "Tôi cũng muốn đi, tôi biết con Zombie kia, tôi đi theo có thể giúp các anh. Đương nhiên, tôi cũng chỉ vì muốn vào lấy một chút thuốc."

Đường Quất có thể đi chung, Cao Viễn hiển nhiên vui vẻ cho cậu ta tham gia. Có cậu, bọn họ sẽ thuận tiện không ít: "Đương nhiên có thể, có cậu dẫn đường thì không còn gì tốt hơn."

Đường Quất cười cười, nhìn Tần Hàn Mạt đầy khiêu khích. Thấy chưa, anh bị người ta ghét bỏ, còn tôi lại rất được hoan nghênh.

Tần Nhất cười tủm tỉm nhìn Đường Quất oán giận Tần Hàn Mạt, tâm tình vui vẻ: "Hoán ca, Zombie cấp một trong bệnh viện không ít, cấp hai cũng có ba bốn con. Còn về con Zombie dị năng kia, tôi tạm thời vẫn chưa xác định được vị trí của nó."

Có huyễn thuật của Tiểu Lam, Tần Nhất không cần tiêu hao một phần dị năng tinh thần để ngụy trang bản thân (làm giả có hầu kết đó). Tiểu Lam cũng ngoài ý muốn phát hiện tinh thần lực của Tần Nhất rất cao. Phượng Hoàng nhất tộc vốn là tộc giỏi về tinh thần lực, có Tiểu Lam được di truyền ký ức thượng cổ chỉ đạo hướng dẫn, hiện tại không cần Tiểu Lam, bản thân Tần Nhất đã có thể phóng thích tinh thần lực, xem xét tình huống xung quanh.

"Ừ, lát nữa em theo sát tôi, Zombie dị năng chúng ta chưa từng gặp, phải cẩn thận chút." Mặc dù biết thực lực của Tần Nhất rất mạnh, nhưng Vân Hoán vẫn không yên lòng, lên tiếng dặn dò một câu.

"Được." Tần Nhất sảng khoái đáp ứng, thiếu niên thanh quý ôm Tiểu Lam ngốc manh, tự giác đi theo sau Vân Hoán.

Tần Nhất ngoan ngoãn nghe lời ngược lại khiến Vân Hoán không mấy yên tâm, anh biết tên tiểu tử hư hỏng này rất thích gây rối, sẽ không nhu thuận như những gì cậu biểu hiện ra.

Vân Hoán nhàn nhạt nhìn lướt qua Tần Nhất, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: "Chút nữa không cho phép cách xa tôi ba mét, nếu không về sau ba bữa cơm của em đều do tôi phụ trách."

Tần Nhất bất đắc dĩ bóp bóp móng vuốt của Tiểu Lam, bị nhìn thấu rồi, nhưng không còn cách nào, cô cũng không muốn bị Vân Hoán hạ độc chết.

Chỉ là, cô vẫn phải chuồn đi.

Sau khi đoàn người xác định rõ mục tiêu liền tiến vào bên trong bệnh viện. Bệnh viện này rất cao cấp, không chỉ ở thiết bị tiên tiến hiện đại, mà còn có cấu trúc của bệnh viện, thay vì nói chỗ này là bệnh viện, không bằng nói là viện điều dưỡng.

Tần Nhất vừa đi vào đã phóng tinh thần lực ra ngoài, cô cảm nhận được có không ít Zombie cấp một đang tới, ý cười lười biếng trên môi thu hồi lại, mắt phượng xinh đẹp khó có được nghiêm túc lên: "Tới rồi."

Nghe vậy, nhóm người Lâm Thanh nhanh chóng chuẩn bị tốt mọi thứ. Ở chung với Tần Nhất lâu như thế, giữa bọn họ sớm đã hình thành sự ăn ý. Hiện tại Tần Nhất đã chân chân chính chính là một thành viên trong tiểu đội Vân Hoán, tình cảm và sự ăn ý giữa bọn họ giống như là giao tình đã bồi dưỡng vài chục năm vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play