Edit by Thanh tỷ
Chương 158: Cùng làm nhiệm vụ
Tần Kiều Kiều ủy khuất cắn chặt môi, từng giọt nước mắt lớn như trân châu rơi xuống: "Anh hai, người này không có bắt nạt em. Là em...là em không tốt...anh đừng tức giận."
Cao Viễn sợ hãi thán phục tốc độ trở mặt của Tần Kiều Kiều, đồng thời đáy mắt càng lạnh hơn, liên đới đến việc đối xử với hai người Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng cũng không thèm khách khí: "Cô gái này, tôi chỉ có ý tốt nói cho cô biết là chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ, thiên kim tiểu thư được nuông chiều giống như cô vẫn là nên nhanh chóng trở về đi."
Mắt phượng của Tần Hàn Mạt lạnh lẽo: "Chúng tôi chính là tới tham gia làm nhiệm vụ, đây là chỉ thị của phía trên."
Nói xong, Tần Hàn Mạt đưa tờ giấy có đóng dấu trong tay cho Cao Viễn, tâm tình hiện tại của anh ta rất khó chịu, nhưng phải nhịn xuống lửa giận, không có phát tác ra ngoài.
Thời gian mấy tháng lăn lội trong tận thế làm cho Tần Hàn Mạt hiểu được bản thân phải mau chóng trưởng thành, cũng biết bỏ xuống mặt mũi, học được cách nhẫn nại.
Cao Viễn nhận tờ giấy chỉ thị, nhưng nhìn lại ba đại thiếu gia đại tiểu thư như đi dạo chơi nhân gian trước mặt, anh ta thật lòng không mấy chào đón. Những người này đến thì có thể làm cái gì, cản trở à?
"Nếu đã là chỉ thị của phía trên, vậy thì các cậu cùng đi đi. Nhưng tôi cảnh cáo trước, chúng tôi không phải vệ sĩ của các cậu, tự mình chiếu cố tốt bản thân, nếu xảy ra vấn đề gì chúng tôi cũng sẽ không đi cứu các cậu."
Cao Viễn bày tỏ rõ thái độ của mình, bọn họ là đi làm nhiệm vụ, không phải đi du sơn ngoạn thủy.
Trịnh Trọng đối với người bắt nạt Tần Kiều Kiều là Cao Viễn vô cùng không bất mãn, anh ta nhíu lông mày, muốn nói điều gì đó nhưng bị Tần Hàn Mạt kéo lại.
"Đây là điều đương nhiên, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân, cảm ơn Cao đại ca quan tâm. Tôi là dị năng giả hệ không gian, Trịnh Trọng là dị năng giả hệ thổ."
Tần Hàn Mạt cất cao giọng nói, anh ta biết đãi ngộ của dị năng giả sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, Cao Viễn nghe được bọn họ là dị năng giả, sắc mặt tốt lên rất nhiều: "Mau lên xe đi, chúng tôi muốn lên đường."
Tần Kiều Kiều ghét bỏ nhìn lướt qua chiếc xe tải chuyên chở hàng không nóc phía trước. Loại xe này phía trước chỉ có thể ngồi hai người, những người còn lại thì phải ngồi ở phía sau, vì không có nóc xe che đậy nên phải hứng gió lạnh thổi, rất giống xe máy kéo ở nông thôn mà cô ta nhìn thấy trên tivi.
Cô ta mới không muốn ngồi loại xe này đâu.
"Không cần, anh Trịnh Trọng có lái xe tới, chúng tôi đi theo phía sau mọi người là được." Tần Kiều Kiều chỉ chỉ chiếc Mercedes-Benz, trong mắt không che dấu được sự kiêu ngạo.
Bọn họ không đi chung, Cao Viễn ước còn không được. Nhóm người cũng không nhiều lời, tự mình lên xe, không thèm để ý đến ba người này nữa.
Trên xe, Tần Nhất nhàm chán kéo kéo chân sau của Tiểu Lam, đem tiểu gia hỏa coi như đồ chơi mà nghịch. Tiểu Lam khó có được không tức giận, ngoan ngoãn làm ổ trong ngực Tần Nhất.
Trời rất lạnh, từng cơn gió phần phật thổi qua rồi chui vào trong quần áo mọi người, người mặc ít quần áo nhịn không được xoa xoa hai bàn tay và mặt.
Ba người đàn ông trong tiểu đội Lôi Đình tự giác vây hai nữ sinh vào giữa, chắn gió cho bọn họ.
Nhóm Tần Nhất vẫn còn tốt, mặc nhiều hơn người ta một chút, nhưng nhiệt độ cơ thể luôn luôn rất thấp như Tần Nhất giờ phút này ngón tay cũng lạnh buốt, cánh môi tươi đẹp giờ phút này màu đỏ đã rút đi, hiện ra màu trắng nhàn nhạt.
Vân Hoán nhận ra Tần Nhất không thích hợp, anh sờ tay Tần Nhất, tê cóng lạnh buốt, môi mỏng khẽ mấp máy: "Rất lạnh à?"
Tần Nhất lắc đầu: "Không có, tôi không lạnh, nhiệt độ của tôi luôn luôn thấp hơn so với người khác."
Vân Hoán nhìn bộ dạng thuận theo của thiếu niên, mi tâm nhíu chặt, sau đó mở ba lô sau lưng ra, từ trong lấy ra một cái áo choàng có mũ, sau đó trùm lên buộc chặt lại cho thiếu niên.
Vân Hoán vén mấy sợi tóc rối xõa tung vì bị gió thổi: "Tóc nên sửa rồi, có chút dài, trở về tôi giúp em."
Đầu ngón tay là một mảnh nhẵn nhụi trơn bóng, như là tơ lụa tốt nhất.
Thu tay lại, Vân Hoán lại nhịn không được vân vê đầu ngón tay vừa lưu lại xúc cảm.
Tần Nhất vươn tay túm thử mái tóc, đúng là có chút dài, đều có thể túm thành một nắm nhỏ để buộc lên rồi.
"Được."
Chương 159: Dục hỏa trùng sinh
Tần Nhất cho rằng lúc mình gặp lại người Tần gia tâm có thể lặng như nước, thế nhưng sự thật lại hung hăng đánh vào mặt cô.
Tần Kiều Kiều, Tần Hàn Mạt, Trịnh Trọng, ba nhân vật quan trọng góp phần tạo nên bi kịch cả đời cô. Vừa gặp mặt, một cỗ cảm giác không bình thường tác động sắp bao phủ cô, cô nghe được lòng mình đang kêu gào, bảo cô giết ba người này.
Bị oán hận vùi lấp không phải là điều cô muốn, bằng vào sự bình tĩnh tỉnh táo khinh người, cô khó khăn lắm mới đè ép được cơn gió lốc trong lòng xuống.
Cô muốn báo thù, thế nhưng lại không muốn bị oán hận chi phối. Cô càng muốn làm hơn, là tiếp tục sống sót đến cuối cùng.
Cô là con riêng, đây là nguyên nhân khiến cô đáng bị đối xử như thế sao? Con gái riêng thì nhất định phải bị tất cả mọi người đánh chửi, lợi dụng, chán ghét, vứt bỏ sao?
Cô chưa từng làm chuyện xấu, con gái riêng cũng không phải là thân phận cô muốn. Nếu có thể, làm sao cô lại không muốn làm con gái của một gia đình bình thường, dù rằng trong nhà rất nghèo khổ.
Con gái riêng thì nên bị lợi dụng sao? Con gái riêng thì nên bị chán ghét mà vứt bỏ sao? Con gái riêng thì đáng chết sao? Tần Nhất cô không cần!
Cô muốn đứng trên đỉnh, cô muốn sống so với bất luận kẻ nào đều tuỳ tiện tiêu sái hơn. Cô muốn Tần gia quỳ xuống ngước mắt nhìn lên đứa con riêng bị bọn họ lợi dụng tới chết dục hỏa trùng sinh!
Tất cả giam cầm tại thời khắc này toàn bộ đều bị đánh tan, giờ khắc này, Tần Nhất mới tính là chân chính trùng sinh.
Mắt phượng mỹ lệ tỏa ra ánh sáng lung linh, hơi thở trên người Tần Nhất từng chút từng chút phát sinh thay đổi, đột phá cấp năm.
Cảm nhận được sức mạnh liên tục không ngừng trong thân thể, hai mắt Tần Nhất hiện lên sự kinh ngạc. Cô kẹt tại cấp bốn đã rất lâu rồi, một mực không có đột phá, cô còn không biết vì cái gì, hiện tại xem ra là do tâm ma của cô chưa trừ.
Vân Hoán vẫn luôn chú ý Tần Nhất, hơi thở trên người thiếu niên có biến hóa đương nhiên không thể giấu diếm được anh. Nhìn thiếu niên thanh lệ như được phục sinh, lạnh nhạt trong mắt Vân Hoán hiện lên sự ôn nhu.
"Làm không tệ." Tuổi này của thiếu niên cần được cổ vũ thích hợp.
"Ừ." Tần Nhất cười khẽ, nụ cười tỏa nắng, trông như là công tử từ bên trong bức họa thức tỉnh.
Vân Hoán đột nhiên cảm thấy tim có chút loạn, rung động thoáng qua, lần này anh đã bắt được.
Đây là cái gì, Vân Hoán không hiểu. Lúc anh đang chuẩn bị tinh tế hồi tưởng lại thì thanh âm của Cao Viễn vang lên đánh gãy: "Mọi người, đến rồi."
Tần Nhất lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện đã đến thành phố R.
Địa điểm của nhiệm vụ lần này chính là tại thành phố R. Thành phố R chỉ là một thành thị nhỏ, bọn họ hiện tại chưa tiến vào trung tâm, vẫn đang ở ven biên giới giữa hai thành phố, nhưng hiển nhiên, xe của bọn họ không thích hợp để tiến vào sâu.
Lòng bàn tay Tần Nhất vuốt vuốt vài nếp nhăn trên góc áo choàng, loại áo choàng này giữ ấm rất tốt, là Tần Nhất cố ý đặt hàng, nhưng lại không thích hợp chiến đấu.
Tần Nhất đang định cởi áo choàng ra, bàn tay ấm áp của Vân Hoán nắm lấy tay cô: "Khoác lên, em không cần động thủ."
Giọng điệu bá đạo làm cho trái tim rét lạnh của Tần Nhất thoáng ấm lại, Tần Nhất thu tay về.
"Vân đội trưởng, hiện tại đã gần trưa rồi, mọi người ngồi một đường cũng có chút mệt mỏi, không bằng chúng ta trước tiên tìm một nơi ăn trưa, nghỉ ngơi một chút." Cao Viễn giấu kỹ xe, đi tới thương lượng với Vân Hoán.
"Tôi cũng nghĩ như vậy, bệnh viện khẳng định có không ít Zombie, chúng ta cần lên bàn bạc kế hoạch một chút."
"Được, bên kia vừa vặn có một trạm xăng dầu, chúng ta đi tới đó." Cao Viễn sảng khoái đáp ứng.
Đợi đến khi ba người Tần Kiều Kiều đuổi tới thì nhóm Vân Hoán đã sớm thu thập xong đồ đạc đi tới trạm xăng dầu. Theo lý mà nói, Mercedes-Benz của Trịnh Trọng hẳn là nhanh hơn so với nhóm Cao Viễn, nhưng trong đó lại có một người tên là Tần Kiều Kiều, vì vậy chuyện liền không giống thế.
Lái xe đi thì không tránh khỏi phát ra tiếng động lớn, hấp dẫn không ít Zombie tới. Cao Viễn trực tiếp đâm thẳng rồi cán qua, mà Tần Kiều Kiều sợ xóc, không chịu để cho Trịnh Trọng chèn qua thi thể Zombie. Hết cách, Trịnh Trọng và Tần Hàn Mạt chỉ có thể đi xuống dưới giải quyết Zombie. May mà Zombie không nhiều, nhưng vẫn khiến bọn họ đến đích muộn hơn nhóm Cao Viễn.