Edit by Thanh tỷ

Chương 142: Vô tình gặp

Khu chợ nằm giữa khu nhà ở bình dân và khu nhà ở cao cấp, phần lớn bày quầy bán hàng đều là người ở trong khu nhà ở bình dân.

Hiện tại khu chợ này vẫn còn khá đơn giản, quy mô cũng nhỏ, giờ này bên trong có không ít người qua lại.

Mấy người Tần Nhất vừa đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, quần áo gọn gàng sạch sẽ, tinh thần phơi phới sáng sủa, xem ra ngày tháng trôi qua không tệ.

Các sạp hàng xung quanh bắt đầu thay phiên ra sức gào to.

"Này, người anh em, tới sạp hàng xem một chút, chỗ tôi có giấy bút, có thể viết chữ vẽ tranh."

"Chỗ tôi bên này còn có một ít vàng."

"Tôi bên này có..."

Trông mặt mấy người Tần Nhất non choẹt, những người bán hàng này liền cho rằng bọn họ dễ bị lừa, có mấy người còn muốn chạy thẳng tới kéo Tần Nhất bọn họ qua sạp hàng của mình.

Tần Nhất lạnh lùng nhìn quét qua những người này, lệ khí dưới đáy mắt bắn ra ngoài. Mấy người bán hàng rong cười gượng vài tiếng, không ai dám chạy đến nữa.

Mẹ nó, đây là trẻ con sao? Ánh mắt đó thật là đáng sợ.

Hiện tại phiên chợ vừa mới hình thành, có những thứ đồ linh tinh đó rất bình thường, phần lớn đều là một chút đồ không dùng được như điện thoại, máy tính.

Cái khác thì có vòng cổ, vòng tay,...chút đồ trang sức mà nữ sinh yêu thích. Tần Nhất đối với mấy đồ vật đó không có hứng thú, Sở Mặc Hòa thì một lòng đùa nghịch Tiểu Lam trong ngực, chỉ có Vương Ổn Ổn đi dạo vui vẻ.

Cô gái nhỏ thì làm gì có ai không yêu cái đẹp, cô rất thích những món đồ trang sức trên sạp hàng.

Tần Nhất cũng nhìn ra: "Ổn Ổn, cậu xem đi, thích thứ gì thì nói cho tôi biết."

Vương Ổn Ổn cười tươi rói: "Thật sao? Nam thần, cậu thật tốt."

Ở chung mấy tháng, Vương Ổn Ổn ở trước mặt Tần Nhất cũng không che dấu tính tình của mình, trực tiếp thích gọi Tần Nhất là nam thần.

Tần Nhất cười khẽ, ánh mắt tùy ý quét một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại ở phía trước một cái sạp hàng nhỏ bên đường.

Chủ quán là một thiếu niên xấp xỉ tuổi cô, cậu ta có một đôi mắt quật cường ngạo mán đặc biệt khiến cho người ta chú ý.

Bày biện trên bàn là một chút đồ trang sức và châu báu, Tần Nhất bị một vòng tay trong số đó hấp dẫn.

Đó là một vòng tay xâu hạt màu hồng, vô cùng đơn giản, không có thiết kế rườm rà nhưng lại rất dễ nhìn. Những viên ngọc màu hồng sáng long lanh, vừa nhìn là biết đây là món hàng tốt.

Tần Nhất cảm thấy chiếc vòng này rất hợp với Vương Ổn Ổn, cô chỉ chiếc vòng tay, hỏi: "Thích không?"

Vương Ổn Ổn nhìn đồ trang sức đến hoa mắt, thấy Tần Nhất lên tiếng thì theo phương hướng cô chỉ mà nhìn sang. Vòng tay xâu hạt màu hồng trông đơn giản mà trang nhã lập tức lọt vào mắt cô.

"Thích, nam thần, ánh mắt của cậu thật tốt."

Tần Nhất khẽ gật đầu, cô đi đến trước mặt thiếu niên, chỉ vòng tay màu phấn hồng kia, hỏi: "Cái này muốn đổi như thế nào?"

Thiếu niên ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, xác định cô thật sự muốn mua mới mở miệng: "Năm cân gạo, không thì không bán."

Nói xong hình như sợ Tần Nhất ngại nhiều, yên lặng bổ sung một câu: "Chiếc vòng này là của mẹ tôi, bà ấy vừa mới mua về, còn chưa kịp đeo qua."

Năm cân gạo quả thực không đắt, huống chi là hàng mới, kỳ thật chính cô cũng không thích dùng lại đồ người khác đã dùng qua.

"Được, tôi lấy chiếc vòng tay này."

Tần Nhất vừa mới dứt lời, một giọng nữ từ xa vang lên: "Đợi đã, vòng tay đó tôi muốn."

Tần Nhất nhíu mày, cô vừa quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc đập thẳng vào mắt. Đợi nhìn rõ hai bóng người quen thuộc phía sau, khóe miệng cô cong lên, tròng mắt thanh tịnh trở nên thâm thúy tĩnh mịch.

A, thật đúng là khéo.

Người đầu tiên cảm nhận được hơi thở của Tần Nhất có sự thay đổi chính là Tiểu Lam. Nó nâng đôi mắt nhỏ như hạt đậu lên, lúc nhìn thấy mặt hai người, toàn bộ lông trên người nó đều xù lên.

"Chít chít chít chít." Là hai người xấu, hai người xấu bắt nạt Nhất Nhất.

Chương 143: Không quen

Chu Ngọc nhìn thấy người trước mắt thì sửng sốt, cô ta không nghĩ tới sẽ gặp được Tần Nhất ở chỗ này.

Mấy tháng không thấy, thiếu niên vốn đã chói mắt nay càng trở nên phong quang tễ nguyệt, thanh lãnh quý khí.

"Chu tiểu thư, cô làm sao vậy?" Giọng nam trong trẻo từ đằng sau vang lên, Chu Ngọc lập tức tỉnh táo lại.

Lựa chọn của cô ta không sai, anh Triệt so sánh với Tần Nhất thì tốt hơn nhiều. Ít nhất, ít nhất...Trần Triệt có thể khiến cho cô ta cả đời bình an.

Chu Ngọc cố gắng giương lên nụ cười: "Tần Nhất, hóa ra là cậu, thật sự đã lâu không gặp."

Tần Nhất cười khẽ, thanh âm mát lạnh dễ nghe vang lên, thậm chí có chút như ẩn như hiện: "Đúng vậy nha, đúng là đã lâu không gặp." Trịnh Trọng, Tần Kiều Kiều.

"Chu tiểu thư?" Trịnh Trọng dắt Tần Kiều Kiều đi lên trước, đập vào mắt đầu tiên là đôi mắt lạnh nhạt như mang theo băng tinh của thiếu niên.

May mà đã gặp qua khuôn mặt tuấn tú người người oán trách của A Triệt, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt, Trịnh Trọng cũng không thể không cảm khái một câu, thiếu niên này hoàn toàn không thua kém gì A Triệt.

Tần Kiều Kiều đứng bên cạnh Trịnh Trọng trông thấy Tần Nhất cũng sững sờ trong giây lát, sau đó trong mắt lập tức lộ ra từng tia kinh diễm cùng vui vẻ. Đây là Tần Nhất, là nam sinh đầu tiên khiến trái tim cô ta rung động.

Tần Kiều Kiều theo bản năng rút tay mình ra khỏi tay Trịnh Trọng, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào: "Anh Tần Nhất, đã lâu không gặp."

Chu Ngọc thấy cảnh này, trong lòng đối với hành động của Tần Kiều Kiều khinh bỉ không thôi. Tiểu tiện nhân luôn miệng nói thích anh Triệt, nhưng sau lưng còn không phải bí mật cùng Trịnh Trọng mắt đi mày lại sao? Bây giờ thấy Tần Nhất, đôi mắt kia lại không nhịn được tha thiết trông mong nhìn người ta, chậc chậc...

Thật sự đúng là không biết xấu hổ

Trong lòng Tần Nhất cười lạnh, miệng nhỏ càng không nể mặt Tần Kiều Kiều: "Ai là anh cô, đừng có nhận loạn quan hệ."

Nụ cười trên mặt Tần Kiều Kiều lập tức cứng đờ, có chút miễn cưỡng, bên trong con ngươi có chút ủy khuất cùng khổ sở, khuôn mặt nhỏ có phần khó coi. Cô không hiểu, rõ ràng trước đó Tần Nhất còn đối xử với cô rất tốt mà, vì sao hiện tại lại đối xử với cô như vậy.

Ánh mắt rơi trên người Trịnh Trọng, Tần Kiều Kiều đột nhiên tìm được lý do. Nhất định là Tần Nhất ăn dấm chua rồi, haizz, sớm biết thế hôm nay cô ta đã không cùng anh Trịnh Trọng ra ngoài, đều là do Chu Ngọc.

Hôm nay vốn là anh Trịnh Trọng bồi cô ta ra ngoài đi dạo, ai ngờ Chu Ngọc nhất định phải theo cùng. Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Kiều Kiều có chút âm tàn. Chu Ngọc này thật sự quá chướng mắt rồi! Đừng tưởng rằng cô ta không biết Chu Ngọc có ý đồ với anh Triệt, anh Triệt thế nhưng là vị hôn phu của cô ta, ai cũng không thể đánh chủ ý lên anh ấy.

Lúc đầu Trịnh Trọng đối với thiếu niên này rất có hảo cảm, nhưng bây giờ nhìn thấy sự yêu thích trong mắt Tần Kiều Kiều, còi báo động trong lòng anh ta reo lên.

"Cậu nói chuyện kiểu gì vậy, Kiều Kiều gọi cậu một tiếng "anh" là lễ phép, sao cậu có thể nói chuyện như vậy với Kiều Kiều?" Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng nhịn không được mở miệng.

Trịnh Trọng là thật sự tức giận, Kiều Kiều là người trên đầu quả tim anh ta, anh ta không cho phép người khác đối xử với cô như thế.

Tần Kiều Kiều ngăn Trịnh Trọng lại, nước trong mắt tràn đầy hốc mắt: "Anh Trịnh Trọng, anh đừng như vậy. Là em không tốt, em không nên nhận loạn quan hệ. Em và anh Tần Nhất, a không, cùng người nọ không quen biết."

Bộ dáng nhu nhược khơi dậy không ít dục vọng bảo vệ của đàn ông, ánh mắt xung quanh nhìn về phía Tần Nhất có chút trách cứ.

"Trời ạ, cô gái tốt như vậy sao cậu ta có thể đối xử như thế chứ."

"Đúng vậy đúng vậy, không xứng đáng là đàn ông mà."

Tần Nhất trong lòng cười lạnh, dù cho bị người xung quanh chỉ trỏ, sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ không thay đổi: "Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Cô vừa tới đã gọi tôi là anh Tần Nhất, thế nhưng tôi căn bản không quen biết cô. Làm sao, tôi chỉ là nói cho cô biết sự thật thôi, cô bày ra bộ dáng ủy khuất đó cho ai xem chứ, cứ như thể tôi đã bắt nạt cô vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play