Edit by Thanh tỷ
Chương 138: Bóng lưng quen thuộc
Hơn nữa trong số bọn họ lại có hai người dị năng giả hệ hỏa và dị năng giả hệ băng hiếm thấy, điều này càng khiến Cốc Miêu Miêu không thể coi thường.
Quả không hổ danh là người cô ta coi trọng, ý định trong lòng Cốc Miêu Miêu càng thêm kiên định.
Lâm Thanh nhìn Cốc Miêu Miêu thu tư liệu của bọn họ lại, trong mắt hồ ly mị hoặc lóe lên thâm ý. Trước khi bọn họ tiến vào thành phố Z đã thương lượng xong, nếu như dị năng của mỗi người bị hỏi đến thì ngoại trừ dị năng hệ không gian và hệ tinh thần của Nhất Nhất không thể nói ra, cái khác đều khai thật.
Trong căn cứ vàng thau lẫn lộn, bọn họ nên tỏ ra khiêm tốn, thế nhưng cũng phải bày ra chút thực lực có tính uy hiếp, bằng không lại bị coi là quả hồng mềm tùy ý người ta nắm bóp.
Cho nên sắp xếp như vậy là tốt nhất, những dị năng khác của Nhất Nhất là lá bài tẩy của bọn họ.
Sau khi đăng ký xong, nhóm người Tần Nhất liền đi xem biệt thự đã chọn tốt. Ngôi biệt thự mà Tần Nhất nhìn trúng là căn đẹp nhất ở khu biệt thự, nằm tận cùng bên trong căn cứ. Sau này căn cứ sẽ phân chia đẳng cấp, mà nơi này không thể nghi ngờ sẽ thành khu cao cấp, người lãnh đạo của căn cứ cũng ở chỗ đó.
Xung quanh ngôi biệt thự có tường vây, đằng sau biệt thự chính là vườn hoa, nguyên nhân quan trọng mà Tần Nhất lựa chọn ngôi biệt thự này chính là tường vây. Trên người cô có rất nhiều bí mật, tường vây không thể nghi ngờ sẽ giúp bọn họ che được những ánh mắt dò xét.
Lúc tiến vào biệt thự, bọn họ nhìn thấy chiếc Land Rover đang lẳng lặng chờ bọn họ. Trước đó, tại cửa ra vào căn cứ, xe không được phép lái thẳng vào, đợi người kiểm tra sau khi kiểm tra kỹ càng mới có thể tiến vào nơi này.
Tần Nhất nháy cũng không nháy mắt giao nộp chín mươi cân gạo cho tiểu quân nhân, sau đó trong tiếng thở dài của anh ta quay người đi vào nhà.
Biệt thự bên cạnh có người, hàng xóm xung quanh đương nhiên tò mò muốn biết người tới là thần thánh phương nào, ào ào đổ ra ngoài muốn quan sát người mới vào ở. Đáng tiếc, bọn Tần Nhất vào nhà quá nhanh, những người này chỉ kịp nhìn thấy vài cái bóng lưng.
Là một đám thanh niên trẻ, một đám thanh niên thực lực bất phàm.
Trong số những người đang ngó nghiêng đánh giá tòa biệt thự mới có chủ thì có một cô gái mười sáu mười bảy tuổi trông khá nổi bật. Cô nhìn chăm chú vào một bóng lưng thẳng tắp thon gầy vừa mới khuất sau cánh cửa, cả người có chút ngẩn ngơ, trong mắt mang theo từng tia tưởng niệm.
Một lát sau, đám người hóng chuyện lục đục tản đi, cô gái cũng quay lưng rời khỏi, tiến vào một ngôi biệt thự cách ngôi biệt thự kia hai tòa biệt thự.
Mới vừa vào cửa, Khâu Sơ Tuyết đã trông thấy Chu Ngọc đang ở trong phòng khách sơn móng tay.
Chu Ngọc nghe thấy tiếng động thì ngẩng mặt lên, thấy người trở về là Khâu Sơ Tuyết, cô ta thản nhiên nói: "A Tuyết, về rồi à."
Sau đó lại cúi đầu xuống, chăm chú sơn móng tay, màu đỏ tươi đẹp tôn lên đôi tay trắng nõn xinh đẹp của Chu Ngọc.
Ánh mắt Khâu Sơ Tuyết lóe lên một tia trào phúng, ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại: "Ừ, về rồi, bọn Kiều Kiều đâu?"
Nghe thấy tên của Tần Kiều Kiều, trong mắt Chu Ngọc chợt lóe lên sự ghen ghét, khuôn mặt nhỏ cũng trầm xuống: "Theo anh Triệt đi dạo chợ phiên rồi."
Nói đến đây, Chu Ngọc đến móng tay cũng không thèm sơn nữa, tức giận mở miệng: "Cậu nói xem Tần gia là có ý gì? Lúc trước không phải đã nói rõ rồi sao, chúng ta cho bọn họ đồ ăn, bọn họ giúp tôi tìm người nhà. Nhưng bây giờ chúng ta đến nơi đây đã được một tháng rồi, cũng không thấy bọn họ có hành động gì."
Khâu Sơ Tuyết không lên tiếng đáp lại, Chu Ngọc thấy cô ấy trầm mặc, nhịn không được liếc cô ấy một cái: "Cậu nói gì đi chứ, cậu là dị năng giả hệ hỏa đó, có thể có chút chí khí hay không? Hiện tại đồ ăn đều đã giao hết cho Tần gia, tôi muốn mua vài thứ đồ cũng không được."
Không có mỹ phẩm, không có quần áo đẹp đẽ, làm sao cô ta có thể hấp dẫn anh Triệt đây. Cô ta không để cho anh Triệt bị tiện nhân Tần Kiều Kiều kia cướp đi được.
Khâu Sơ Tuyết vẫn không lên tiếng, Chu Ngọc nhìn bộ dáng im lặng của cô càng nhìn tâm càng phiền: "Sớm biết, sớm biết vậy lúc trước tôi đã đi theo Tần Nhất. Chí ít đi theo cậu ấy, hiện tại tôi sẽ không gặp phải tình huống uất ức như này."
Chương 139: Trịnh Trọng và Trần Triệt
Chu Ngọc tiếp tục oán trách, Khâu Sơ Tuyết đột nhiên nhớ tới bóng lưng có chút quen thuộc vừa mới nhìn thấy kia, ánh mắt sâu kín nói: "A Ngọc, hay là chúng ta đi thôi, chúng ta đi tìm Tần Nhất, thế nào?"
Chu Ngọc nghẹn lời, sau đó lập tức nhíu mày: "Cậu điên rồi à, chúng ta không dễ dàng gì mới tới được căn cứ an toàn, giờ ra ngoài làm cái gì? Mà không phải cậu đang hỏi thăm tin tức về Tần Nhất sao? Theo tôi thấy, nhiều ngày như vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa tìm đến căn cứ, nói không chừng sớm đã bị Zombie ăn."
Cô ta mới không muốn đi tìm Tần Nhất đâu, lúc trước thiếu niên bỏ cô ta lại, cô ta sẽ không thích cậu nữa.
"Vậy chúng ta dọn ra ngoài? Không phải cậu nói không chịu được Tần Kiều Kiều sao, vậy chúng ta dọn ra ngoài đi."
Chu Ngọc nhìn Khâu Sơ Tuyết chăm chú, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.
"Không được." Chu Ngọc không chút nghĩ ngợi từ chối. Dọn ra ngoài, như vậy sao được. Nếu dọn ra ngoài cô ta sẽ không được nhìn thấy anh Triệt, cô ta cũng không muốn tặng không anh Triệt cho tiểu tiện nhân Tần Kiều Kiều.
Nghĩ tới đây, Chu Ngọc không vui nhìn Khâu Sơ Tuyết: "A Tuyết, hôm nay cậu làm sao thế, chỉ toàn hỏi mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái."
Khâu Sơ Tuyết cúi đầu, che đi lạnh nhạt và châm chọc đáy mắt. Ổn định lại tâm tình cô mới ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh thanh minh: "Không có gì, chỉ là nhìn cậu bị Tần Kiều Kiều bắt nạt, tôi muốn mang cậu dọn ra ngoài ở."
Nghi ngờ trong lòng Chu Ngọc được thả xuống, cô ta nũng nịu nói với Khâu Sơ Tuyết: "Biết A Tuyết là tốt nhất mà, nhưng chúng ta còn phải dựa vào Tần gia giúp tôi tìm người nhà, cho nên tạm thời chúng ta vẫn sẽ ở lại đây."
Dọn ra ngoài, nói đùa gì chứ! Chỉ bằng năng lực của Khâu Sơ Tuyết, cô ta làm sao có thể ở tại biệt thự tốt như hiện tại, lại càng không cần phải nói được ăn no bụng, đồ đần mới đồng ý rời đi. Dù sao đây đều là Tần Kiều Kiều thiếu cô ta.
Chu Ngọc còn muốn nói thêm điều gì, nhưng từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, trong bụng cô ta như có cái gì nghẹn lại, mặt mũi tràn đầy sự không vui.
Cổng lớn biệt thự Tần gia, Tần Kiều Kiều che miệng nhỏ cười duyên: "Anh Trịnh Trọng, miệng anh thật ngọt."
Tần Kiều Kiều mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trên chân là giày da nhỏ màu trắng, nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân, vô cùng dễ thương.
Người tên Trịnh Trọng là một thanh niên hai năm hai sáu tuổi, dung mạo tuấn lãng, đẹp trai sáng lạn. Thế nhưng lại bị thanh niên mặc áo da màu đen đi bên cạnh lấn át mất.
Thanh niên áo da thoạt nhìn cũng tầm hai năm hai sáu tuổi, ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sáng, toàn thân trên dưới tản ra khí tức mình ta độc tôn, thuần một mùi vị nam tính. Hiển nhiên, đó là hormone đàn ông tràn đầy.
Trịnh Trọng cười tươi như ánh mặt trời: "Nào có, anh nói đều là lời nói thật, vòng tay thạch anh rất hợp với em."
Nói xong, Trịnh Trọng còn đảo mắt nhìn sang Trần Triệt bên cạnh: "A Triệt, cậu nói xem có đúng không? Kiều Kiều rất hợp với vòng tay này, nhìn rất đẹp mắt."
Khuôn mặt Trần Triệt không thay đổi, anh chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt mong đợi của Tần Kiều Kiều đang nhìn anh, không để ý lắm "ừ" một tiếng.
Giọng nói của anh như là tiếng đàn violin, chỉ một tiếng "ừ" thôi cũng khiến cho Tần Kiều Kiều xấu hổ mặt đỏ tới mang tai. Đôi mắt ngậm nước của cô ta vụng trộm nhìn thoáng qua Trần Triệt một chút, tâm tư cô gái nhỏ nhà người ta không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Trịnh Trọng cứng đờ, trong mắt hiện lên tia khổ sở, nhưng anh ta vẫn cười cười xoa đầu Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, mau vào nhà đi, anh và A Triệt phải về rồi."
Tần Kiều Kiều mặc dù có chút không lỡ, nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào nói: "Vâng, vậy em vào trước, anh Trịnh Trọng, anh Triệt, hẹn gặp lại."
Sau khi Tần Kiều Kiều vào nhà, Trịnh Trọng và Trần Triệt cũng rời đi, chuẩn bị trở về nhà.
Trên đường, Trịnh Trọng nhìn gương mặt tuấn tú không chút biểu tình nào đó, vẻ mặt bất đắc dĩ: "A Triệt, cậu nói xem cậu có thể đừng đẹp trai như vậy hay không? Mấy cô gái nhỏ đều coi trọng cậu, không thèm để ý đến tôi."