Edit by Thanh tỷ

Chương 126: Công tử là nam thần

Lâm Thanh tự làm tự chịu: "..."

Lão Đại, không cần đâu! Anh ta không dám nói nhiều nữa, nghĩ đến tình cảnh Sở Sở biết được chuyện mình thích cô, Lâm Thanh không hiểu sao rùng mình một cái.

Thấy Lâm Thanh không tiếp tục nói nữa, hơi lạnh trên người Vân Hoán liền tản đi.

Liêu nhân đúng không, thói quen này xác thực phải sửa.

Vương Ổn Ổn có được dũng khí, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đâm xuống một đao, trước mắt lập tức xuất hiện một mảnh đỏ tươi, nhưng cô lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Vì cô biết, mình có thể sống sót, sống sót trong tận thế này.

Khóe môi Tần Nhất nhếch lên, lên tiếng khen ngợi Vương Ổn Ổn: "Làm tốt lắm."

Vương Ổn Ổn được khen thì đỏ mặt, trong lòng không ngừng rít gào, làm sao bây giờ, cô sắp cầm lòng không được rồi.

Vương Ổn Ổn nắm chặt tay, cô quyết định rồi, từ hôm nay trở đi thiếu niên này chính là nam thần của cô! Ai nha, thật ngượng ngùng.

Giải quyết xong Phạm lão đại, chuyện kế tiếp sẽ rất nhẹ nhàng. Phạm lão đại cũng thật là, dị năng giả hệ độc có thể giết người trong vô hình, đáng tiếc lại bị nữ sắc làm cho mê muội đầu óc.

Vương Ổn Ổn đi theo Tần Nhất đến trước mặt Vân Hoán, thiếu niên nghiêng đầu một chút, trong mắt ẩn ẩn ý cười: "Báo cáo lão Đại, nhiệm vụ hoàn thành."

Thiếu niên hoạt bát như thế khiến cho hàn ý dưới đáy mắt Vân Hoán toàn bộ bị xua tan đi: "Ừ, làm rất tốt."

Quả nhiên vẫn là trẻ nhỏ cần được khen ngợi, nghĩ đến đây, Vân Hoán lại sờ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên.

"Tiếp theo nên làm như thế nào?" Lâm Thanh cắt ngang động tác của Vân Hoán. Trên thực tế là anh ta không nhìn được lão Đại nhà mình thỉnh thoảng lại có những hành vi show ân ái.

Vân Hoán dừng một chút, cởi áo khoác xuống choàng lên người Tần Nhất, môi mỏng gợi cảm phun ra một chữ: "Chờ."

Cũng không lâu lắm, ba người bọn Lâm Bạch đã tới hội họp.

Tần Nhất nhíu nhíu mày, ba người này làm thế nào mà biết bọn họ ở chỗ này?

Trước kia có điện thoại các thứ thì có thể liên lạc, còn bây giờ tất cả các công cụ hỗ trợ liên lạc đều không thể dùng, xem ra giữa bọn họ tồn tại một phương thức liên lạc đặc thù.

Vân Hoán cảm nhận được sự nghi hoặc của thiếu niên, nhàn nhạt nói: "Chúng ta có phương thức liên lạc riêng, trở về sẽ giao cho em."

Tần Nhất nhẹ gật đầu, cũng không còn quan tâm chuyện này nữa, quay người hỏi Lâm Bạch tình hình của bọn họ: "Đại Bạch, mọi người tra được vật tư để ở nơi nào chưa?"

Lâm Bạch tính tình tốt cười dịu dàng, đáy mắt một mảnh ôn nhuận, anh giơ tay gõ gõ đầu Tần Nhất: "Phải gọi là anh Đại Bạch."

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, tuổi của cô hiện tại quả thực nhỏ hơn mấy người này. Thế nhưng trên thực tế, tuổi tác, suy nghĩ hay tâm lý so với họ thì lớn hơn tận năm sáu tuổi. Một tiếng "anh" này cô thật sự không gọi ra được, không biết làm sao mà mấy con hàng này đều thích cô gọi họ là anh trai.

Trong mắt Vương Ổn Ổn bắt ra sao nhỏ, ngao, ôn nhu công và ngạo kiều thụ, nam thần của cô sao lại đáng yêu như vậy đây.

Sở Mặc Hòa phát giác được Vương Ổn Ổn không bình thường, chiếc mũi nhỏ xinh khéo léo nhăn lại, cái miệng nhỏ đỏ hồng bĩu lên: "Dừa Tử, Dừa Tử, anh nhìn ánh mắt nữ sinh kia đi, thật đáng sợ."

Nói xong, nhịn không được nhích lại gần chỗ Đỗ Nguyên bên kia.

Mặt Đỗ Nguyên nghiêm túc: "Sở Hòa đừng sợ, mẹ tôi nói nữ nhân đều là mãnh thú, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Con mắt của Ổn mãnh thú lại phát sáng lên, ngao ngao ngao, mãnh thú công và đáng yêu thụ, đây quả thực là Thiên Đường của cô mà!

Tần Nhất đỡ trán, cô thật muốn nói với cô nàng này một câu, đủ rồi đó, không cần tự mình bổ não thế đâu.

"Được rồi, không trêu cậu nữa, Nhất Nhất thử đoán xem những thứ đó ở đâu?" Lâm Bạch nói.

Tâm tư Tần Nhất khẽ động, sau đó liền đoán ra, Phạm lão đại thật đúng là rất cẩn thận: "Ở chỗ này, đúng không?"

Trên mặt Lâm Bạch vẫn treo nụ cười ôn nhuận như cũ: "Đoán đúng rồi, Nhất Nhất thật thông minh."

Hoa si Vương Ổn Ổn nghệt mặt ra, không hiểu bọn họ đang nói gì, cái gì ở chỗ này, nơi này có đồ vật gì à?

Đợi khi bọn Tần Nhất từ trong một gian phòng khác đào ra từng rương từng rương súng đạn, Vương Ổn Ổn mới biết được bọn họ nói đến cái gì.

Nhưng ngẫm lại cũng rất bình thường, có ai ngờ Phạm lão đại sẽ giấu vật trân quý như vậy ở chỗ một người phụ nữ chứ.

Tần Nhất đếm, cổng tộng có bốn rương, súng lục có mười ba khẩu, lựu đạn mini cũng có khoảng mười mấy viên, còn lại đều là đạn. Tóm lại, thu hoạch cũng không tệ lắm.


Chương 127: Vấn đề yêu sớm

Tần Nhất rất tự giác coi toàn bộ những vật này đều là của mình, Vân Hoán ném mấy cái rương này lại cho Lâm Thanh: "Đừng quên mang về."

Lâm Thanh khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, khổ không dám nói, yên lặng ôm mấy cái rương này.

Lâm Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, anh trai ngốc này của anh không biết sao lại chọc tới lão Đại rồi.

Cứu được người, cũng tìm được đồ vật cô muốn, Tần Nhất chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Vương Ổn Ổn nhìn thoáng qua Vân Hoán: "À ờ, cái kia, trong này vẫn còn giam giữ những người trong thôn của tôi, bọn họ thế nào rồi?"

Vương Ổn Ổn luôn cảm thấy Vân Hoán thật đáng sợ, trực giác của cô luôn luôn rất chuẩn. Mặc dù giá trị nhan sắc của vị này không thua gì Tần Nhất, nhưng khi cô đứng trước mặt anh liền không dám nói chuyện.

Tựa như đang gặp mặt một vị Đế Vương cao cao tại thượng, còn cô là thần tử dưới tay anh, chỉ có thể thần phục anh.

Nếu như không có việc gì, cô thật sự không muốn nói chuyện với anh. Nhưng người trong thôn vẫn còn bị giam giữ, trong đó còn có vài người bình thường đối xử với cô rất tốt, cô không thể bỏ mặc bọn họ.

Lâm Bạch ôn hòa nhìn Vương Ổn Ổn, nho nhã lễ độ nói: "Cô không cần lo lắng, vừa rồi chúng tôi đã thả bọn họ ra, hiện tại hẳn là đã rời khỏi đây hết rồi."

Quả thực lúc Lâm Bạch giải quyết đám lâu la của Phạm lão đại đã thuận tiện thả nhóm người bị nhốt ở bên trong ra.

Mặc dù chỉ là thuận tay.

Trong lòng Vương Ổn Ổn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: "Cảm ơn các anh."

"Được rồi, chúng ta ra ngoài lại nói." Tần Nhất ngắt lời Vương Ổn Ổn và Lâm Bạch, cô cũng không muốn cô nàng này coi trọng Lâm Bạch. Lâm Bạch người này nhìn thì ôn nhuận như ngọc, giống như là tiên nhân, nhưng thực chất bên trong so với Vân Hoán còn lạnh lùng hơn.

Nhưng mà Vương Ổn Ổn thích nhất chính là loại hình này, cô thật sự sợ cô nàng sẽ thích Lâm Bạch, như thế, người khổ sẽ chỉ là cô ấy.

Lâm Thanh nhìn một màn này, mắt hồ ly hẹp dài híp híp: "A, xem ra tiểu Nhất Nhất ăn dấm chua rồi. Đại Bạch, em nên kiềm chế một chút."

Vương Ổn Ổn nghe lời Lâm Thanh nói, khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Gương mặt chỉ lớn chừng bàn tay hiện lên vệt đỏ thẹn thùng, càng làm người ta yêu thích.

Lâm Bạch thở dài, anh trai ngu ngốc này của anh thật sự là không cứu nổi rồi.

Vân Hoán không lên tiếng, chỉ là trong mắt có hàn băng ngưng tụ. Anh dắt tay thiếu niên, dẫn đầu đi ra ngoài.

"Lâm Thanh, một tháng không cho phép ăn thịt." Âm thanh rét lạnh truyền tới, hoàn toàn không cho Lâm Thanh cơ hội cự tuyệt.

Hừ, anh còn đang nghĩ cách làm thế nào để không cho Thất Thất gần gũi với Vương Ổn Ổn, tên Lâm Thanh này lại tự tìm đường chết, dám buộc chung hai người vào một chỗ. Em trai của anh vẫn còn nhỏ, mấy thứ như tình yêu tình ái gì đó thật không thích hợp với em ấy.

Vân Hoán dừng một chút, ánh mắt trong lúc lơ đãng dừng trên nửa bên mặt hoàn mỹ trắng nõn của thiếu niên. Giờ phút này thiếu niên rất nhu thuận để mặc anh dắt tay kéo đi, rõ ràng là nam sinh, nhưng tay so nữ sinh còn muốn mềm mại ơn.

Tâm tình Vân Hoán bỗng nhiên tốt lên nhiều, đây là em trai của Vân Hoán anh, bạn gái tương lai của cậu nhất định phải để anh phê duyệt qua mới được

Tần Nhất cảm giác được Vân Hoán đang nhìn chằm chằm mặt mình, cô giơ tay lên sờ thử, hơi nghi hoặc ngước nhìn Vân Hoán, lại lơ đãng đụng phải sự ôn nhu chưa kịp thu hồi của anh.

Giờ khắc này, trái tim Tần Nhất mềm nhũn. Người này thật sự coi cô là em trai mình mà sủng, loại cảm giác này cũng không tệ.

Khóe môi Tần Nhất cong lên, đẹp chói lọi như ánh mặt trời: "Hoán ca, làm sao vậy? Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi?"

Vân Hoán dừng bước chân, vươn tay nhéo nhéo má thiếu niên, cảm giác mịn màng nhẵn nhũi từ đầu ngón tay truyền đến, khiến trái tim anh chợt trở nên hoảng hốt.

Thiếu niên vô tội nghiêng đầu nhìn anh, trên đầu còn có mấy sợi tóc ngốc ngốc vểnh lên, giống như con mèo nhỏ đang nũng nịu với chủ nhân.

"Không có gì, em còn nhỏ, có một số việc hẵng còn sớm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play