Edit by Thanh tỷ

Chương 118: Phạm lão đại

Vương Cầm khẽ cắn môi, khẩn thiết nhìn đám thanh niên so với con gái bà không lớn hơn bao nhiêu: "Chỉ cần các cậu có thể cứu con gái tôi ra là được, chỉ cần cứu được nó, tôi sẽ mang các cậu đi."

Tần Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hoán, ánh mắt hỏi thăm, Hoán ca, có làm hay không?

Vân Hoán nhẹ gật đầu, nhìn Vương Cầm vẫn luôn thấp thỏm khẩn trương, lạnh lùng nói: "Thành giao."

Vương Cầm vui mừng, bà ta run rẩy nói lời cảm ơn bọn Vân Hoán: "Cám ơn các cậu, cảm ơn các cậu rất nhiều."

Vân Hoán lắc đầu: "Chỉ là đáp ứng nhu cầu mỗi bên thôi, mời nói tình hình thực tế của nơi đó cho chúng tôi biết."

Vương Cầm đang muốn nói thì bị Vương Tam đánh gãy, Vương Tam hung tợn trừng mắt nhìn Vương Cầm: "Bà chớ nằm mơ giữa ban ngày, bà thật sự cho rằng chỉ bằng mấy tên nhãi con vắt mũi chưa sạch này là có thể đánh thắng được Phạm lão đại sao? Nếu bà thật sự nói ra ngoài, con gái của bà khẳng định sẽ sống không bằng chết. Còn nếu bà không nói, ít nhất con gái bà còn có thể sống sót."

Vương Tam thật lòng cho rằng bọn Tần Nhất không thể đánh thắng được Phạm lão đại. Mặc dù mấy người bọn họ mang đến cho gã cảm giác không thể coi thường, nhưng Vương Tam vẫn nhận định Phạm lão đại lợi hại hơn. Không nói về nhân số, người của Phạm lão đại so với đám người Vân Hoán nhiều hơn, riêng nói về sự từng trải thì thủ đoạn tàn nhẫn của Phạm lão đại đều hơn đứt đám thanh niên chưa trải sự đời này.

Lâm Thanh giật nhẹ khóe môi, dao bén nhọn lạnh buốt trực tiếp dán sát lên mặt Vương Tam, khiến gã không nhịn được giật thót tim.

Lâm Thanh nhẹ nhàng khoa tay, trên mặt hiện lên một nụ cười dụ hoặc lòng người: "Con người tao ghét nhất người khác gọi tao là nhãi con. Mày nói xem, tao nên trực tiếp hủy đi mặt của mày, hay là cắt đầu lưỡi của mày trước đây?."

"Tạm thời không muốn chết thì đừng lên tiếng, cẩn thận tao lấy luôn mạng mày." Khí thế trên người Lâm Thanh chợt biến đổi, sát khí quanh người đè ép Vương Tam, khiến gã lần này thật sự không dám mở miệng.

Vương Cầm lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tam, cũng không để ý đến gã nữa. Suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng nói với đám người Vân Hoán: "Nhóm người bọn hắn tính cả tên Vương Tam kia thì tổng cộng có mười ba người, nhưng bây giờ bên trong thôn chúng tôi có không ít người đã bị bọn hắn xúi giục."

Nói đến đây, trong mắt Vương Cầm toát ra từng tia thê lương. Bà dừng một chút, tiếp tục nói: "Số người cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng có khoảng ba mươi mấy người. Tên của lão Đại cầm đầu đám người này tôi không biết, nhưng bọn hắn đều gọi người nọ là Phạm lão đại. Trong tay bọn hắn có không ít súng, mà trên người Phạm lão đại còn có một loại siêu năng lực, có thể phóng thích ra độc dược hạ độc chết người. Không ít người vì phản kháng lại Phạm lão đại mà bị độc chết, cho nên chúng tôi cũng không dám phản kháng bọn hắn, thậm chí là trốn chạy."

Dị năng hệ độc sao? Tần Nhất không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể đụng phải người có dị năng hệ độc hiếm thấy.

Loại dị năng này là một loại biến dị của hệ trị liệu, nó và dị năng hệ trị liệu giống nhau, đều là loại hiếm thấy. Tần Nhất còn nhớ, đời trước cả nước chỉ có ba người có dị năng hệ độc, một là Mỹ nhân tiêu của tiểu đội Vân Hoán - Sở Sở, nhân xưng độc nương tử.

Hai người còn lại một là tiểu la lỵ bạo lực, danh xưng Cốc Tiệp. Một người khác chính là đội trưởng của tiểu đội Phi Nhận, nhân xưng Phạm lão đại.

Không nghĩ tới, đời này sớm như vậy đã có thể nhìn thấy một trong số các bề tôi dưới váy của Tần Kiều Kiều - Phạm lão đại. Đời trước, Phạm lão đại đối với bông hoa của căn cứ thành phố Z - Tần Kiều Kiều vừa gặp đã ái mộ, đòi sống đòi chết theo đuổi Tần Kiều Kiều.

Tuy rằng Tần Kiều Kiều không thích gã, nhưng lại hưởng thụ cảm giác Phạm lão đại theo đuổi mình. Ngược lại với Tần Kiều Kiều, gã vô cùng chán ghét Tần Nhất, thường xuyên ức hiếp Tần Nhất. Khi đó đội Phi Nhận thường xuyên đoạt nhiệm vụ của đội Tần Nhất, chuyên môn cùng cô đối nghịch.

Khi đó cô một mực không rõ nguyên nhân vì sao Phạm lão đại lại chán ghét mình như vậy. Hiện tại làm gì còn chỗ nào mà nghĩ không thông nữa, đây nhất định đều là do Tần Kiều Kiều mớm lời trước với Phạm lão đại.


Chương 119: Vương Ổn Ổn

Nghĩ đến Phạm lão đại, Tần Nhất lập tức nhớ đến một người khác, Vương Ổn Ổn.

Cô gái này lớn hơn cô một tuổi, là thành viên trong đội của cô. Cô ấy là dị năng giả hệ mộc, nhưng so với những dị năng giả chỉ có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng lại có chỗ khác biệt. Tự thân cô ấy đã mang theo dây leo, có thể công kích người, cái này ngược lại rất giống hệ mộc của Sở Mặc Hòa.

Đến hậu kỳ, bên trên dây leo của cô ấy mọc rất nhiều gai nhỏ, nếu như bị nó đâm trúng, những cái gai đó sẽ hút máu người, giá trị chiến đấu rất cao, không hề thua hệ băng của cô.

Tần Nhất nhớ, kẻ thù của cô ấy chính là Phạm lão đại. Theo lời cô ấy nói thì mẹ của cô ấy chết trên tay Phạm lão đại, cô ấy thề nhất định phải báo thù cho mẹ mình. Tần Nhất còn nhớ lúc cô ấy nói lời này, tiều cô nương luôn luôn thích trêu chọc cô khó có được lại nghiêm túc quyết tâm như thế.

Chẳng lẽ...tâm tư Tần Nhất trăm xoay nghìn chuyển, nhưng trên mặt không một biểu hiện, cô tiếp tục vuốt ve bộ lông của Tiểu Lam, giống như chỉ tùy ý hỏi: "Dì Vương, không biết con gái của dì tên là gì, như vậy chúng cháu sẽ dễ tìm được cô ấy hơn."

Vương Cầm ngẩn người, lập tức nói: "Vương Ổn Ổn, tên của nó là Vương Ổn Ổn."

Tay Tần Nhất dừng lại, quả nhiên cô đoán không sai.

Tần Nhất ôm Tiểu Lam đứng lên, con ngươi thanh lãnh trở lên nghiêm túc: "Cháu sẽ mang cô ấy về, còn sống trở về."

Vương Cầm giật mình, bỗng nhiên cười một tiếng, hai đầu lông mày đều mang theo chút ôn nhu: "Được."

Không biết tại sao, giờ khắc này bà hoàn toàn tin tưởng thiếu niên nhìn qua có phần gầy yếu nhưng tấm lưng thẳng tắp kiên cường này.

Tần Nhất mấp máy đôi môi hồng, tiểu cô nương kia, tiểu cô nương trong nháy mắt sinh tử đã hy sinh bản thân cứu cô, để cô có thể tiếp tục sống sót...Lần này, đến phiên cô đến bảo cô ấy.

Bóng đêm thâm trầm, mấy bóng người lặng lẽ đi đến bên cạnh một gian nhà đất nhỏ không hề bắt mắt.

"Chính là chỗ này? Phạm lão đại đúng là một người có tâm tư rất kín đáo." Lâm Thanh bất thình lình lên tiếng.

"Có thể không kín đáo sao, dù sao cũng là người từng đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về." Đây là người phạm vào tội tử hình, cũng không biết đã có bao nhiêu người mất mạng trong tay gã.

Lâm Bạch cười lạnh thành tiếng, anh đi đường vòng sang bên cạnh, cầm tấm ván gỗ phía trên cửa hầm nhẹ nhàng mở ra. Ai có thể nghĩ tới đại bản doanh của bọn tội phạm lại là ở bên trong một cái hầm đất.

Vương Cầm nhẹ giọng nói: "Căn hầm này đã tồn tại rất nhiều năm ở trong thôn chúng tôi, nghe nói là có từ thời chiến tranh kháng Nhật, người dân trong thôn đã đồng tâm hiệp lực đào ra căn hầm này để trú ẩn, không gian bên trong rất rộng lớn, đủ để toàn bộ người trong thôn mang theo đồ ăn trốn vào. Đám người đó đang trốn ở bên trong, nhưng bọn hắn rất cẩn thận, mỗi ngày đều phái hai người ra ngoài tuần tra."

Lúc đầu bọn Tần Nhất định để Vương Cầm lại chờ bọn họ trở về, nhưng bà thật sự không yên tâm về con gái của mình. Với lại địa hình nơi này bà rất quen thuộc, có thể trợ giúp bọn họ một tay.

Vân Hoán gật đầu với Tần Nhất, Tần Nhất hiểu ý, lập tức bảo Tiểu Lam tập trung tinh thần xử lý hai tên tuần tra. Tiểu Lam ở bên trong không gian trong nháy mắt xác định được đối tượng liền tiến hành công kích tinh thần, hai tên tuần tra không trụ được bao lâu đã ngã xuống.

Tiểu Lam hoàn thành nhiệm vụ đặt mông ngồi bệt xuống đất. Nó vẫn còn ở thời kỳ ấu sinh, tiến hành công kích tinh thần với hai người đã là cực hạn của nó, kế tiếp nó không thể giúp đỡ mọi người được nữa.

Tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, Tiểu Lam nhất định phải đi ngủ đến khi khôi phục. Nó đánh tiếng cho Tần Nhất, bảo cô cẩn thận chút, sau đó thì lăn ra ngủ.

Nhận được tin tức Tiểu Lam truyền đến, Tần Nhất lập tức ra hiệu cho Vân Hoán. Tiểu gia hỏa lần này tiêu nhao nhiều tinh thần lực, chờ nó tỉnh lại sẽ bồi bổ thật tốt cho nó.

Vân Hoán nhẹ gật đầu, sau đó cả đám nhanh chóng tiến vào hầm. Đi được mấy bước liền thấy ngay hai người gục ngã trên mặt đất.

Vân Hoán bọn họ biết Tần Nhất có tinh thần lực, Vương Cầm cũng là do Tần Nhất giải thích mới biết đây không phải là siêu năng lực, mà là dị năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play