Edit by Thanh tỷ

Chương 84: Buồn bực bất an

Tần Nhất không nói một lời liền bỏ đi nấu cơm trưa, sau khi nấu xong thì gọi bọn Lâm Thanh vào ăn, đứng trước bàn nói: "Mọi người ăn trước, tôi ra ngoài một lát, không cần chờ tôi."

Sở Mặc Hòa cắn chiếc đũa, có chút lo lắng nhìn Tần Nhất: "Nhất Nhất, cậu không ăn à?"

Tần Nhất lắc đầu: "Không, mọi người ăn đi, tôi không đói bụng."

Lâm Bạch cũng khuyên: "Không đói cũng phải ăn một ít, nếu không đối với dạ dày sẽ không tốt."

Tần Nhất vẫn lắc đầu, cô quả thực không đói bụng, thậm chí khi nhìn thức ăn trên bàn còn hơi buồn nôn. Cô biết, chứng bệnh kén ăn của mình hơn phân nửa lại bắt đầu phát tác rồi.

Nhưng cô không muốn nói cho bọn Lâm Thanh, không phải coi bọn họ là người ngoài, chỉ là không muốn khiến bọn họ lo lắng.

"Mọi người ăn đi." Nói xong, Tần Nhất xoay người rời đi.

Tần Nhất đi rồi, đám người Lâm Thanh cũng không động đũa, nhìn một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, đột nhiên ai cũng không muốn ăn.

Sở Mặc Hòa ôm thật chặt con thỏ trong ngực, nhìn theo hướng Tần Nhất rời đi, cảm thấy có chút bất an: "Nè, Nhất Nhất làm sao vậy, tại sao lại không vui."

Giữa hai lông mày của Lâm Bạch cũng hiện lên sự lo lắng: "Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trạng của cậu ấy quả thật không tốt."

Lâm Thanh nhìn về phía Vân Hoán: "Lão Đại, anh biết chuyện gì không?"

Vân Hoán để đũa xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Mấy cậu ăn trước đi, tôi đi xem cậu ấy."

Nói xong liền đứng dậy, duỗi đôi chân dài đuổi theo phương hướng mà Tần Nhất rời đi.

Bên ngoài, Tần Nhất hà ra một ngụm khí lạnh, bình phục tâm tình của mình. Cô không có đi xa, chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút.

Gặp được Cao Tình ở đây khiến cho cô nhớ lại nhiều chuyện của đời trước. Lúc này cô mới phát hiện, bản thân mình vẫn chưa hề bước ra khỏi quá khứ, vẫn sống dưới bóng tối mà Tần gia mang lại cho cô.

Tần Kiều Kiều, Tần gia, người đời trước cùng cô từng có vướng mắc, chỉ cần gặp bọn họ, lòng của cô sẽ bắt đầu trở nên xao động hỗn loạn.

Loại cảm giác này thật sự không tốt, giống như tay chân mình bị cái gì đó khống chế, rõ ràng muốn giãy giụa ra khỏi trói buộc, nhưng làm thế nào cũng vẫn bị vây khốn trong đó.

Giống như cô vẫn là Tần Nhất cực kỳ ngu xuẩn đời trước vậy, là Tần Nhất mà cô hận không thể giết chết.

Tần Nhất giật giật ngón tay, tự nhiên mà làm ra động tác kẹp thuốc lá. Vừa định giơ tay lên, mới giật mình nhớ ra bản thân đã cai thuốc một thời gian dài.

Đời trước Tần Nhất nghiện thuốc lá, hơn nữa còn nghiện rất nặng. Sau tận thế mấy năm, mọi người tìm được một loại thực vật có thể thay thế thuốc lá. Rất nực cười, thức ăn ở tận thế vô cùng thiếu, nhưng thuốc lá lại không hề thiếu.

Tần Nhất là bị Tần Kiều Kiều mang theo hút thuốc, sau đó Tần Kiều Kiều cai không hút nữa, nhưng cô lại không cai được. Thứ này có độc, Tần Nhất cai không được, cũng không nỡ bỏ.

Mỗi lần hút thuốc, cô luôn có thể thả lỏng tâm trạng, cho nên cho dù là sau này cô bị toàn bộ người trong căn cứ nói xấu sau lưng, cô cũng chưa từng nghĩ từ bỏ.

Nếu không phải bị giam vào phòng thí nghiệm, có khả năng cả đời cô cũng không cai được thứ này. Mặc dù sau đó cô biết Tần Kiều Kiều cố ý khiến cho cô dính vào nghiện thuốc lá.

Trong lòng Tần Nhất có chút buồn bực, cô từ trong không gian tìm ra một bao thuốc lá, thuần thục rút ra một cây. Lúc đang chuẩn bị châm lửa thì thuốc lá trong tay bị người giật mất.

Tần Nhất quay đầu, thấy hai ngón tay thon dài của Vân Hoán đang kẹp điếu thuốc của cô.

Tần Nhất nhíu mày, giọng nói có chút lạnh: "Trả lại cho tôi."

Vừa dứt lời thì lập tức sửng sốt, khóe miệng hiện lên tia cười khổ. Từ lúc nào mà Tần gia có thể ảnh hưởng tới cô đến tận nước này? Một Cao Tình đã có thể khiến cô mất đi tất cả sự bình tĩnh và lý trí...

Hiện tại cũng phải dựa vào thuốc lá tới làm mình tê dại, để cho bản thân tỉnh táo hơn.

Vân Hoán hua hua điếu thuốc trong tay, lãnh đạm nói: "Tỉnh táo lại."

Tần Nhất hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên, hàn băng trong mắt đã dần biến mất: "Ừm."

Chương 85: Anh trai

Vân Hoán chậm rãi bước đến gần Tần Nhất, ném thuốc lá trong tay đi, đôi mắt đào hoa lạnh như băng nhìn thẳng Tần Nhất: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Tần Nhất không nhìn Vân Hoán, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ tối: "Không sao, chỉ là trong lòng có chút buồn bực mà thôi."

Trọng sinh, đời trước, chuyện hoang đường như vậy cô sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, cũng không thể nói cho người khác.

Một lúc lâu sau, khi Tần Nhất cho rằng người đã đi đột nhiên cảm giác được có người đang xoa đầu cô, phía sau truyền đến giọng nói êm tai mà gợi cảm của Vân Hoán.

"Đừng suy nghĩ nhiều, thế giới này chính là tàn khốc như vậy đó. Cậu không làm hại người khác, nhưng người khác sẽ làm hại cậu. Vì đạt được mục đích của bản thân, có một số việc nhất định phải làm. Hơn nữa người như vậy không đáng giá để cậu cứu và đồng tình đâu."

Tần Nhất hơi sửng sốt, từ lúc quen biết anh tới giờ cô chưa từng thấy Vân Hoán nói nhiều như vậy. Nhưng sau khi nghe rõ lời Vân Hoán nói, Tần Nhất có chút dở khóc dở cười.

Người này vậy mà lại cho rằng tâm trạng cô không tốt là bởi vì cảm thấy có lỗi với Cao Tình. Thật ra cô hoàn toàn không phải là loại người tràn đầy lòng đồng tình. Tần Nhất cô không bao giờ muốn làm thánh mẫu, phải làm thì cũng phải làm sát thần khiến cho người người kính nhi chi viễn*.

*Kính nhi chi viễn: kính trọng nhưng không gần gũi.

"Hoán ca, tôi biết, thế giới này rất nguy hiểm, tôi cũng không phải thánh mẫu." Tần Nhất quay đầu lại, đôi mắt phượng nhìn Vân Hoán chăm chú.

Vân Hoán lại xoa xoa đầu Tần Nhất: "Được rồi, đi vào ăn một chút gì đó đi, bọn Lâm Thanh đều đang rất lo lắng."

Trong mắt của Vân Hoán, Tần Nhất có tỏ ra chín chắn thành thục như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một thiếu niên. Đối mặt với tận thế tàn khốc, có một số việc, trong lòng cậu sợ là không chấp nhận được.

Ở trong lòng anh, anh thật tình xem Tần Nhất như em trai của mình. Vì vậy đương nhiên anh cũng muốn cố gắng một tốt trách nhiệm của một người anh trai.

Nhưng anh sẽ không một mực bảo vệ cậu dưới đôi cánh của mình, có đôi khi sẽ đem sự thật tàn khốc tràn đầy máu tươi đặt trước mắt cậu, làm cho chính cậu tự mình bay, tự mình đi xông xáo tận thế.

Lòng bao che khuyết điểm của Vân Hoán tự động xem nhẹ sự hung tàn của Tần Nhất khi hai người mới lần đầu gặp gỡ, và cũng quên đi sự trêu chọc của Tần Nhất với Cao Tình và Triệu Vĩ.

Ở trong mắt anh trai trung khuyển, em trai nhà mình nhìn thế nào cũng rất thiện lương, nhìn thế nào cũng vô cùng mềm yếu.

Lần đầu tiên Vân Hoán có cảm giác em trai là một gánh nặng ngọt ngào, nhưng anh lại vô cùng vui vẻ mà chịu đựng nó.

Tần Nhất cũng biết đám Lâm Thanh lo lắng cho mình, trong lòng cô có dòng nước ấm yên lặng chảy qua. Nhưng cô biết, bệnh kén ăn của mình đã bắt đầu tác quái, giờ quay trở lại bàn ăn cũng ăn không vô.

"Hoán ca, anh vào ăn với mọi người đi, tôi có bệnh kén ăn, hiện giờ không muốn ăn gì cả."

Vân Hoán nhíu mày, người này vốn đã rất gầy, bây giờ còn mắc bệnh kén ăn không muốn ăn cái gì, phải làm sao bây giờ?

"Chuyện khi nào, bình thường cậu vẫn ăn rất tốt mà."

Anh nhớ trước đó Tần Nhất vẫn còn ăn cơm vui vẻ với mọi người, cũng không có kén ăn hay ăn không vào.

"Không sao đâu, từ nhỏ tôi đã có bệnh kén ăn, trước đây đã chữa khỏi, nhưng giờ lại bị lại."

Bệnh kén ăn của cô được chữa khỏi trong thời kỳ tận thế của đời trước, nhưng chỉ cần tâm trạng của cô không ổn định, phập phồng lên xuống bất định thì vẫn sẽ tái phát.

Vân Hoán không hỏi thêm gì, nhưng ngực lại khẽ nhói. Là một đứa con riêng không được người nhà yêu thích và công nhận, cuộc sống của cậu ra sao cũng không cần phải nói.

Tần Nhất nặn ra một nụ cười, không còn là nụ cười chế giễu hay cười nhạt như ngày xưa nữa, nụ cười của cô hiện giờ chân thật hơn rất nhiều, như là ánh mặt trời rực rỡ nhất, đột nhiên chiếu rọi vào trong tim Vân Hoán.

Một Tần Nhất chân thật như vậy, một Tần Nhất tháo xuống tất cả phòng bị và gai nhọn trên người, giờ cô giống như một con mèo nhỏ lộ ra cái bụng mềm mại của nó. Chân chính là một thiếu niên tươi tắn như ánh mặt trời, khiến người ta nhịn không được muốn giữ gìn nụ cười của cô. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play