Edit by Thanh tỷ

Chương 74: Tôi rất ngoan

Tần Nhất thờ ơ ngắm nghía ngón tay mình, thon dài trắng nõn, giống như là ngọc vậy, tinh tế trắng nõn, ngay cả đầu ngón tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Nghe được lời nói của Triệu Vĩ và Cao Tình, Tần Nhất ngẩng đầu, nghi ngờ hơi nghẹo đầu như suy tư, đôi môi xinh đẹp khẽ mở: "Tôi nói sẽ không làm thế lúc nào vậy, tôi nói được thì sẽ làm được. Trong các người thì chỉ có một bên được đi theo chúng tôi thôi, quyết định nhanh lên."

Giọng Tần Nhất lộ ra sự không kiên nhẫn, cô kéo tay Vân Hoán, sau đó khẽ vuốt vẽ đôi bàn tay tinh tế cô không quá quen thuộc này.

Tay nhỏ mềm mềm bóp lấy bàn tay mình, Vân Hoán không có bất kỳ chút phản cảm nào, anh tùy ý để Tần Nhất chơi đùa.

Triệu Vĩ và Cao Tình thật không ngờ Tần Nhất kiên quyết như vậy, trong chốc lát rơi vào trầm mặc.

Qua một lát, Cao Tình mới ngẩng lên khuôn mặt thanh tú, mềm mại hỏi: "Cậu nói đều là thật sao?"

Tần Nhất dừng một chút, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ừ, thật, cho nên mau chọn nhanh đi, đừng nên lãng phí thời gian."

Cao Tình cắn răng, mở miệng nói: "Vậy dẫn tôi đi, tôi đi cùng các anh."

Triệu Vĩ không thể tin nhìn Cao Tình, tức giận trên mức gân xanh trên đầu anh ta cũng lồi lên: "Em nói cái gì, không phải đã nói cùng nhau cùng tiến cùng lùi sao?"

Cao Tình đau buồn nhìn Triệu Vĩ: "Cùng không có biện pháp, anh xem, mọi người ở đây đều là một vài người già yếu và bệnh tật, đi theo bọn họ ra ngoài cũng chỉ có chết, còn không bằng để tôi đi theo họ ra ngoài. Tôi đáp ứng với mọi người, tôi vừa ra ngoài sẽ lập tức tìm người tới cứu mọi người."

Triệu Vĩ nghe Cao Tình nói có hơi dao động, quả thực trên người bọn họ đều có vết thương, đi theo hai người kia ra ngoài cũng không nhất định có thể an toàn sống sót, nhưng một mực ở chỗ này ngây ngốc đợi cứu viện lại không giống.

Lời Cao Tình vừa dứt, vài người rục rịch phía sau cũng an tĩnh lại, Triệu Vĩ nghĩ tới, bọn họ tự nhiên cũng nghĩ tới.

Hơn nữa bọn họ tình nguyện ngốc tại chỗ này chờ cứu viện đến cũng không muốn đi ra ngoài đối mặt với bầy quái vật. Hai người này bây giờ nói thì êm tai, nhưng khó đảm bảo sau đó bọn họ có ghét bỏ mình kéo chân sau hay không mà bỏ lại uy Zombie ăn.

Nhưng Cao Tình lại không giống họ, cô không chỉ khỏe mạnh, quan trọng nhất cô còn là một người phụ nữ. Một người phụ nữ ý vị như thế này, cô có thể chinh phục lòng của đàn ông.

Có Cao Tình ở đó, bọn họ còn sợ không khống chế được hai thanh niên chưa đủ lông đủ cánh sao.

Phản ứng của đám người trong phòng Tần Nhất đều nhìn ở trong mắt, cô cong môi cười, cô không ngại lại cho thêm một cây đuốc.

"Cao Tình nhỉ? Nếu chị đã theo chúng tôi ra ngoài thì chính là người của chúng tôi, tôi sẽ không để cho chị đi tìm người tới cứu bọn họ đâu."

Lời của Tần Nhất như một quả bom nổ tung dưới nước, làm cho mặt nước vừa mới bình tĩnh trở lại lập tức biến thành sóng to mãnh liệt.

Cao Tình trực tiếp ngây dại, cô không nghĩ tới thiếu niên này lại ác như vậy, quyết tuyệt như vậy.

"Cậu nói thật?"

Tần Nhất nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, ấm áp giống như là thiên sứ, nhưng từ đôi môi xinh đẹp đó lại thốt ra lời nói tàn nhẫn nhất.

"Đương nhiên là thật, tôi trước giờ không nói láo." Tần Nhất cười híp mắt nói, giống như một đứa trẻ ngoan đến không thể ngoan hơn nữa.

Triệu Vĩ lập tức nổi cơn thịnh nộ, anh ta cầm lấy cái ghế bên cạnh trực tiếp xông thẳng đến chỗ Tần Nhất, trong miệng không ngừng mắng: "Mẹ mày, lão tử muốn đánh chết mày, mày muốn để cho bọn tao chết, tao liền giết bọn mày trước."

Vân Hoán nhìn cái ghế đang bổ nhào tới, nhanh chóng kéo Tần Nhất tránh ra sau mình, sau đó nhanh chóng giơ chân ra, đạp bay cả người Triệu Vĩ lẫn cái ghế.

Triệu Vĩ cảm giác bụng mình đau đớn dị thường, chật vật đứng lên, vừa mở miệng liền phun ra một ít bọt máu, vừa nhìn đã biết thương tổn tới tạng phủ*.

(*tạng phủ: gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng; dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.)


Chương 75: Cô gái ngoan

Triệu Vĩ lau máu ở khóe miệng, lúc nhìn trong mắt tràn đầy Vân Hoán sợ hãi, người phía sau cũng bị Vân Hoán dọa sợ, không dám lên tiếng.

Tần Nhất nhón chân lên, vỗ vỗ bả vai Vân Hoán biểu thị không có việc gì, ngược lại cô phát hiện người này thật đúng là cao nha.

Xem ra cô quả thật phải ăn nhiều một chút, cô vẫn là quá lùn.

Tần Nhất nhìn về phía Cao Tình đồng dạng cũng ngây người sửng sốt, nhếch miệng : "Thế nào, chị quyết định xong chưa? Đừng sợ, quyết định của chị là gì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ bảo vệ chị."

Tần Nhất lẩm bẩm, thanh âm lành lạnh bị đè thấp xuống, giờ khắc này vô cùng mê người, giống như hải yêu trong biển sâu dụ dỗ người khác, trí mạng lại mê người.

"Ngoan, đừng sợ, đem suy nghĩ chân thật trong lòng chị nói ra, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của chị."

Vân Hoán nhìn Tần Nhất dụ dỗ Cao Tình, mày kiếm sắc bén cau lại.

Trong mắt Cao Tình tràn đầy si mê, bên tai quanh quẩn thanh âm của Tần Nhất. Những thứ nguyên thủy nhất, những thứ chôn sâu dưới đáy lòng không muốn người khác nhìn thấy nhất, trong nháy mắt đều bị Tần Nhất câu ra.

"Tôi, tôi muốn đi cùng hai người, tôi sẽ không tìm người đến cứu bọn họ, xin cậu hãy mang tôi đi cùng." Cao Tình cầu khẩn Tần Nhất, cô ta thực sự không muốn phải ở lại này làm thức ăn cho Zombie. Đối với việc những người này tin tưởng vững chắc vào quân đội, kỳ thực cô ta không quá tin tưởng.

Chỉ là một mình cô ta khẳng định không thể đi ra ngoài, hiện tại thật vất vả có hai người có thể mang cô ta ra khỏi đây, cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ.

Tần Nhất đã sớm đoán được câu trả lời của Cao Tình, mắt phượng xinh đẹp đột nhiên hiện ra một tia đỏ kỳ quái, chợt lóe rồi tắt.

"Cô gái ngoan, sớm nói ra không phải tốt rồi sao." Tần Nhất mỉm cười, giống như một thân sĩ ưu nhã.

Trong lòng Cao Tình sinh ra từng tia cảm giác vui thích, giống như mèo con ngạo kiều hưởng thụ sự khen ngợi của chủ nhân.

Cao Tình cảm giác mình nhất định là điên rồi, bằng không sao lại có thể đối với một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn so với cô sinh ra loại cảm xúc tim đập nhanh dằn vặt người khác thế này.

Nhưng cô ta lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự hưng phấn, xao động của bản thân. Ngay cả các đầu ngón chân cũng không nhịn được xấu hổ co quắp lại.

Hai người Tần Nhất muốn dẫn Cao Tình đi, ngại Vân Hoán nên đám người Triệu Vĩ không dám có dị nghị gì, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn Cao Tình đi theo hai người rời khỏi phòng.

Tần Nhất liếc mắt nhìn về phía Vân Hoán vẫn đang mím chặt môi, tùy ý hỏi: "Tâm trạng không tốt?"

Dường như từ lúc nãy tâm tình người này đã không quá tốt rồi.

Vân Hoán tùy ý nhìn lướt qua Cao Tình vẫn đi theo sau bọn họ, hàn băng bên trong đôi mắt đào hoa lại dày thêm vài phần: "Tôi không thích hạng người này gia nhập đội ngũ."

"Yên tâm, tôi sẽ không để cho chị ta đi theo chúng ta."

Con ngươi Vân Hoán hơi co lại, môi mỏng mím chặt thả lỏng vài phần, khí lạnh quanh thân cũng tiêu tán đi vài phần: "Tại sao muốn cứu cô ta?"

Vân Hoán nhìn ra Tần Nhất không thích Cao Tình, bằng không vừa rồi cũng sẽ không trêu đùa bọn họ như thế, nhưng anh có chút không rõ tại sao Tần Nhất lại đổi ý.

Cậu còn thật sự mang người phụ nữ này ra ngoài!

Tần Nhất ngừng một chút, đôi mắt tùy ý đảo qua Cao Tình đang đứng cách bọn họ rất xa. Thấy Cao Tình dưới cái nhìn chăm chú của cô khuôn mặt càng xấu hổ đỏ bừng thì hơi nhếch miệng.

"Nguyên nhân à, đương nhiên là bởi vì trả thù rồi."

Ha ha, tương lai Cao Tình có thể mang đến cho Tần gia niềm vui khá lớn đó.

Cô rất mong chờ.

Mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất lúc này sáng kinh người, giống như là ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

Vân Hoán sờ sờ đầu Tần Nhất, tóc thiếu niên mềm mại sờ vô cùng thích: "Có thể trả thù, nhưng đừng để bản thân lạc vào trong đó, cũng không nên dùng cách như hôm nay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play