Edit by Thanh tỷ
Chương 68: Chia làm hai đường
Nghĩ như vậy, đám Lâm Bạch cũng nghiêm túc tỏ thái độ: "Lão đại, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng nâng cao thực lực của bản thân."
Tần Nhất nhướng mày, không thể không bội phục Vân Hoán. Có vài người chính là người lãnh đạo trời sinh, Vân Hoán không thể nghi ngờ chính là loại người này.
Hiện tại mới qua mấy ngày mà anh đã có thể nhạy cảm nhìn ra sự không thích hợp trong đội, sau đó kịp thời chỉ ra, tránh cho sau này xảy ra chuyện không may.
Tần Nhất đối với sự kiêu căng xốc nổi của đám người Lâm Thanh cũng có chút cảm giác, dù sao đời trước cô cũng là người lãnh đạo của mấy nghìn người. Nhưng cô còn chưa nhắc nhở Vân Hoán, người này đã tự mình giải quyết xong rồi.
Tần Nhất đang nghĩ lung tung, thanh âm của Tiểu Lam đột nhiên vang lên: "Nhất Nhất, lại có không ít Zombie đang xông về phía các ngươi."
"Tiểu Lam, mày có thể cảm ứng được trong bệnh viện này còn có người sống sót không?" Đối với tinh thần lực của Tiểu Lam, Tần Nhất vẫn rất tín nhiệm.
Tiểu Lam im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: "Có, Nhất Nhất, nơi này còn có một nhóm người sống đang ở trong một căn phòng bệnh trên tầng hai, bọn họ đều trốn ở bên trong đó."
Trong lúc Tiểu Lam nói chuyện, Tần Nhất lại nhìn thấy có một đám Zombie gào thét ôi ôi, hướng bọn họ nhào tới.
Lần này không cần Vân Hoán phân phó, Lâm Thanh giơ lên con dao phay trong tay, đánh móc sau gáy về phía con Zombie đang không ngừng rống to.
Cùng lúc đó, bọn Lâm Bạch cũng cầm vũ khí xông lên. Lão đại nói không sai, bọn họ quả thực phải nhanh chóng đề cao thực lực của bản thân.
Ngay cả Thất Thất nhỏ hơn bọn họ cũng nỗ lực như vậy, làm anh trai như bọn họ tự nhiên không thể thua em trai nhà mình.
Lúc bọn Lâm Thanh giải quyết Zombie, Tần Nhất và Vân Hoán không hề động, Tần Nhất đi tới trước mặt Vân Hoán: "Hoán ca, tầng một và tầng hai đều có thuốc, một lát nữa chúng ta chia làm hai đường đi."
Tần Nhất muốn tiết kiệm thời gian, cô còn muốn đến bệnh viện khác nhìn một cái, đồn cảnh sát cô cũng không muốn buông tha.
Vân Hoán vung vẩy gậy sắt trong tay, gật đầu đồng ý với đề nghị của Tần Nhất.
Đợi giải quyết xong một lớp Zombie này, mấy người Lâm Thanh đều mệt không nhấc tay được nữa. Từ trước giờ chưa từng mệt như vậy, không chỉ mệt về thân thể mà còn mệt về tinh thần, lúc đánh bọn họ còn phải thân tâm đề phòng Zombie đột nhiên xuất hiện nhào lên.
Tần Nhất thấy vậy lấy từ trong không gian ra sáu quả táo đỏ tươi, mỗi người một quả.
Quả táo này không phải Tần Nhất thu thập được, mà là quả trong không gian sản xuất ra. Không chỉ mùi vị so với táo ngoài ngon hơn, mà còn có thể trợ giúp người ta khôi phục thể lực nhanh chóng.
Đây đúng là thứ hiện tại mấy người Lâm Thanh cần nhất.
Lâm Thanh trông thấy Tần Nhất lấy ra hoa quả, không khỏi nuốt nước miếng, anh ta vốn là động vật ăn thịt, đối với hoa quả rau xanh gì đó có thể không động thì sẽ không động.
Nhưng rất kỳ quái, bây giờ anh ta lại nuốt nước miếng với một quả táo! Không biết tại sao, trực giác của anh ta nói cho anh ta biết quả táo này ăn vào sẽ rất ngon.
Không chỉ có Lâm Thanh có cảm giác như vậy, ngay cả mấy người Vân Hoán cũng có, nhưng bọn họ đều đổ cho nguyên nhân bọn họ đang đói bụng.
Dưới chân đều là thi thể không đầy đủ của Zombie, óc và máu đen tanh hôi văng tung tóe đầy đất.
Nhưng bọn Lâm Thanh không hề để bụng, bọn họ lấy tốc độ cực nhanh giải quyết xong quả táo trong tay. Một quả táo vào bụng, bọn họ đều cảm thấy cơ thể ấm áp, thể lực cũng đang từ từ khôi phục.
Vân Hoán ưu nhã ăn xong quả táo trong tay, sau đó dặn dò mấy người Lâm Thanh: "Lát nữa chúng ta chia làm hai đường, tôi và Thất Thất đi lên tầng hai, các cậu ở tầng một, sau đó chúng ta tập hợp ở chỗ này."
Bọn Lâm Thanh gật đầu, đeo ba lô của mình lên chuẩn bị hành động.
Tần Nhất biết Zombie ở tầng một không nhiều nhưng vẫn nhắc nhở bọn họ một câu: "Chú ý an toàn, cẩn thận những căn phòng bị khóa trái, Zombie sẽ đột nhiên xuất hiện bất cứ lúc nào."
Chương 69: Dắt tay
Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa ngược lại không cần quá lo lắng, Tần Nhất lo nhất chính là hai anh em nhà họ Lâm. Hai người bọn họ chưa thức tỉnh dị năng, nếu như bị Zombie gây tổn thương thì sẽ không xong rồi.
Dị năng giả bị Zombie cắn bị thương hoặc cào trúng sẽ không biến thành Zombie, cho nên Tần Nhất không lo lắng cho hai người Đỗ Nguyên.
Tần Nhất biết anh em nhà họ Lâm cũng là dị năng giả, nhưng đó là sau này, bây giờ trong bệnh viện vẫn còn Zombie ẩn núp, nếu như hai người họ bị cắn, cô và Vân Hoán lại không kịp chạy tới, như vậy cả bốn người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Thanh nghe Tần Nhất nói, trong lòng nhất thời cực kỳ cảm động, hai mắt lưng tròng nhìn Tần Nhất, dáng vẻ vui quá mà khóc nói: "Thất Thất, không nghĩ tới cậu quan tâm tôi như vậy, tôi thật sự vô cùng cảm động."
Lâm Bạch đỡ trán, anh thật không muốn thừa nhận người nọ là anh trai mình chút nào: "Được rồi, anh, anh đừng đùa giỡn nữa, mau đi thôi."
Lâm Thanh một giây liền biến về nguyên dạng, có chút không thú vị nhìn em trai nhà mình, sau đó phất phất tay với Tần Nhất, tiến vào tầng một.
Vân Hoán nhìn thoáng qua khóe miệng còn đang giật giật của Tần Nhất, mở miệng nói: "Đi thôi."
Hai người đi tới trước cầu thang bộ lên tầng hai, điện lúc tận thế ấp đến đã bị cắt, cho nên thang máy trong bệnh viện không thể dùng, hai người Tần Nhất đành phải đi cầu thang bộ.
Đi lên tầng hai, Tần Nhất không hề buông lỏng cảnh giác. Tuy vừa rồi mới giết rất nhiều Zombie nhưng trong đây khẳng định vẫn còn. Sợ chúng nó đột nhiên lao ra, vì vậy hai người đều tập trung tinh thần cao độ.
Vân Hoán tự giác đi ở phía trước Tần Nhất, từ từ đẩy cửa một phòng bệnh, trong nháy mắt một Zombie y tá bổ nhào về phía Vân Hoán.
Vân Hoán giơ gậy sắt trong tay lên, vô cùng chính xác nện xuống đầu Zombie, đồng thời trong tay ngưng ra một viên hỏa cầu ném vào người nó.
Tần Nhất ở phía sau cũng ngưng ra hai cây băng tiễn bắn về phía hai con Zombie khác đang mặc quần áo bệnh nhân, chuẩn xác bắn trúng chỗ hiểm của Zombie.
Vân Hoán thấy băng tiễn của Tần Nhất ngược lại như có điều suy nghĩ, Tần Nhất nhìn quanh phòng bệnh thấy có vài bình thuốc và băng vải băng vết thương, cô không chút khách khí thu hết toàn bộ.
Vân Hoán thấy Tần Nhất thu xong đồ đạc, lại gần kéo tay Tần Nhất, nho nhỏ, rất mềm mại, không giống tay con trai.
Tay Vân Hoán to rộng nhưng ngón tay thon dài, vô cùng xinh đẹp. Giống với Tần Nhất, đều là một đôi thích hợp đánh đàn dương cầm.
Tay Tần Nhất tay thon dài, nhưng rốt cuộc cô vẫn là con gái, tay sao có thể lớn như của Vân Hoán.
Cô thật không ngờ Vân Hoán sẽ nắm tay mình, cô giơ lên cái tay bị Vân Hoán nắm, hỏi: "Đây là ý gì?"
Vân Hoán thản nhiên nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, tay của thiếu niên trắng nõn thon dài, hoàn mỹ như tác phẩm dày công của thượng đế, nhưng anh vẫn cảm thấy đôi tay này quá gầy, giống như chủ nhân của nó vậy.
"Không có gì, như vậy cậu sẽ không bị lạc."
Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, đây là cái đáp án quỷ gì? Cô rất muốn nói cho người này biết, cô không phải là dân mù đường, sao lại thế đi lạc được! Hơn nữa, với tình hình hiện tại thì làm sao cô có thể đi lạc đây.
Nhìn bộ dạng ảo não của Tần Nhất, khóe miệng Vân Hoán không tiếng động câu lên, nhàn nhạt, cho thấy tâm tình hiện giờ của chủ nhân nó không tệ.
"Đi thôi." Vân Hoán không đợi Tần Nhất mở miệng từ chối không cần, trực tiếp lôi kéo Tần Nhất đi đến căn phòng bệnh tiếp theo.
Cứ như vậy, hai người Tần Nhất và Vân Hoán một đường tiêu diệt Zombie, một đường thu thập thuốc men, cả đoạn đường bọn họ thu được rất nhiều dược phẩm.
Điều này khiến cho tâm trạng của Tần Nhất vô cùng vui vẻ, cho nên đối với hành vi nắm tay cô không buông của Vân Hoán cô hoàn toàn làm như không thấy.
Tần Nhất và Vân Hoán liên tục vơ vét sạch sẽ thuốc men ở tầng hai, chỉ còn sót lại một căn phòng cuối cùng.
Tần Nhất biết, ở trong đó có người may mắn sống sót.