Edit by Thanh tỷ
Chương 48: Tiểu Bát trong truyền thuyết
Ở trong mắt Uông Nhiên, hành vi muốn kết giao với đám người Tần Nhất của Dương Hạo chính là nịnh bợ, điều này làm cho Uông Nhiên rất xấu hổ.
Dương Hạo nghe Uông Nhiên nói nhất thời cảm thấy lúng túng, anh ta cau mày mắng: "Cái gì mà khúm lúm, cậu đang nói linh tinh gì thế!"
Nói xong, Dương Hạo hơi có chút áy náy nhìn Vân Hoán, nói xin lỗi: "Thực sự ngại quá, Uông Nhiên có thể bị nóng đến hồ đồ, bắt đầu nói nhảm, tôi dẫn anh ta đi nghỉ ngơi, xin lỗi."
Dương Hạo hung ác trợn mắt nhìn Uông Nhiên, cảnh cáo gã ta không nên nói lung tung.
Uông Nhiên này quả nhiên là đồ không có đầu óc, kiến thức hạn hẹp. Trước đó anh ta đã không muốn thu nhận Uông Nhiên rồi, nếu không phải Uông Nhiên là em trai bạn tốt của anh ta, anh ta có chết cũng không muốn đi chung đường với Uông Nhiên.
Uông Nhiên đúng là lên cơn sốt, gã ta chính là người bị Zombie cắn trúng trong đội. Hiện tại vi-rút Zombie đang không ngừng khuếch tán, người gã ta bây giờ vô cùng nóng.
Thế nhưng gã ta lại cảm thấy mình rất tỉnh táo, gã ta biết mình đang ở đâu.
Nhưng nhìn thấy sự ngoan lệ trong mắt Dương Hạo, cuối cùng không lên tiếng nữa, thở phì phò rời đi.
Lâm Thanh cũng cười, nhưng lần này ý cười hoàn toàn không chạm đến đáy mắt: "Nếu anh ta bị nóng đến hồ đồ, chúng tôi đương nhiên sẽ không tính toán với anh ta. Chỉ là anh ta bị lây vi-rút Zombie, thế này có phải có chút không an toàn không? Nếu như biến thành Zombie thì phải làm sao bây giờ?"
Sở Mặc Hòa chớp đôi mắt ngập nước, vô tội lại đáng yêu nhìn Dương Hạo: "Zombie rất đáng sợ, bị nó cắn một cái thực sự sẽ chết người đó."
Cơ thể Sở Mặc Hòa còn khẽ run, như là nghĩ tới chuyện gì đáng sợ liền trốn phía sau Đỗ Nguyên.
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, vừa rồi giết nhiều Zombie như vậy là người nào hả? Cô còn nhớ rất rõ dáng vẻ hưng phấn của tiểu bạch thỏ nào đó, giết đến đỏ cả mắt rồi vẫn còn chưa muốn dừng lại.
Dương Hạo có chút kinh ngạc hỏi: "Đây là làm sao vậy?" Vừa rồi lúc giết Zombie, người này không phải còn rất hung mãnh sao?
Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa không hổ là anh em nhiều năm, Sở Hòa vừa lên tiếng, Lâm Thanh liền hiểu ngay ý của Sở Hòa.
Lâm Thanh thật sâu thở dài một hơi, khuôn mặt có chút khổ sở. Anh ta mở miệng nói với Dương Hạo: "Anh không biết, chúng tôi vốn còn một người anh em tên Tiểu Bát, nhưng hôm kia cậu ấy không may bị Zombie cắn. Lúc đó chúng tôi cũng không chú ý, kết quả buổi tối cậu ấy liền biến thành Zombie. Nếu không phải Thất Thất cảnh giác, toàn bộ người nhóm chúng tôi đều đã phải bỏ mạng rồi."
Dường như sợ Dương Hạo không tin, Lâm Thanh lại tiếp tục chém gió: "Anh xem, trong đội chúng tôi không phải có ba dị năng giả sao? Đều là do Tiểu Bát cắn bị thương, sau đó mới thức tỉnh được dị năng. Bằng không đội chúng tôi có sáu người, làm sao có thể một nửa đều là dị năng giả."
Lâm Thanh vừa dứt lời, Sở Mặc Hòa trốn sau lưng Đỗ Nguyên nhỏ giọng khóc sụt sùi, trong đôi mắt to đầy ắp nước mắt: "Tiểu Bát thực sự quá đáng thương, nhưng một đêm kia phải nói là rất đáng sợ."
Bây giờ không chỉ khóe miệng giật giật mà ngay cả khóe mắt Tần Nhất cũng bắt đầu giật giật. Sao cô không nhớ trong đội còn có một người tên Tiểu Bát, là hồn ma sao?
Hai người này ở đó nói nhảm chém gió, một người so với một người còn lưu loát hơn.
Vân Hoán lãnh đạm nhìn Dương Hạo: "Quả thực như vậy."
Dương Hạo thở dài thật sâu, anh ta tựa hồ từ trong mắt Vân Hoán nhìn thấy được nhè nhẹ bi thương. Là một người cũng vừa mất đi anh em, anh ta hiểu được cảm giác này.
Anh ta muốn vỗ vai Vân Hoán, an ủi đối phương một phen.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Vân Hoán, Dương Hạo lập tức cảm thấy có chút sợ, tay làm thế nào cũng không duỗi ra được.
Dương Hạo sờ sờ mũi mình, có chút đồng tình nói: "Nén bi thương."
Khí thế quá mạnh mẽ, anh ta không nhấc tay nổi.
Chương 49: Dự cảm
Lần này cả khuôn mặt Tần Nhất đều có chút co giật, Lâm Thanh và Sở Mặc Hòa trợn tròn mắt nói láo còn chưa tính, làm sao ngay cả Vân Hoán cũng như vậy? Giờ khắc này, suy nghĩ trong lòng Tần Nhất và Lâm Thanh lại trùng hợp giống nhau.
Không nghĩ tới anh lại là như vậy, Vân Hoán.
Vân Hoán cũng học theo Tần Nhất, khẽ nhướng lông mày.
Trước đó Dương Hạo đúng là không quá để ý đến vấn đề này, dù sao trong suy nghĩ của anh ta, bị lây nhiễm vi-rút Zombie là có thể có được dị năng, nhưng bây giờ nghe mấy người Lâm Thanh nói như thế, cả người đều cảm thấy có chút không ổn.
Anh ta cũng không muốn lúc mình đang ngủ say sẽ bị Zombie ăn tươi nuốt sống đâu.
Nghĩ như vậy, Dương Hạo cũng coi trọng chuyện này hơn, anh ta còn muồn toàn thây đi đến căn cứ nữa.
Giọng Lâm Bạch và Sở Mặc Hòa không nhỏ, bọn họ cũng không định che giấu, cho nên tiểu đội của Dương Hạo đứng cách đó không xa đều nghe thấy được.
Hạ Thái, Triệu Nhã vừa nghe Uông Nhiên bị lây nhiễm vi-rút Zombie thì lập tức cách xa Uông Nhiên, dường như gã ta là loại vi-rút gì đó rất đáng sợ vậy.
Dương Hạo cũng trầm giọng nói: "Uông Nhiên, ủy khuất cậu rồi, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác. Tôi không thể vì một mình cậu mà khiến cho toàn bộ thành viên trong đội đều rơi vào nguy hiểm. Cậu yên tâm, chỉ là tạm thời trói cậu lại, đợi nguy hiểm được loại bỏ tôi sẽ cởi trói cho cậu."
Trong lòng Uông Nhiên tràn đầy ủy khuất, nhưng thấy ánh mắt bất thiện của các thành viên trong đội nhìn mình, gã cũng biết bản thân trốn không thoát.
Uông Nhiên nhìn tay chân mình bị trói, trong lòng càng hận tiểu đội Vân Hoán.
Dương Hạo giải quyết xong chuyện của Uông Nhiên, trong lòng cũng thoáng buông lỏng. Anh ta quay đầu mỉm cười hỏi Vân Hoán: "Không biết Vân đội trưởng có tính toán gì không? Trời cũng sắp tối rồi, không biết Vân đội trưởng chuẩn bị đi nơi nào?"
Vân Hoán nhìn về phía Dương Hạo: "Làm sao?"
Dương Hạo đẩy kính mắt trên sống mũi, từ tốn nói rằng: "Vân đội trưởng, không bằng chúng ta cùng nhau lên đường. Thành phố A là nhà của tôi, tôi đối với nơi này khá quen thuộc. Vừa rồi chúng ta tiêu diệt chỉ là Zombie vòng ngoài, bên trong vẫn còn rất nhiều Zombie, người nhiều một chút tương đối an toàn."
Sợ đám người Vân Hoán không tin, Dương Hạo lại bổ sung: "Trong đội chúng tôi có một dị năng giả, cô ấy có dị năng dự cảm. Cô ấy dự cảm được thành phố A có mấy trăm Zombie, cho nên chúng ta đi cùng nhau có lẽ sẽ tốt hơn."
Tần Nhất cũng biết Zombie trong thành phố A không ít, những điều này đều là Tiểu Lam nói cho cô. Tiểu Lam là thượng cổ thần thú, tinh thần lực của nó đương nhiên rất kinh người. Chỉ có điều bây giờ vẫn còn đang ở kỳ ấu sinh, phạm vi cảm nhận được rất nhỏ, nhưng có thể cảm nhận được vị trí đại khái của Zombie trong thành phố này.
Đời trước cô cũng nghe nói qua về dị năng giả dự cảm, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua, chủ yếu là do loại dị năng giả này quá ít. Ở tận thế, dị năng giả hệ tinh thần cũng rất ít, hệ tinh thần biến dị thì càng ít hơn.
Tần Nhất thật không ngờ Dương Hạo này thế nhưng lại rất may mắn, vậy mà có được một dị năng tinh thần biến dị.
Vân Hoán gật đầu: "Được."
Vân Hoán sảng khoái đáp ứng khiến cho Dương Hạo đã chuẩn bị sẵn một đống lý do để thuyết phục nhất thời bị nghẹn.
Nhưng việc Vân Hoán có thể đồng ý đi cùng bọn họ khiến anh ta thực sự rất vui vẻ, thực lực đối phương không yếu, đại biểu chuyến đi này sẽ rất an toàn.
Dương Hạo suy nghĩ một chút, đề nghị: "Cách chỗ này không xa có một trạm xăng dầu, tối nay chúng ta qua đêm ở đó đi. Tôi thấy các anh lái xe đến, đúng lúc có thể bổ sung thêm xăng."
Nói đến chuyện này Dương Hạo có chút hâm mộ, đó là xe ô tô đó, mấy ngày nay bọn họ đều phải cuốc bộ! Trong lòng anh ta âm thầm thề, lát nữa nhất định phải đi tìm một chiếc xe tốt.
Tần Nhất không kén chọn chỗ, nhưng Dương Hạo nhắc đến trạm xăng dầu vừa vặn lại hợp ý cô. Ô tô dù tốt nhưng rất hao phí xăng dầu, cố ý xăng dầu ở tận thế lại là thứ tiêu hao nhanh chỉ dùng được một lần, dùng hết rồi sẽ không còn, cho nên bây giờ bọn họ rất cần dầu.