Edit by Thanh tỷ

Chương 36: Dị năng hệ hỏa và dị năng không gian

Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa cảm thấy rất mới lạ, nhao nhao hí hoáy nghịch dị năng của mình. Nhất thời trong phòng dây mây dây leo và thủy cầu bắn ra bốn phía.

Trong lòng Lâm Thanh vô cùng hâm mộ, nhưng thứ như dị năng này thật sự còn tùy duyên số.

Lâm Thanh nhìn thoáng qua Vân Hoán, vẫn may vẫn may, còn có lão đại giống anh ta.

Khóe miệng Vân Hoán hơi cong lên, thuận tay ngưng tụ ra một hỏa cầu, ngọn lửa màu đỏ sáng ngời chợt hiện ra làm mù mắt Lâm Thanh.

Đầu ngón tay Lâm Thanh run rẩy, giương mắt nhìn Vân Hoán, ai oán hỏi: "Lão đại, anh khi nào thì có dị năng? Anh không bị nhiễm vi-rút Zombie, làm sao có thể thức tỉnh dị năng?"

Vân Hoán thản nhiên nhìn Lâm Thanh: "Sau khi ăn cơm xong tôi cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng."

Thật ra thì Vân Hoán cũng không biết vì sao bản thân đột nhiên thức tỉnh dị năng.

Vân Hoán lại càng không biết lời nói của anh khiến cho đầu óc người nào đó cho rằng cơm Tần Nhất làm có hiệu quả kỳ diệu, có thể giúp người ta thức tỉnh dị năng. Ở những ngày kế tiếp, mỗi ngày ai đó đều liều mạng ăn, suýt chút nữa biến thành hồ ly mập mạp.

Lâm Thanh thấy dáng vẻ Lâm Bạch muốn nói lại thôi, tâm trạng có chút bất ổn: "Đại Bạch, không phải em cũng muốn nói là mình cũng thức tỉnh dị năng chứ?"

Lâm Bạch cười ôn hòa, sờ sờ đầu an ủi anh trai nhà mình: "Anh trai, ngoan, dị năng gì gì đó cuối cùng sẽ có thôi."

Vẻ mặt Lâm Thanh sụp đổ, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao anh ta chỉ đi bưng bát cháo, trở về thì tất cả mọi người đều thức tỉnh dị năng rồi? Không khoa học, không khoa học chút nào!

Bên này Lâm Thanh ngu muội xoắn suýt muốn dị năng, bên kia Tần Nhất mộng đẹp đến bình minh.

Rõ ràng là mùa hè nhưng nhiệt độ không khí ở tận thế thay đổi cực nhanh, cô nhớ thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, sau đó sẽ càng ngày càng nóng.

Tần Nhất chọn một chiếc áo T-shirt màu đen, bên ngoài khoác áo jacket cũng màu đen, khiến cho Tần Nhất nhiều hơn chút tà khí.

Ra khỏi phòng, Tần Nhất vừa nhìn liền thấy Vân Hoán đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Tần Nhất lên tiếng trước: "Chào buổi sáng."

Vân Hoán nhàn nhạt ừ một tiếng, thuận tay ngưng tụ ra một hỏa cầu.

"Chúc mừng, đây là dị năng hệ hỏa, lực sát thương rất lớn."

Vân Hoán quả nhiên là con cưng của trời, thức tỉnh là dị năng hệ hỏa có lực sát thương đứng hàng thứ hai trong tận thế.

Tần Nhất còn nhớ, đời trước Vân Hoán giống cô là dị năng giả song hệ, anh thức tỉnh là dị năng hệ hỏa và dị năng không gian.

Dị năng không gian của Vân Hoán và dị năng không gian của dị năng giả khác không giống nhau. Anh có thể tự tạo ra một vùng không gian, ở bên trong không gian đó anh chính là chủ tể.

Tần Nhất còn nhớ một năm trước khi cô bị bắt vào phòng thí nghiệm, lúc một căn cứ bị Zombie công thành, cô đã chạy tới giúp đỡ.

Đó là một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt, mấy vạn Zombie công thành, mà bọn họ chỉ có mấy nghìn người. Đang lúc bọn họ sắp hết hy vọng, Vân Hoán tới.

Anh nhẹ nhàng đi ra, vây khốn mấy nghìn Zombie vào trong không gian của mình, tinh thần khẽ động, Zombie trong không gian toàn bộ bạo thể mà chết.

Không gian đó hoàn toàn tồn tại độc lập, giống như là lĩnh vực.

Vân Hoán gật đầu: "Cảm ơn, dị năng của cậu cũng không tệ."

Sau khi nói xong, hai người lại lâm vào một trận trầm mặc.

Hồi lâu, Vân Hoán lại mở miệng: "Dừa Tử chính là Đỗ Nguyên, cậu ấy thức tỉnh dị năng hệ thủy. Sở Hòa, Sở Mặc Hòa thức tỉnh dị năng hệ mộc."

Chuyện này Tần Nhất biết, năm anh em của Vân Hoán phân biệt thức tỉnh là hệ thủy, hệ mộc, hệ kim, hệ thổ và hệ độc.

Nhắc đến năm người, nhưng Tần Nhất nhớ ngày hôm qua cô mới chỉ nhìn thấy có bốn người, nữ sinh duy nhất kia đi nơi nào rồi?

Suy nghĩ của Tần Nhất đang tung bay theo gió, nhưng trên mặt vẫn hết sức thản nhiên: "Chúc mừng, hai dị năng đó cũng rất tốt. Đặc biệt là hệ thủy, nó còn có thể nâng cấp lên hệ băng."

Vân Hoán nhìn Tần Nhất một lúc lâu: "Dừa Tử thích ăn đồ ăn ngon, Sở Hòa thích châu báu sáng lấp lánh."

Đến đây thì Tần Nhất không hiểu ý Vân Hoán, chỉ số IQ của cô tạm thời bị tắc rồi.

Người này nói với cô sở thích của người khác, nhưng, tại sao?


Chương 37: Gặp mặt

"Vì sao?" Tần Nhất trực tiếp hỏi.

Vân Hoán đứng lên, mấp máy môi mỏng: "Tôi chỉ là muốn duy trì quan hệ hữu hảo giữa các thành viên trong đội."

Nói xong, Vân Hoán duỗi đôi chân dài đứng dậy rời đi.

Tần Nhất cười khẽ, xoay người đi đến phòng bếp làm bữa sáng.

Tần Nhất đặc biệt thích món ăn chế biến bằng bột mì, bữa sáng cô chuẩn bị nấu chút vằn thắn.

Ý niệm của cô khẽ chuyển, ba bao vằn thắn đông nhanh rất nhanh đã xuất hiện trong tay cô.

Chỉ chốc lát, vằn thắn với nước nấu trong suốt óng ánh đã xong. Tuy vằn thắn trong siêu thị không lớn lắm, nhưng nguyên liệu bên trong lại đầy đủ.

Bên này Tần Nhất vừa mới nấu xong, bên kia Lâm Thanh ngửi được mùi mà mò đến.

Đợi khi nhìn thấy vằn thắn trắng trẻo mập mạp trong nồi, ánh mắt Lâm Thanh lập tức lóe lên một đạo tinh quang, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Lâm Thanh cười hì hì nhìn Tần Nhất: "Tần Nhất, cậu thực sự rất lợi hại nha, ngay cả nấu vằn thắn cũng có thể thơm như vậy."

Nói xong, Lâm Thanh lại tiến đến gần hơn hít thêm mấy hơi nữa, say mê nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục khen ngợi Tần Nhất: "Thật sự là rất thơm."

Tần Nhất lấy ra bát đũa đưa cho Lâm Thanh: "Muốn được ăn sớm không, qua giúp một tay đi."

Lâm Thanh lập tức đồng ý, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu làm việc.

Đợi khi Tần Nhất bưng bát vằn thắn cuối cùng đi ra phòng khách, năm người tiểu đội Vân Hoán đều đã có mặt.

Tần Nhất nhướn mày, cô thấy trên sô pha có một anh chàng to con dáng vẻ có chút ngốc và một người khác có gương mặt rất trẻ con.

Chắc hai người này chính là Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa.

Tần Nhất còn chưa mở miệng, anh chàng to con đã tiến lên đón, nhận lấy bát vằn thắn trong tay Tần Nhất.

Anh ta gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Tôi là Đỗ Nguyên, cám ơn cậu đã cứu chúng tôi, về sau cậu chính là ân nhân của Đỗ Nguyên tôi. Chỉ cần ân nhân có việc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều sẽ báo ân."

Đỗ Nguyên nói với vẻ mặt thành thật, đây cũng là lời thật lòng của anh ta.

Tình huống lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, anh ta biết chứ. Thật lòng mà nói, tình huống lúc đó ngay cả chính bản thân anh ta cũng không nhất định sẽ ra tay cứu người.

Anh ta không biết mục đích của Tần Nhất là gì, nhưng phần ân tình này anh ta nhất định sẽ trả.

Hơn nữa, anh ta nhìn đôi mắt sạch sẽ trong veo của Tần Nhất, vừa nhìn liền biết không phải là cái loại người cực kỳ xấu xa hung ác. Lại nói, bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì.

Sở Mặc Hòa ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Tần Nhất một hồi lâu, cánh môi phấn nộn khẽ mở: "Trên người cậu có khí tức giống lão đại."

Tần Nhất nhướn mày, đây là có ý gì.

Sở Mặc Hòa chậm rì rì đứng lên, đột nhiên ôm lấy Tần Nhất, đầu nhỏ cọ cọ, khuôn mặt trẻ con ửng đỏ, sau đó ngước đôi mắt long lanh ngập nước lên nhìn cô: "Ừm, tôi thích cậu."

Tần Nhất nhíu mày, cô không thích người khác dựa vào cô gần như vậy, một tay đẩy Sở Mặc Hòa ra, gương mặt hiện lên sự ghét bỏ.

Lâm Thanh nhìn thấy Sở Mặc Hòa thích Tần Nhất như thế, kinh ngạc cằm đều muốn rớt.

Anh ta biết tính tình của Sở Mặc Hòa ra sao, trong mấy người bọn họ, lạnh lùng nhất không phải lão đại thoạt nhìn như tòa băng sơn kia, mà là Sở Hòa.

Bây giờ chứng kiến Tần Nhất dùng một tay đẩy Sở Mặc Hòa ra, trong mắt anh ta tràn đầy đồng tình.

Xong xong xong, Tần Nhất gặp xui xẻo rồi. Người gần đây nhất đẩy Sở Hòa ra...để anh ta nhớ lại xem, không biết là thiếu bàn tay hay thiếu cả cánh tay nhỉ.

Lâm Thanh lấy hai tay che mặt, ài, hình ảnh quá đẹp, anh ta không dám nhìn.

Tần Nhất đương nhiên không biết mình đã đi qua ranh giới bị cụt tay cụt chân, mà cho dù có biết cô cũng sẽ không chút do dự đẩy Sở Mặc Hòa ra.

Không nói đến việc cô không thích người khác dựa sát vào người mình, càng quan trọng hơn là cô không muốn bại lộ thân phận nữ sinh của mình.

Tuy Tiểu Lam đã dùng huyễn thuật để cho cô từ trên xuống dưới trông giống nam sinh, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là ảo thuật, chỉ cần người khác động chạm cơ thể, thân phận của cô vẫn rất dễ bị bại lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play