Edit by Thanh tỷ
Chương 344: Tỉnh lại, người thú
Thiên Cơ Tuyết Sơn là nơi cực hàn, đỉnh núi ngập băng tuyết, một cái so với một cái càng cao sừng sững chọc trời. Từ trên cao phóng tầm mắt xuống chỉ thấy những đỉnh núi cao màu trắng xóa, bạch quang nhàn nhạt hiện ra, lạnh lẽo nhưng ưu nhã.
Một nơi trên Tuyết Sơn, không gian yên tĩnh vắng lặng đột nhiên xuất hiện tiếng động nhỏ, tuyết trắng rớt xuống từng xíu một, đột nhiên từ bên trong có người chui ra. Nhìn kỹ, hóa ra chỗ này có một cái động tuyết, chỉ là bị tuyết thật dày phủ kín quanh năm, rất khó phát hiện chỗ không thích hợp.
Bóng người chậm rãi đi ra, ngược sáng nhưng lờ mờ vẫn có thể trông thấy khuôn mặt hoàn mỹ trắng nõn, là Tần Nhất.
Chính bản thân Tần Nhất cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiên Nguyên lão nhân đưa cô từ đại lục Tinh Thần trở về, thế nhưng vừa tỉnh dậy cô liền phát hiện mình đang nằm trong một quan tài băng.
Thật vất vả chui ra lại phát hiện bản thân ở trên núi tuyết, càng khiến cô kinh ngạc hơn chính là mặt trời ấm áp trên bầu trời kia.
Cô nhớ lúc mình "chết", tận thế chưa xuất hiện mặt trời, vẫn là một mảnh tối tăm mờ mịt. Cô ngây người ở đại lục Tinh Thần cùng lắm cũng chỉ khoảng mười ngày, làm sao vừa về toàn bộ thế giới đã thay đổi rồi?
Tần Nhất nhíu mày, nhìn mái tóc dài của mình kéo lê trong tuyết, cô như có điều suy nghĩ. Xem ra thời gian ở thế giới này và thời gian ở đại lục Tinh Thần là không giống nhau, chỉ là không biết hiện tại đã qua mấy năm.
Tần Nhất tiện tay cắt xoẹt mái tóc dài đằng sau, vừa vặn chạm vai. Cô không biết mình "chết" đã bao lâu, nhưng hiện tại toàn thân đều không có khí lực, tay mềm chân nhũn.
Điều quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi núi tuyết, hơi động ý niệm, Tần Nhất tiến vào không gian.
Bên trong không gian cũng không có gì thay đổi, tiểu Linh Hồ Đỗ Quyên và Diệu Thiên Bạch Hổ đang yên lặng tu luyện. Linh khí bên trong không gian nồng đậm, điều này trợ giúp rất lớn cho quá trình tu luyện của bọn nó.
Tiểu Lam dùng xong Tinh Linh Tử vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Tần Nhất cũng không quá lo lắng, Thiên Nguyên lão nhân nói, Tiểu Lam đang chuẩn bị độ kiếp, đại khái khoảng nửa tháng sau, cô cần phải tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ.
Ngây người trong không gian mấy ngày, mãi đến khi cô cảm thấy cơ thể hoàn toàn khôi phục mới ra không gian. Cô cần mau chóng xuống núi, sau đó phải tìm hiểu tình hình hiện tại.
Khoác thêm áo choàng màu đen, Tần Nhất đeo nhẫn lên tay, một mỹ nữ có lồi có lõm bỗng nhiên biến thành một thiếu niên tuấn tú. Tần Nhất buộc tóc phía sau gọn lên, bắt đầu tìm đường xuống núi.
Tốc độ của Tần Nhất rất nhanh, nhưng Thiên Cơ Tuyết Sơn quá lớn, tầm chạng vạng tối cô mới vội vàng chạy xuống tới chân núi. Đoạn đường này cô luôn đi rất cẩn thận, nhưng vẫn gặp phải tuyết lở. Cũng may cô có không gian, có thể kịp thời trốn vào trong.
Nhưng nhớ đến chuyện này, bên trong mắt phượng lập tức bùng lên lửa giận, là thằng ngốc nào "chôn" cô ở núi tuyết hả, nếu như để cô biết được, hừ...
Hai người Tiểu Lộ và Tiểu Mộc ngồi trên đống tuyết gặm bánh mì. Bánh mì vừa khô vừa ráp, thế nhưng bọn hắn không để ý, hiện tại đất đã bị ô nhiễm, thực vật gì cũng không thể trồng được. Những thứ như gạo chỉ có người cao tầng mới có thể ăn.
Tiểu Lộ và Tiểu Mộc hạnh phúc tiếp tục gặm bánh mì. Bọn họ đã mười lăm tuổi, nhưng dáng vẻ thoạt nhìn chỉ như mười ba tuổi, xanh xao vàng vọt, hai đôi mắt đặc biệt to và sáng.
"Tiểu Mộc, cậu nói xem ở đây có bán thú nhân không?" Tiểu Lộ nghiêng đầu hỏi, bọn họ tới Tuyết Sơn là vì lần theo dấu vết của một bán thú nhân.
Bán thú nhân là một loại quái vật năm ngoái mới xuất hiện, một số bộ phận nào đó trên thân bọn nó là động vật, một số bộ phận khác thì lại là người. Loại quái vật này vừa có dị năng giống như dị năng giả, lại vừa có thuộc tính đặc hữu của động vật hoặc thực vật.
Sự kết hợp như vậy không thể nghi ngờ là rất mạnh, vượt qua dị năng giả, cũng vượt qua cả động thực vật biến dị.
Chương 345: Năm năm sau
Bọn chúng hung bạo đáng sợ, hoàn toàn kế thừa đặc tính hung tàn nóng nảy của một bộ phận động thực vật biến dị. Chúng không có linh trí, chỉ biết công kích và giết hại con người, do đó bán thú nhân đã tạo thành uy hiếp cực lớn cho nhân loại. Bọn chúng thình lình xuất hiện, cho nên đã trở thành đối tượng đánh giết đứng đầu của căn cứ.
Tiểu Mộc cắn một miếng bánh mì: "Ai biết được, chúng ta cũng không cần quản nhiều như vậy, xem xét một chút có hay không là được."
Tiểu Mộc có mấy phần tiểu tâm tư, vừa muốn nói tiếp, bỗng nhiên một bóng đen lớn không biết từ đâu nhô ra từ sau tảng đá. Tiểu Mộc ngẩng đầu, đập vào mặt là một đôi mắt phượng lạnh lùng.
"Xin hỏi..."
Trong phòng ẩm ướt lạnh lẽo, thanh âm "bạch bạch bạch" vang lên, sau đó là tiếng gầm cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ, vừa nghe liền biết bên trong đang làm cái gì.
Xong chuyện, người đàn ông thấp giọng chửi một tiếng, sau đó ghét bỏ đá người phụ nữ nằm trên mặt đất một cước, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Ánh mắt người phụ nữ nằm dưới đất ngốc trệ, cơ thể cô ta khô héo, màu da vàng khè, tóc tai bù xù, gương mặt gầy đến lõm sâu vào, liếc mắt nhìn còn tưởng rằng là quỷ.
"Cạch" một tiếng, cửa mở, một đôi chân thon dài hữu lực bước vào.
Người tới nhìn người phụ nữ dưới đất, bên trong đôi mắt đào hoa lạnh lẽo tràn đầy chán ghét. Anh không nói lời nào, chỉ ở trên cao nhìn xuống cô ta, cao quý không thể với tới.
Người phụ nữ dưới đất chính là Sở Sở, con ngươi của cô khẽ động, như được tiếp thêm sức sống, cổ họng khàn khàn, tiếng phát ra khó nghe giống như tiếng quạ đen kêu trên cây: "Vân Hoán, cầu xin anh giết tôi đi."
Đây đã là năm thứ mấy rồi, cô ta không nhớ rõ. Mấy năm qua, cô ta thật sự sống không bằng chết, từ lúc bắt đầu trong lòng còn có hy vọng, đến bây giờ đã chết lặng không chịu nổi. Cô ta hiện tại chỉ muốn chết, tiếp tục kéo dài hơi tàn quá thống khổ.
Lông mày Vân Hoán lạnh lùng, ngũ quan vẫn tuấn mỹ vô song như cũ, đôi mắt đào hoa vốn đạm bạc nay càng lạnh lẽo vô tình, môi mỏng phấn nộn hơi nhếch, khí thế trên người cũng càng ngày càng cường thế, tựa như bậc Đế vương.
Không, hiện tại quả thực anh đã là Đế vương, Căn cứ trưởng của Đế Đô, Đế thiếu Vân Hoán.
"Không, tôi sẽ không giết cô, tôi nói rồi, sẽ để cô sống không bằng chết." Giọng nói trầm thấp vang lên, nhưng lời phun ra lại là những lời lạnh lẽo vô tình nhất.
"Tại sao, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi, bây giờ tôi chỉ muốn chết! Tiểu tiện nhân kia đã chết lâu như vậy rồi, tại sao anh vẫn không chịu cho tôi chôn cùng." Sở Sở điên cuồng gào thét, khuôn mặt trở nên dữ tợn, điên điên khùng khùng.
Sắc mặt Vân Hoán trong nháy mắt lạnh xuống âm độ, con ngươi đen nhánh hiện ra điểm điểm màu xanh đen: "Cô muốn chết."
Ngón tay thon dài trắng nõn cách không túm lấy, Sở Sở lập tức cảm nhận được cánh tay phải của mình bị đè ép, dường như bị một thứ gì đó lôi kéo.
Một trận đau đớn truyền đến, cánh tay phải của cô ta bị ép thành thịt nát, nhưng mặt đất đến một giọt máu cũng không có.
Sở Sở ăn đau lăn lộn trên mặt đất, trong giọng nói của Vân Hoán lộ ra hung ác: "Muốn chọc giận tôi, hừ."
Vân Hoán lạnh lùng quay người rời đi, Sở Sở còn nghe thấy thanh âm như của ma quỷ vang lên: "Để ý cô ta, đừng để cô ta chết."
Sở Sở muốn khóc, thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện, mình ngay cả nước mắt cũng không có.
Bên ngoài gian phòng, Lâm Thanh nóng nảy đi tới đi lui, đôi mắt hồ ly hẹp dài lóe lên lo lắng, mấy lần muốn gõ cửa nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại.
Khúc mắc của lão Đại không phải bọn họ không biết, từ năm năm trước khi Tần Nhất qua đời, lão Đại càng ngày càng trở nên lạnh lùng, càng ngày càng không có tình người.
Ngoại trừ điên cuồng tu luyện, việc mỗi ngày lão đại muốn làm chính là đi tra tấn Sở Sở và Tần Kiều Kiều. Thế nhưng, thay vì nói tra tấn hai người kia, chẳng bằng nói lão đại đang tự tra tấn chính mình.