Edit by Thanh tỷ
Chương 334: Công tử có vị hôn thê
Nam Đinh Hương vừa nghe có người gọi nàng ta là đại tỷ, lập tức không thèm quan tâm cái gì nữa, mắt có vấn đề hả, nàng ta là một đóa hoa tươi đẹp của Nam triều, hơn nữa mới mười tám tuổi, tuyệt đối không già!
Nam Đinh Hương nhìn sang, thấy một hồng y thiếu nữ kéo kéo cánh tay của bạch y công tử, làn váy đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp, môi hồng da trắng, rực rỡ như hoa hồng độ nở rộ, thiếu nữ khiến người ta không nhịn được yêu thích.
Thế nhưng không hiểu sao Nam Đinh Hương lại thấy nữ nhân này rất chướng mắt. Nữ nhân này ở đâu tới, gương mặt đẹp như vậy nếu như nàng ta từng nhìn thấy thì nhất định sẽ không quên. Thế nhưng nàng ta dám khẳng định, mình chưa từng gặp qua người này.
Vậy, nhất định nữ nhân này là gặp ở trên đường. Hừ, một dã nữ nhân không có thân phận, làm sao có thể xứng với công tử phong lãng tễ nguyệt như này.
Nam Đinh Hương khinh thường nhìn Phượng Khuynh Ca, cằm nhấc cao: "Ngươi là ai, từ chỗ nào nhô ra hả?"
Phượng Khuynh Ca hắc tuyến đầy đầu, nói thế nào thì cô cũng là một người sống sờ sờ đứng ở chỗ này làm bóng đèn lâu như vậy, công chúa hoa si này vậy mà không nhìn thấy cô, mắt lác rồi à?
Tuy trong lòng Phượng Khuynh Ca không ngừng khinh bỉ nàng ta, nhưng trên mặt lại cười ngọt ngào: "Ta là ai, ta đương nhiên là vị hôn thê của Nhất Nhất. Nhất Nhất ca ca nói có đúng không?"
Tần Nhất nhàn nhạt liếc nhìn Phượng Khuynh Ca một cái, không biết tại sao, đôi mắt kia rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Phượng Khuynh Ca lại quỷ dị cảm nhận được sự ghét bỏ của Tần Nhất đối với mình.
"Ừ." Tần Nhất hững hờ đáp một tiếng, xem như thừa nhận, bộ dạng rõ ràng là không tình nguyện.
Khóe miệng Phượng Khuynh Ca giật một cái, dung mạo của tiểu gia ta không được người ta chào đón như vậy sao? Nói thế nào thì tiểu gia cũng từng là một mỹ nam hoa gặp hoa nở, tiểu Nhất Nhất ghét bỏ tiểu gia như vậy, chẳng lẽ dạo gần đây mị lực của tiểu gia đã giảm xuống?
Phượng Khuynh Ca cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ngọt ngào kéo cánh tay Tần Nhất, trên mặt là nụ cười giương giương tự đắc: "Nghe thấy chưa, Nhất Nhất ca ca là vị hôn phu của ta, ngươi mau tìm chỗ nào thoáng mát mà tiếp tục ngây người đi, đừng trở ngại chúng ta thân mật. Hừ, cũng không biết ngại tự nói mình là Công chúa, mắt ngươi cứ dán vào Nhất Nhất ca ca của ta đến nước miếng cũng muốn chảy ra rồi kia. Nào có vị Công chúa nào không biết xấu hổ mà đi ngấp nghé vị hôn phu của người khác như thế."
"Ngươi..." Nam Đinh Hương giận đỏ cả mặt, tiện nhân này thật to gan, lại dám nói nàng ta như vậy, nàng ta là Công chúa Nam Diệu tôn quý!
Nhưng mà Phượng Khuynh Ca căn bản không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Ta thấy là ngươi giả mạo Hương Hương công chúa thì có. Ta từng nghe nói qua, Hương Hương công chúa băng thanh ngọc khiết, cao quý ưu nhã, nàng ấy sẽ không làm ra sự tình không biết xấu hổ bậc này."
Nam Đinh Hương nghẹn lời, tất cả điều nàng ta muốn nói đều bị tiện nhân này chặn lại, đây là lần đầu tiên nàng ta được người ta khen ngợi nhưng một chút cũng không cảm thấy cao hứng.
Trong lòng Tần Nhất muốn cười, khóe miệng giật giật, lại phát hiện mình căn bản cười không nổi, trong lòng xẹt qua từng tia đắng chát.
Thất tình lục dục của cô đang từ từ khôi phục, cô đã bắt đầu có một chút cảm xúc tình cảm, ví dụ như tức giận bật cười,...thế nhưng chỉ là một chút xíu mà thôi. Hoặc là nói, cô có cảm giác, nhưng lại biểu đạt không ra chính xác cảm xúc của mình.
Tiểu Linh Hồ mẫn cảm đã nhận ra tâm tình Tần Nhất không tốt, rõ ràng vẻ mặt của ca ca xinh đẹp vẫn rất lạnh nhạt hờ hững, không có bất kỳ biến hóa nào, ngay cả mắt sắc cũng không có gì thay đổi, thế nhưng Tiểu Linh Hồ cảm giác được hiện tại tâm tình Tần Nhất rất không tốt.
Nó nhô cái đầu lông xù ra cọ cọ vào bàn tay Tần Nhất. Tần Nhất hoàn hồn, nhìn thấy vật nhỏ trong ngực bỏ công lấy lòng mình như vậy, điểm nhẹ một cái lên chóp mũi nó, sau đó ôm nó vào trong ngực.
Chương 335: Tiểu Linh Hồ nhận chủ
Tần Nhất không muốn dây dưa quá nhiều với vị công chúa này, cô trực tiếp làm mặt lạnh, không chút khách khí nói: "Xin tránh đường, chúng ta muốn đi qua."
Nam Đinh Hương thấy Tần Nhất dùng lời nói lạnh nhạt nói chuyện với mình, không cam lòng, mở miệng đang chuẩn bị nói gì, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ tà hỏa dâng lên, nàng ta cảm thấy người mình nóng quá, rất muốn cởi quần áo.
Nam Đinh Hương nghĩ như vậy, tay cũng đã làm theo. Vẻ mặt Hắc Ưng kinh ngạc nhìn Hương Hương công chúa thuần khiết trong suy nghĩ của hắn ánh mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cởi y phục trên người.
Thói hư tật xấu của nam nhân lộ rõ, Hắc Ưng biết hắn phải tiến lên ngăn cản Công chúa, nhưng con mắt làm thế nào cũng không thể dời khỏi người Công chúa, chân cũng bất động.
Phượng Khuynh Ca nhìn cảnh này có chút nhàm chán, lôi kéo tay Tần Nhất rời đi. Lúc đi vẫn còn không quên châm chọc Công chúa hoa si nào đó: "Ai ya, đúng thật là trời đất rộng lớn, loại người nào cũng có. Ở trước mặt mọi người mà đói khát khó nhịn, làm ra hành động bất nhã như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy."
Đi ra rừng rậm, Tần Nhất thả vật nhỏ trong ngực xuống, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi đi đi."
Tiểu Linh Hồ một thân linh khí, xem ra cũng không phải là Linh Hồ bình thường.
Tiểu Linh Hồ Đỗ Quyên có chút không nỡ cọ cọ tay Tần Nhất, "ô ô" kêu to, nó không muốn tách ra với ca ca xinh đẹp. Tuy mới gặp mặt một lần, thế nhưng nó rất không nỡ.
Phượng Khuynh Ca nhíu mày: "Tiểu Nhất Nhất, xem ra tiểu Linh Hồ coi trọng ngươi, không bằng ngươi thu nó đi."
Đỗ Quyên nghe xong, con ngươi màu tím trong suốt sáng lấp lánh, tai nhọn nho nhỏ trên đầu run lên, giống như làm ra quyết định gì đó, nó lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, cắn một cái lên tay Tần Nhất.
Tần Nhất sững sờ, trong đầu lập tức vang lên giọng nói non nớt của trẻ con: "Ca ca xinh đẹp, tên ta là Đỗ Quyên, ngươi phải nhớ kỹ đấy."
Phượng Khuynh Ca vỗ vỗ vai Tần Nhất, mắt phượng mỉm cười: "Tiểu Nhất Nhất, chúc mừng ngươi, đây chính là Hoàng giả Cửu Vĩ Hồ trong Linh Hồ, vật nhỏ này tư chất không tệ."
Tần Nhất đánh rớt tay Phượng Khuynh Ca: "Ngươi cố ý, ngươi cũng biết ta không thuộc về thế giới này, ta phải trở về."
Phượng Khuynh Ca sững sờ, cô ngược lại đã quên chuyện này, hoặc là nói trong tiềm thức của cô, cô hi vọng Tần Nhất lưu lại. Cũng không biết lão đầu kia có biện pháp gì có thể để cho tiểu Nhất Nhất vĩnh viễn lưu lại nơi này hay không...
Phượng Khuynh Ca sờ mũi: "Ta quên, nhưng đến lúc đó ngươi có thể mang nó theo, nó đã đồng ý khế ước với ngươi, đương nhiên sẽ đồng ý đi cùng ngươi. Sau khi nó khế ước với ngươi có thể ở tại bên trong không gian."
Tần Nhất bất đắc dĩ, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Cô và tiểu Linh Hồ ký kết chính là khế ước sinh tử, không cách nào giải khai.
Đưa tay ôm tiểu Linh Hồ trở lại trong ngực, Tần Nhất sờ lên cái đầu nhỏ của nó: "Ngươi đã lựa chọn ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi."
"Chi chi chi." Tiểu Linh Hồ hạnh phúc híp híp mắt, làm ổ trong ngực Tần Nhất ngủ một giấc thật say. Nó còn quá nhỏ, ký khế ước đã khiến nó tiêu hao quá nhiều linh lực của bản thân.
Ra khỏi rừng rậm, người cũng dần dần nhiều hơn. Nơi này là thành Lan Nguyệt, một thành thị khá phồn hoa, không ít lính đánh thuê tới đây làm nhiệm vụ, cũng có không ít con cháu đệ tử thế gia giống như Nam Đinh Hương đến đây thí luyện.
Dung mạo của Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca bất phàm, một bạch y công tử thanh lãnh cao quý, một hồng y thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát, thả vào trong đám đông vẫn rất chói mắt, hai người còn đi chung một chỗ, tự nhiên sẽ thành tiêu điểm cho mọi người liếc nhìn.
Phượng Khuynh Ca không cảm thấy kinh ngạc đối với ánh mắt nóng rực của người xung quanh, danh hiệu Hoa Đào công tử của cô cũng không phải chỉ là hư danh, nhưng hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một cái khách điếm.
Cô cũng không biết mình "chết" đã bao lâu, tuy y phục sạch sẽ, nhưng người có bệnh thích sạch sẽ như cô vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu, muốn đi tắm thả lỏng cơ thể.
Tần Nhất cũng như thế, cho nên hai người không hề dừng lại, đi thẳng đến khách điếm lớn nhất thành Lan Nguyệt, khách điếm Thanh Vân.