Edit by Thanh tỷ
Chương 314: Chết
Tần Kiều Kiều hoảng sợ hét lên một tiếng, lăn một vòng né tránh mưa tên.
Tần Nhất nhấc bước, đôi chân thon dài thẳng tắp từng bước một tới gần Tần Kiều Kiều, xinh đẹp mê người, thế nhưng đôi mắt phượng âm u như nước tù đọng lại khiến người ta run sợ.
"Giết mày." Tần Nhất sải bước chân, dọc theo đường đi như có vô số đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ.
Tần Hàn Vũ tiến lên bắt lấy hai tay Tần Nhất túm ra đằng sau lưng, không cho cô tiếp tục phóng thích dị năng. Không phải anh muốn giúp đỡ Tần Kiều Kiều, mà là anh lo lắng cho Tần Nhất, dù sao trong căn cứ không cho phép trắng trợn giết người. Nếu như Tần Kiều Kiều chết trên tay Tần Nhất, Tần Nhất sẽ bị đội bảo vệ trật tự của căn cứ bắt giam.
Sức lực của Tần Hàn Vũ rất lớn, dù Tần Nhất có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi gọng kìm của anh. Tần Hàn Vũ khẽ thở dài một tiếng, với dáng vẻ hiện tại của Tần Nhất, rõ ràng là đã nhập ma. Nói cách khác, chính là chìm vào thế giới riêng của mình.
"Bảo Bảo, về nhà cùng anh trai, được không?" Tần Hàn Vũ yêu thương sờ lên mặt Tần Nhất, dịu dàng thay cô lau đi vết máu ở khóe miệng, thanh âm của anh ôn nhu mang theo mê hoặc.
Đối với người đang đắm chìm trong thế giới của mình, ôn nhu là vũ khí tốt nhất. Đương nhiên, Tần Hàn Vũ cũng chỉ là muốn mang Tần Nhất về nhà.
Tôn Chỉ Lan không dám thở mạnh, trái tim của bà lên xuống lợi hại, biết mình bị Tần Kiều Kiều dắt mũi, làm hại con gái ruột của mình biến thành bộ dạng này. Tôn Chỉ Lan thiếu chút thì ngất đi, thế nhưng bà cưỡng ép tỉnh táo mình, bà phải nhìn Tần Nhất, phải trông nom con gái của mình.
Quần chúng ăn dưa xung quanh vẫn vây quanh xem màn kịch cẩu huyết, không thể không nói, cho dù là tận thế, tinh thần bát quái của mọi người vĩnh viễn bất hủ. Một truyền mười, mười truyền trăm, xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều người.
Tần Nhất không tránh thoát khỏi Tần Hàn Vũ, ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch, mặt đất bỗng nhiên từng tấc từng tấc một biến thành băng, Tần Hàn Vũ ôm Tần Nhất né tránh.
"Bảo Bảo." Tần Hàn Vũ tóm chặt lấy tay Tần Nhất, còn chưa nói hết một câu, Tần Kiều Kiều không biết ở chỗ nào lao đến, dao găm lóe lên hàn quang, đâm thẳng về phía trái tim Tần Nhất.
Tần Hàn Vũ căn bản không phản ứng kịp, trực tiếp muốn dùng cơ thể của mình chắn một đao đang đâm tới cho Tần Nhất. Thế nhưng hoàn toàn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm kia cắm vào trái tim Tần Nhất.
"Bảo Bảo." Tần Hàn Vũ đỡ lấy Tần Nhất, phát ra tiếng gào thét. Anh nhìn con dao găm cắm trước ngực Tần Nhất, không biết phải làm sao. Trong mắt phượng thâm thúy là sự thống khổ, anh bối rối muốn cầm máu cho Tần Nhất, thế nhưng làm thế nào cũng không ngăn được máu chảy.
Hô hấp của thiếu niên từ từ yếu dần, Tôn Chỉ Lan phát ra một tiếng hét thê lương: "Con của tôi, con của tôi."
Bà lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, chỉ thấy con gái mình nằm trong vũng máu, mắt phượng khép lại.
Tôn Chỉ Lan đẩy Tần Hàn Vũ ra, tự mình ôm lấy Tần Nhất, hai tay che trước ngực Tần Nhất, nước mắt ngăn không được tràn ra. Bà la lên, như là thú mẹ lâm vào tuyệt cảnh: "Mau cứu con tôi, mau cứu lấy con tôi."
Người xung quanh không hề động, không phải không muốn cứu, mà là người sáng suốt một chút đều biết, thiếu niên này sợ rằng không cứu được. Con dao găm cắm sâu như vậy, khẳng định phải chết là không thể nghi ngờ.
"Đừng, đừng rời bỏ mẹ, con ngoan, đừng mà. Mẹ còn chưa kịp yêu thương con, còn chưa ôm qua con, con đừng rời bỏ mẹ mà." Tôn Chỉ Lan ngồi sụp xuống đất, tóc tai bù xù, không có một chút bộ dáng của một trong tứ đại mỹ nhân Kinh Đô. Thế nhưng giờ phút này bà hoàn toàn không quan tâm, bởi vì bây giờ bà chỉ là một người mẹ sắp mất đi con gái của mình.
Tôn Chỉ Lan bỗng nhiên đưa tay lên đánh vào miệng mình: "Là lỗi của mẹ, mẹ không nên nghe Tần Kiều Kiều, mẹ không nên không nhận ra con, tất cả đều là lỗi của mẹ... Con ngoan, con mau tỉnh lại đi, chỉ cần con tỉnh lại, cái gì mẹ cũng đều nguyện ý làm."
Chương 315: Đến muộn một bước
Tôn Chỉ Lan đau lòng khóc thành tiếng, từng tiếng nghẹn ngào.
Nhưng mặc kệ bà khóc như thế nào, tự trách ra sao, đôi mắt của thiếu niên trong ngực bà cuối cùng vẫn đóng lại, hoàn toàn không còn hô hấp.
Ngay trong nháy mắt này, toàn bộ huyễn thuật trên người Tần Nhất đều được giải khai, hầu kết biến mất, khuôn mặt càng thêm nhu hòa thanh tú, liếc mắt một cái là biết, đây là một cô gái xinh đẹp.
Sau khi giải trừ huyễn thuật, Tần Nhất và Tần Miễn có năm phần tương tự, ở giữa còn loáng thoáng lộ ra bóng dáng của Tôn Chỉ Lan, vừa nhìn liền biết là người một nhà.
Thế nhưng người Tần gia không có tâm tư đi chú ý những điều này, hốc mắt Tần Miễn ướt át, nhìn vợ yêu khóc không kiềm chế được cùng cô con gái ruột chỉ vừa mới gặp mặt lại trong chốc lát đã qua rời của bọn họ, người đàn ông thiết huyết cứng rắn cuối cùng vẫn rơi nước mắt.
Ông đi qua ôm lấy Tôn Chỉ Lan: "Chỉ Lan, trên mặt đất lạnh, chúng ta mang theo Bảo Bảo về nhà, có được không?"
Tần Miễn bây giờ không có bất kỳ suy nghĩ gì, ông chỉ muốn mang theo vợ và con gái cùng nhau trở về. Người đàn ông phong thái ngời ngời nay đột nhiên như già đi mười mấy tuổi, tang thương dưới đáy mắt như thế nào cũng không che giấu được.
Ánh mắt Tôn Chỉ Lan ngơ ngác, ôm Tần Nhất không chịu buông tay: "Về nhà, đúng, về nhà! Chúng ta mang theo Bảo Bảo cùng nhau về nhà, anh Miễn, anh nói Bảo Bảo có thích căn phòng chúng ta chuẩn bị cho con không?"
Tần Miễn chú ý tới Tôn Chỉ Lan không thích hợp, ông nhịn xuống nước mắt trong hốc mắt, ôn nhu trả lời: "Bảo Bảo đương nhiên sẽ thích."
Tần Hàn Vũ không biết làm sao, chỉ đứng đực ở đó, trên tay đều là máu của Tần Nhất. Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ không muốn Tần Nhất bị xử phạt, tại sao lại hại chết cô rồi?
Nhìn Tần Nhất không còn sức sống nằm trong ngực mẹ mình, trong đầu Tần Hàn Vũ bỗng nhiên hiện ra tình cảnh lần đầu tiên anh gặp mặt Tần Nhất tại Thanh Phong trại.
Khi đó Tần Nhất mặc quần áo của nữ sinh, anh liếc mắt một cái liền không thể quên được đôi mắt phượng sáng rực đó, nhiệt liệt giống như lửa, lại giống như hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp yêu diễm, khiến người ta như muốn hòa tan bên trong đôi mắt ấy.
Thiếu nữ sinh động như thế, một cái nhăn mày, một nụ cười đều vô cùng mị hoặc. Mà nay được biết, thiếu nữ đó là em gái ruột của mình, thế nhưng anh không đợi được cô gọi một tiếng anh trai, đã cứ như vậy rời khỏi anh.
Giờ khắc này, lòng Tần Hàn Vũ tràn đầy bi thống, vừa rồi anh không nên ngăn cản cô, giết người thì làm sao? Em gái Tần Hàn Vũ anh, coi như cô chọc thủng trời cũng có anh đỡ lấy thay cô.
Thế nhưng giác ngộ tới quá trễ, ông trời tàn nhẫn, mặc kệ Tần Hàn Vũ bi thương ra sao, Tôn Chỉ Lan khóc nấc nghẹn ngào như nào, thiếu nữ vẫn nhắm chặt mi mắt, chung quy cô đã đi rồi.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo, chúng ta về nhà." Tần Miễn ôm lấy cô con gái mà mình còn chưa kịp nhìn mặt cho thật kỹ, thân hình cao lớn khóc không thành tiếng.
Nhưng mà ông chưa đi được mấy bước, người trong ngực đã bị cướp đi, là Vân Hoán.
Đôi mắt đào hoa lạnh đạm ngưng đọng, anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ của người trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, lẩm bẩm nói: "Nhóc con lừa đảo, không phải em bảo tôi đợi em về à, sao còn chưa tới tìm tôi?"
Thiếu nữ trong ngực yên tĩnh, không hề đáp lại anh, tựa như là ngủ thiếp đi.
"A, Thất Thất, em tỉnh lại có được không?" Tôi còn chưa nói cho em biết tôi thích em mà.
Một giọt trong suốt óng ánh từ khóe mắt Vân Hoán rơi xuống, lòng anh tràn đầy bi thương. Anh đến chậm, anh đã đến chậm.
Trên bầu trời, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống, trong sáng lành lạnh.
Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất không nhúc nhích, giống như là một pho tượng. Trần Á Bình đứng trong đám người trông thấy cảnh tượng này, nhịn không được nghẹn ngào khóc òa lên. Tuy cô chỉ quen biết Tần Nhất mới mấy ngày, thế nhưng giờ phút này cô lại giống như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, trong lòng vô cùng vắng vẻ lạc lõng.
Nếu như, nếu như lúc đấy cô lập tức đuổi theo Tần Nhất thì tốt biết bao. Nếu như lúc đấy lập tức đuổi theo, thì thiếu niên sinh động hoạt bát, thiếu niên luôn thích trêu chọc cô, có phải hay không sẽ vẫn ôn nhu nhìn cô, gọi cô một tiếng "Bình Tử"?
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, không che giấu được tiếng khóc, cũng không che được trái tim đau lòng tuyệt vọng.