Edit by Thanh tỷ

Chương 294: Mỹ nam kế

"Tần Nhất, tên của tôi."

Giọng nói của thiếu niên ôn nhuận, gió lạnh thổi qua, áo khoác lay động, khiến cho mái tóc đen dài cũng tung bay theo gió. Rõ ràng thời tiết rét lạnh vô cùng, thế nhưng Trần Á Bình lại tựa như nhìn thấy trăm hoa đua nở, chóp mũi đều mùi hương thơm ngọt.

Nhiều năm về sau, Trần Á Bình tóc bạc hoa dâm vẫn như cũ không quên được một màn khắc sâu vào não cô giờ phút này.

Vương Chí huých Vệ Liêu bên cạnh: "Ai ya ya, cọp cái thẹn thùng kìa, chậc chậc chậc, không hổ là thần tượng, chọc em gái thôi cũng đẹp trai như vậy."

Vệ Liêu cười cười, trong mắt hoàn toàn không có sự buồn bã, anh đã sớm nghĩ thông suốt. Thích một người, quan trọng nhất là người đó hạnh phúc. Vệ Liêu biết mình không phải là gay, chỉ là vừa lúc anh thích phong thái yểu điệu duyên dáng của thiếu niên mà thôi.

Thiếu niên tốt đẹp như vậy, anh nghĩ, làm người đứng sau nhìn cậu hạnh phúc là tốt rồi.

"Thế nào, anh hâm mộ à? Nếu hâm mộ thì có thể đi lên thử một lần." Buông xuống lòng mình, Vệ Liêu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh lên tiếng trêu chọc Vương Chí.

Thật ra dáng dấp của Vương Chí cũng không tệ lắm, mày rậm mắt to, cường tráng mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là người rất có cảm giác an toàn.

Vương Chí hoảng sợ lắc đầu, nhìn đám người cả nam lẫn nữ nằm ngổn ngang dưới đất, tuy biết bọn họ đáng đời, nhưng vẫn có chút đồng tình: "Vẫn nên quên đi, cậu biết mà, tôi thích loại hình giống như chim non nép vào người."

Vẫn là tha cho anh ta đi, loại cọp cái này cũng chỉ có thần tượng mới có thể hàng được.

Bên kia Trần Á Bình đi đến trước mặt nữ sinh bắn lén mình, một phát túm lấy tóc nữ sinh, trong mắt Trần Á Bình hiện ra ánh sáng lạnh. Lúc đầu cô chỉ muốn dạy cho đám người này một bài học, không muốn mạng của bọn họ, nhưng đám người này không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách cô không khách khí. Trần Á Bình cô từ trước tới giờ cũng chả phải người tốt lành gì.

"Không không, cầu xin cô bỏ qua cho tôi." Nữ sinh run rẩy nói.

Trần Á Bình hừ lạnh: "Bỏ qua cho mày? Vậy vừa rồi sao mày không bỏ qua cho bà đây."

Không nói nữa, Trần Á Bình dùng một mũi hỏa tiễn trực tiếp cướp đi sinh mạng nữ sinh, sau đó lại giải quyết tên lưu manh cầm đầu, nói với mấy người còn dư lại: "Tôi sẽ không giết mấy người, mấy người ở chỗ này tự sinh tự diệt đi."

Khóe miệng Tần Nhất cong lên, cô nàng này vẫn giống trước đây, rất có nguyên tắc. Kẻ hại cô ấy, một người cũng đều chạy không thoát, nhưng bản tính vẫn có chút lương thiện.

Chỉ là, con ngươi Tần Nhất khẽ chuyển, thu hết toàn bộ ác ý trong mắt đám người đang ngã dưới đất. Chỉ là có vài người, bây giờ không làm hại ngươi, nhưng không có nghĩa bọn họ không có ý muốn hại người, chẳng qua là hiện tại không có năng lực đi hại ngươi mà thôi.

Đời trước, Bình Tử cũng bởi vì nguyên nhân này mà chịu không ít thua thiệt, thế nhưng tam quan của cô nàng rất chính trực ngay thẳng, bản thân đã nhận định thì không có bất kỳ người nào có thể thay đổi, vì vậy cô vẫn luôn là người đi theo đằng sau cô nàng thay cô ấy thu thập tàn cuộc.

Tâm niệm khẽ động, Tần Nhất giống như tùy ý đi qua, ai cũng không chú ý tới những giọt nước nhỏ đột nhiên xuất hiện rơi xuống trên người đám người ngã dưới đất.

Trần Á Bình lấy lại ba lô của mình, Tần Nhất cười nhạt: "Cô muốn đi đâu?"

Cảm giác của Trần Á Bình với Tần Nhất không tệ, huống hồ người này còn vừa mới cứu cô một mạng, thế là thành thật trả lời: "Tôi định tới thành phố Z, nghe nói nơi đó có căn cứ."

"Thật khéo, tôi cũng muốn đến đó, cô có muốn đi chung với chúng tôi không?" Ánh mắt Tần Nhất nhìn Trần Á Bình rất dịu dàng.

Trần Á Bình nuốt một ngụm nước bọt, rất có cốt khí quay đầu đi: "Hừ, mỹ nam kế đối với bà đây vô dụng."

Ngao ngao ngao, mỹ nam thật ôn nhu, không được, cô sắp không chịu nổi rồi, chẳng lẽ mùa xuân của cô rốt cuộc đã đến?

Từng ở chung với nhau nhiều năm, làm sao Tần Nhất lại không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trần Á Bình, thích chết đi được lại còn ngại.


Chương 295: Độc thủy

Tần Nhất khiêu đôi mi thanh tú, bỗng nhiên cười vô cùng tà mị, mắt phượng say lòng người bắt đầu dụ hoặc. Cô chậm rãi bước tới gần Trần Á Bình, mùi thơm ngát nhàn nhạt chỉ thuộc về riêng thiếu niên đánh tới, khiến nhịp tim Trần Á Bình loạn nhịp.

Đầu ngón tay trắng nõn thon dài rơi trên cánh môi phấn nộn của Trần Á Bình, xúc cảm lạnh buốt làm cho Trần Á Bình cảm giác có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tiến gần hơn đến bên tai Trần Á Bình, Tần Nhất nói khẽ: "Có muốn đi cùng tôi không?"

Thanh âm mát lạnh như nước suối đầu đông, lại mang theo từng tia khàn khàn, chọc trái tim Trần Á Bình ngứa ngáy, há miệng nói: "Đi đi đi, bà đây đi theo cậu."

Tần Nhất cười khẽ một tiếng, Trần Á Bình cảm thấy mặt mình nóng lên, mợ nó, không phải chứ, cô vậy mà muốn chảy máu mũi!

Trần Á Bình vội vàng lui ra xa Tần Nhất, giơ tay lên che mũi, trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ: "Bà đây đi theo cậu, được chưa? Cậu đừng câu dẫn tôi nữa, tôi mà không nhịn được sẽ nhào tới ăn cậu đó, lúc đấy đừng có trách tôi."

Tần Nhất cầm lấy ba lô của Trần Á Bình, động tác tự nhiên đeo ra sau lưng, ba lô màu đen ngoài ý trông rất hợp với quần áo của thiếu niên. Mặt Trần Á Bình rầu rĩ, cô rất muốn nói cho thiếu niên biết, ba lô cô có thể tự đeo, không cần đoạt của cô, cô sẽ không chạy đi đâu mà lo.

Thế nhưng nhìn một bên sườn mặt đẹp hoàn mỹ không thể bắt bẻ của thiếu niên, cùng đôi mắt phượng chứa ý cười của cậu, móng vuốt vươn ra lại thu về, thôi thôi, cậu ta muốn đeo thì để cậu ta đeo đi.

Không biết tại sao cô rất khó mở miệng từ chối thiếu niên này, thậm chí còn muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp tới trước mặt cậu.

Trần Á Bình vỗ trán "bốp" một cái, cô bị làm sao thế này, điên rồi sao, rõ ràng chỉ vừa mới gặp mặt thiếu niên.

Trần Á Bình đi theo Tần Nhất đến chỗ Vệ Liêu và Vương Chí, giới thiệu: "Đây là Vệ Liêu, người này là Vương Chí, đây là Trần Á Bình."

Vệ Liêu cười thân thiện, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn: "Xin chào."

Vương Chí nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn của Trần Á Bình mấy giây, sau đó mới chào hỏi: "Xin, xin chào."

Trần Á Bình tùy ý vẫy vẫy móng vuốt: "Xin chào, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Mặc dù nói như vậy, nhưng hai đôi mắt sáng như sao của Trần Á Bình vô tình hay cố ý quét về phía Vương Chí, khiến Vương Chí lạnh sống lưng, sợ móng vuốt kia vung tới người anh ta.

Trần Á Bình hừ một tiếng, cô sớm đã chú ý tới hai người bọn họ, thính lực của cô rất nhạy, Vương Chí nói cô là cọp cái, cô ở trong lòng yên lặng ghi vào sổ nợ.

"Được rồi, chúng ta đi tìm xe trước đã, cuốc bộ tới căn cứ thì quá xa."

Tần Nhất nói xong, bốn người lại bắt đầu đi tìm xe. Sau khi đám người Tần Nhất đi không lâu, đám nam nữ còn lại thấy bản thân đã an toàn mới chậm rãi bò dậy. Một gã đàn ông bị đánh cho sưng mặt mũi nhổ một ngụm máu xuống đất, trong con ngươi tràn đầy ngoan lệ: "Đi, chúng ta trở về nói chuyện này cho Căn cứ trưởng, con đàn bà đó chạy không thoát."

Vừa rồi gã vẫn luôn chú ý lắng nghe hai người này nói chuyện, biết cô gái kia tên Trần Á Bình. Căn cứ thành phố Z sao, bọn hắn nhớ kỹ.

"Tất nhiên, bọn họ hại chết Vương Khoa, thù này chúng ta nhất định phải báo." Một nữ sinh mở miệng nói, trong thanh âm lộ ra sự tàn nhẫn.

Gã vừa lên tiếng kia còn chưa kịp đứng dậy, đột nhiên cảm giác trên người nóng rực, sau đó một trận đau nhức như hủy thiên diệt địa truyền tới, gã chỉ kịp gào thét vài tiếng, lập tức đã hóa thành một vũng máu.

Mấy phút sau, mấy người vừa rồi còn ngồi trên đất đều biến thành vũng máu loãng, xung quanh không hề có vết chân.

Lúc này nhóm người Tần Nhất rốt cuộc cũng tìm được một chiếc xe có thể dùng. Con ngươi đen của Tần Nhất loe lóe, chắc hẳn đám người kia hiện tại đã biến thành vũng máu.

Thứ vừa nãy cô vẩy lên trên người bọn họ là độc thủy lấy từ trên thân Tiểu Mai Hoa, vẩy lên trên người kẻ nào, cho dù là dị năng giả thì mấy phút sau cũng đều sẽ hóa thành một vũng máu, vô cùng bá đạo khủng bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play