Edit by Thanh tỷ
Chương 276: Là tôi, đại thúc
Hứa Ninh tức giận, gân xanh trên mặt nổi lên: "Mày nói ai là chó hả?"
Trần Triệt cười một tiếng: "Ai trả lời thì là người đó."
"Mày, mồm mép ngược lại rất lưu loát, hy vọng lát nữa mày còn sức mà kêu gào." Trong mắt Hứa Ninh lộ ra ngoan ý: "Sở Sở đâu, còn cả cái tên Lâm Minh phản bội Trại chủ nữa, hôm nay bọn tao muốn báo thù cho Trại chủ."
Hứa Ninh vừa dứt lời, mấy chục người đằng sau đồng thanh hô hào ủng hộ.
Trần Triệt có chút nhàm chán nghịch ngón tay, trong lòng cười nhạo, hôm qua lôi kéo mấy chục người tới cũng đánh không lại bọn họ, hôm nay thế nào vẫn chỉ mang mấy chục người tới? Chẳng lẽ đám người này có hậu chiêu?
"Đang tìm tôi sao?" Khóe miệng Tần Hàn Vũ hàm chứa ý cười, bước chân nhẹ nhàng phong độ đi ra. Trần Triệt nhìn với vẻ mặt cạn lời, thầm mắng Tần Hàn Vũ là kẻ thích phô trương, tự luyến.
Nhưng mà người nào đó đã quên, bản thân trước đây chỉ vì một vết thương nhỏ xíu xiu trên mặt liền muốn sống muốn chết nháo loạn toàn bộ bệnh viện ở Kinh Đô.
Hứa Ninh nhìn về phía Tần Hàn Vũ, lớn tiếng nói to: "Lâm Minh phản bội Trại chủ, liên hợp với người ngoài mưu hại Trại chủ, các anh em, chúng ta phải vì Trại chủ báo thù."
Lời Hứa Ninh nói nghe như anh ta thật sự vì đại nghĩa lớn, lập tức cổ vũ sĩ khí của tất cả mọi người: "Vì Trại chủ báo thù, báo thù."
Con ngươi Hứa Ninh âm trầm nhìn đám người Vân Hoán trước mắt, tầm mắt dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ vô song của Vân Hoán, hận ý dưới đáy lòng như muốn tràn ra ngoài.
Là người này phế đi tay phải của anh ta! Mặc dù hôm qua đối phương có ngụy trang bản thân, nhưng Hứa Ninh vĩnh viễn không quên được đôi mắt đào hoa đạm mạc kia, còn có cảm giác đau nhức tận xương.
"Lắm lời như vậy làm gì, muốn đánh thì nhanh lên chút." Bên trên gương mặt trẻ con tinh xảo của Sở Mặc Hòa tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Sao tên này nói nhảm nhiều thế, nói tới nói lui không phải là muốn mạng của bọn họ à, vậy tranh thủ thời gian động thủ đi, đứng đó mà càm ràm.
Tần Nhất hoạt động cổ tay, mắt phượng sáng rực, tựa như bảo thạch lộng lẫy nhất: "Có thể động thủ chưa?"
Đám người Lâm Thanh theo bản năng lùi lại một bước, mẹ nó, sao trước đây bọn họ không phát hiện ra điểm biến thái này của tiểu gia hỏa chứ. (ý nó TN thích bạo lực)
"Hừ, đúng là mạnh miệng, xem tý nữa bọn mày còn cười nổi không, lên cho tao." Hứa Ninh vẻ mặt âm trầm, vung tay trái lên ra hiệu, đám người phía sau như ong vỡ tổ lao đến.
Tần Nhất híp híp mắt, Hứa Ninh cũng có chút khôn vặt, hôm nay cố ý lựa chọn những dị năng giả có dị năng khắc chế dị năng của bọn họ tới.
Nơi thả lỏng cổ tay, khóe miệng Tần Nhất cong lên một nụ cười tà, đuôi phượng cong cong mỹ lệ, cô có nói mình sẽ dùng dị năng sao? Chuyện như gây sự đánh người, vẫn nên dùng nắm đấm tới giải quyết là sảng khoái nhất.
Không bao lâu đã giải quyết xong đám đàn ông thô lỗ trước mắt, Tần Nhất giống như ma quỷ xuất hiện bên cạnh Hứa Ninh. Bắt giặc bắt vua trước, huống hồ mục đích bọn họ lưu lại nơi này đúng là vì giải quyết Hứa Ninh.
Lúc Hứa Ninh chú ý tới Tần Nhất thì đã muộn, nhìn con dao băng cách mình chỉ có một bước, Hứa Ninh vội vàng ngưng tụ ra một bức tường lửa, miễn cưỡng ngăn cản bước chân của Tần Nhất.
"Mày là ai?" Hứa Ninh hốt hoảng nhìn thiếu niên trước mắt, khi trông thấy khuôn mặt lít nha lít nhít nốt đỏ, ánh mắt lóe lên sự chán ghét.
Tần Nhất nhướn mày cười một tiếng, khoe hàm răng trắng noãn, nhưng lời nói ra lại làm cho Hứa Ninh giật nảy cả mình: "Không phải tới tìm tôi sao, đại thúc."
Giọng nói mềm mại khiến Hứa Ninh mở to hai mắt nhìn: "Mày là Kiều Kiều, mày là con trai!"
Tần Nhất tiện tay vứt bỏ dao băng bị hòa tan, mắt phượng cười nhạt, dáng vẻ ưu nhã: "Đúng vậy, là tôi. Làm sao bây giờ, đại thúc coi trọng tôi, thế nhưng đại thúc quá già rồi, tôi có chút ghét bỏ."
Ánh mắt Tần Nhất đột nhiên trở nên sâu thẳm cổ quái, bàn tay trắng nõn khẽ động, mảng lớn băng châm bay ra, tinh tế mà dày đặc, giống như lông trâu.
Hứa Ninh không nhịn được suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, toàn thân đều nổi da gà. Anh ta thế sao cũng không nghĩ tới, tiểu mỹ nhân mình tâm tâm niệm niệm lại là nam!
Chương 277: Cần cơ hội
Nam, cơ thể Hứa Ninh run run, anh ta vậy mà bị một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch đùa bỡn, điều này khiến Hứa Ninh càng bốc hỏa.
Hứa Ninh thẹn quá thành giận, trông thấy Tần Nhất ra chiêu, anh ta lập tức lại ngưng tụ một bức tường lửa, "xoẹt xoẹt xoẹt", băng châm của Tần Nhất toàn bộ bị hòa tan.
Hứa Ninh khinh thường: "Lửa vốn khắc băng, đúng là ngu ngốc, lông còn chưa mọc đủ đã muốn cùng tao đấu, vẫn nên trở về bú sữa mẹ vài năm nữa đi."
Biết Tần Nhất là dị năng hệ băng, Hứa Ninh càng không kiêng nể gì. Tiểu tử này căn bản không phải đối thủ của anh ta, lửa giận vẫn luôn đè nén khiến Hứa Ninh tìm được đối tượng phát tiết, thế là một đống lớn dị năng hệ hỏa hướng tới khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nhất chào hỏi.
Tần Nhất linh hoạt tránh đi, hai tay vung lên, trên tay lập tức xuất hiện thêm một con dao găm, tia sáng lạnh sắc bén hiện ra nhàn nhạt: "Vậy sao, đại thúc đừng quên, tôi không phải là người chỉ có thể dùng dị năng."
Tay còn lại ngưng tụ ra một trận băng châm, nhân lúc Hứa Ninh né tránh, linh hoạt khom lưng lại như mèo, nhìn thấy phía sau lưng Hứa Ninh lộ ra khoảng trống liền hung hăng đâm xuống.
Hứa Ninh giật mình, vội vàng ngưng tụ một bức tường lửa sau lưng, nghìn cân treo sợi tóc tránh thoát con dao găm đang đâm tới của Tần Nhất.
ánh mắt Tần Nhất âm trâm, dị năng của Hứa Ninh đã đạt đến cấp ba trung cấp, dị năng hệ băng bây giờ của cô quả thực đánh không lại anh ta.
Nhưng đây đối với cô mà nói lại là một cơ hội thực hành khó có được. Thời kỳ tận thế, dị năng rất quan trọng, nhưng tương tự đó, tố chất thân thể cũng rất đáng được xem trọng. Dị năng giả quá mức ỷ lại dị năng, một khi dùng hết dị năng, chờ đợi bọn họ chỉ có đường chết.
Cô, không muốn làm cừu non đó.
Trần Triệt biếng nhác đối phó với dị năng giả hệ hỏa trước mắt, có chút nhàm chán ngáp một cái, quay đầu hỏi Vân Hoán đang bị ba bốn người vây quanh bên cạnh: Nè nè A Hoán, lúc nào mới có thể kết thúc? Có thời gian còn không bằng đi ngủ, thật sự là nhàm chán."
Đôi mắt đào hoa đạm mạc tùy ý nhìn lướt qua Trần Triệt, lạnh nhạt né tránh một cây thủy tiễn từ đối diện phóng tới: "Chờ một chút."
Ánh mắt của Vân Hoán lại nhẹ nhàng trở về dừng lại trên người thiếu niên cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng đã nhu hòa hơn. Tiểu gia hỏa cần trưởng thành, anh muốn tạo cơ hội cho em ấy.
Vân Hoán vẫn luôn biết tố chất thân thể của Tần Nhất không tốt, một mặt là do dinh dưỡng không đầy đủ, mặt khác là do thiếu kinh nghiệm.
Hiện tại cơ thể Tần Nhất đã tốt lên rất nhiều, cũng rất có sức sống, cái thiếu chính là thực chiến. Mà so với đám Zombie vụng về, ngu ngốc, không biết thay đổi kia thì dị năng giả càng thêm phù hợp.
Trần Triệt nhìn bộ dáng đệ khống của Vân Hoán, âm thầm trợn trắng mắt, đúng là sủng đệ không ai bằng mà. Thế nhưng là nhìn thấy nụ cười nhạt thản nhiên và vẻ mặt tự tin của thiếu niên, con ngươi Trần Triệt cũng nhiễm lên sự ôn nhu mà chính bản thân anh ta cũng không chú ý tới.
Tần Nhất vừa trốn tránh công kích của Hứa Ninh, vừa tìm kiếm thời cơ tốt. Nhớ tới lời Vân Hoán từng nói, không động thì thôi, đã động phải là một kích trí mạng.
Hứa Ninh vô cùng bực bội, tên tiểu tử thối này giống như cá chạch, dị năng của anh ta hoàn toàn không đánh trúng đích được, còn tiếp tục, dị năng của anh ta sẽ cạn sạch.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Hứa Ninh cũng không chống đỡ nổi, dị năng tiêu hao hầu như không còn. Mắt phượng của Tần Nhất sáng lên, tranh thủ cơ hội nhanh chóng di động, muốn một kích đâm thẳng vào nơi yếu hại của Hứa Ninh.
Hứa Ninh hoảng hốt, vội vàng la lớn: "Mày không thể giết tao! Lâm Minh, chẳng lẽ mày không muốn mạng của Vệ Liêu nữa sao?"
Nghìn cân treo sợi tóc, một tường chắn ngăn ở trước mặt Hứa Ninh, bức tường kim sắc bị lõm một góc, có thể thấy được sức lực của Tần Nhất lớn nhường nào.
Thu lại dao găm, ánh mắt Tần Nhất có chút lạnh, cô còn nhớ người thanh niên dễ ngượng ngùng đó.
"Nói, cậu ấy đang ở đâu?" Tần Hàn Vũ tiện tay giải quyết mấy người trước mắt, đi tới. Vầng trán luôn luôn ôn nhuận giờ phút này chứa đầy băng sương lạnh lẽo, khiến trái tim Hứa Ninh khẽ run lên.