Edit by Thanh tỷ

Chương 248: Tới mật thất

Sở Sở ổn định lại tâm trạng, không, cô ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết, chỉ cần cô ta không nói, sẽ không có bất cứ kẻ nào biết hết. Cho dù là Tần Hàn Vũ, anh ta không hề có bất kỳ chứng cứ nào cả.

Không có chứng cứ, sẽ không có ai hoài nghi đến trên người cô ta. Không, con ngươi Sở Sở lóe lên tia sáng lạnh, còn một người, Vương Diễm.

Sở Mặc Hòa vẫn luôn chú ý đến chị gái nhà mình, trông thấy sắc mặt Sở Sở trắng bệch, anh ta có chút lo lắng hỏi: "Chị, chị làm sao vậy, sắc mặt kém như thế, là cơ thể không thoải mái ư?"

Bệnh tim của Sở Sở vẫn luôn là tâm bệnh của Sở Mặc Hòa, anh ta chỉ sợ đột nhiên bệnh tim của Sở Sở phát tác. Trong hoàn cảnh tận thế cái gì cũng đều thiếu thốn như hiện nay, loại bệnh này chính là muốn lấy mạng người.

Sắc mặt Sở Sở tái nhợt khẽ cười, bên trong đôi mắt xếch lộ ra từng tia bi thương: "Chị không sao, chỉ là nghĩ đến Nhất Nhất, chị có chút buồn. Chị không biết cô gái ngày đó chính là Nhất Nhất. Cậu ấy, cậu ấy không cẩn thận làm chị phát bệnh, khiến Lâm Hải giận dữ, nửa đêm tìm người vụng trộm bắt lại, ném cậu ấy vào mật thất cho thực vật biến dị ăn. Chị, chị cũng là sáng nay mới biết."

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán nhìn thẳng Sở Sở: "Mật thất ở đâu?"

Trái tim Sở Sở nhảy lên một cái, nhưng lập tức đã trấn định lại. Tần Nhất giờ này khẳng định đã bị thực vật biến dị gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn rồi. Coi như vận khí cậu ta tốt, may mắn sống sót, thì khi đó cô ta cũng dùng thuốc mê, Tần Nhất chắc chắn không biết là cô ta làm.

"Ngay trong phòng nghị sự, tôi vẫn luôn ngốc ở bên người Lâm Hải là vì để biết lối vào. Hoán ca, thực vật biến dị kia có công dụng rất lớn."

Vân Hoán đối với thực vật biến dị trong miệng Sở Sở không có hứng thú, hiện tại lòng anh chỉ tràn đầy ý nghĩ làm sao để nhanh chóng cứu Thất Thất ra ngoài.

Ngược lại Trần Triệt rất hứng thú hỏi: "Thực vật biến dị không phải chỉ ăn người sao, còn có tác dụng gì ư?"

Sở Sở mở miệng giải thích: "Tôi ở bên người Lâm Hải, phát hiện dị năng của anh ta tăng cấp đặc biệt nhanh. Sau đó trong lúc vô tình anh ta lỡ miệng nói ra, tôi mới biết được anh ta vụng trộm nuôi một gốc thực vật biến dị. Chất lỏng của nó có thể giúp dị năng của dị năng giả nhanh chóng tăng lên. Hoán ca, nếu như chúng ta có thể thu phục được thực vật biến dị kia, đối với dị năng của bản thân sẽ có lợi ích rất lớn."

Vân Hoán lạnh lùng nói: "Hừ, e là cậu đã sớm đánh chủ ý lên gốc thực vật biến dị. Thế nào, không nói chuyện này với chúng tôi là sợ bị chia một chén canh sao?"

Lời này của Vân Hoán là nói với Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Vũ mỉm cười, trên mặt không có một tia bối rối khi bị vạch trần: "Cậu cũng không có hỏi."

"Ha." Vân Hoán cười lạnh, sau đó nói với Sở Sở: "Dẫn đường."

Thực vật biến dị cái gì, anh hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng cứu Tần Nhất ra.

Sở Sở coi như Vân Hoán đã đồng ý, trong đôi mắt xếch ẩn tình lập lòe tia sáng. Kỳ thật gốc thực vật biến dị kia đối với cô ta có tác dụng rất lớn, nó có thể bài tiết nọc độc, vô cùng có lợi cho dị năng giả hệ độc như cô ta.

Sở Sở chuyển động đầu hổ, "lạch cạch" một tiếng, cửa mật thất mở ra. Tần Hàn Vũ sáng tỏ gật đầu: "Không nghĩ tới cơ quan lại ở chỗ này, khó trách tôi không tìm được."

Sở Sở cười duyên giải thích cho Vân Hoán: "Hoán ca, mật thất này là Lâm Hải bảo một nhà thiết kế nổi danh thiết kế lên. Nhà thiết kế này vô cùng am hiểu các loại đường hầm, mật thất."

Lâm Thanh khen ngợi mấy tiếng: "Thật muốn gặp mặt nhà thiết kế này một lần."

Sở Sở đột nhiên im lặng, cô ta nhớ tất cả dị năng giả hệ thổ lúc trước tham dự xây dựng Thanh Phong trại và cả nhà thiết kế kia đều bị Lâm Hải ném cho thực vật biến dị ăn.

Trong mắt phượng của Tần Hàn Vũ hàm chứa thâm ý sâu xa: "Sở Sở, cô đối với mấy chuyện như này hình như biết cũng không ít, Lâm Hải đúng là đủ tín nhiệm cô."

Sở Sở hiện tại không có bất kỳ tâm tư gì với Tần Hàn Vũ, từ một khắc cô ta biết Lâm Minh thật ra là Tần Hàn Vũ, cô ta đã sớm chết tâm với Lâm Minh.

Chương 249: Tiểu Lam phát uy

Dưới cái nhìn của cô, người cô ta yêu là Lâm Minh của Thanh Phong trại, chứ không phải một trong Tứ thiếu Kinh Đô, Tần Tiểu Thiếu.

Sở Sở cười nhạt, phản kích lại: "Tần Tiểu Thiếu nói đùa, nói đến tín nhiệm, tôi sao có thể sánh bằng anh, em trai của Lâm Hải, Minh đệ."

Tần Hàn Vũ nhướn mày, không nói gì nữa. Phụ nữ đều giỏi thay đổi thái độ giống như cô ta à? Anh ta còn nhớ trước hôm nay, Sở Sở vẫn còn yêu anh ta. Tần Nhất còn không phải bị cô ta ghen ghét ném vào mật thất đấy sao.

Thế nào mà Vân Hoán vừa đến, Sở Sở liền lập tức "di tình biệt luyến". Chậc chậc, anh ta tuyệt đối không thừa nhận có lúc mị lực của mình lại không bằng Vân Hoán.

Nhưng mà cho dù có tặng không cho anh ta người phụ nữ ác độc như vậy, anh ta cũng không cần! Vẫn là yên lặng nhìn cô ta "giày vò" Vân Hoán đi thôi.

Toàn bộ hành trình Vân Hoán đều làm mặt lạnh, không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hoặc là nói trái tim anh đã sớm không còn ở nơi này. Anh thật ra đang rất hối hận, hối hận vì kế hoạch lần này.

Tần Nhất còn chưa biết Vân Hoán đã tìm đến, giờ phút này cô đang nhàm chán ngồi dưới đất. Rào chắn bằng kim loại vô cùng rắn chắc, cô làm thế nào cũng không thể làm gãy nó, xem ra chỉ có thể ấn cái nút phía ngoài kia.

Tần Nhất lôi tiểu Mai hoa từ bên trong không gian ra, chỉ chỉ cái nút trên tường bên ngoài rào chắn, nói: "Tiểu Mai hoa ngoan, dùng dây leo của em đè xuống cái nút kia."

Tiểu Mai hoa không biết Tần Nhất muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời duỗi dây leo tới đè xuống, sau đó nó liền phát hiện rào chắn vẫn luôn vây khốn nó tự động mở ra.

"Chi chi chi chi." Hóa ra lại đơn giản như vậy, sớm biết nó đã tự mình chạy trốn rồi, làm sao còn đụng phải cái người như thổ phỉ này.

Tần Nhất sờ lên dây leo của tiểu Mai hoa khích lệ: "Làm không tệ."

Nói xong, Tần Nhất lập tức thu tiểu Mai hoa vào không gian, mắt phượng xinh đẹp híp lại nguy hiểm, có người tới.

Mật đạo rất dài, Sở Sở cố ý đi bên cạnh Vân Hoán. Mấy tháng không thấy, cô ta có vô số lời muốn nói với anh, chỉ là không biết bắt đầu mở miệng từ đâu. Nghĩ nghĩ, Sở Sở chỉ chỉ cục lông tròn vo màu lam trong ngực Vân Hoán, hỏi: "Hoán ca, đó là thứ gì vậy? Em thấy anh cứ ôm nó mãi."

Tiểu Lam nghe thấy lời Sở Sở nói, lập tức xù lông, ngươi cmn mới là thứ gì, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, không phải là thứ nữ nhân ngu xuẩn đáng ghét như ngươi có thể chỉ trỏ.

Tiểu Lam thân là Thần thú viễn cổ, nó đối với con người gần như có một loại trực giác bản năng, nữ nhân vẫn luôn cười tủm tỉm trước mắt nó này chắc chắn không phải thứ gì tốt, nó có thể cảm nhận được ác ý trên người cô ta.

Tiểu Lam trực tiếp vươn người, hung hăng mổ một cái vào cái tay đang chỉ nó của Sở Sở. Nếu là con chim khác thì không có việc gì lớn, nhưng Tiểu Lam lại khác biệt. Nó là Thần thú viễn cổ, cái mỏ nhìn nhỏ xinh tinh xảo, nhưng sắc bén vô cùng. Đầu ngón tay Sở Sở trong nháy mắt liền bị thương chảy máu.

Tay đứt ruột xót, đầu ngón tay chính là chỗ đau nhất. Sở Sở cảm nhận được cơn đau nhức, đôi mắt xếch âm trầm, hận không thể lăng trì nuốt sống Tiểu Lam.

Có Vân Hoán ở đây, Tiểu Lam cũng không sợ nữ nhân độc ác này, trực tiếp quay người, chổng mông vào mặt Sở Sở.

Sở Sở có chút ủy khuất, nhưng cô ta chưa kịp mở miệng nói, Vân Hoán đã lên tiếng trước: "Tiểu Lam là sủng vật của Thất Thất, nó không thích người khác đụng vào nó, lần sau nhớ cẩn thận."

Khóe miệng Sở Sở hơi cong lên: "Hóa ra là sủng vật của em trai Nhất Nhất, em nhớ rồi. Nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút, đừng để nó mổ vào tay."

Lại là Tần Nhất, xem ra địa vị của Tần Nhất ở trong lòng Vân Hoán không thấp. Không biết tại sao, cô ta cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng cô ta ngược lại đã quên, Tần Nhất là một nam sinh, cậu đối với cô ta mà nói, không thể tạo ra uy hiếp gì.

Tiểu Lam cười nhạo, quơ quơ cái mông với Sở Sở. Nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, nó mới không tùy tiện cắn loạn người khác, nó cắn đều là kẻ xấu!

------

Thông báo nhỏ, Thanh xin tạm dừng đăng chương mới tầm 5 ngày, 5 ngày sau sẽ đăng bù cho các bạn nha, iu ❤❤❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play