Edit by Thanh tỷ

Chương 238: Tin tức của Sở Sở và Tần Nhất

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Triệt cười ngây ngô, Đỗ Y không hiểu sao tâm tình rất vui vẻ. Gã đã lâu không được cảm nhận niềm khoái cảm khi được người khác cảm ơn nhờ vả rồi. Nghĩ đến đây, Đỗ Y nhịn không được mở miệng nhắc nhở đám người Trần Triệt: "Trại thoạt nhìn thì tốt, nhưng nơi có người làm sao có thể không có mâu thuẫn. Mấy người chú ý một chút, có vài người không thể đắc tội."

Vương Vĩ đi bên cạnh sắp không nghe nổi nữa, gã thật sự không hiểu tại sao Đỗ Y đối với đám người xa lạ này lại quan tâm như thế. Từ khi gã quen biết Đỗ Y, Đỗ Y vẫn luôn có dáng vẻ lưu manh, tính tình chả ra gì. Hai người bọn họ đều là người ích kỷ, dáng vẻ giống như người tốt quan tâm nhắc nhở đối phương của Đỗ Y hiện tại, Vương Vĩ chưa từng nhìn thấy qua.

Vương Vĩ ho nhẹ một tiếng, muốn nhắc nhở Đỗ Y ít nói lại một chút.

Nhưng bây giờ Đỗ Y được Vân Hoán Trần Triệt tâng bốc mấy câu, trạng thái đã như trên mây, hoàn toàn không bắt được tín hiệu của Vương Vĩ.

Trên mặt Vân Hoán mang theo hoảng sợ cùng không dám tin, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, đôi mắt đào hoa đạm mạc như biển lạnh nhạt mà thâm thúy: "Người anh em, cậu có thể nói cho chúng tôi biết những người nào không thể đắc tội không? Chúng tôi đều là người mới tới, không biết vị quý nhân nào, nếu như thật sự va chạm với bọn họ, vậy cũng không tốt lắm."

Đỗ Y nghe cũng thấy đúng, gã đã mở miệng nhắc nhở thì làm cho chót, nói nhiều thêm vài câu cũng không có việc gì: "Đầu tiên đương nhiên là Trại chủ, sau đó là Nhị đương gia Minh ca, tiếp theo là hai người phụ nữ của Trại chủ, một người vừa rồi mấy người mới gặp, Lệ Lệ cô nương, còn một người khác là Sở Sở cô nương."

Lâm Bạch gắt gao đè lại Sở Mặc Hòa đang ngo ngoe muốn động, cười ôn hòa nói: "Sở Sở ư, nghe cái tên chắc hẳn là một đại mỹ nhân, chúng tôi đã nhớ rồi, cảm ơn cậu. Trại chủ đúng thật là có phúc lớn, mỗi một vị đều rất xinh đẹp."

Đỗ Y vẻ mặt đắc ý: "Đúng thế, Trại chủ là ai cơ chứ. Nghe nói Sở Sở cô nương là được Trại chủ cứu về từ bên ngoài. Mới đầu không thích Trại chủ, thế nhưng về sau còn không phải yêu Trại chủ đến không thể tự kiềm chế sao. Nhưng muốn nói mỹ nhân, tôi từng gặp qua một người còn đẹp hơn."

Đỗ Y nháy mắt mập mờ mấy cái, bây giờ nghĩ đến khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của cô gái kia, vẫn không tránh khỏi một trận ngẩn ngơ.

"Thật sao? Vậy vị mỹ nhân đó ở đâu, lẽ nào cô ấy không trở thành người phụ nữ của Trại chủ ư?" Vân Hoán bày ra vẻ mặt bát quái, đưa tay gãi gãi cái ót, hình tượng người đàn ông ngu ngơ hiện ra dễ như trở bàn tay.

Chỉ là đôi mắt đào hoa kia lại sâu không thấy đáy.

"Hì hì." Đỗ Y hèn mọn cười một tiếng: "Vị tiểu mỹ nhân kia tên Kiều Kiều, người thật lớn lên còn yêu kiều hơn hoa, giống như một tiên tử hạ phàm vậy. Cô ấy là do một người trong trại chúng ta mấy ngày trước ra ngoài mang về. Còn tại sao không trở thành người phụ nữ của Trại chủ, đó là bởi vì Minh ca nhìn trúng tiểu mỹ nhân. Nghe nói Minh ca vô cùng thích, vừa có được mỹ nhân, mấy ngày nay đều chưa từng thấy Minh ca xuất hiện. Theo tôi thấy, chắc là muốn chết trên người tiểu mỹ nhân rồi."

Tất cả mọi người đều là đàn ông, Đỗ Y nói chuyện không hề cố kỵ gì cả. Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Kiều Kiều, trong lòng Đỗ Y cũng rục rịch không yên.

Đỗ Y còn đang ý dâm trong đầu nên không chú ý tới ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng của Vân Hoán.

Vương Vĩ lúc này hoàn toàn không nghe nổi nữa, gã đập Đỗ Y một cái, có chút không vui nói: "Đỗ Y, mày đang nói gì đấy, chú ý một chút."

Đỗ Y bị Vương Vĩ đập mới kịp phản ứng, tự biết bản thân có chút lỡ miệng. Kiều Kiều hiện tại đã là phụ nữ của Minh ca, gã ở chỗ này ý dâm cô, nếu như bị Minh ca biết, gã không bị lột một lớp da mới lạ.

Đỗ Y ho khan vài tiếng: "Được rồi được rồi, nên nói tôi cũng đã nói, còn lại tự mấy người chú ý một chút, bây giờ tôi mang mấy người đi gặp Minh ca."

Vân Hoán cười nhạt, chà xát tay: "Ừ, chúng tôi đã biết."

Biết Minh ca và Trại chủ Thanh Phong trại này nhất định phải chết!


Chương 239: Chạm mặt

Lê viên, Tần Hàn Vũ đang chỉnh sửa bản đồ trong tay, tất cả địa phương bên trong Thanh Phong trại anh ta đều đã sờ qua một lần, thế nhưng vẫn chưa tìm được thực vật biến dị mà Thiệu Hoa nhắc đến.

Ngón tay thon dài gõ nhịp xuống mặt bàn, đầu ngón tay dừng tại một chỗ, cuối cùng Tần Hàn Vũ quyết định đêm nay đi phòng nghị sự xem thử một chuyến.

Đang suy tư, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tần Hàn Vũ bình tĩnh thu lại bản đồ trong tay giấu kỹ, vuốt lại góc áo, giọng nói ôn hòa hỏi: "Ai vậy, có chuyện gì?"

"Minh ca, tôi là Đỗ Y, có một đám người muốn đầu nhập vào trại chúng ta, thế nhưng Trại chủ hiện tại có việc không tiện gặp mặt, cho nên tôi dẫn người đến gặp anh trước."

Tần Hàn Vũ còn nhớ Đỗ Y, trí nhớ của anh ta rất tốt, chỉ là giờ này Lâm Hải có việc không tiện... Mắt phượng của Tần Hàn Vũ tĩnh mịch, khóe miệng bỗng giật giật. Cũng đúng, thời điểm này, không cần nghĩ cũng biết gã ta đang làm gì.

Ôn nhu hương quả nhiên là phần mộ của anh hùng, mặc dù Lâm Hải cũng không thể coi là anh hùng gì.

"Tôi biết rồi, cậu dẫn người vào đi." Tần Hàn Vũ thản nhiên nói.

"Kẹt." Cửa mở, là Đỗ Y và Vương Vĩ tiến vào đầu tiên, theo sau là sáu người mặt mũi lấm lem, quần áo có hơi rách nát.

Tần Hàn Vũ tùy ý nhìn lướt qua, đột nhiên bên trong mắt hiện lên từng tia giễu cợt. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, như là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế. Khóe miệng ngậm ý cười, nhìn qua ôn nhuận như nước, thế nhưng khóe mắt lại hơi cong lên, mang theo mấy phần giễu cợt.

"Hử, đây chính là đám người tìm tới cửa xin đầu nhập vào trại chúng ta sao? Ừm, cũng không tệ, tôi nhận, hai cậu về trước đi.

Đỗ Y không nghĩ tới Minh ca lại đồng ý sảng khoái như vậy, gã có chút kinh ngạc ngốc tại chỗ. Vương Vĩ nhéo gã một cái, gã mới phản ứng được, sau đó vội vàng gật đầu, đi theo Vương Vĩ rời khỏi Lê viên.

Sau khi Vương Vĩ và Đỗ Y rời đi, Tần Hàn Vũ xắn ống tay áo sơ mi trắng của mình lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng ngần hữu lực. Tần Hàn Vũ không nhìn sáu người họ, rủ mắt xuống, chậm rãi nói: "Không nghĩ tới Đế thiếu Đế đô và Triệt gia Tứ thiếu vậy mà lại biến thành mấy tên đàn ông thô lỗ người đen như mực. Làm sao, lăn lộn bên ngoài không nổi nên chuẩn bị đầu quân vào làm đầu lĩnh thổ phỉ?"

Vân Hoán lạnh nhạt nhìn Tần Hàn Vũ trước mặt, anh cũng không nghĩ tới Tần Hàn Vũ chính là Minh ca. Nhưng suy nghĩ một chút liền biết người này hẳn là tới đây làm nhiệm vụ.

Vân Hoán lạnh lùng nhìn Tần Hàn Vũ, đôi mắt đào hoa híp lại, khuôn mặt trắng nõn tinh tế như điêu khắc lóe lên hàn quang: "Tôi cũng không nghĩ tới, Tần Tiểu thiếu, một trong Tứ thiếu sẽ là lão nhị của cái trại thổ phỉ này. Thế nào, Tần Tiểu thiếu cũng là lăn lộn bên ngoài không nổi ư?"

Trần Triệt nhìn hai con hàng giương cung bạt kiếm với nhau, trợn trắng mắt nói: "Hai người các cậu đủ rồi đấy, đã vài năm không gặp, vừa thấy liền đâm chọc nhau, thật sự là nhàm chán. Tương kiến tức hữu duyên, ở chỗ này có thể gặp nhau, càng là duyên phận không cạn. Mọi người ngồi xuống uống chén trà từ từ trò chuyện, cậu nói xem có đúng không, Đại Bạch."

Đại Bạch cười ôn hòa, nhẹ gật đầu chào hỏi với Tần Hàn Vũ: "Tần Tiểu thiếu, đã lâu không gặp."

Tần Hàn Vũ cũng cười, lần này nụ cười dưới đáy mắt chân thành hơn mấy phần: "Quả thực đã lâu không gặp, đã nhiều năm trôi qua... Đúng rồi, mấy người tới đây làm gì, cũng là tới làm nhiệm vụ sao?"

Tần Hàn Vũ nhìn thấy đám người Trần Triệt thật ra rất vui mừng. Tuy rằng Tần gia bọn họ đã rời khỏi Kinh Đô, nhưng thỉnh thoảng cha Tần vẫn sẽ dẫn bọn anh trở về Đế đô ở lại một đoạn thời gian, thăm hỏi bạn bè.

Anh ta từ nhỏ đã quen biết đám người Đại Bạch, quan hệ cũng không tệ lắm. Anh ta và Vân Hoán thuộc loại tương ái tương sát, nhìn thì thủy hỏa bất dung, nhưng quan hệ rất tốt.

Chỉ là sau này dần dần trưởng thành lên, số lần cha Tần về Kinh Đô càng ngày càng ít, còn không cho phép mấy anh em bọn họ tùy tiện đến Kinh Đô, cho nên số lần liên lạc với đám người Vân Hoán cũng ít đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play