Edit by Thanh tỷ

Chương 226: Sở Sở đến tìm

Tần Nhất nhìn người phụ nữ trước mắt cứ lôi kéo Vệ Liêu mà nhíu mày, không vì cái gì khác, chỉ vì mùi hương trên người người này quá khó ngửi.

Người tới tên là Vương Diễm, cô ta quét mắt nhìn Tần Nhất một cái thật sâu, ghen ghét chợt lóe lên dưới đáy mắt: "Vệ Liêu, Kiều Kiều tôi sẽ mang đi, Sở Sở cô nương nhìn cô ta vô cùng vừa mắt, muốn cùng cô ta tâm sự."

Vệ Liêu nghe xong, gấp đến đầu đầy mồ hôi: "Chị Diễm, sao Sở Sở cô nương lại tìm Kiều Kiều, có chuyện gì à? Tôi nhận lệnh của Minh ca dẫn em ấy đi dạo xung quanh, lát nữa Minh ca trở về hỏi Kiều Kiều, sẽ trách tội tôi mất."

Vương Diễm là người hầu hạ Sở Sở, nói trắng ra thì giống như nha hoàn thời cổ đại, anh ta sợ Sở Sở sẽ làm ra chuyện gì đó tổn thương đến Kiều Kiều, dù sao...

Vương Diễm nghe xong lập tức không thèm giả bộ nữa, cô ta không nể nang gì sa sầm mặt, trừng mắt, vô cùng cay nghiệt nói: "Lời này của cậu là có ý gì, Sở Sở cô nương chỉ là muốn mời cô ta tới tâm sự, có thể xảy ra chuyện gì. Được rồi, người tôi sẽ mang đi, Minh ca trách tội xuống, cậu cứ nói tên Sở Sở cô nương là được."

Nói xong, Vương Diễm mặc kệ Vệ Liêu có đồng ý hay không, trực tiếp lôi kéo Tần Nhất đi, lưu lại Vệ Liêu một mặt nóng nảy.

Sức lực Vương Diễm có chút lớn, Tần Nhất cảm thấy tay đau nhức, nhưng cô không động, thản nhiên để mặc Vương Diễm lôi đi, cô muốn xem xem Sở Sở tìm cô là muốn làm gì.

Đi vào Ngu uyển của Sở Sở, Vương Diễm lập tức trở nên cung kính, tiến lên gõ cửa một cái, đợi nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm băng lãnh, Vương Diễm mới tiếp tục túm Tần Nhất đi vào.

Tần Nhất vừa tiến vào, một trận hơi nóng đánh tới, trong phòng so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

Sở Sở mặc một chiếc váy dài trắng ngồi trên ghế ngẩn người, Tần Nhất nhìn kỹ, kiểu dáng của cái váy này cùng cái cô vừa mới thay ra kia không khác nhau mấy.

Vương Diễm cung kính hướng Sở Sở nói: "Cô nương, người đã mang tới."

Sở Sở hoàn hồn, giữa hai đầu lông mày là một mảnh sương hoa. Cô ta khoát tay, Vương Diễm cung kính lui sang một bên. Đứng thẳng, không nói thêm gì nữa.

Sở Sở kéo váy dài, chầm chậm đi tới. Làn váy tầng tầng lớp lớp như là một đóa Tuyết Liên nở rộ, băng lãnh ngạo cốt, vô cùng mê người. Không thể không nói, Sở Sở xứng đáng với danh xưng mỹ nhân băng sơn.

Tần Nhất khoảng một mét bảy, thuộc kiểu cao gầy, nhưng Sở Sở cũng không thua kém cô, đứng chung một chỗ, hai người cao xấp xỉ nhau.

Sở Sở vươn tay, nâng cằm Tần Nhất lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất, chậm rãi mở miệng: "Lớn lên quả thật không tệ, đây là nguyên nhân anh ấy coi trọng cô sao?"

Tần Nhất nhíu mày, còn chưa nói gì, Sở Sở đã buông tay ra. Cô ta tự nhiên hào phóng ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp lạnh thấu xương: "Tôi muốn cô rời khỏi Lâm Minh, không cho phép cô được đụng đến anh ấy, anh ấy là người của Sở Sở tôi."

Quả nhiên là thế, người Sở Sở thích chính là Tần Hàn Vũ, vậy Vân Hoán thì sao? Đời trước rõ ràng Sở Sở thích Vân Hoán, lẽ nào đời này Sở Sở yêu người khác?

"Không cần phải giả bộ, tôi biết cô không vô hại như những gì thể hiện ra mặt ngoài. Nếu như tôi không nhìn sai, cô và tôi là cùng một loại người." Sở Sở tiện tay cầm lên một đóa Hồng Mai đang nở rộ, cánh tay trắng nõn và Hồng Mai đỏ thắm, vô cùng đẹp mắt.

Tần Nhất lúc này cũng không giả ngu, Sở Sở quả nhiên thông minh, sức quan sát không hề thua kém Vân Hoán chút nào. Tần Nhất không biết, thật ra thì Sở Sở có thể nhìn ra cô ngụy trang là vì giác quan thứ sáu trời sinh của phụ nữ. Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã cảm nhận được, thiếu nữ trước mắt không đơn giản.

Tần Nhất tự mình ngồi xuống, lông mày thanh tú nhướn lên, mắt phượng mỹ lệ mang theo từng tia tà khí: "Không nghĩ tới Sở phi mà Trại chủ tâm tâm niệm niệm, thế nhưng lại coi trọng anh em tốt của mình."


Chương 227: Người không thể động

Tay Sở Sở dừng một chút, sau đó đóa Hồng Mai tươi đẹp kia đột nhiên héo tàn. Sở Sở ngước mắt: "Tôi mặc kệ cô tới đây vì mục đích gì, Lâm Minh, cô không thể động đến."

Tần Nhất ngoảnh mặt làm ngơ với lời Sở Sở nói, không đứng đắn cười cười: "Thật là đáng tiếc, đóa Hồng Mai xinh đẹp như vậy. Tận thế rét lạnh, có thể tìm được một bó hoa là cỡ nào khó khăn, Trại chủ đối xử với cô thật tốt."

"A." Sở Sở giương lên nụ cười giễu cợt, đầu ngón tay lại chạm nhẹ lên một nhánh Hồng Mai cắm ở trong bình ngọc trên bàn, trong nháy mắt, Hồng Mai biến thành đen, dần dần điêu tàn.

Ánh mắt Tần Nhất dừng vài giây, lập tức cười nói: "Không hổ là dị năng giả hệ độc, quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi."

Sở Sở thu tay về, ánh mắt âm u: "Không cần ở chỗ này của tôi làm trò, cô chỉ cần biết, Lâm Minh không phải người cô có thể động. Nếu không, cô sẽ giống như đóa Hồng Mai đó."

Tần Nhất nhíu mày, đáy mắt như cười như không đột nhiên khiến Sở Sở thấy hoảng hốt. Tần Nhất đột nhiên nhào về phía Sở Sở, đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, nốt ruồi son nho nhỏ bên tai phải thình lình đập vào mắt. Người này, đúng là Sở Sở của tiểu đội Vân Hoán, chị của Sở Mặc Hòa.

Sở Sở hét lên một tiếng, Vương Diễm còn chưa kịp đẩy Tần Nhất ra, cửa mở, Lâm Minh và Lâm Hải đứng tại cửa.

Lâm Hải nhìn thấy Sở Sở bảo bối bị người đè nặng, lập tức đi qua đẩy Tần Nhất ra, cẩn thận đỡ Sở Sở dậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Lâm Hải cực kỳ đau lòng.

Gã tức giận quát Tần Nhất: "Cô đang làm cái gì, muốn chết phải không?"

Cơ thể Sở Sở không tốt, Lâm Hải biết cô có bệnh tim bẩm sinh, bình thường cho dù lăn ga trải giường cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Con đàn bà này, sao cô ta dám làm vậy với Sở Sở chứ!

Đáy mắt Lâm Hải bộc phát lệ khí, gã trực tiếp vươn tay muốn cho Tần Nhất một bạt tai, khi tay sắp rơi xuống trên mặt Tần Nhất, Lâm Minh kéo gã lại: "Đại ca, bớt giận."

Lâm Hải cực kỳ tức giận: "Minh đệ, lôi kéo tôi làm gì, tôi muốn giết cô ta."

Sở Sở ở trong ngực Lâm Hải chậm rãi mở mắt ra, môi anh đào phấn nộn tái nhợt. Lâm Hải trước tiên phát hiện Sở Sở tỉnh lại, vui mừng ôm Sở Sở, cẩn thận vuốt ve má Sở Sở: "Sở Sở, thế nào, có còn khó chịu không?"

Sở Sở không nói lời nào, chỉ là đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Nhất, môi anh đào duyên dáng mím chặt, quật cường.

Lâm Hải lại càng hận Tần Nhất, gã biết Sở Sở không khéo việc ăn nói. Là một mỹ nhân băng lãnh, cô chưa bao giờ vu oan người ta, dám yêu dám hận. Cũng bởi vì nguyên nhân này, Lâm Hải càng thêm xác định, nhất định là Tần Nhất gây chuyện.

"Người tới, ném cô ta vào vườn Zombie cho tôi." Vườn Zombie, tên như ý nghĩa, chính là nơi Lâm Hải chuyên môn dùng để nuôi Zombie.

Lông mày Lâm Minh nhíu lại: "Đại ca, nghĩ lại."

"Nghĩ lại cái gì, cô ta làm Sở Sở bị thương, đây đã là trừng phạt đủ nhẹ." Lâm Hải hung ác nhìn Tần Nhất, hận không thể xé nát cô.

Lâm Minh nhìn như bất đắc dĩ thở dài: "Đại ca, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Như vậy đi, giao cô ấy cho tôi xử lý, tôi sẽ cho đại ca và Sở Sở một cái công đạo."

Sở Sở trong ngực Lâm Hải nắm chặt nắm đấm, bên trong ánh mắt cụp xuống là ai oán làm thế nào cũng không giấu được.

Cho nên dù Tần Nhất không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Vẻ mặt Tần Nhất khẽ thay đổi, ngay sau đó run lẩy bẩy nhào vào trong ngực Lâm Minh, mềm yếu nói: "Minh ca, em rất sợ, người này đột nhiên bảo người tới mang em đi, còn liên tục nhục nhã em, em nhịn không được mới..."

Lông mày Lâm Minh nhíu lại, nhịn xuống không vui trong lòng, phải dùng tới sức mạnh Hồng Hoang mới không có đem người trong ngực đẩy ra. Khi cúi đầu xuống nhìn liền chạm đến đôi mắt phượng ngập nước của Tần Nhất, trái tim chợt cảm thấy hoảng hốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play