Edit by Thanh tỷ
Chương 218: Ca ca và đại thúc
Hứa Ninh cho là thanh âm của mình đã đủ nhỏ, hoàn toàn không biết Tần Nhất đã nghe được toàn bộ.
Đôi mắt Vệ Liêu có chút xám xịt, nhưng trên mặt vẫn vội vàng giải thích: "Không có không có, anh Ninh, làm sao em có thể có suy nghĩ đó chứ. Chỉ là nghĩ không nên dọa Kiều Kiều sợ, bằng không em ấy không đi theo chúng ta thì làm sao bây giờ."
Hứa Ninh nghe xong cảm thấy có lý, nhưng anh ta không lo lắng việc cô gái nhỏ này không chịu đi cùng bọn họ. Mà là với tư sắc này của cô, nhất định có thể lấy được niềm vui của lão đại, nếu như anh ta dọa cô sợ, chỉ sợ quay đầu cô lại thổi gió bên gối lão đại.
Hứa Ninh nhịn xuống tính tình, lại cố gắng nặn ra nụ cười tươi: "Cô gái nhỏ, em đừng sợ, tôi chỉ là có chút tức giận những tên cặn bã kia, nghĩ đến bọn họ là tôi liền muốn báo thù cho em."
Tần Nhất xoay khuôn mặt nhỏ lại, nhu nhược nhìn Hứa Ninh một cái, cười khẽ: "Đại thúc, thúc đúng là người tốt."
Hứa Ninh vừa mới hai mươi tám tuổi: "..."
Vệ Liêu muốn cười, khuôn mặt trắng nõn nghẹn đỏ lên. Đến khi chạm phải ánh mắt nguy hiểm của Hứa Ninh, anh ta lập tức ho khan mấy tiếng, sau đó đối diện vẻ với mặt đơn thuần của Tần Nhất cười ôn hòa: "Kiều Kiều, em đi theo bọn anh đi, anh dẫn em đến một nơi rất tốt, sẽ không có người bắt nạt em, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Vệ Liêu kiên nhẫn dỗ dành Tần Nhất, giống như một con sói xám lớn.
Đáng tiếc Tần Nhất của chúng ta lại không phải là cô bé quàng khăn đỏ, mà so với sự tồn tại của sói càng đáng sợ hơn.
Tần Nhất nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Ừm, ca ca, anh thật tốt."
Hứa Ninh bên kia lần nữa nhận một vạn điểm bạo kích. Tại sao Vệ Liêu là ca ca, còn anh ta lại là đại thúc? Rõ ràng hai người bọn họ lớn như nhau mà.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của Tần Nhất, Hứa Ninh chỉ đành đem lửa giận ép xuống.
Hứa Ninh và Vệ Liêu dẫn theo Tần Nhất cùng một đám Zombie trùng trùng điệp điệp đi về phía sau núi.
Tần Nhất nhìn thấy Zombie đi theo sau bọn hắn, con ngươi khẽ đảo một vòng, sau đó làm bộ ngây ngô nhìn Hứa Ninh: "Đại thúc, thúc thật là lợi hại, những con Zombie này đều nghe theo chỉ đạo của đại thúc sao? Đại thúc đại thúc, chỗ chúng ta muốn tới cũng có rất nhiều Zombie à?"
Vốn Hứa Ninh nghe được Tần Nhất gọi anh một tiếng đại thúc, trong lòng có chút không vui, thế nhưng sau đó lại nghe được giọng sùng bái của Tần Nhất, lập tức biến thành tự hào.
Anh ta vui rạo rực liếc nhìn Tần Nhất, khó có được tâm tình tốt giải thích cho Tần Nhất: "Đương nhiên, trong trại chúng tôi có không ít Zombie, nhưng những con Zombie đó không phải do tôi chỉ huy, mà là do lão đại khống chế, lão đại của chúng tôi mới là lợi hại nhất."
Hứa Ninh không tự chủ được vỗ mông ngựa lão đại mình, đồng thời cũng là cố ý truyền bá tư tưởng trước cho cô gái nhỏ trước mặt. Mấy cô gái nhỏ thường sùng bái nhất chính là anh hùng, ở trước mặt cô nói mấy lời hữu ích, bảo đảm sẽ yêu lão đại.
Tâm tư Tần Nhất khẽ động, trên mặt có chút sợ hãi: "Đại thúc, thúc nói chỗ chúng ta sắp tới có rất nhiều Zombie sao, tôi có chút sợ hãi."
Có lẽ là trước đó Tần Nhất đã khen Hứa Ninh khiến tâm tình anh ta vui vẻ, hiện tại Hứa Ninh đối với Tần Nhất ôn hòa hơn nhiều: "Cũng không phải rất nhiều, đại khái khoảng hai trăm con. Kiều Kiều không cần sợ, những con Zombie đó sẽ không đả thương người, có lão đại khống chế rồi."
Tần Nhất gật gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi sợ nhất là những con Zombie này."
Trong một căn phòng khác trong thôn, Tiểu Lam một mực biếng nhác nằm trong ngực Vân Hoán đột nhiên kêu mấy đến, nó mổ mổ mu bàn tay Vân Hoán.
Vân Hoán học dáng vẻ của Tần Nhất, chải lông cho tiểu gia hỏa. Sau đó nói với mấy người Lâm Bạch vẫn luôn nghiêm chỉnh ngồi đợi: "Có thể rồi, đi thôi."
Lâm Bạch vừa nghe liền biết tin tức của Tần Nhất đã tới, nhanh chóng thu thập đồ chuẩn bị xuất phát. Bọn họ cần nắm chặt thời gian, kéo càng lâu, không chỉ Sở Sở càng gặp nguy hiểm, còn có một người nhà khác của bọn họ, Tần Nhất.
Chương 219: Thanh Phong trại
Tần Nhất đi theo Hứa Ninh tiến vào phía sau núi, lặng yên không nói lời nào, cũng không kêu khổ kêu mệt, điều này khiến Hứa Ninh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, theo đó trên đường cũng quan tâm Tần Nhất không ít.
Nói cho cô nghe rất nhiều chuyện trong trại, chỉ sợ cô sẽ đắc tội người không nên đắc tội.
Tần Nhất sắp xếp lại lời Hứa Ninh nói, đối với đám người này đại khái đã có một chút hiểu rõ.
Đám người này trước tận thế đều là bọn lưu manh côn đồ. Ai ngờ sau tận thế, tên thủ lĩnh cầm đầu đám lưu manh cũng chính là lão đại của bọn hắn ở tận thế vậy mà lại thức tỉnh một loại dị năng hiếm thấy, có thể khống chế Zombie.
Đám người này trên đường đi không ngừng "chiêu binh mãi mã", nhân số càng ngày càng nhiều. Về sau coi trọng rừng nguyên sinh phía sau thôn nhỏ này, quyết định ở lại đây cắm rễ, tổ chức mua bán giết người cướp của.
Bắt chước giống đám thổ phỉ thời cổ, bọn hắn cũng thành lập một cái trại, tên là Thanh Phong trại. Tên thủ lĩnh cầm đầu tự phong lão đại, đằng sau có không ít người theo đuổi.
Thậm chí vài người bị bọn hắn đoạt hàng cũng tự nguyện gia nhập Thanh Phong trại của bọn hắn. Người bên trong trại được chia làm ba bảy loại khác nhau, đẳng cấp càng cao quyền lợi càng lớn, càng được người tôn kính.
Hứa Ninh và Vệ Liêu đều là người gia nhập giai đoạn sau, Hứa Ninh hiện tại là công dân cấp tám, mà Vệ Liêu lại là công dân cấp mười, thuộc tầng lớp thấp nhất, đây cũng là nguyên nhân Hứa Ninh xem thường Vệ Liêu.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương đơn thuần của Tần Nhất, Hứa Ninh ho khan mấy tiếng, dịu dàng khó thấy: "Kiều Kiều, đừng trách tôi không nhắc nhở trước, chờ em gia nhập vào Thanh Phong trại chúng tôi, có hai người ngàn vạn lần không thể đắc tội."
Con ngươi Tần Nhất khẽ động, nhưng trên mặt vẫn là vẻ đơn thuần đáng yêu, ánh mắt như nai con làm lòng người mềm thành một vũng nước: "Đại thúc, là hai người nào vậy?"
Hứa Ninh thần thần bí bí nhích lại gần, hạ giọng nói: "Là Ngu phi và Lệ phi, hai người họ Kiều Kiều tuyệt đối đừng nên đắc tội."
Trong lòng Tần Nhất nhịn không được bật cười, tên thổ phỉ đầu lĩnh này muốn làm Hoàng đế sao, tam cung lục viện đều đã thu đủ?
Nhưng Tần Nhất cũng không cảm thấy quá kỳ quái, đạo đức luân lý làm người ở bên trong tận thế suy bại đến đáng thương. Đời trước cô cũng từng nghe nói có không ít người chiếm đất làm vua, mang theo một đám thủ hạ muốn làm nên giấc mộng Hoàng đế.
Chỉ là loại tình huống này phải vài năm sau mới có thể phát sinh, đời này ngược lại tới trước thời hạn không ít.
Hứa Ninh thấy Tần Nhất kinh ngạc ngẩn ngơ, trong lòng có chút hối hận. Sẽ không phải do anh ta nói quá nhiều, khiến cô gái nhỏ sợ hãi chứ? Chuyện này không thể được, anh ta còn muốn dựa vào cô để trở thành công dân cấp bảy đó!
"Kiều Kiều đừng quá lo lắng, hai người họ cũng không phải khó ở chung như vậy, tóm lại Thanh Phong trại chúng ta rất tốt." Hứa Ninh kiên nhẫn an ủi.
Tần Nhất chớp chớp mắt, cười rạng rỡ, mắt phượng cong cong, nhìn Hứa Ninh: "Ừm, tôi biết đại thúc là người tốt."
Hứa Ninh vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa, lại cùng Tần Nhất nói sang chuyện khác.
Ai cũng không nhìn thấy con ngươi thanh tịnh của Vệ Liêu đằng sau chợt lóe lên thâm ý.
Thanh Phong trại, bên trong một gian phòng đất coi như sạch sẽ, một người đàn ông đang đè ở trên thân một người phụ nữ không ngừng động eo ra vào, âm thanh nam tính gầm nhẹ cùng nữ tính rên rỉ như hòa vào nhau.
Sau cuộc mây mưa, người đàn ông cũng chính là tên lưu manh lão đại của Thanh Phong trại, Lâm Hải. Gã để trần, đứng dậy khỏi cơ thể trắng trẻo của người phụ nữ, sau đó bình tĩnh nhặt quần áo rơi lung tung dưới đất lên tùy ý mặc vào người.
Lâm Hải lớn lên có thân hình cao lớn, ngũ quan lập thể, ngược lại trông cũng có mấy phần ưu nhìn. Chỉ là đôi mắt có chút đục ngầu, vừa nhìn là biết do túng dục quá độ.
Người phụ nữ để mặc cơ thể trắng bóng không mảnh vải của mình, cánh tay như trường xà tự động quấn quanh bên hông Lâm Hải.
Lâm Hải cười, quay người nhéo nhéo khuôn mặt ửng đỏ sau trận làm tình kịch liệt của hai người: "Thế nào, vừa rồi không đút cho em ăn no sao, Lệ Lệ?"
Người phụ nữ tên là Lệ Lệ thẹn thùng nhìn thoáng qua Lâm Hải, thanh âm ỏn à ỏn ẻn: "Trại chủ, người thật là xấu. Đúng rồi, trại chủ muốn đi tìm Sở Sở muội muội sao?"