Edit by Thanh tỷ
Chương 214: Kinh diễm
Trong phòng khách tràn ngập không khí quỷ dị.
Đỗ Nguyên đang ngồi một góc trên ghế sô pha nhét dâu tây vào mồm ăn ngon lành, mắt nhìn Trần Triệt bên cạnh đang lười biếng dựa vào ghế sô pha, lại nhìn lão đại trầm mặc phía đối diện, anh chàng gãi đầu một cái, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Cộc cộc, phía cầu thang truyền đến tiếng vang, ánh mắt của mọi người không tự chủ được quay lại nhìn.
Đợi khi trông thấy thiếu nữ đang chậm rãi đi tới, trong mắt cả đám đều tràn đầy kinh diễm.
Hàng lông mày lá liễu lả lướt như dãy núi xa, mắt phượng mỹ lệ khiến người nhìn vào nó như muốn hồn xiêu phách lạc, sống mũi cao thẳng tinh tế, da trắng như tuyết, cánh môi tiên diễm như hồng mai điểm xuyết bên trong tuyết trắng, cao ngạo mà yêu dã, giống như một tiên tử bước ra từ trong tranh gấm tới nhân gian.
Cao quý lãnh diễm, ngân liên tinh xảo lại vì cô mà làm tăng thêm chút quyến rũ.
Vừa giống như Tiên tử, lại vừa giống như Yêu Cơ tuyệt thế câu hồn đoạt phách người.
"Nhất, Nhất Nhất?" Lâm Thanh có chút không dám tin lên tiếng hỏi.
Tần Nhất cười yếu ớt, mắt phượng thanh lãnh tùy ý đột nhiên long lanh hẳn lên, mang theo ý vị câu người: "Ừm, làm sao, Hồ Ly không nhận ra tôi sao?"
Lâm Thanh nuốt một ngụm nước bọt, như thế này làm sao mà nhận ra được! Đây quả thực như hai người khác nhau! Ai có thể nghĩ tới một khắc trước vẫn là thiếu niên lạnh lùng, đột nhiên đùng một cái đã biến thành mỹ nhân mị hoặc lòng người chứ?
Lâm Thanh đột nhiên kêu rên lên tiếng, anh ta có chút oán trách trừng với Tần Nhất: "Nhất Nhất, bộ dáng cậu thế này thì bảo Hồ Ly tôi đây làm sao tìm được bạn gái giờ."
Kinh diễm dưới đáy mắt Lâm Bạch tản đi, dáng vẻ vẫn nho nhã như cũ: "Đúng vậy, thấy qua dáng vẻ Nhất Nhất mặc nữ trang, đoán chừng ngày sau tất cả nữ sinh đều không lọt nổi vào mắt."
Bị Lâm Bạch và Lâm Thanh trêu đùa mấy câu, không khí quỷ dị trong phòng khách rốt cuộc tản đi.
Đôi mắt đào đạm mạc của Vân Hoán hoa lần đầu tiên xuất hiện vết nứt, nhìn thiếu nữ khẽ nở nụ cười duyên trước mắt, anh có thể cảm nhận được trái tim mình rung động một lần nữa.
Anh biết Thất Thất lớn lên rất xinh đẹp, loại xinh đẹp đó không hề thua bất kỳ nữ sinh nào, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Thất Thất mặc nữ trang sẽ đẹp như thế, giống như giữa thiên địa chỉ còn sót lại tiếng cười vui vẻ của một mình cô.
Vân Hoán cố gắng ổn định lại tâm trạng đang xao động của bản thân, đại khái là do anh chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Tần Nhất, cho nên có chút khó chịu mà thôi. (@@)
Vân Hoán đi qua, nhìn thấy mái tóc ngắn được túm gọn buộc lại phía sau, xoa đầu Tần Nhất hỏi: "Sao không đội tóc giả?"
"Tóc giả quá nặng, đến lúc đó không tiện hành động." Cô không thích đội tóc giả, dễ dàng bị vạch trần, hơn nữa đến lúc hành động chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Tần Nhất mặc nữ trang quá mức kinh diễm, cho dù là Trần Triệt gặp qua đủ loại hình mỹ nữ cũng không khỏi sửng sốt. Không phải không có người đẹp có thể so sánh với Tần Nhất, chỉ là trên người Tần Nhất có chút ý vị mâu thuẫn, càng thêm hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Che giấu rung động dưới đáy mắt, Trần Triệt lại cười hì hì xán đến, anh ta đánh giá Tần Nhất từ trên xuống dưới một cách khoa trương, vô cùng vô lại: "Chậc chậc chậc, tiểu gia hỏa, cậu mặc nữ trang đúng là đủ kinh diễm quần hùng nha, thật sự so với nữ sinh còn nữ sinh hơn."
Một câu cuối cùng, Trần Triệt ghé lại gần lỗ tai Tần Nhất nói, hơi thở nóng rực phả lên vành tai tinh xảo của Tần Nhất, khiến đôi lông mày thanh tú nhíu lại.
Mặt mũi Tần Nhất lạnh lùng, quay người đi đến bên người Vân Hoán: "Triệt gia vẫn chưa từ bỏ ý định đánh chủ ý lên người tôi ư? Tôi nói rồi, tôi không phải đồng tính, Triệt gia vẫn nên đi tìm người khác thì hơn."
Tần Nhất vừa nói xong, mấy người Lâm Bạch tỏ ra rất ngạc nhiên. Ý của Nhất Nhất là gì, Triệt gia là đồng tính? Trời ạ, bọn họ đã biết được chuyện bí mật ghê gớm gì đây?
Khó trách, khó trách Triệt gia lớn như thế rồi vẫn còn làm nũng với lão đại, còn muốn lão đại cùng ngủ với anh ta.
Lập tức, Trần Triệt phát hiện ánh mắt mấy người Lâm Bạch nhìn anh ta có chút cổ quái.
Anh ta cắn răng nghiến lợi nhìn Tần Nhất đang trốn sau lưng Vân Hoán, vật nhỏ này, thật sự là tính tình lớn.
Thế nhưng vừa nghĩ tới mùi hương tươi mát nhàn nhạt mới lướt qua chóp mũi kia, Trần Triệt lại khẽ hoảng hốt.
Trần Triệt hoàn toàn không biết, dáng vẻ hiện giờ của mình rơi vào trong mắt người khác lại càng thêm xác nhận độ chân thật cho lời Tần Nhất nói.
Chương 215: Tạm thời không được
Vân Hoán dường như có chút đăm chiêu nhìn Trần Triệt, đột nhiên mở miệng: "Hóa ra Triệt gia thật thích cái đó, khó trách khó trách..."
Câu nói kế tiếp Vân Hoán còn chưa nói hết, nhưng lại làm cho người ta tưởng tượng xa xôi. Khó trách cái gì, chẳng lẽ lão đại bọn họ biết chút ít gì đó? Lão đại đã nói như vậy, xem ra Triệt gia đúng là thích phương diện đó rồi. (BL) ^^
Nghĩ như vậy, mấy người Lâm Thanh yên lặng lui về sau mấy bước.
Đợi khi Trần Triệt kịp phản ứng lại, trên trán giật giật gân xanh.
Tần Nhất cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ Trần Triệt á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên một nắm tròn tròn màu lam phi nhanh vào trong lòng Tần Nhất, Tần Nhất cúi người ôm lấy nó.
Tiểu Lam tự giác ở trong lòng ngực Tần Nhất tìm một vị trí thoải mái, hạnh phúc híp híp đôi mắt nhỏ đậu đen.
"Chít chít chít chít." Nữ nhân ngu xuẩn, không nghĩ tới ngươi mặc nữ trang cũng không tệ nha.
Băng Phượng điện hạ ngạo kiều sẽ không nói, kỳ thật bộ dáng Tần Nhất mặc nữ trang so với mẫu hậu của nó cũng không kém cạnh chút nào.
Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, nâng bàn tay trắng nõn nhéo nhéo bụng thịt của Tiểu Lam: "Còn phải cảm ơn lời khen ngợi của điện hạ."
Tiểu Lam lắc lắc đầu, móng vuốt nhỏ bá khí vung lên: "Không cần cảm ơn, biết bổn điện hạ đối xử tốt với ngươi là được, trở về nhớ cho bổn điện hạ thêm mấy cái đùi gà."
Tần Nhất đỡ trán, sao cô lại nuôi ra một tên tham ăn như thế này.
"Đúng rồi, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi dự định khi nào thì nói cho những người này biết thân phận của ngươi? Lần này cũng được xem là một thời cơ tốt."
Bàn tay trắng nõn đang thay Tiểu Lam vuốt lông hơi dừng, lập tức lại nói: "Tạm thời không được, bây giờ không phải là thời cơ tốt."
Cô còn có rất nhiều chuyện muốn làm, với lại bây giờ Tần gia còn chưa trở mặt với Trần gia. Mặc dù hiện giờ Tần Kiều Kiều muốn giải trừ hôn ước với Trần gia, nhưng Trần Triệt cũng không gặp nạn mất mạng giống như đời trước.
Trần gia không cùng Tần gia trở mặt, cô không thể chính diện hạ thủ, chỉ có thể vụng trộm tìm cơ hội. Còn có Trịnh Trọng, người này có quan hệ không tệ với Trần Triệt. Chỉ là không biết lần này, sau vụ của Tần Kiều Kiều, hai người có thể trở mặt với nhau hay không...
Hiện tại cô còn quá yếu, đối phó Tần gia, đối phó Trịnh Trọng, cô không thể không cẩn thận về mọi mặt. Bởi vì cô không thể chết, cô còn muốn giữ lại mạng đi tìm tiến sĩ Lâm.
Với lại còn có một chuyện cô vẫn chưa cởi bỏ được khúc mắc, Vân Hoán chán ghét nữ sinh. Cô không thể công khai thân phận, nếu cô công khai, Vân Hoán tức giận, cô còn có thể rời đi sao? Chỉ sợ người này cho rằng cô cố ý đùa giỡn anh, trong lòng có hận, vậy cũng không tốt.
Cô không muốn đối đầu với mấy người Vân Hoán, không nói tình cảm mấy tháng qua, chỉ bằng năng lực kinh khủng của mấy người tiểu đội Vân Hoán đã đủ để cô đau đầu rồi.
Tần Nhất đột nhiên có chút nhức đầu, không hiểu sao lúc trước cô lại muốn gia nhập tiểu đội Vân Hoán, bằng không chỉ có một người tự tại biết bao nhiêu. Quả nhiên, ấm áp cũng là một loại độc. Có tình cảm, băn khoăn cố kỵ ngày càng nhiều, cân nhắc suy nghĩ cũng càng ngày càng nhiều.
Tần Nhất đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe "xoẹt" một tiếng, lập tực vội hồi thần. Cúi xuống nhìn, chỉ thấy làn váy của cô bị Vân Hoán kéo rách một đường. Thấy Tần Nhất nhìn qua, Vân Hoán nhàn nhạt mở miệng.
"Phụ nữ bị vứt bỏ, sẽ không sạch sẽ gọn gàng như thế."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, lập tức xé váy cùng Vân Hoán. Chỉ chốc lát, chiếc váy liền thân xinh đẹp đã bị hai người xé rách te tua. Tần Nhất lại bôi bụi đất lên mặt mình, cả người nhất thời thảm không nỡ nhìn.
Ngụy Phong có nói qua, đám người này bình thường rạng sáng sẽ tới, thừa dịp lúc người khác ngủ say, giết người cướp của.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đêm càng ngày càng đen kịt, nhóm người Tần Nhất bố trí xong hết thảy, mấy người Vân Hoán chuẩn bị lái xe rời đi.
Vân Hoán nhìn khuôn mặt mặc dù bị bụi đất che giấu nhưng vẫn rất chói mắt như cũ của Tần Nhất, không nhịn được dừng bước, lần đầu tiên do dự không quyết: "Hay là, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác đi."
------
Tối nay có đá bóng trận VN vs Malaysia, có bạn nào hóng xem giống Thanh không? ❀◕ ‿ ◕❀
P/s: Đêm nay VN thắng tặng các bạn thêm chương nữa (>‿♥)