Edit by Thanh tỷ

Chương 210: Thôn trang

Xe chạy một ngày đường mới tới thôn trang nhỏ ở thành phố W mà Trương Tuệ nói tới.

Nhóm người Tần Nhất xuống xe, thôn nhỏ im ắng giống như không có bóng người, ngay cả Zombie cũng đều không thấy bóng dáng. Nhưng Tần Nhất biết, nơi này có người may mắn còn sống.

Dị năng tinh thần của cô không thể dùng nhưng còn có Tiểu Lam, Tiểu Lam nói cho cô biết nơi này có người, ngay ở phía trước.

Mắt phượng của Tần Nhất hơi nheo, lẳng lặng ôm lấy Tiểu Lam. Có thể khống chế Zombie, đời trước cô cũng từng gặp qua, đây cũng là một loại dị năng. Tần Nhất nhớ lúc ấy người kia có thể khống chế mười con Zombie, thế nhưng về sau lại có thể khống chế trên trăm con Zombie.

Loại dị năng này không thể nghi ngờ là rất đáng sợ.

Tần Nhất không biết đám người bắt Sở Sở kia hiện tại có thể khống chế bao nhiêu con Zombie...

Vai bị người vỗ nhẹ, Tần Nhất quay đầu nhìn, hóa ra là Vân Hoán: "Hoán ca, thế nào?"

Vân Hoán lắc đầu, tóc đen bị gió thổi khẽ bay: "Không có gì, dị năng của em tại sao lại đột nhiên khôi phục?"

Vân Hoán vốn định ở trên đường đi sẽ hỏi thăm Tần Nhất một chút, ai ngờ lại bị Trần Triệt kéo đi. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tần Nhất, Vân Hoán có chút nghi ngờ.

Tần Nhất cười nhạt: "Tôi cũng không biết, đại khái là do mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, năng lực khôi phục của cơ thể tôi cũng mạnh hơn người khác."

Vân Hoán nhẹ gật đầu, không biết là tin thật hay là không tin.

"Hoán ca." Tần Nhất dừng một chút: "Bên trong thôn có người, ở ngay căn nhà lớn nhất phía trước."

"Cái gì có người?" Tần Nhất vừa dứt lời, Trần Triệt lười biếng duỗi eo, xán tới.

Tần Nhất nhíu mày, bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách với Trần Triệt, con ngươi thản nhiên khẽ đảo: "Không có gì, Triệt gia nghe nhầm rồi." Nói xong, Tần Nhất đi về phía đám người Lâm Thanh.

"Ha ha." Trần Triệt khẽ cắn môi, buồn cười nói: "Tiểu tử này còn giận gia ư, thật sự là hẹp hòi. Gia còn chưa đi tìm cậu ta tính sổ, cậu ta ngược lại còn ghi thù, nhưng..."

Trần Triệt quăng cho Vân Hoán một ánh mắt: "A Hoán, làm sao gia nhìn tiểu tử này càng ngày càng giống cậu nhỉ." (tính tình)

Vẻ mặt Vân Hoán thản nhiên, nhưng bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lại lấm tấm ý cười: "Em ấy là em trai tôi, đương nhiên giống tôi. Cũng đúng, tôi quên Triệt gia là lão út trong nhà, không thể thể nghiệm được cảm giác này."

Vân Hoán nói xong cũng không nhìn Trần Triệt, nâng đôi chân dài hướng về phía thiếu niên đang ôm một viên tròn tròn màu xanh đi tới, lưu lại Trần Triệt mặt đầy hắc tuyến cắn răng nghiến lợi.

"Hoán ca, chúng ta có cần đi gặp đám người may mắn sống sót kia một chút không, hẳn là bọn họ sẽ biết điều gì đó." Tần Nhất thấy Vân Hoán tới liền đề nghị.

Vân Hoán sờ đầu Tần Nhất: "Không vội, trước thu xếp ổn thỏa mọi thứ một chút đã, thương thế của em tôi còn có phần không yên tâm. Ăn cơm trước, sau khi ăn xong lại bàn hành động kế tiếp."

Có lẽ ngay từ đầu dáng vẻ thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng của Tần Nhất đã khắc sâu vào trong đầu đám người Vân Hoán, cho nên mặc dù hiện tại đồ ăn ở tận thế có phần túng thiếu thì bọn họ vẫn một ngày ba bữa như cũ, một bữa cũng không được quên.

Trong lòng Tần Nhất ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười yếu ớt: "Được."

Sau khi ăn xong, Vân Hoán phân công nhiệm vụ. Anh, Tần Nhất và Trần Triệt đi thăm dò tình huống xung quanh, số còn dư ở lại nơi này.

Bóng đêm dần buông xuống, ban đêm ở tận thế càng lạnh lợi hại hơn ban ngày. Vân Hoán phủ thêm áo choàng có mũ cho Tần Nhất, đạp lên bóng đêm, ba người im lặng xuất phát.

Căn cứ đã mắc lại mạng lưới điện nhưng nơi này vẫn chưa có, dựa vào thị lực nhạy bén, ba người đi đến căn nhà của đám người may mắn sống sót.

Trần Triệt có chút nhàm chán ngáp một cái, nhìn cánh cửa bị khóa, tà mị cười một tiếng. Lật tay, trong nháy mắt lấy ra một cái chìa khóa, sau đó dễ dàng mở cửa.

"Tiểu gia hỏa, thế nào, gia lợi hại không?" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tần Nhất, Trần Triệt không nhịn được xán lại gần, lặng lẽ thổi khí bên tai Tần Nhất.

Chương 211: Triệt gia tư xuân

Cũng không biết vì sao, Trần Triệt nhìn thấy gương mặt bình tĩnh ung dung giống như Vân Hoán, anh ta nhịn không được tiến tới, muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa này thay đổi sắc mặt.

Lỗ tai Tần Nhất là bộ phận nhạy cảm, đột nhiên xuất hiện nhiệt khí khiến con ngươi Tần Nhất co rụt lại, nhưng lập tức đã khôi phục bình thường.

Tần Nhất đạm mạc xa cách nhìn khuôn mặt tuấn tú không thua kém gì Vân Hoán của Trần Triệt: "Triệt gia đây là đang tư xuân sao, tôi thật không ngờ Triệt gia một trong Tứ thiếu Kinh Đô lại là người đồng tính. Chỉ tiếc, tôi không thể cùng Triệt gia sánh vai, Triệt gia vẫn là đi tìm người khác đi."

Trần Triệt bị nghẹn, xu hướng giới tính của anh ta hoàn toàn bình thường! Nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp không thua nữ sinh của Tần Nhất, trong lòng Trần Triệt không khỏi khẽ động, chóp mũi tựa hồ còn tràn ngập hương vị tươi mát nhàn nhạt chuyên thuộc về thiếu niên.

Lông mày Vân Hoán nhiễm ý lạnh, anh kéo Tần Nhất về phía mình, nhìn Trần Triệt cực kỳ không vừa mắt: "A, hóa ra Triệt gia thích chơi cái này, khó trách luôn chưa có đối tượng. Chỉ là không biết dì Trần có biết Triệt gia là đồng tính hay không?"

Sắc mặt Trần Triệt tối sầm lại, tên tiểu tử thối này lại dám lấy chuyện này ra uy hiếp anh, thật sự là không đáng yêu. Anh ta đã hai lăm hai sáu tuổi, nhưng anh ta cực kỳ chán ghét nữ sinh bám lấy người mình, làm hại mẹ anh ta cho rằng anh ta là đồng tính.

Nếu như Vân Hoán nói cho mẹ anh ta biết, đoán chừng mẹ anh ta sẽ bùng nổ mất.

Trần Triệt giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, không trêu em trai bảo bối của cậu nữa, nhìn bộ dáng như ai thiếu nợ của cậu kìa."

Vân Hoán không muốn cùng con hàng này đấu võ mồm, lôi kéo Tần Nhất tiến vào. Vừa rồi bọn họ không có hạ giọng, có lẽ đám người bên trong đã nghe thấy được động tĩnh bên ngoài.

Tần Nhất lạnh lùng nhìn Trần Triệt một cái, sau đó đi theo Vân Hoán tiến vào nhà.

Bên trong phòng khách rộng lớn, một nhóm người đang núp ở bên trong góc phòng, Tần Nhất nhìn thoáng qua, tất cả đều là đàn ông.

"Đừng tới đây, đừng tới đây." Một người đàn ông trong số đó thất thanh hô lên.

Tần Nhất nhíu nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng thanh mát truyền đến, giống như Tuyết Liên trên đỉnh Tuyết sơn đang chầm chậm nở rộ, khiến cho sự căng thẳng trong lòng đối phương dần buông lỏng: "Đừng sợ, chúng tôi là người từ căn cứ thành phố Z tới đây làm nhiệm vụ, mọi người là người may mắn còn sống sót ư?"

Giọng nói của Tần Nhất khiến mấy người đàn ông tỉnh táo lại, một người đàn ông trông lớn tuổi hơn chút ngẩng đầu liếc nhìn thật nhanh ba người Tần Nhất. Thấy ba người toàn thân quý khí, quần áo chỉnh tề, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn là biết ở bên trong tận thế trải qua không tồi, loại này bình thường đều là người rất có thực lực.

Người đàn ông đứng đầu tên là Ngụy Phong, tuổi tầm trung niên. Ngụy Phong đánh giá ba người Tần Nhất xong liền hướng bọn họ khoát khoát tay: "Người trẻ tuổi, mặc kệ các cậu tại sao lại tới đây, mau chóng rời khỏi nơi này đi, nơi này không phải chỗ các cậu có thể đến."

Giống như là nghĩ tới điều gì, ánh mắt Ngụy Phong lóe lên tia sợ hãi, mấy người đàn ông còn lại cũng liên tục gật đầu.

Trần Triệt có chút đùa cợt cười cười: "Nơi này xảy ra chuyện gì, nhìn dáng vẻ của mọi người, chẳng lẽ nơi này có số lượng lớn Zombie?"

Ngụy Phong thở dài: "So với Zombie còn đáng sợ hơn."

Vân Hoán trực tiếp nói ra ý đồ đến đây, đôi mắt đào hoa lãnh đạm không hề có chút gợn sóng nào: "Chúng tôi tới đây tìm đồng đội, có người nói cho chúng tôi biết nơi người đó xuất hiện cuối cùng là ở chỗ này."

Ngụy Phong có chút chần chờ hỏi: "Xin hỏi đồng đội của các cậu là nam hay nữ?"

Suy nghĩ trong đầu Tần Nhất bắt đầu xoay chuyển, lông mày thanh tú cau lại.

"Là nữ sinh."

Cơ thể Ngụy Phong lung lay, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, các cậu vẫn nên đi đi, cô ấy chỉ sợ dữ nhiều lành ít."

Trần Triệt liếc mắt liền đoán được người đàn ông này có chỗ giấu diếm, anh ta giơ tay lên ngưng tụ ra một mũi tên nhọn, mở miệng nói: "Chúng tôi đều là dị năng giả, có năng lực tự vệ nhất định, chú vẫn nên nói thật đi. Đội viên mất tích là người thân của chúng tôi, chúng tôi nhất định phải cứu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play